Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Nhất Bạch mang Niên Dịch Kiêu một đường đến những quán ăn vặt bên cạnh trường học, nhìn quanh một hồi cậu liền quyết định chọn quán ăn món cay Tứ Xuyên.

Tuy rằng hiện tại là thời điểm ăn trưa, mà bởi vì là cuối tuần, nên người bên trong quán món cay Tứ Xuyên cũng không nhiều. Giang Nhất Bạch cùng Niên Dịch Kiêu liền lựa một vị trí trong góc ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, Giang Nhất Bạch đem thực đơn đưa cho Niên Dịch Kiêu, ra hiệu cho hắn mau gọi món.

Trong lúc Niên Dịch Kiêu đang nhìn thực đơn, Giang Nhất Bạch lấy điện thoại di động ra để xem coi có tin gì không. Mới vừa mở khoá, tin nhắn của Thi Vi Vi lập tức hiện lên.

“Thế nào? Còn sống không? Nếu là kẻ xấu thì tôi giúp cậu báo cảnh sát?”

Giang Nhất Bạch: “Không cần, cám ơn.”

Thi Vi Vi: “Xem ra tiến triển thuận lợi, đệ đệ đẹp trai không?”

Giang Nhất Bạch: “Cực kỳ đẹp trai.”

Thi Vi Vi: “Đâu! Cho tôi xem xem.”

Giang Nhất Bạch: “Không có ảnh.”

Thi Vi Vi: “Chụp trộm một tấm đi.”

Giang Nhất Bạch suy tư một chút, đánh ra một chữ: “OK.”

Giang Nhất Bạch gửi tin nhắn xong sau đó ngẩng đầu lên, Niên Dịch Kiêu vẫn còn xem thực đơn, chân mày hắn hơi nhíu lại, bộ dáng rất nghiêm túc, lúc này giữa hai hàng lông mày của hắn rút đi chút tính trẻ con, vẻ ngoài ngây ngô cùng thần sắc thành thục hỗn tạp cùng nhau, có một loại sức mạnh hấp dẫn trí mạng.

Giang Nhất Bạch mở camera ra, tay cậu giả vờ làm bộ dáng đùa nghịch điện thoại di động, chỉ cần tìm đúng thời cơ sẽ chụp trộm một tấm hình.

Vừa mới chuẩn bị ấn xuống nút chụp, Niên Dịch Kiêu vừa vặn nhìn sang, hắn nhìn thấy ống kính cũng không kinh hoảng hay tức giận, trái lại thoải mái nhếch miệng nở nụ cười.

Giang Nhất Bạch quên tắt tiếng, thời điểm chụp ảnh liền tạo thành tiếng ‘Răng rắc.’ Một tiếng nối tiếp một tiếng phát ra càng thêm vang dội.

Tại chỗ chụp trộm một tấm làm Giang Nhất Bạch cảm thấy hơi lúng túng, bất quá cậu rất bình tĩnh. Trước tiên cậu đem bức ảnh gửi cho Thi Vi Vi, sau đó ngẩng đầu, nở nụ cười nhìn Niên Dịch Kiêu.

Niên Dịch Kiêu cũng nhìn Giang Nhất Bạch cười, hắn nói: “Em có thể xem được không?”

“Được.” Giang Nhất Bạch hào phóng mà đem di động đưa tới, còn không quên khen hắn, nói: “Em rất ăn ảnh.”

Niên Dịch Kiêu tiếp điện thoại từ tay Giang Nhất Bạch liền liếc mắt nhìn, trên màn hình ngoại trừ bức ảnh ra còn có tin nhắn của Thi Vi Vi không ngừng bắn ra.

“Kinh ngạc, đã vậy còn quá soái!”

“Nếu không phải do cậu nói hắn đẹp trai thì tôi cũng chả tin!”

“Tôi cảm giác mình còn có chút khả năng, bất quá cậu xác định hắn không phải là thẳng sao?”

“Sao cậu xem mà không nói câu nào, trên thế giới tối tăm này, ngoại trừ kim cường, chính là tiểu jj của nam học sinh cấp ba…”

Thời điểm Niên Dịch Kiêu đem điện thoại di động trả lại cho Giang Nhất Bạch thì mặt có chút đỏ lên, Giang Nhất Bạch đưa tay tiếp điện thoại di động, nhìn thấy phía trên phần thông báo bắn ra tin nhắn của Thi Vi Vi gửi tới ‘thế giới tối tăm’, trong nháy mắt cậu liền tối sầm mặt mũi.

Bầu không khí trở nên lúng túng hơn.

“Cái kia …” Niên Dịch Kiêu mở miệng trước, “… Là sư tử con sao?”

Sử tử con là nick name trong game của Thi Vi Vi, việc Thi Vi Vi cùng Giang Nhất Bạch trong thực tế là bạn thân của nhau hắn đều rõ ràng, hắn rất dễ dàng đoán được ý định chụp trộm hắn này là do ai gây nên.

Giang Nhất Bạch đối Niên Dịch Kiêu miễn cưỡng cười cười, sau đó “Ừ” một tiếng.

Bọn họ rất hiểu tâm ý của nhau nên liền đem chuyện này bỏ qua, không nhắc lại.

Giang Nhất Bạch không phải chưa từng gặp qua bạn trên mạng, trước đó cậu thấy đều là bạn thân tỷ muội, internet cái gì cũng có thể tán gẫu, gặp mặt nhau cũng chả mới lạ, tuỳ tiện đưa ra một đề tài là có thể tán gẫu nguyên một buổi trưa, hoàn toàn không để cho bầu không khí trở nên cứng ngắc.

Nhưng vì đây là đối tượng yêu qua mạng nên cùng mấy tỷ muội liền không giống nhau, không biết nên tán gẫu chuyện gì, bất luận làm điều gì cũng đều cảm thấy không dễ chịu.

Giang Nhất Bạch cảm nhận được tính cách của Niên Dịch Kiêu trong hiện thực cùng trên internet hoàn toàn khác nhau, trên internet là một người nói lời lạnh lùng đúng chuẩn nam nhân lãnh khốc, ngược lại trong thực tế thoạt nhìn có chút ngu ngốc, bộ dáng thông minh thì càng không thể nào.

Hai người tuỳ tiện tán gẫu trong lúc đang dùng cơm, đề tài trò chuyện đều do Giang Nhất Bạch làm chủ, Giang Nhất Bạch chỉ cần hai câu liền làm rõ được thân phận của Niên Dịch Kiêu.

Là học sinh nhất trung, học tập rất giỏi, nhân duyên tốt, điều kiện gia đình cũng không tồi, có sở thích chơi game cùng bóng rổ. Thông minh khẳng định không có vấn đề gì, mà xác thực nhìn bề ngoài có chút ngốc.

“Em từng yêu đương chưa?” Giang Nhất Bạch đột nhiên hỏi.

“A?” Niên Dịch Kiêu bị cái vấn đề này đánh trở tay không kịp, hắn rũ mắt xuống, hơi có chút không dễ chịu trả lời: “Có mấy lần.”

Kỳ quái, nếu đã từng yêu đương thì tại sao bộ dáng lại trông ngây thơ như xử nam thế kia?

Không đợi Giang Nhất Bạch tiếp tục truy hỏi, Niên Dịch Kiêu liền nói tiếp: “Đều là thời điểm hồi cấp hai, khi đó cái gì cũng không hiểu, cũng không có, không có …”

Chẳng trách nhìn ngu như vậy, kết quả thực sự là cái ngây thơ xử nam.

Hiện tại Giang Nhất Bạch có đầy đủ lý do để hoài nghi Niên Dịch Kiêu chính là ở trên mạng tự thiết lập chính mình là một nam nhân lãnh khốc.

Tướng mạo mặc dù là khốc guy, nhưng trên thực tế lại là một kẻ cộc lốc, ngây thơ xử nam.

Cái này thực sự quá manh, cậu thậm chí có chút không thích ứng!

Giang Nhất Bạch bên trong động lòng, cậu nhấc mắt nhìn Niên Dịch Kiêu.

Mà Niên Dịch Kiêu vừa vặn cũng đang nhìn cậu, thấy ánh mắt của cậu lia tới, hắn lập tức dời tầm mắt, cúi đầu nhìn mâm hành thái trên bàn.

Giang Nhất Bạch nghĩ tới tin nhắn của Thi Vi Vi gửi tới cho cậu, trên thế giới thật sự có nhiều loại người …

Nam học sinh cấp ba, vẫn là có thân hình cao lớn, lớn lên đẹp trai kết hợp với vẻ ngoài ngây thơ của học sinh cấp ba, không có khả năng cậu sẽ không động lòng a!

Giang Nhất Bạch chống đầu nhìn chằm chằm Niên Dịch Kiêu. Niên Dịch Kiêu trong lúc đem hành thái bỏ vào nồi cũng để ý ánh nhìn của Giang Nhất Bạch.

Đến một phút chốc sau khi xử lý hết số hành thái, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn về phía Giang Nhất Bạch chớp chớp, lông mi như vụt sáng, ánh mắt lấp loé.

Bỗng nhiên, hắn cong khoé miệng, đối Giang Nhất Bạch nở nụ cười.

Nhịp tim Giang Nhất Bạch trong phút chốc lạc nhịp.

Sau khi cơm nước xong, Niên Dịch Kiêu chủ động muốn cùng Giang Nhất Bạch đi dạo một chút.

Tất nhiên là không thể để cho Niên Dịch Kiêu đi trong trường học. Ở phụ cận có một cái công viên, người qua lại cũng không nhiều, Giang Nhất Bạch mang theo Niên Dịch Kiêu chuẩn bị tại nơi đó đi dạo.

Vì là buổi trưa nên trong công viên cơ hồ không có người nào, chỉ có một vài bác trai bác gái ngồi trong lương đình chơi cờ.

Bọn họ sánh vai đi trên đường nhỏ trong công viên, hai bên đường trồng rất nhiều cây ngô đồng, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa lá cây chiếu đến, rắc trên đường vài đạo kim tuyến lấp lánh.

Bọn họ không nói gì, chỉ là lẳng lặng đi tới. Có gió thổi qua, thổi đến mức lá cây ào ào vang vọng.

Hai người cách rất gần, vai thỉnh thoảng chạm vào nhau, cánh tay cả hai cùng lay động, ngón tay cũng sẽ tình cờ va vào nhau.

Giang Nhất Bạch biết đây không phải là ngẫu nhiên, cậu chỉ là hiếu kỳ không biết nam học sinh cấp ba ngây thơ này sẽ làm thế nào, sẽ có dũng khí dắt tay cậu sao?

Tay hắn một lần lại một lần đụng lại đây, da dẻ cùng cọ qua nhau rồi rất mau liền rời đi, chỉ để lại một chút cảm giác ngưa ngứa như có như không.

Câu đến trong lòng Giang Nhất Bạch cũng phát ngứa.

Chỗ tốt lớn nhất khi cùng niên hạ yêu đương chính là có thể cảm nhận cái loại thiếu niên thanh thuần không biết gì chọc cho người ta yêu thích, tiểu tâm cẩn thận thăm dò, giấu đầu hở đuôi mà câu dẫn, dục vọng ngây thơ, lâu không gặp sẽ cảm thấy nhung nhớ, rung động.

Tay hắn không cẩn thận đánh tới, lần này không phải chỉ là nhẹ nhàng chạm thử liền tách ra. Ngón út của Niên Dịch Kiêu ôm lấy ngón út của cậu, một chút nhiệt độ yếu ớt từ da thịt quấn lấy nhau bay lên cao, truyền đến đại não của cả hai.

Giang Nhất Bạch nghiêng đầu nhìn qua.

Ánh mắt nam sinh nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt banh rất căng, dáng dấp trông như rất sốt sắng, khoé miệng hơi cong lên, một chút ý cười từ nơi đó tiết ra, vết đỏ hồng từng chút từng chút lan tới trên cổ, cũng không biết là do ánh nắng mặt trời phơi đến đỏ bừng hay là do xấu hổ.

“Định dắt tay?” Giang Nhất Bạch trực tiếp mở miệng hỏi.

Yết hầu Niên Dịch Kiêu nhúc nhích một chút, dường như nuốt nước miếng một cái. Nửa ngày sau, hắn buồn buồn “Ừ” một tiếng.

Giang Nhất Bạch hào phóng mà lấy tay đưa tới: “Thế thì cứ cầm tay anh dắt đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro