Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời điểm Giang Nhất Bạch đem tất cả mọi phiền não này nói hết cho người bạn thân thiết nhất Thi Vi Vi.

Phản ứng đầu tiên của Thi Vi Vi là khiếp sợ: "Gặp mặt? Cậu bây giờ có bạn trai thì cùng hắn gặp mặt cái gì a!"

Thần kinh của Thi Vi Vi không được nhạy bén cho lắm, hầu như là không đề xuất được ý kiến nào khả thi, Giang Nhất Bạch cũng không hi vọng gì về ý kiến của cô, cậu chỉ là muốn có một người đồng tình và cảm thông được hoàn cảnh của mình.

Giang Nhất Bạch thở dài, Thi Vi Vi lập tức dò hỏi: "Cậu đây là thật sự muốn gặp?"

Giang Nhất Bạch lắc đầu một cái: "Cậu nghĩ tôi sẽ giống các cô gái vì yêu qua mạng mà quyết định cùng đối phương gặp mặt, không cần biết là người tốt hay kẻ xấu? Tôi đâu điên đến mức đó?"

Thi Vi Vi đưa mặt sát gần cậu gật đầu: "Cũng đúng, để tôi kể cho cậu một chuyện, năm ngoái có cái siêu thị cách vách xuất hiện vụ việc một cô gái vì yêu qua mạng mà gấp rút không chờ nổi hẹn nhau gặp mặt, kết quả là bị đối phương giết người phân thây, thi thể cô ta đã được chôn tại một trường học trên núi."

Giang Nhất Bạch nghe Thi Vi Vi kể mà rùng mình, toàn thân đều nổi da gà: "Thiệt hay giả? Chuyện này cũng quá đáng sợ đi!"

Thi Vi Vi nói tiếp: "Bất quá tôi cảm thấy được MARS không phải là người như thế."

"Tôi cũng cảm thấy vậy." Giang Nhất Bạch đồng ý nói, "Tôi chỉ là sợ ..."

"Bị Lâm Khải Phong phát hiện?" Thi Vi Vi tiếp lời tra hỏi.

"Tôi là sợ hắn xấu xí!" Mặt Giang Nhất Bạch lộ vẻ kinh hoảng, "Không thấy mặt còn chưa tính, tôi có thể tự não bổ là mình đang đi hẹn hò với một soái ca kiệt xuất, mà nếu như gặp nhau thật, tôi không thể chấp nhận nổi khi chứng kiến một nam nhân xấu xí, vậy tôi còn không bằng bị phân thây cho rồi!"

"Không đến mức đó, không đến mức đó." Thi Vi Vi tái nhợt an ủi cậu, "Thanh âm MARS rất không sai, vừa nghe cũng cảm giác được hắn sẽ là một anh chàng đẹp trai."

"Cho nên tôi mới chịu đáp ứng cùng hắn yêu qua mạng." Giang Nhất Bạch sâu xa nói.

Thi Vi Vi liên tưởng đến quãng thời gian trước đó, hot search cũng từng một thời nổi lên vụ việc một người toàn thân mọi mặt đều hoàn hảo nhưng lại đem yêu một kẻ không cùng đẳng cấp, cô nhất thời có chút trầm mặc.

"Nếu không ... xoá đi." Nửa ngày trôi qua, Thi Vi Vi lần thứ hai đưa ra kiến nghị, "Chỉ cần huỷ kết bạn, xoá khỏi danh sách bạn tốt là xong hết mọi chuyện!"

Giang Nhất Bạch cũng nghĩ tới phương pháp trực tiếp kéo hắn vào danh sách đen, chỉ là cậu đối với MARS vẫn còn lưỡng lự, ôm ấp một chút ảo tưởng, hơn nữa hai người đều đã tán gẫu hàn huyên lâu như vậy, cũng coi như là có chút cảm tình, nếu thật sự xoá đi thì có chút không nỡ.

Thấy Giang Nhất Bạch trầm mặc, Thi Vi Vi liền biết kiến nghị của mình không được chấp nhận, nhưng cô sẽ không từ bỏ, rất nhanh liền nghĩ ra được một biện pháp khác.

"Hay là kêu hắn chụp một bức ảnh gửi qua cho cậu xem đi." Thi Vi Vi nói, "Nếu như tướng mạo tàm tạm thì có thể tiến triển trở thành một cái lốp xe dự phòng, còn nếu như là một soái ca ..."

Thi Vi Vi dừng một chút, khó nhọc nói: "Bắt cá nhiều tay tuy rằng không tốt ... Nhưng ai lại không muốn cùng hai soái ca đồng thời yêu đương ..."

Giang Nhất Bạch gật gật đầu: "Cậu nói đúng."

"Bất quá tôi lại không phải tra nam, bây giờ muốn tôi vượt qua chướng ngại đạo đức còn có chút khó khăn."

Thi Vi Vi nhìn Giang Nhất Bạch, trên mặt rõ rõ ràng ràng viết bốn chữ: Mỹ nữ không tin.

Giang Nhất Bạch không được coi là tra nam, nếu nói theo một ý nghĩa nào đó thì thực sự là rất tra.

Giang Nhất Bạch một người đứng trên vạn người, lúc mới lên sơ trung cấp ba liền bắt đầu yêu đương, may mà nhờ xã hội phát triển nên tình yêu đồng giới cũng được mọi người đối xử nhẹ nhàng, từ đó trở đi người đàn ông nào yêu đương với cậu ta đều không thể nào dứt ra được, bởi vì một người hoàn hảo như Giang Nhất Bạch rất được nhiều người vô cùng yêu thích.

Bất quá Giang Nhất Bạch là người rất dễ mất hứng đối với chuyện tình cảm, thời điểm yêu thích người khác thì cùng nhau điềm điềm mật mật, mà một khi cậu ta mất hứng là sẽ cảm thấy không còn thú vị, không hề lưu luyến lập tức chia tay, trở mặt như không quen biết, từ một người ôn nhu ngây thơ liền biến thành lãnh khốc vô tình.

Thi Vi Vi đã từng nghĩ ra một cái ví dụ tuyệt diệu, cô cảm giác Giang Nhất Bạch cần phải dựa vào ái tình thì mới có thể sống tiếp giống như một hồ ly tinh (đương nhiên là cái loại nghĩa tốt kia), cậu ta yêu thích tình yêu khát vọng tình yêu, mà tình yêu của cậu ta lại không bao giờ có thể cố định một người, Giang Nhất Bạch yêu thích cảm giác mới mẻ, cho nên mới có thể nhiều lần thay đổi bạn trai, cũng bởi vì không còn tìm được điều gì mới mẻ trên thân nam nhân.

Giang Nhất Bạch đối với tình cảm của chính mình cực kỳ lãnh đạm ích kỷ, tuy rằng Giang Nhất Bạch thường hay quảng cáo rùm beng bản thân là một tiểu mỹ thụ đa tình ngọt ngào. Thi Vi Vi vẫn cảm thấy bản chất cậu ta thật nhẫn tâm khi đối xử với người khác như thế.

Đương nhiên, Thi Vi Vi cũng không biết chính mình hiểu như vậy có đúng hay không. Tại có lần nào đó cô dành thời gian nói chuyện với hội bạn thân, cô đã từng hướng Giang Nhất Bạch đàm luận về cái bản chất nhẫn tâm này của cậu ta.

Giang Nhất Bạch trực tiếp trợn mắt lên biện giải: "Nói bậy, tôi có nơi nào là nhẫn tâm? Tôi rõ ràng rất dễ bị cảm động, rất có lòng thương người"

Thi Vi Vi lại một lần nữa mỹ nữ không tin.

Người nhẫn tâm nhất định không cho rằng chính bản thân mình là nhẫn tâm, bởi vì tâm Giang Nhất Bạch sống từ trước đến nay đều tàn nhẫn, mà cô lại không thể khiến cho cậu ta có thể trở nên ngoan ngoãn. Cậu ấy hưởng thụ tình cảm của người khác đối với mình, nhưng lại coi tình cảm người đó là chuyện không đáng nhắc đến, cho nên lúc bạn trai cũ sử dụng trăm phương ngàn kế để cầu cậu ta quay lại thì Giang Nhất Bạch chỉ đối với hắn thờ ơ lạnh lùng, không có một chút động lòng . Về tình cảm, Giang Nhất Bạch thương tổn không biết bao nhiêu người, một mặt cậu ta có thể thản nhiên nói lời ôn nhu tâm tình nhưng mặt khác liền đem lòng yêu mến của họ vứt bỏ như giày rách.

Mà thật giống như Giang Nhất Bạch đối với nam nhân rất được yêu thích, cậu ta càng tàn nhẫn vứt bỏ, lại càng có nhiều người đuổi tới.

Từ hướng này có thể giải thích được rằng Giang Nhất Bạch là rất tra, bất quá cậu ta đều cần kết thúc một đoạn tình cảm cũ thì mới có thể bắt đầu một đoạn tình cảm khác, chứ bắt cá nhiều tay quá cũng sẽ không có khe để lọt, tình hình chia tay mặc dù có chút thảm thiết, nhưng về đạo đức thì cậu ấy thực sự không có gì có thể lên án, nếu giải thích từ hướng này, Giang Nhất Bạch thực sự cũng không tra.

Liên quan đến đề tài tra hay không tra này của Giang Nhất Bạch, Thi Vi Vi nghiên cứu rất lâu, mãi cho tới giờ vẫn chưa nghiên cứu được cái kết luận nào hợp lý.

Với thân phận là bằng hữu mà nói, Giang Nhất Bạch tra hay không tra cũng không đáng kể, sự thật là cậu ta muốn bắt cá nhiều tay, còn cô ... Cô nhất định sẽ đứng bên phía Giang Nhất Bạch giúp cậu cân bằng cái cán cân trông như sắp đổ vỡ này!

"Nghĩ gì thế? Phát ngốc lâu như vậy?" Giang Nhất Bạch quơ quơ tay trước mắt Thi Vi Vi, "Hoàn hồn đi tỷ tỷ."

"Nếu như MARS thật sự là một soái ca thì sao?" Thi Vi Vi hoàn hồn lại, sốt ruột hỏi cậu: "Cậu phải làm sao bây giờ?"

Giang Nhất Bạch chống cằm suy tư một chút, sau đó thành thực nói ra đáp án của mình: "Không biết."

"Đầu tiên phải xem có hợp với tôi hay không." Giang Nhất Bạch tuỳ ý nói, "Nếu hợp thì có thể trở thành một chú cá được nuôi trong ao, chờ tôi cùng Lâm Khải Phong chia tay lại nói, còn nếu không hợp thì liền trực tiếp phóng sanh."

"Không để lại cho mỹ nữ đây?" Thi Vi Vi hỏi.

"Để lại cho cậu?" Giang Nhất Bạch liếc nhìn cô một cái, "Cậu xác định muốn làm đồng thê?"

Thi Vi Vi lập tức lắc đầu: "Tính toán một chút, tôi yêu thích thẳng nam, vẫn là để lại ảnh cho tôi xem đi."

Giang Nhất Bạch cảm thấy được chính mình hiện tại mà hỏi một bức ảnh của MARS thì lại có loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi, bởi vì đây là mong muốn của Thi Vi Vi, liền không có lý do nào thích hợp, cho nên đối với đề nghị muốn có một bức ảnh này liền bị chìm xuống dưới.

Một buổi chiều thảo luận đều không ra kết quả gì, Giang Nhất Bạch có hơi mệt mỏi, cũng không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.

"Vẫn là đi một bước tính một bước vậy." Giang Nhất Bạch nói, "Không muốn cũng phải muốn, hắn muốn gặp mặt liền gặp mặt, cứ coi như là bạn bè thông thường quen qua mạng rủ nhau ăn một bữa cơm đầy tốt đẹp."

Giang Nhất Bạch nhìn Thi Vi Vi: "Tại thời điểm đó cậu nên giữ điện thoại di động, phòng ngừa trong khoảnh khắc ăn cơm mà xảy ra sự việc không đúng thì báo cảnh sát." Giang Nhất Bạch nói một cách trịnh trọng: "Tôi sợ mình sẽ bị giết người phân thây."

Thi Vi Vi cũng rất trịnh trọng gật đầu: "Tôi chắc chắn sẽ cảnh giác giúp cậu!"

Giang Nhất Bạch cùng Niên Dịch Kiêu hẹn nhau gặp mặt vào buổi trưa chủ nhật, chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm.

Tại sao lại ước hẹn vào ngày chủ nhật, bởi vì Niên Dịch Kiêu là học sinh cấp ba, tối chủ nhật còn phải đến trường để tự học, Giang Nhất Bạch không cần lo lắng về việc sẽ bị hắn kéo vào khách sạn hoặc là bị kéo vào một cái góc nhỏ tối tăm nào đó, rất an toàn.

Đương nhiên đối tượng yêu qua mạng này tuyệt đối không thể để cho Lâm Khải Phong biết đến, cho nên Giang Nhất Bạch đã rất sớm an bài vị trí hẹn gặp với Lâm Khải Phong.

Lâm Khải Phong không thể đến phòng thực nghiệm vào ngày đó, nhưng đây lại là Giang Nhất Bạch muốn hẹn hắn ... Cho nên Lâm Khải Phong chỉ có thể trịnh trọng nói xin lỗi với cậu: "Xin lỗi tiểu Bạch, tôi ngày đó có chút việc bận."

Giang Nhất Bạch mặt ngoài: "Không sao nha, tôi không muốn làm phiền cậu, bản thân bận rộn việc của mình là rất tốt."

Thực chất tâm lý Giang Nhất Bạch: Vừa vặn.

Đến cuối tuần, Niên Dịch Kiêu từ rất sớm đã rời giường thu thập, chỉnh đốn bản thân một phen sau đó lập tức ra khỏi cửa chạy tới trường đại học C.

Tối hôm qua hắn và Giang Nhất Bạch đã tiến hành thảo luận về địa điểm mà hai người có thể gặp mặt, thời điểm đó Giang Nhất Bạch nói cậu có thể chờ hắn tại giao lộ bên cạnh toà A14 của ký túc xá.

Niên Dịch Kiêu lúc đó nói không thành vấn đề, mà từ khi tiến vào trường đại học C thì mới biết được trường này rộng bao nhiêu, toà ký túc xá sắp xếp phân bố rất phức tạp.

Điện thoại di động hướng dẫn không ra vị trí cụ thể của toà ký túc xá, Niên Dịch Kiêu liền đem điện thoại di động nhét vào túi, mới vừa ngẩng đầu lên, liền thấy phía trước có người đi tới.

Niên Dịch Kiêu nghênh đón, ngăn cản bước đi của người kia, rất có lễ phép hỏi hắn: "Xin chào, xin hỏi cậu có biết toà A14 đi như thế nào không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro