Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi thơm của thịt kho tàu dần dần lan tỏa.

Vị đầu bếp Michelin ba sao nào đó mỗi lần làm xong một món ăn đều sẽ nhìn chằm chằm vào nồi thịt kho hai giây, khiến cho Vân Ngạn cảm thấy hơi áy náy.

Kể từ lúc thịt được mang đi hầm, phòng bếp đã không còn hơi thở nghệ thuật của Michelin.

Mỗi một món ăn của đầu bếp Michelin đều sang trọng và đầy ẩn ý, sao có thể chịu được mùi của thịt kho tàu chứ? Vân Ngạn hận không thể giấu mùi giấu mùi thịt kho đi, để những món ăn tinh tế của đầu bếp Michelin không bị lẫn mùi khác.

Một bữa ăn do đầu bếp ba sao Michelin chế biến ít nhiều cũng mất khoảng ba giờ, nên khi thịt được nấu xong mà bên Thẩm Sơ Hành vẫn chưa ăn xong bữa tối.

Vân Ngạn không nhịn được nữa, đi qua hỏi dì Dương rồi tắt bếp, nhấc nắp nồi lên, lấy một đôi đũa sạch sẽ lặng lẽ ăn vụng một miếng.

"Ố.. nóng nóng nóng..." Rõ ràng đã thổi rồi mà vẫn còn nóng đến vậy, Vân Ngạn nóng lòng đảo tới đảo lui miếng thịt trong miệng, đợi cho nhiệt độ giảm xuống mới cắn một miếng, cuối cùng cũng nếm được mùi vị.

"Ngon quá!" Mỹ thực trước mặt, Vân Ngạn nào còn chú ý đến hình tượng gì nữa, thịt còn chưa nuốt xuống đã vội vã khen: "Ngon quá đi! Béo nhưng không ngán! Vừa vào miệng là tan! Tay nghề của dì Dương không thua kém gì đầu bếp năm sao luôn đó!"

"Miệng cháu ngọt thật!" Dì Dương cười cười lấy đĩa gắp thịt ra, Vân Ngạn đang định gắp thêm miếng nữa thì bị bà vỗ nhẹ vào tay: "Đừng vội, coi chừng bỏng miệng, bên kia còn có cháo, chúng ta qua đó ăn trước đi!"

Dì Dương nấu một nồi thịt kho rất to, múc cho Vân Ngạn một đĩa đầy mà vẫn còn lại rất nhiều, Vân Ngạn tặc lưỡi: "Nhiều quá cháu ăn không hết, chút nữa chia cho mọi người đi, để mọi người ngửi mùi mà không cho ăn thì độc ác lắm."

"Được." Dì Dương cười tủm tỉm bỏ rau xanh vào nồi, sau đó tiếp tục luộc rau xanh cho cậu ăn kèm để khỏi bị ngấy.

"Còn nữa." Vân Ngạn bưng đĩa chuẩn bị đi, bỗng hỏi bà: "Có cần chừa cho Sơ Hành một ít không ạ?"

Dì Dương chưa trả lời, cậu đã tự phủ nhận: "À cháu quên mất, không để phần cho anh ấy đâu, có để lại thì anh ấy cũng không ăn, nhân lúc còn nóng cứ chia cho mọi người đi, để nguội rồi không còn ngon nữa."

...

Bên kia, Thẩm Sơ Hành đang ăn salad nấm truffle bỗng dừng nĩa, đột nhiên có chút mất hứng.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Vân ngạn và dì Dương đã thân thiết với nhau đến vậy, còn ngồi ăn với dì Dương ở cái bàn nhỏ sau bếp mà không đến phòng ăn phụ.

Vân Ngạn vừa ăn vừa nói: "Tay nghề của dì ở đây quả là nhân tài không được trọng dụng, mấy món ngon như này chắc quanh năm dì cũng chẳng nấu được mấy lần đâu nhỉ?"

"Cậu Thẩm không ăn đồ có khẩu vị mặn." Trước khi cậu về nhà thì dì Dương đã ăn no rồi, nên hiện tại chỉ ngồi bên cạnh cắn hạt dưa: "Cũng không phải là không được trổ tài, trước có lúc dì từng làm cho mấy khách sạn cao cấp, ngày nào cũng làm đến chết đi sống lại, bây giờ cũng rảnh rỗi hơn nhiều mà? Cậu Thẩm cũng không kén chọn, lương lại cao, thoải mái hơn nhiều ~"

"Thật vậy ạ?" Vân Ngạn cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhìn bà híp mắt tựa lưng vào ghế, vẻ mặt an nhàn, cả giọng nói cũng là giọng địa phương, cậu biết những lời bà nói đều là thật tâm t: "Trước giờ cháu nghĩ dạ dày của anh ấy rất khó hầu hạ, bác quản gia nói với cháu là thân thể của anh ấy không tốt."

Trước khi kết hôn Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành chưa từng gặp nhau, dì Dương cũng biết chuyện này, bà nghĩ có lẽ để "Tân phu nhân" biết nhiều hơn về Thẩm Sơ Hành sẽ tốt hơn, nên đem hết tất cả những gì bà biết về Thẩm Sơ Hành nói cho cậu.

"Không cần lo lắng." Dì Dương trấn an cậu: "Hai năm sau vụ tai nạn kia, đúng là sức khỏe của cậu Thẩm không được tốt lắm, nhưng sau đó có lẽ do chú ý điều dưỡng nên thân thể đã dần khỏe hơn, nhiều năm qua dì chưa thấy cậu ấy bị bệnh nặng bao giờ hết, nặng nhất cũng chỉ là bị sốt thôi, thỉnh thoảng cũng có đau dạ dày, qua hai ngày là khỏi. Thật ra cậu ấy không cần phải kiêng cử gì, nhưng do khẩu vị thanh đạm nên mới ăn như vậy. Trước kia ba mẹ của cậu Thẩm thích ăn cơm Tây, nên cậu ấy cũng quen rồi, qua từng ấy năm vẫn không đổi được."

Vân Ngạn lập tức tỉnh táo: "Dì làm cho Sơ Hành nhiều năm rồi ạ?"

"Ừ." Trong mắt dì Dương mang theo chút hoài niệm: "Từ lúc ba của cậu Thẩm còn sống đến giờ, thoáng cái cũng đã hơn mười mấy năm."

Vân Ngạn nghe bà nói, trong đầu cậu lại xuất hiện bức ảnh kia.

Một gia đình đã từng hạnh phúc giờ đã vỡ tan, sau bao nhiêu năm, Thẩm Sơ Hành vẫn còn giữ thói quen khi đó, chắc hẳn anh ta vẫn rất hoài niệm.

"Thật ra không phải là không thể ăn cay hay dầu mỡ." Lúc Vân Ngạn đang ngần người, chợt nghe dì Dương nói, vẻ mặt của bà có chút bối rối: "Thỉnh thoảng bà chủ và cụ Thẩm tới đây dì sẽ làm thêm mấy món khác, dì thấy cậu ấy không hẳn là không thể ăn, có ăn cũng không xảy ra vấn đề gì hết. Lâu lâu cậu ấy sẽ bị đau dạ dày, dì có hỏi qua bác sĩ rồi... Việc cậu ấy bị đau dạ dày không liên quan đến chuyện cậu ấy ăn cái gì."

"Vậy thì tại sao ạ?" Vân Ngạn nghe bà nói, dừng đũa.

"Cái này... Dì cũng không rõ nữa, đại khái là do trong lòng cậu ấy không thoải mái..." Dì Dương thở dài: "Con người mà, khi tâm trạng không vui thì rất dễ sinh bệnh."

Vân Ngạn có chút ngẩn ngơ.

Dì Dương không nói nhiều về chuyện này, lại chuyển sang đề tài khác, tỏ vẻ bực bội: "Nhiều năm vậy rồi dì vẫn chưa hiểu rõ cậu ấy thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, ăn cái gì sẽ cảm thấy không thoải mái... nói theo cách này, thực sự thiếu cảm giác thành tựu."

Dì Dương phiền muộn một lúc rồi lại cười rộ lên: "Bất quá cũng không có gì đáng để phàn nàn cả, cậu Thẩm ấy, thật ra cậu ấy cũng không hề kén ăn, chưa bao giờ làm khó xử bọn dì, dì chỉ cần nấu theo thực đơn quen thuộc của cậu ấy là được. Nhưng bây giờ có thêm cháu, cháu muốn ăn gì cứ việc nói, nếu không tay nghề của dì coi như bỏ phí rồi!"

"Vậy cháu sẽ ăn nhiều thật nhiều." Vân Ngạn lập tức cười nói: "Đến lúc đó dì đừng có chê cháu phiền nha!"

"Sao có thể chứ!" Dì Dương oán trách nói: "Cháu thích ăn, dì vui còn không kịp ấy!"

Khi Vân Ngạn ăn xong bữa tối, các món ăn tinh xảo của Ivan vẫn đang được hoàn thiện.

Hình như bữa tối cũng sắp kết thúc rồi, nhóm phụ bếp đã nhàn rỗi hơn lúc nãy, dì Dương vội vàng chia thịt kho cho mọi người, mỗi người ăn một ít cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian.

Trong lúc Ivan đang bận rộn không ngừng tay có "lơ đãng" nhìn qua đây mấy lần, bị Vân Ngạn nhìn thấy thì vội vàng quay đầu nhìn chằm chằm món trứng chưng của mình.

Vân Ngạn không nhịn được cười thầm trong lòng, ngạo kiều thật nha, đoán chừng đã thèm món thịt kho này lâu rồi, chỉ là không nói ra thôi.

Vì vậy cậu gắp hai miếng thịt cho ra đĩa, lấy thêm một cái nĩa, đi tới chỗ Ivan đưa cho anh ta: "Anh vất vả rồi, không bằng nghỉ ngơi một chút, nếm thử món cơm nhà của Trung Quốc chúng tôi?"

Tiếng Trung của Ivan không tốt, cần phải có người đứng bên cạnh phiên dịch.

Sau khi nghe phiên dịch viên nói xong, anh ta có hơi do dự. Trước đây anh ta chưa bao giờ ăn đồ ăn của đất nước này, đặc biệt là mấy món có màu đậm, mùi nồng, thoạt nhìn còn có vẻ... hơi đáng sợ như này.

Hơn nữa anh ta còn đang trong thời gian làm việc, ăn uống vào thời điểm này có vẻ không tốt lắm.

Nhưng mà rất thơm.

"Thử đi." Vân Ngạn cười với Ivan: "Không chừng anh thích nó thì sao?"

Ivan nhìn nụ cười "trong sáng" của cậu, cuối cùng cũng nhận lấy cái đĩa và nĩa trong tay cậu, lại hỏi: "Món này tên gì thế?"

"Thịt kho."

Ivan nhìn khối mỡ to có hơi do dự, nhưng không thể nào cưỡng lại mùi thơm kia, đành phải dè dặt xiên một miếng bỏ vào miệng.

Sau khi nhai hai cái, vẻ mặt của anh ta lập tức thay đổi, tắm tắt giơ ngón cái.

"Không tệ đúng không?"

Ivan liên tục gật đầu, ánh mắt cứ nhìn về phía dì Dương như muốn đi đến nghiên cứu cách làm món này của dì, nhưng giờ không phải lúc để làm việc này, đành phải từ bỏ.

Sau khi ăn thịt kho xong, Ivan quay trở lại với món ăn của mình.

Những người phụ bếp cẩn thận như nâng một món đồ sứ dễ vỡ mà đặt vỏ trứng vào đĩa, bên trong vỏ trứng là phần trứng chưng non mềm, Ivan cần thật mà cho trứng cá muối Caviar lên trứng chưng, sau đó cho thêm một ít rau mùi để trang trí.

Món trứng hấp trang trí tinh xảo được đặt lên đĩa, Ivan bưng đĩa lên đem ra ngoài.

Anh ta lần lượt đặt món trứng hấp trước mặt mọi người, lúc đi đến trước mặt Thẩm Sơ Hành và vị khách đến từ nước từ A kia, vị khách nước A giật giật mũi: "Có mùi gì vậy? Hả? Hình như không phải là mùi trứng?"

Động tác của Ivan trong nháy mắt cứng đờ, đáng ra anh ta không nên để bị mê hoặc mới đúng!

Đúng lúc này, Thẩm sơ Hành nghe được thanh âm phát ra từ tai nghe.

"Ai nha mọi người đừng ngại mà, còn nhiều thịt lắm, tiểu Ngạn có muốn ăn nữa không?"

Vân Ngạn lập tức nhảy dựng lên: "Đợi cháu với! Cháu vẫn còn ăn được!"

Khóe miệng Thẩm Sơ Hành giật giật, nhìn Ivan: "Thịt kho?"

Ivan sửng sốt trong giây lát, hình như lúc nãy thiếu niên kia cũng nói tên này.

Vì vậy Ivan gật gật đầu.

Ngón tay của Thẩm Sơ Hành gõ gõ lên bàn, lời ít ý nhiều nói: "Nếm thử chút."

......

Vì vậy, mười phút sau, Vân Ngạn và dì Dương lặng lẽ dựa vào bàn bếp, vẻ mặt cổ quái nhìn Ivan.

"Anh ta muốn làm gì thịt kho vậy?"

"... Chắc là để duy trì phong cách của bữa tiệc tối nay."

"Nhưng nếu ăn như vậy thì đã phá hỏng phong cách vốn có của thịt kho rồi."

"Aiz..." Dì Dương thở dài: "Dì nhớ đến truyền thuyết ngày xưa ở trong thôn của dì."

Vân Ngạn: ?

"Ngày xưa có một vài thôn làng có phong tục tế thần linh, cháu biết mà phải không? Nếu nhà ai sinh được bé gái xinh đẹp thì phải giấu cho thật kỹ, nếu không xui rủi bị thần sông linh tinh gì đó nhìn trúng, thì phải ăn mặc chỉnh tề, trang điểm xinh đẹp để đưa đi tế thần."

Vân Ngạn kinh ngạc cảm thán: "So sánh không lệch tí nào luôn ạ!"

Dì Dương ngậm ngùi nhìn món thịt kho: "Con gái của dì... thảm quá."

... Con gái của dì là thịt heo...?

Vân Ngạn ho nhẹ một tiếng, nhưng không nói ra, chỉ liên tục gật đầu: "Đúng ạ, thảm quá."

Họ thầm thở dài xong cũng không đi cứu thịt kho.

Hai người thấy Ivan lấy ra mấy cái đĩa sứ trắng tinh, ở giữa mỗi đĩa đặt một cục thịt kho, cẩn thận rưới nước sốt lên.

Sau đó, anh ta rắc thêm tiêu đen và tiêu trắng xay nhuyễn lên trên.

Tiếp theo, anh ta cắt chanh thành những miếng nhỏ đặt lên một bên đĩa.

Hình như vẫn chưa được hài lòng lắm, anh ta lại cắt nấm Matsutake thành hạt lựu, trang trí bên cạnh khối thịt kia..

Cuối cùng, hắn trang trí thêm vài lá rau mùi tây nữa.

Một món mới ra đời.

Ivan lại bưng đi phục vụ.

Theo thói quen, mỗi món ăn được anh ta nấu ra đều sẽ có tên riêng, Ivan đứng một bên giới thiệu với mọi người, nói rằng món này không phải do hắn tự làm, mà là một vị nữ đầu bếp người Trung Quốc làm, nguyên danh là "thịt kho tàu", sau đó anh ta mới cải tiến và sáng tạo thêm.

Nếu không phải vì nó quá thơm, nếu không phải có người dụ dỗ anh ta ăn một miếng thôi, nhất định anh ta sẽ không bao giờ tin rằng chỉ với một miếng thịt heo bình thường có thể nấu thành món ngon như vậy.

Cuối cùng, anh mới giới thiệu tên món ăn, dịch lại là... "Sự quyến rũ của người đẹp"

Cái nĩa trên Thẩm Sơ Hành sắp bị bẻ gãy rồi — Ai quyến rũ?

Ivan không hiểu sao chợt rùng mình một cái, vội vã rời đi để chuẩn bị món tiếp theo.

Thẩm Sơ Hành cắt miếng thịt kho ra, trong đầu đều là câu "hiến tế cho thần sông" đầy ẩn ý của dì Dương.

Nhà họ Vân "gả" Vân Ngạn cho hắn để đổi lấy vinh hoa phú quý cho họ, cũng giống như vậy...

Anh nghĩ đến Vân Ngạn mặc những bộ quần áo do anh mua, đeo đồng hồ mà anh chọn, sống trong nhà của mình , cậu ấy hoàn toàn không biết mọi nhất của nhất động của mình đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Một niềm vui bí ẩn chợt dâng lên trong lòng anh.

Anh nhận ra, Vân Ngạn với anh, giống như món thịt kho tàu với Ivan vậy, ngay từ lần đầu tiên xuất hiện đã hấp dẫn anh.

Lúc đầu, anh chỉ cho người đi theo dõi Vân Ngạn và báo cáo cho anh những tình huống quan trọng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã không còn giao thiết bị nghe lén cho cấp dưới nữa.

Kể từ lúc đó, dù cho Vân Ngạn đang ở bất kỳ đâu, dường như đều nằm trong lòng bàn tay của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#công