Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Khải Phong nhìn người thanh niên trước mặt, người thanh niên này cũng đang nhìn y.

Dừng một chút, Lâm Khải Phong khe khẽ gật đầu một cái: “Vừa vặn là tôi cũng đang đi qua đó, hai ta đồng thời đi đi.”

Hai người làm bạn mà đi với nhau, khuôn mặt Lâm Khải Phong vẫn luôn lãnh lãnh đạm đạm, Niên Dịch Kiêu cũng không có ý định tiếp lời cùng y.

Đi thẳng đến trước lầu của toà số A14, Lâm Khải Phong mới mở miệng: “Đến rồi.”

Niên Dịch Kiêu hướng y nói tạ ơn, sau đó liền đứng bất động tại chỗ. Lâm Khải Phong cũng không vội vã đi sang nơi khác, y nghiêng đầu liếc mắt nhìn Niên Dịch Kiêu, hỏi hắn: “Chờ người?”

“Ừm.” Niên Dịch Kiêu gật đầu, “Còn cậu? Không đi sao?”

Lâm Khải Phong nói: “Tôi cũng chờ người.”

Bọn họ liền sánh vai đứng cùng nhau. Có một số nữ sinh đi ngang qua nhịn không được hướng mắt nhìn tới hai người bên này, vừa nhìn vừa khe khẽ bàn luận, mà cho dù đã đi xa thì vẫn hung hăng quay đầu lại coi.

Cả hai soái ca cùng đứng cạnh nhau, một người thì tài giỏi ưu tú nhưng vẻ ngoài lạnh lẽo, còn người khác thì dương quang anh tuấn nhưng vẻ ngoài tràn ngập dã tính. Hai loại phong cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Hình ảnh Giang Nhất Bạch nhìn thấy chính là cảnh này.

Thời điểm thang máy đi xuống, xuyên qua tấm kính dày Giang Nhất Bạch có thể nhìn thấy được Lâm Khải Phong đang đứng ở nơi đó, tâm nhãn cậu hơi ngưng lại, sau đó liền lập tức tuôn ra một loại dự cảm xấu.

Lúc này, Giang Nhất Bạch đứng bên cạnh một nam sinh, cậu lấy điện thoại ra cúi đầu đánh chữ, gửi nội dung tin nhắn xong liền ngẩng đầu lên, cơ hồ là cùng lúc đó điện thoại di động trong túi Giang Nhất Bạch cũng rung một cái.

Dự cảm của cậu liền trở thành sự thật, thật mẹ nó gặp quỷ.

Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Giang Nhất Bạch đó chính là chạy, bất quá còn không đợi cậu quay người, Lâm Khải Phong đã thấy cậu.

“Tiểu Bạch.” Lâm Khải Phong gọi cậu, “Sao cậu lại ở đây?”

Từ khi Lâm Khải Phong mở miệng nói ra một tiếng “Tiểu Bạch.” Trong nháy mắt, Niên Dịch Kiêu liền ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Giang Nhất Bạch.

Đệt Đệt Đệt!

Tâm lý Giang Nhất Bạch tức giận mắng, trên mặt lại đối Lâm Khải Phong cười cười, kiên trì cầu nguyện thời khắc này làm ơn trôi nhanh đi.

Ánh mắt Lâm Khải Phong nhìn chăm chú vào cậu, ánh mắt Niên Dịch Kiêu cũng đánh giá cậu.

Hiện tại Giang Nhất Bạch cảm thấy chính mình thật giống như là người cá sắp bị làm thịt, mỗi một bước đều như đang đi trên mũi dao.

Trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc Giang Nhất Bạch nhanh chóng vận chuyển, tìm kiếm phương pháp để giải quyết mớ rắc rối này.

Cuối cùng, Giang Nhất Bạch đi tới trước mặt bọn họ.

Cậu trước tiên đối Lâm Khải Phong cười cười, sau đó liền quay đầu hướng Niên Dịch Kiêu chào hỏi: “Này, em đến rồi à.”

Ánh mắt Lâm Khải Phong rơi vào trên người Giang Nhất Bạch, sau đó liền chuyển qua nhìn Niên Dịch Kiêu, hỏi: “Hai người quen nhau?”

“Đúng vậy.” Giang Nhất Bạch gật gật đầu, lập tức hỏi ngược lại Lâm Khải Phong, “Không phải là cậu không đến được phòng thực nghiệm sao?”

“Chỉ là đến đó lấy chút đồ vật.” Lâm Khải Phong bị cậu chen vào, trái lại cũng không tiếp tục truy hỏi.

Giang Nhất Bạch đối Niên Dịch Kiêu cười cười: “Em đứng đây chờ một chút, anh và cậu ấy nói chuyện chút.”

Niên Dịch Kiêu gật gật đầu.

Giang Nhất Bạch liền lôi kéo ống tay áo của Lâm Khải Phong, đem y mang qua một bên.

Ánh mắt Niên Dịch Kiêu nhìn thân ảnh Giang Nhất Bạch, vẫn luôn ngừng trên người cậu không rời.

“Xin lỗi.” Giang Nhất Bạch trực tiếp mở miệng nói xin lỗi.

“Làm sao vậy?” Lâm Khải Phong nghi hoặc nhìn Giang Nhất Bạch.

“Tôi không nói cho cậu là hôm nay tôi có hẹn với người khác, sợ cậu hiểu lầm tôi.” Giang Nhất Bạch cúi thấp đầu, oan oan ức ức nói.

“Hắn là ai?” Lâm Khải Phong hỏi.

“Là tiểu học đệ, mới lên cao trung, hắn muốn thi vô trường chúng ta, trước đó ở trên mạng vẫn luôn tìm tôi cố vấn.” Âm thanh Giang Nhất Bạch ngày càng thấp, “Tôi vốn là cuối tuần muốn cùng cậu hẹn nhau tại phòng thực nghiệm, thế nhưng hắn nói hắn muốn tôi giảng giải kiến thức để có thể đậu vô trường chúng ta, để cho thuận tiện hắn liền mời tôi ăn cơm, tôi cũng không từ chối mà đáp ứng hắn.”

Tâm hồn Giang Nhất Bạch gào thét nhìn sắc mặt Lâm Khải Phong, thử dò xét nói: “Ca ca, anh có giận em không?”

“Cậu nghĩ tôi là người hẹp hòi như vậy sao?” Nhìn bộ dáng của cậu lúc này thực sự đáng thương, Lâm Khải Phong cười cười, trấn an cậu: “Tôi sẽ không giận cậu.”

Nguy cơ được giải trừ, tâm trạng Giang Nhất Bạch đang căng thẳng liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhấc lên một cái đề tài khác mà cậu đang rất quan tâm: “Các cậu làm sao gặp được nhau vậy?”

Lâm Khải Phong trả lời: “Hắn không biết đường, tôi thuận tiện dẫn hắn lại đây.”

“Haizz” Giang Nhất Bạch thở dài nói, “Thật là trùng hợp a.”

Mẹ nó, cái nghiệt duyên này của hắn là như nào!!!

“Cậu ăn cơm trưa chưa?” Giang Nhất Bạch thành khẩn mời Lâm Khải Phong, “Tôi muốn mang tiểu học đệ đi ăn cơm, chúng ta cùng nhau đi đi!”

Lâm Khải Phong lắc đầu: “Không được, tôi phải trở về phòng thực nghiệm lấy chút đồ vật, các cậu đi đi.”

Cậu biết mà! Kế hoạch của Giang Nhất Bạch binh đi nước hiểm thông qua.

Giang Nhất Bạch cau mũi một cái, khuếch đại nói: “Em và tiểu học đệ hai người cùng nhau ăn cơm ôi chao, anh sẽ không ăn dấm chua chứ?”

Khoé miệng Lâm Khải Phong dao động ra một chút ý cười: “Bởi vì tôi tin tưởng cậu.”

Giang Nhất Bạch trong nháy mắt cảm thấy chột dạ, cậu đảo mắt qua chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt nhìn mình chăm chú của Lâm Khải Phong.

Lúc này, có đồng học đến tìm Lâm Khải Phong đưa đồ, Lâm Khải Phong nhìn Giang Nhất Bạch, nói: “Cậu đi ăn cơm đi, tôi muốn trở về phòng thực nghiệm.”

Giang Nhất Bạch cúi thấp đầu, nhỏ giọng “Ừ” một tiếng: “Buổi chiều này … Cậu có thể cùng tôi ăn cơm không?”

“Được.” Lâm Khải Phong gật đầu, “Thời điểm đó sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

“Bye Bye” Giang Nhất Bạch đối Lâm Khải Phong phất tay một cái, sau đó quay người, hướng Niên Dịch Kiêu đi đến.

Đi được một nửa, cậu liền quay đầu lại liếc mắt nhìn, Lâm Khải Phong từ đồng học tiếp nhận tư liệu trên tay nhìn mấy lần, sau đó cả hai cùng sánh vai, hướng phương hướng ngược lại bước đi.

Tâm tình Giang Nhất Bạch có chút nhẹ nhõm, cậu đi tới trước mặt Niên Dịch Kiêu, nói thẳng: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Niên Dịch Kiêu cùng Giang Nhất Bạch đi, không được hai bước, hắn liền mở miệng: “Tiểu Bạch?”

Giang Nhất Bạch nhìn về phía hắn: “Làm sao vậy?”

Niên Dịch Kiêu hỏi: “Anh làm sao liếc mắt một cái liền nhận ra em?”

Giang Nhất Bạch qua loa đáp: “Bởi vì em lớn lên đẹp trai.”

Cái giọng nói qua loa trả lời Niên Dịch Kiêu này, hắn nhếch miệng, liền ngượng ngùng sờ chóp mũi một cái: “Anh cũng không tồi.”

Chẳng được bao lâu, Niên Dịch Kiêu lại hỏi: “Em không làm anh thất vọng đi?”

“A?” Giang Nhất Bạch nghi ngờ nói, “Cái gì thất vọng?”

“Tướng mạo a.” Niên Dịch Kiêu nói, “Anh không phải sợ em tướng mạo xấu xí sao? Em không làm anh thất vọng đi?”

Ánh mắt Giang Nhất Bạch chuyển lên mặt Niên Dịch Kiêu, tỉ mỉ nhìn hắn.

Trán cao, sống mũi thẳng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày của hắn vừa dày vừa đen, đôi mắt sáng ngời trong suốt, có thể nói là một tướng mạo suất khí. Bởi vì nhỏ tuổi nên tướng mạo suất khí lại lẫn vào một chút trẻ con, ngược lại có một loại mị lực đặc biệt.

Cậu ăn ngay nói thật, hắn thật sự rất tuấn tú, là cái loại mà đa số nữ sinh cấp ba sẽ luôn đem lòng thầm mến.

Thấy Giang Nhất Bạch chăm chú nhìn hắn như vậy, Niên Dịch Kiêu liền hiểu, trong mắt hắn là ý cười nồng đậm, nhưng trên mặt lại không có chút nào bất thường.

“Thế nào?” Hắn trực tiếp truy hỏi.

Giang Nhất Bạch cũng thành thực mà nói ra câu trả lời của mình: “Không thất vọng, rất tuấn tú.”

Niên Dịch Kiêu liền không giữ hình tượng lạnh lùng nữa, khoé miệng giương lên một độ cong rất lớn, hai má cũng có chút ửng hồng. Tuy rằng ở trong game được Giang Nhất Bạch khen rất nhiều lần, nhưng đến khi nghe được lời khen ở ngoài hiện thực lại là một loại cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Tâm trạng rõ ràng vui sướng đến cực điểm, mà trên mặt vẫn nhất định muốn làm bộ mặt như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ như mây gió.

“Vậy thì tốt.” Niên Dịch Kiêu nói.

Thấy Giang Nhất Bạch không nói lời nào, Niên Dịch Kiêu lén lút liếc cậu.

Từ góc nghiêng bên mặt hắn có thể thấy được lông mi dài của cậu, từ dưới lên trên thì da dẻ cũng thật trắng, đôi mắt như có ánh nước long lanh, đôi môi cũng hồng hồng.

Tổng thể rất đẹp, cậu cũng không làm cho hắn thất vọng.

Giang Nhất Bạch nhận ra được tầm mắt của Niên Dịch Kiêu, liền quay đầu nhìn hắn. Niên Dịch Kiêu lập tức thu hồi ánh mắt, giấu đầu hở đuôi mà ho khan một tiếng.

“Vừa mới nãy cái kia … Ai vậy?” Niên Dịch Kiêu vì tìm đề tài, thuận miệng hỏi.

Giang Nhất Bạch dừng một chút, dường như đang suy tư, sau đó nói ra một cái quyết định gian nan: “Là bạn học.”

Nói xong liền lập tức bồi thêm một câu: “Là một bằng hữu … rất tốt rất tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro