Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Nhất Bạch sững sờ ở nhà hai ngày.

Hai ngày nay cậu đều ngơ ngơ ngác ngác trải qua, ăn không ngon, ngủ cũng không được ngon, người thì nhanh chóng gầy đi trông thấy.

Lúc ban đầu thì Giang Nhất Bạch còn muốn lấy điện thoại di động để mà nhắn tin giải thích với Lâm Khải Phong cùng Niên Dịch Kiêu, cậu có thể tán gẫu thông qua tin nhắn, nhưng đồng thời cũng rất sợ, cậu sợ chính mình ngay sau khi đánh ra hàng chữ này gửi tới thì sẽ lập tức xuất hiện một cái chấm than màu đỏ.

Cuối cùng Giang Nhất Bạch vẫn là xoá bỏ những dòng chữ đã được đánh ra, đóng lại khung trò chuyện, sau đó thuận tiện lướt qua, một nút lệnh cắt bỏ khung chat liền xuất hiện trước mắt, cậu hoàn toàn là đang muốn xoá bỏ khung trò chuyện của bọn hắn.

Thi Vi Vi nói không sai, tâm Giang Nhất Bạch quả thật là rất tàn nhẫn, không chỉ đối với người khác, mà còn là đối với mình.

Nút lệnh cắt bỏ liền hiện lên tại màn hình bên phải, Giang Nhất Bạch nhẹ nhàng nhấn một cái, toàn bộ màn hình liền xuất hiện bảng lệnh thông báo, nó là đang hỏi Giang Nhất Bạch có xác nhận cắt bỏ hay không, giống như đang cấp cho Giang Nhất Bạch một cơ hội cuối cùng trước khi hối hận.

Giang Nhất Bạch cũng tại lúc này mà do dự.

Tình cảm của người hiện đại đa số đều ẩn hàm bên trong những cuộc tán gẫu thông qua tin nhắn, cậu chỉ cần chọn lệnh cắt bỏ khung chat, hết thảy mọi lời ngon tiếng ngọt hoặc cãi nhau đều sẽ không còn tồn tại nữa, nếu như muốn có chứng cứ để chứng minh chuyện tình cảm, thì những cuộc tán gẫu ở trong tin nhắn chính là minh chứng tốt nhất, giúp bọn họ có một chứng cứ để xác thực là giữa hai người đã từng yêu nhau.

Cậu muốn cắt bỏ khung trò chuyện, việc này cũng mang theo một ý nghĩa  là cậu muốn triệt để từ bỏ tình cảm giữa bọn hắn.

Ngón tay dù do dự, nhưng Giang Nhất Bạch vẫn là nhẫn tâm mà nhấn xác nhận cắt bỏ.

Kết quả đã như vậy, lưu lại những tin nhắn này cũng chỉ là lừa mình dối người. Giang Nhất Bạch không phải kẻ mềm yếu, giấc mộng đã bị đánh nát, chẳng bằng kiên cường một chút, đối mặt hiện thực.

Hai ngày này ngoại trừ phiền lòng về Lâm Khải Phong cùng Niên Dịch Kiêu, Giang Nhất Bạch cũng đang rất phiền lòng về Trịnh Thanh Nguyên.

Liên quan tới lời nói yêu thích của Trịnh Thanh Nguyên vào đêm đó, đối với chuyện này thì Giang Nhất Bạch một chữ cũng chẳng tin.

Giang Nhất Bạch khi còn bé rất là sùng bái Trịnh Thanh Nguyên, lúc ấy cảm thấy Trịnh Thanh Nguyên thật sự lợi hại, vừa học tập tốt, tính cách tốt, đến cả vẻ ngoài cũng đẹp mắt, giống như mọi thứ hoàn hảo đều tồn đọng tại bên trong hắn. Thế mà Giang Nhất Bạch sau khi lớn lên lại rất chán ghét Trịnh Thanh Nguyên, cậu chán ghét thái độ khinh bỉ của Trịnh Thanh Nguyên đối với cậu, ngay cả thời điểm nói yêu thích cậu cũng là một bộ dáng cao cao tại thượng.

Lẽ nào Trịnh Thanh Nguyên nghĩ rằng là hắn chỉ cần nói yêu thích cậu thì cậu liền vui mừng mà tiếp đón hắn sao? Trịnh Thanh Nguyên không khỏi là quá đề cao bản thân đi.

Giang Nhất Bạch cố tình không chấp nhận, cậu không cần đến cái sự yêu  thích được bố thí này, càng không cần tới lời nói yêu thích của cái kẻ tràn đầy ngạo mạn cao cao tại thượng. Cậu ngày đó đối với Trịnh Thanh Nguyên nói rất nhiều lời quá đáng, bất quá Giang Nhất Bạch không có một chút nào hối hận, không chỉ không có hối hận, hơn nữa còn cảm thấy rất sảng khoái.

Có thể là bị lời nói của Giang Nhất Bạch đâm trúng lòng tự trọng, trải qua đêm đó thì Trịnh Thanh Nguyên cũng không có đến tìm cậu nữa.

Không đến càng tốt hơn, Giang Nhất Bạch mừng rỡ thanh tịnh.

Bởi vì ngốc ở nhà một mình, cho nên cảm xúc của Giang Nhất Bạch càng ngày càng kém, mà hảo bạn thân có vẻ như là tâm ý tương thông liền cảm ứng.

Khi Thi Vi Vi gọi điện đến chính là thời điểm Giang Nhất Bạch đang đi dạo phố, cô lập tức từ trong điện thoại mà nghe ra giọng nói không đúng của Giang Nhất Bạch, hỏi cậu làm sao vậy, có muốn hay không cùng cô tán gẫu một chút hoặc là cùng nhau đi chơi để khuây khoả tâm trí.

Hai người ước hẹn gặp mặt tại một cái quán cà phê. Thi Vi Vi vừa thấy Giang Nhất Bạch liền kinh ngạc thốt lên: “Bạch Bạch cậu làm sao vậy? Gầy đi nhiều như vậy? Sắc mặt sao lại trở nên khó coi như vậy?”

Giang Nhất Bạch trước mắt một mảnh thâm quầng, khuôn mặt tiều tuỵ . Thi Vi Vi vội vàng đến gần kéo tay cậu, hỏi: “Tay làm sao cũng lạnh đến như thế? Sinh bệnh hả?”

Giang Nhất Bạch lắc đầu một cái, cậu là tuyệt đối tín nhiệm Thi Vi Vi, cũng không có sợ mất mặt trước mặt cô, cho nên liền đem tất cả mọi chuyện phát sinh vào hai ngày trước đều chân chân thực thực nói hết cho cô.

Thi Vi Vi nghe xong chính là trợn mắt ngoác mồm.

“Cậu chuyện này…”

“Chờ đã, để tôi bình tĩnh cái…”

Đại não của Thi Vi Vi chính là đang gia tốc mà xử lý nguồn thông tin khổng lồ này.

“Chuyện cậu bắt cá nhiều tay bị tóm một cách chặt chẽ?” Thi Vi Vi dò hỏi.

Giang Nhất Bạch mặt không thay đổi gật đầu.

“Cậu và hàng xóm ca ca của cậu…”

“Là tên khốn kiếp kia.” Giang Nhất Bạch sửa chữa từ ngữ của Thi Vi Vi.

“Được rồi, tên khốn kiếp kia.” Thi Vi Vi biết nghe lời mà sửa lại, “Tên khốn kiếp kia cố ý khiến cho cậu lật xe, sau khi cậu lật xe thì hắn mới nói yêu thích cậu?”

“Cho nên hết thảy đều là do hắn an bài?”

Giang Nhất Bạch lắc đầu, cậu cảm thấy được Trịnh Thanh Nguyên tuy rằng đúng là biến thái, nhưng lại không có bản lĩnh lớn đến mức như vậy, làm cho Lâm Khải Phong cùng Niên Dịch Kiêu ở trong cùng một lúc mà tới tìm cậu.

“Bọn họ… là thế nào lại đụng mặt nhau a?” Thi Vi Vi không rõ, “Khả năng làm sao có thể trùng hợp đến như thế? Cậu như thế nào có thể gánh nổi?!”

Giang Nhất Bạch cũng cảm thấy buồn bực, tại sao lại xui như vậy, hai người này làm cách nào liền chọn tại trong cùng thời khắc đó mà đến nhà tìm cậu, xui xẻo đến nỗi chạm mặt nhau?

Mệnh của cậu thật sự là số con rệp sao?!

Nếu là vậy thì mẹ nó năm xưa, cậu có gặp bất lợi gì đâu!

Hai người trầm mặc một lát, Thi Vi Vi chậm rãi mở miệng hỏi cậu: “Vậy cậu có muốn… cứu vãn?”

“Cứu vãn? Cứu vãn ai?” Giang Nhất Bạch hỏi.

“Lâm Khải Phong a.” Thi Vi Vi nói rằng, “Cậu không phải rất yêu thích y? Tôi còn cảm thấy đệ đệ kỳ thực cũng không tồi nha, hiện tại bị mất thì khá là đáng tiếc, không phải cậu muốn…”

Thi Vi Vi lời còn chưa nói hết liền bị Giang Nhất Bạch đánh gãy: “Tôi tại sao lại muốn cứu vãn?”

“Tất cả đều sẽ chia tay, chỉ là phụ thuộc vào chuyện sớm hay muộn.” Giang Nhất Bạch ngữ khí bình thản, cậu hỏi, “Vi Vi cậu nói xem, chuyện yêu đương quan trọng nhất là cái gì?”

Thi Vi Vi không biết, cô chỉ là chuyên gia về lý luận. Cô hỏi: “Là cái gì? Làm tình?”

Giang Nhất Bạch nói: “Là vui vẻ!”

“Tôi một mình ngốc ở đây cũng rất vui vẻ, tại sao tôi lại muốn tuyển chọn từng người trong chuyện yêu đương? Chính là vì tôi muốn từ trên người đối phương thu được càng nhiều sự vui vẻ, thế nhưng nếu như cả hai đều đang không vui mà nói chuyện cùng nhau, cậu cảm thấy còn có thể cùng nhau được không?”

Thi Vi Vi lắc đầu, nói đến việc đàm luận về tình yêu đến mức không vui, đó chính là một loại hành hạ.

“Cậu cảm thấy được tôi sẽ đi cứu vãn, vậy thì cứ coi như là tôi cứu vãn thành công đi, thế nhưng chuyện yêu đương hiện tại của tôi còn có thể nói chuyện vui vẻ sao?”

Thi Vi Vi lại lắc đầu. Coi như là có thể cứu vãn nhưng phải làm như thế nào đây? Sự tình đều đã phát sinh, vết sẹo vết rách cũng đã tồn tại, hai người quay lại với nhau cũng chỉ có thể không ngừng nhớ tới những chuyện cũ thương tâm kia, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả hồi ức tốt đẹp khi trước cũng chẳng còn tồn tại nữa.

Thật sự là cái gì cũng không còn.

“Tôi ban đầu rất khó vượt qua, nhưng sau đó lại cảm thấy được sự thoải mái.” Giang Nhất Bạch nói tiếp, “Tôi cũng biết là tôi sai, lật xe chỉ là chuyện sớm hay muộn, cùng với việc suốt ngày lo lắng đề phòng dỗ dành lừa gạt này kia, hiện tại bị lật vẫn là cảm thấy rất sảng khoái. Tôi được trải qua sự sảng khoái, ngược lại cũng thật đáng giá.”

“Tâm thái của cậu chắc hẳn vẫn còn rất tốt.” Thi Vi Vi nhìn thấy trạng thái lúc nãy của Giang Nhất Bạch, còn tưởng rằng bởi vì tâm trí cậu nghĩ không ra liền sa sút thành thế này, hiện tại Giang Nhất Bạch đã nói như vậy, Thi Vi Vi cũng yên lòng.

Dừng một chút, cô lại hỏi: “Vậy cậu… Hối hận không?”

“Không!” Giang Nhất Bạch ngữ khí kiên định, “Hết thảy sự tình tôi đều trải qua, cũng không hối hận.”

Thật ra thì vẫn là có chút hối hận, mà Giang Nhất Bạch không muốn thừa nhận.

Cậu đem ly cà phê còn chút ít liền một hơi cạn sạch, hào khí nói: “Đi, Đi dạo phố!”

“Tôi ngày hôm nay phải tiêu tiền!!!”

“Hảo!” Thi Vi Vi cũng phụ hoạ, “Đi mua sắm quần áo, tiếp theo sẽ câu thêm người nam nhân khác!”

“Không sai! Cóc ba chân khó kiếm, nam nhân khắp nơi đều có, không còn  người này thì sẽ càng có nhiều người tốt hơn! Chúng ta đi dạo phố xong đi gay bar, tôi ngày hôm nay muốn câu đến mười người nam nhân!”

___________________________

Trích lời nói: Câu cái gì? Không có khả năng đâu, ngươi chỉ có thể bị bắt tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro