Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Nhất Bạch cùng Niên Dịch Kiêu đi dạo nguyên một buổi chiều trong công viên.

Công viên cũng như vậy mà lớn từng chút trước mắt hai người, cự nhiên là không có gì thú vị để tiếp tục đi dạo. Bọn họ thuận tiện đi trên đường nhỏ một phút chốc, liền lên sườn núi nhỏ trong lương đình ngồi.

Cùng đệ đệ ngồi chung với nhau, bầu không khí biến chuyển đến mức ngây thơ, nguyên một buổi chiều bọn họ cũng chỉ dắt tay nhau, đến người mù cũng có thể thấy được hai người tán gẫu nhiều hay ít. Có lúc là nói xong một đề tài cũng không còn lời nào có thể tiếp tục đề tài khác để nói, bọn họ liền lặng lẽ mà sánh vai ngồi xuống, trong lương đình còn có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang.

Niên Dịch Kiêu vì tối nay có tiết tự học tại trường nên không thể tiếp tục ở lại bồi Giang Nhất Bạch, hắn luyến tiếc rời đi, kết quả là bị Giang Nhất Bạch hối thúc mấy câu đuổi đi.

Giang Nhất Bạch dắt tay Niên Dịch Kiêu đưa đến trạm xe buýt, trong quá trình đứng chờ xe thì Niên Dịch Kiêu yên lặng nhìn cậu, ánh mắt có chút oan ức.

Giang Nhất Bạch đối với động vật rất không thích, mà điều này cũng không gây trở ngại cho cậu khi đem nam nhân trước mặt này liên tưởng thành một chú chó lông xù cỡ lớn.

"Anh thật muốn em đi?" Niên Dịch Kiêu không cam lòng hỏi.

"Buổi tối em còn phải đi học." Giang Nhất Bạch cũng không muốn lưu hắn lại.

"Nhưng em có thể nghỉ để bồi anh." Niên Dịch Kiêu nhìn chằm chằm Giang Nhất Bạch, chỉ cần cậu toát ra một chút lưu luyến không muốn hắn đi, hắn liền lập tức lưu lại.

Giang Nhất Bạch giương miệng cười, kiên trì khuyên hắn: "Học tập rất quan trọng."

Xe buýt công cộng vừa vặn đi đến, Giang Nhất Bạch đẩy Niên Dịch Kiêu một cái: "Coi chừng trễ tiết."

Niên Dịch Kiêu hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là lên xe, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Giang Nhất Bạch, ánh mắt ngập tràn oán niệm.

Lúc cửa xe sắp đóng lại, Giang Nhất Bạch còn không quên căn dặn hắn: "Phải học tập thật giỏi a."

Xe buýt công cộng chậm rãi chuyển bánh, Giang Nhất Bạch trong lòng cũng thả lỏng ra.

Cậu lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lâm Khải Phong, mới vừa mở khoá màn hình, liền thấy Lâm Khải Phong nửa giờ trước có nhắn cho cậu, hắn nói vì một số chuyện chưa thể giải quyết nên có thể sẽ bị trì hoãn một chút tại phòng thực nghiệm, kêu Giang Nhất Bạch buổi chiều không cần chờ hắn ăn cơm.

Hiện tại đúng lúc là giờ cơm chiều, tính tính thời gian, Lâm Khải Phong có khả năng sẽ bị trì hoãn đến tối, khoảng thời gian này vừa vặn có thể cùng mỹ nữ uống một buổi trà chiều.

Giang Nhất Bạch báo Lâm Khải Phong nếu trở về thì nhớ nhắn cậu, sau đó lập tức hẹn Thi Vi Vi ra gặp mặt.

Hai người hẹn nhau tại một cửa hàng đồ ngọt. Thi Vi Vi đến rất nhanh, Giang Nhất Bạch dăm ba câu liền kể hết sự tình giữa cậu cùng Niên Dịch Kiêu ngày hôm nay cho Thi Vi Vi biết.

Thi Vi Vi nghe xong liền phát biểu một chữ đầy cảm xúc: "Ngon!"

"Này là cậu như thế nào bố trí a? Tương phản lớn như vậy?" Chợt chuyển đề tài, "Bất quá hắn còn thật đáng yêu."

Giang Nhất Bạch nói: "Ngược lại lúc cấp ba tôi cũng không thể nào ngây thơ như thế."

"Hồi cấp ba cậu ..." Thi Vi Vi đang muốn nói tiếp, một cái ánh mắt của Giang Nhất Bạch quét qua liền khiến cô ngừng miệng, nói tiếp, "Theo lý thuyết, hắn trưởng thành suất khí đến như vậy, ở trên trường người theo đuổi hắn khẳng định không phải số ít, không thể nào vẫn ngây thơ như thế đi? Hay là giả vờ."

"Ai biết được." Giang Nhất Bạch than thở.

Bầu không khí trong nháy mắt trầm mặc.

Qua nửa phút, Thi Vi Vi mới mở miệng: "Hai người dắt tay nhau rồi?"

Giang Nhất Bạch gật đầu: "Nhưng không có làm gì quá đáng hơn đâu."

Thi Vi Vi thở một hơi dài nhẹ nhõm, thở dài nói: "Một cái là tương phản manh ngây thơ khốc guy, một cái là đoá hoa cao lãnh lạnh nhạt, rõ ràng thuộc tính của hai người bọn họ trái ngược nhau ..."

Giang Nhất Bạch cười một tiếng, sau đó tiếp lời tra: "Mà bọn hắn bây giờ đều nằm trong lòng bàn tay của tôi."

"Được được được, cậu trâu bò được chưa." Thi Vi Vi hoà ứng hai câu, dừng một chút, lại nói, "Cậu thật muốn bắt cá nhiều tay hả?"

Giang Nhất Bạch cũng ngây ngẩn cả người, cái vấn đề này quá thâm ảo, trong lúc nhất thời cậu không biết nên trả lời như thế nào.

Thi Vi Vi nói tiếp: "Tôi vẫn cảm thấy như vậy không quá tốt, mặc dù bản thân tôi cũng muốn cùng nhiều soái ca đồng thời nói chuyện yêu đương, thế nhưng vạn nhất sự việc bại lộ ..."

Cái miệng liên thanh của Thi Vi Vi từ trước đến giờ luôn lợi hại, ở trên mạng dù có cho cô mười người bạn trai thì cô cũng sẽ không sợ, ai yêu cô trong hiện thực chắc chắn sẽ bị cô doạ cho sợ hãi mà chạy, rõ ràng có thể lý luận rất nhiều về việc yêu đương, nhưng cũng bởi vậy mà cố tình cô cũng chả có được mảnh tình vắt vai nào.

Giang Nhất Bạch liếc mắt nhìn Thi Vi Vi một cái, hỏi cô: "Nếu có nhiều người muốn cậu thì cậu định tuyển như nào?"

Thi Vi Vi cau mày trầm tư một chút cũng chả suy ra được đáp án, cô rầu rĩ nói: "Thật là khó tuyển nha."

"Cả hai đều là soái ca, còn là loại hình không đồng nhất, rất khó chọn."

"Vậy mỹ nữ thích loại hình gì?" Giang Nhất Bạch hỏi.

"Cậu không biết?" Thi Vi Vi khuếch đại nói, "Cậu có còn là chị em của tôi hay không!!!"

"Vâng vâng vâng, tôi vẫn là chị em tốt của cậu." Giang Nhất Bạch lập tức nhấc tay đầu hàng, "Bất quá khẩu vị của cậu mỗi ngày luôn thay đổi, ngày hôm nay yêu thích cái này, ngày mai yêu thích cái kia..."

Thi Vi Vi chậm rãi nói: "Nhưng tôi chỉ yêu thích một loại hình duy nhất."

Giang Nhất Bạch nói tiếp: "Yêu thích trai đẹp."

Thi Vi Vi nở nụ cười, hai người ăn ý mà cùng cười với đối phương.

Cười đùa xong, Thi Vi Vi mới nói ra sở thích của chính mình: "Tôi kỳ thực yêu thích phúc hắc, tốt nhất là mang mắt kính gọng vàng, bề ngoài nhìn hào hoa phong nhã, nhưng thực tế lại là S, về việc giường chiếu thì làm rất nhiều cái trò loại kia."

Giang Nhất Bạch chậc chậc hai tiếng: "Không nhìn ra cậu còn có đam mê loại này. Bất quá nghe xác thực thì vẫn có chút thú vị."

Đột nhiên, trong đầu cậu loé lên một bóng người: "Có vẻ như tôi ... Nghĩ ra được một ứng viên."

"Ai?" Thi Vi Vi hỏi tới.

"Anh trai hàng xóm của tôi." Giang Nhất Bạch nói, "Thôi, trước tiên đừng nói về hắn, hay là trò chuyện với tôi đi."

"Xem qua nhan sắc ban ngày của hắn như nào chưa?" Thi Vi Vi đột nhiên nói, "Vai nữ chính sau khi kết hôn sớm, liền gặp được tình yêu chân chính, rõ ràng tam quan bất chính, kết quả vẫn là rất cảm động. Trong đó, vai nữ chính có nói câu nào, tôi nhớ là, quá trớn có lợi cho tình cảm vợ chồng, bởi vì quá trớn nên một bên vẫn mang lòng hổ thẹn, cho nên đối với nửa kia thì càng thêm khoan dung."

"Nghe tới đây thì hình như cũng có mấy phần đạo lý." Giang Nhất Bạch suy tư một chút về câu nói của Thi Vi Vi, "Cậu sẽ ủng hộ tôi quá trớn sao?"

Thi Vi Vi lắc đầu: "Quá trớn đúng là rất sảng khoải, thế nhưng vạn nhất lật xe, thời điểm đó cậu phải làm sao?"

"Hơn nữa đệ đệ cũng không biết mình là... Cái kia, nếu cậu thật sự lật xe, nhưng hai bên đều vì cậu mà sót không xuống, khung cảnh đó chắc chắn sẽ thảm hề hề."

"Không có khả năng." Giang Nhất Bạch phản bác, "Tôi và em ấy mới thấy lần đầu tiên, cái gì cũng không phát sinh, tự nhiên cũng không tính là quá trớn, hơn nữa bây giờ tôi vẫn còn yêu thích Lâm Khải Phong."

"Thế còn đệ đệ?" Thi Vi Vi hỏi.

Giang Nhất Bạch cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nào, chỉ có thể nói: "Trước tiên cứ để lốp xe đó phơi đi."

Đề tài đến đó kết thúc, sau đó bọn họ hàn huyên chút chuyện khác, ăn xong đồ ngọt uống hết trà sữa rồi mới rời khỏi, chậm rãi hướng trường học mà đi.

Mới vừa đi tới cổng trường đại học, Lâm Khải Phong liền gọi tới, y bên này cũng vừa vặn kết thúc, Giang Nhất Bạch cùng y hẹn nhau gặp mặt tại vườn hoa nhỏ.

Vẫy tay tạm biệt Thi Vi Vi, Giang Nhất Bạch theo phương hướng vườn hoa nhỏ đi đến, thời điểm cậu đi tới thì Lâm Khải Phong cũng đến, Giang Nhất Bạch nở nụ cười nhìn Lâm Khải Phong, sau đó đi tới trước mặt y.

Lâm Khải Phong nhẹ nhàng cầm tay Giang Nhất Bạch một cách tự nhiên, hỏi: "Hắn đâu?"

Giang Nhất Bạch nói: "Buổi chiều tôi đã đưa em ấy trở về, đứa nhỏ này còn có tiết tự học buổi tối nên không thể ở lại."

Lâm Khải Phong "Ừ" một tiếng, không tiếp tục truy hỏi, ngược lại nói: "Cùng đi không?"

"Được nha." Giang Nhất Bạch mừng rỡ đáp, cậu tới gần, nửa người đều dựa cùng một chỗ với Lâm Khải Phong, bộ dạng rất không muốn rời xa y.

Hai người nắm tay ở bên trong sân trường tản bộ.

Lúc này Giang Nhất Bạch phát hiện cùng người khác dắt tay, cảm giác cũng hoàn toàn khác nhau.

Thời điểm buổi chiều khi cùng Niên Dịch Kiêu dắt tay nhau, hắn rất hồi hộp, tay nắm cậu rất chặt, có chút đau. Lòng bàn tay của hắn vì hồi hộp mà toát mồ hôi, ẩm ướt cùng nhiệt độ của hai bàn tay truyền qua nhau, khiến cho nhịp tim của cậu không thể tự chủ mà tăng nhanh, thật giống như quay ngược thời gian về lại cấp ba.

Mà Lâm Khải Phong lại bất đồng, ngón tay của y man mát, lòng bàn tay khô ráo. Tay bị y nắm có cảm giác cực kỳ an tâm.

Niên Dịch Kiêu mang cho cậu sự rung động thời thanh xuân, còn Lâm Khải Phong đem đến cho cậu cảm giác an toàn.

Giang Nhất Bạch nghiêng đầu qua xem gò má của Lâm Khải Phong.

Cậu đều quên mất chính mình là vì cái gì mới thích Lâm Khải Phong. Thời điểm tình yêu đến là không cần lý do, thời gian trốn tránh tự nhiên cũng không cần. Hồi mới bắt đầu còn có sự rung động cùng nhiệt tình mỗi khi gặp y hằng ngay, đến khi ở chung với nhau thì cảm giác này từng chút một bị san bằng, sau đó còn sót lại cái gì, Giang Nhất Bạch cũng không biết.

"Tại sao dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi?" Lâm Khải Phong nhận ra được tầm mắt của Giang Nhất Bạch, cũng quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Giang Nhất Bạch ngẩn ra.

Vẫn như cũ là bởi vì yêu thích, mới có thể cùng y dắt tay, cùng y ôm ấp hôn môi. Yêu, tự nhiên cũng xuất phát từ yêu thích. Dù cho nhiệt tình có biến mất, nhưng tình cảm thì vẫn còn, yêu thích giống như cũng không yếu ớt đến vậy.

"Cậu thật soái, tôi cảm giác dù tôi có ngắm cậu cỡ nào cũng không bao giờ đủ."

"Ngày mai cậu có tiết không?" Giang Nhất Bạch nhẹ giọng hỏi.

"Chúng ta làm tình đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro