Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trịnh Thanh Nguyên quả đúng là cao thủ.

Trước khi ngủ thì Giang Nhất Bạch đã cho ra được một cái kết luận như vậy.

Cậu bây giờ vẫn còn vì cái nụ hôn rơi xuống trên mặt mình khi đó của Trịnh Thanh Nguyên mà buồn bực bất an. Giang Nhất Bạch thừa nhận, tâm cậu xác thực đang rất loạn, tại trong nháy mắt ấy cậu quả thật đã xuất hiện một loại ảo giác đối Trịnh Thanh Nguyên mà hiện lên ý nghĩ không đúng đắn kia.

Nhưng lúc này cậu đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cậu không ngốc, cậu không phải là cái loại chỉ cần người khác nói yêu thích thì liền mù quáng tin tưởng không chút nghi ngờ, nó chỉ có thể xảy ra tại thời điểm cậu còn ở cấp ba mà thôi, thế nên bây giờ cự nhiên sẽ không có khả năng. Trong chuyện tình cảm thì cậu đúng thật là có chút mơ mộng hão huyền, nhưng cũng không phải là loại không có đầu óc.

Ngoài miệng chân chính nói yêu thích là cậu liền mê luyến hắn?

Đối với loại trò vặt như này thì Trịnh Thanh Nguyên thà đem đi đối phó với học sinh tiểu học còn có khả năng, tưởng cậu không nghĩ đến chắc?

Giang Nhất Bạch càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, cậu nghĩ, hiện tại đang nghỉ hè mà ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, nếu Trịnh Thanh Nguyên đã quyết định muốn cùng cậu vui đùa một chút, vậy cậu liền chơi với hắn, Trịnh Thanh Nguyên luôn xem thường cậu không đấu nổi hắn, vậy trước tiên cậu nhất định muốn đem Trịnh Thanh Nguyên chơi chết.

Ngày thứ hai là thời điểm cậu chỉ có một mình ở trong nhà, cả cha mẹ cậu đều đã sớm lên đường đi làm. Giang Nhất Bạch mới vừa rửa mặt xong, Quách nữ sĩ liền gọi tới, hỏi cậu buổi trưa dự định ăn cái gì.

Giang Nhất Bạch không biết nấu ăn, ở nhà một mình không ăn cơm thừa thì cũng là đi ra ăn đồ ăn ngoài, Quách nữ sĩ sợ nhất là kỳ nghỉ hè, vì thế cô không thể không bận tâm đến việc cậu buổi trưa hôm nay muốn ăn gì.

Giang Nhất Bạch cầm hộp sữa bò, trong miệng ngậm lấy ống hút, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ: "Con còn không biết mình muốn ăn cái gì, một phút chốc tìm hiểu sau vậy."

"Nhớ đừng bỏ bữa" Quách nữ sĩ ngữ khí nghiêm khắc, "Cơm trưa phải ăn cho tốt, tôi thấy cậu gần đây quá gầy."

Giang Nhất Bạch một bên uống sữa một bên ừ dạ dạ qua loa đáp lời, Quách nữ sĩ nghe ngữ khí của Giang Nhất Bạch cũng biết là cậu không có đem lời nói của cô in sâu vào trong tai, cô thật sự rất bận tâm đến cậu, bởi vì từ khi sinh ra thì đứa trẻ này đã rất yếu ớt, cô không thể không lo lắng.

Cũng hết cách rồi, có nói cái gì cũng chẳng thể chấn chỉnh được Giang Nhất Bạch. Quách nữ sĩ thở dài, nói: "Sao cậu không đến nhà hàng xóm đối diện ăn cơm đi."

"Dì Tưởng không phải đi làm hả?" Giang Nhất Bạch mới vừa nói xong, liền nghĩ đến ngôi nhà đối diện tạm thời còn có một Trịnh Thanh Nguyên luôn như hổ rình mồi.

"Tiểu Trịnh hiện đang ở nhà, cậu đi qua đó tìm hắn, hai người các ngươi có thể đồng thời hỗ trợ nấu cơm hoặc là gọi đồ ăn ngoài, coi như làm bạn đi, qua đó ăn tạm cũng được."

Giang Nhất Bạch cúp điện thoại, sau mấy phút ngồi ở trên ghế sa lon do dự liền quyết định đi đến nhà hàng xóm!

Cậu chính là muốn đánh trước ván cờ này khiến cho Trịnh Thanh Nguyên trở tay không kịp, Trịnh Thanh Nguyên không phải muốn chơi sao? Cậu có thể bồi Trịnh Thanh Nguyên cùng hắn vui đùa một chút.

Giang Nhất Bạch đến gõ cửa, Trịnh Thanh Nguyên cũng không cảm thấy bất ngờ.

Buổi trưa hôm nay hắn đã làm liền hai suất cơm, trước hắn ở nước ngoài đi du học, trù nghệ rất tuyệt vời, vài món thức ăn xào hoàn hảo đến nỗi ngay cả mùi vị cũng đều giống y chang các nhà hàng sang trọng bên ngoài.

Hai người ngồi ở trên bàn trầm mặc ăn cơm, vì đêm qua cả hai đều đã thân mật hôn môi, vì thế mà trong bầu không khí trầm mặc này không hiểu sao lại mang theo hai phần ám muội.

Sau khi cơm nước xong Trịnh Thanh Nguyên liền thu thập bàn đi rửa chén bát, Giang Nhất Bạch cũng không cần phải nguỵ trang thành mặt mũi khách sáo muốn tới giúp đỡ, cậu chỉ ngồi trên ghế sa lon mà chống đỡ cái bụng nhỏ tròn vo được ăn đến no căng của mình.

Trịnh Thanh Nguyên rửa chén xong, nhìn bộ dáng lười nhác ngồi ở trên ghế sa lon của Giang Nhất Bạch, không khỏi nở nụ cười.

Giang Nhất Bạch thấy khóe miệng Trịnh Thanh Nguyên nở nụ cười, liền bĩu môi, bản thân chưa kịp nói gì, đã bị Trịnh Thanh Nguyên nghiêng người đem cậu đè xuống ghế sa lon, hôn lên môi cậu.

Lần thứ hai hôn môi hai người đều đã ngựa quen đường cũ, cho nên Giang Nhất Bạch cũng không cảm thấy bất ngờ, cậu há mồm tại môi dưới của Trịnh Thanh Nguyên mà cắn một cái, Trịnh Thanh Nguyên sững sờ một chút, sau đó càng hôn kịch liệt hơn.

Nhiệt độ chung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi sự thân mật của cả hai mà không ngừng tăng lên, Giang Nhất Bạch bị Trịnh Thanh Nguyên hôn đến đầu óc choáng váng, tiến độ này vượt quá dự liệu của cậu, Giang Nhất Bạch lập tức kêu ngừng, thế nhưng sự khước từ của cậu đối với Trịnh Thanh Nguyên cũng chẳng đáng là gì, thanh âm của cậu liền bị Trịnh Thanh Nguyên dùng môi ngăn chặn, chỉ có thể lọt ra một vài tiếng kêu rên đau đớn.

Một cái tay đang đặt tại vạt áo ngoài thừa dịp cơ hội mà chui vào bên trong, sờ nhẹ ở bên eo cậu. Giang Nhất Bạch cảm thấy ngứa ngáy, tia ngứa ý kia xuất phát từ bên hông rồi khuếch tán đến toàn thân, cơ thể cậu mềm nhũn xuống, đến cả tứ chi cũng bị mất đi khí lực.

Thời điểm cậu thân cận cùng với Lâm Khải Phong hay Niên Dịch Kiêu đều bất đồng, Trịnh Thanh Nguyên nắm trong tay toàn bộ quyền chủ động, hắn hiểu rõ làm thế nào mới có thể trêu chọc điểm mẫn cảm, làm thế nào mới có thể chỉ từ việc sờ mó hôn môi mà kích phát ra càng nhiều dục vọng. Từng động tác của hắn đều có chứa mục đích.

Giang Nhất Bạch là tiểu hồ ly, mà hắn lại là đại hôi lang, hắn quá hiểu làm sao mới có thể dụ dỗ con mồi đi vào trong hang động liền một phát ăn ngay vào bụng.

Nụ hôn càng ngày càng kịch liệt, ngón tay của Trịnh Thanh Nguyên không ngừng làm loạn trên người Giang Nhất Bạch, từng chút từng chút mà đốt lên một nồi lửa hừng hực rực cháy trong cơ thể.

Thân thể Giang Nhất Bạch ngày càng trở nên mềm nhũn, hô hấp cậu dồn dập, xoang mũi phát ra mấy tiếng hừ hừ. Trịnh Thanh Nguyên từng bước chậm rãi di dời nụ hôn xuống dưới, hắn trước tiên hôn cằm Giang Nhất Bạch, hôn vành tai của cậu, rồi hôn đến xương quai xanh tuyệt đẹp của cậu, sau đó hắn đem áo của Giang Nhất Bạch cuốn lên, cuốn đến dưới nách, tay Giang Nhất Bạch vô lực khoát lên vai Trịnh Thanh Nguyên, tựa như là đẩy, nhưng lại càng giống như là đem hắn hướng vào trong lồng ngực của mình mà ôm.

Bọn họ vẫn còn tại chỗ say mê hôn môi, đột nhiên có tiếng chuông vang lên.

Giang Nhất Bạch từ khoái cảm mờ ảo bên trong nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt cậu còn có chút mông lung, theo bản năng đưa tay sờ vào điện thoại di động bên trong túi của mình.

Nhưng động tác của Trịnh Thanh Nguyên lại nhanh hơn cậu một bước, hắn trước tiên đưa bàn tay tiến vào trong quần Giang Nhất Bạch, từ túi quần bên trong cầm lấy điện thoại di động của Giang Nhất Bạch.

Màn hình hiển thị dòng chữ, loé sáng ra tên của Niên Dịch Kiêu.

Sắc mặt Giang Nhất Bạch lập tức thay đổi, thân thể cậu bật dậy muốn lấy đi điện thoại di động, một bên vừa cướp vừa nói: "Đưa điện thoại di động cho em, anh mau trả lại cho em!"

Phát hiện động tác của Giang Nhất Bạch, hắn rất nhanh liền trấn áp cậu mà đè xuống, mắt Trịnh Thanh Nguyên từ trên cao nhìn xuống Giang Nhất Bạch, hỏi cậu: "Em muốn nhận sao?"

Cả người Giang Nhất Bạch vẫn còn ở trong trạng thái vô lực, cậu bị hắn đẩy ngã lại vào ghế sôpha, chỉ có thể trừng mắt nhìn Trịnh Thanh Nguyên đang áp trên người cậu, có khả năng là bởi vì toàn thân cậu đều đã mềm nhũn như xương, việc trừng mắt này không những chẳng có bất kỳ lực uy hiếp nào, trái lại còn cảm thấy dịu nhẹ, biến thành một loại phong vị khác.

"Không nhận! Bỏ xuống! Em nói anh bỏ xuống!" Giang Nhất Bạch còn chưa hết hi vọng, cậu gắng gượng với tới điện thoại di động vẫn đang ở trong tay của Trịnh Thanh Nguyên.

"Tại sao không nhận?" Trịnh Thanh Nguyên một tay đem cả hai tay của Giang Nhất Bạch nhấn lên đỉnh đầu, một cái tay khác thì ấn chọn đồng ý, điện thoại lập tức được chuyển tiếp.

Hắn đưa điện thoại di động đặt bên cạnh tai Giang Nhất Bạch, dùng khẩu hình đối với cậu nói: "Nói chuyện."

"Anh đang làm gì thế a?" Thanh âm của Niên Dịch Kiêu từ trong ống nghe truyền tới, giọng nói tràn đầy sức sống cùng tinh thần phấn chấn, cái âm thanh thối này của tiểu nam sinh như đang đem thời gian quay ngược trở lại thời thanh xuân, "Có nhớ em hay không?"

Trịnh Thanh Nguyên nghe được âm thanh của Niên Dịch Kiêu, hắn không hề có một tiếng động cười cười, cúi đầu tại trước ngực Giang Nhất Bạch mà tiếp tục liếm hôn.

Giang Nhất Bạch trong lòng đã lo lắng, giờ càng lo lắng hơn, Trịnh Thanh Nguyên mang đến cho cậu một cảm giác quá mức sung sướng.

Khoái cảm bị phóng đại gấp mười lần, thanh âm của Niên Dịch Kiêu truyền đến mang tới cho cậu một loại ảo giác chính mình là đang lén lút ngoại tình.

Giang Nhất Bạch hô hấp run rẩy, cậu không dám nói lời nào, cậu sợ chỉ cần cất tiếng nói chuyện có khả năng sẽ bị bại lộ thanh tuyến run rẩy, sẽ bị bại lộ bản thân cậu đang làm gì, cũng sẽ chính thức bại lộ chân tướng tại trong nhà người khác yêu đương vụng trộm.

Đáy mắt ngưng tụ một tầng hơi nước nhợt nhạt, Giang Nhất Bạch không biết nước mắt này xuất hiện có phải là bởi vì sợ hãi, kích thích, hay vẫn là do duyên cớ nào khác, đầu óc cậu bây giờ rất rối loạn, tiếng 'ong ong' luôn vang lên bên tai.

"Tiểu Bạch? Tại sao anh không nói gì hết?" Niên Dịch Kiêu đợi chờ thật lâu nhưng cũng không nhận được lời đáp lại của Giang Nhất Bạch, ngữ khí không khỏi có chút nóng nảy.

"Anh đang làm gì vậy? Tại sao không nói chuyện a?" Niên Dịch Kiêu dồn dập hỏi.

Trịnh Thanh Nguyên nở nụ cười, tay hắn từ bên eo Giang Nhất Bạch đột ngột trượt xuống, tiến vào trong quần của cậu.

Giang Nhất Bạch không nhịn được, phát ra một tiếng rên nhẹ.

Thanh âm này rất nhỏ, nhưng vẫn là bị Niên Dịch Kiêu bắt lấy.

Ngữ khí của tiểu nam sinh càng thêm nôn nóng, hung hăng truy hỏi: "Tiểu Bạch, Bạch Bạch, anh bây giờ đang làm gì thế?! Anh mau nói a???"

"Này? Alo? Giang Nhất Bạch?!"

Đại não Giang Nhất Bạch gian nan chuyển động, thanh âm của cậu mang theo tiếng khóc nức nở, nhanh chóng đối bên kia nói: "Anh, anh là... Anh là đang tự xử."

Sau khi nói xong, cậu lập tức cúp điện thoại, nhắm mắt trong nháy mắt, nước mắt từ khoé mắt chảy ra, chậm rãi lăn xuống.

Trịnh Thanh Nguyên ngoắc ngoắc môi, sau đó đem điện thoại di động cầm ở trong tay, nhấn nút tắt máy rồi đặt nó sang bên cạnh.

Hắn cúi đầu hôn khoé mắt đang chảy nước mắt của Giang Nhất Bạch, rất ôn nhu hỏi: "Sao lại khóc?"

Giang Nhất Bạch mở mắt ra căm tức nhìn hắn, mắng: "Anh thật sự là kẻ khốn kiếp!"

Trịnh Thanh Nguyên hôn cậu một cái: "Còn em thật sự là cái tên nhóc lừa đảo."

____________________________

Lần đầu edit mà chọn thể loại np, giờ chế đang bị rối loạn cách xưng hô troi oi 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro