Chương 2: Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jin-seo mở mắt, nhớ lại mùi hương vani nơi đầu mũi của cậu. Cậu đã quá quen thuộc với trần nhà màu trắng này dù mờ ảo cậu cũng nhận ra nó, cậu nhìn thấy chiếc giường đơn quen thuộc trước mắt và hành lý vương vãi bừa bãi bên cạnh.

Đây là... thiên đường hay địa ngục? Liệu có phải mở mắt lần nữa sẽ trở về hiêh thực không? Sao giấc mơ lại chân thật đến vậy, thị giác, khứu giác, xúc giác và tất cả các giác quan đã quá thực tế. 

Jin-seo, nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng trong một lúc, sau đó đứng dậy khỏi giường. Cậu mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng và quần short tập luyện màu đen, cơ thể sạch sẽ không có vết thương.

"Nó thật kì lạ...."

Tiểu huyệt luôn đầy máu và đau đơn, cũng khép miệng chặt. Vết sẹo do bị cắt gân, cũng đã biến mất. Cậu cảm thấy lúng túng vì cơ thể không bị tổn thương này. Jin-seo ngồi trên giường và nhìn bộ dạng sạch sẽ của mình. Bàn tay trắng bệch hồi lâu không cử động. Điện thoại di động reo lên cái bàn cạnh giường.

"...Điện thoại di động?

Nếu một người chết, điện thoại di động của họ có đi cùng không? Mà kể từ 10 năm trước khi qua đời, Jin-seo không được phép đụng đến điện thoại di động hoặc sở hữu bất cứ thứ gì. Cậu đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại liên tục đổ chuông, hồi sau nó ngừng rung. 

Một số lạ được hiện lên trên màn hình. Nhưng ngày đó là 17 năm trước khi Jinseo qua đời. Năm cậu vào AP trường học.

Phải chăng cuộc sống đang lặp lại một lần nữa??

Jin-seo nhớ lại tiếng hét với Chúa trước khi chết và đã khóc rằng nếu cho cậu cuộc sống một lần nữa, cậu sẽ làm mấy tên khốn đó khổ sở dưới chân cậu.

Chúa ơi...Người dường như đã thực hiện được mong muốn của cậu.

Jinseo nhớ lại kí ức về Trường AP, nơi thu thập và đào tạo alpha Hàn nổi trội. Jinseo là nơi mà cậu được Kim Sung-chul nhận nuôi, hắn quan chức cấp cao Hàn Quốc và cậu có trí thông minh vượt trội mặc dù cậu là một beta. Jinseo là người duy nhất không phải Alpha trong số tất cả những người khác.

Tuy nhiên, điểm thi đầu vào của Jin Seo lại đứng đầu trong toàn trường. Cậu chưa bao giờ trượt vị trí đầu bảng của trường cho đến khi tốt nghiệp. 

Sau khi mở mắt trở lại, Jin-seo đang dần thích nghi với cuộc sống học đường. cậu đã trải nghiệm lại trong vài ngày. Thật may mắn khi cậu thức dậy trước khi nhập học một tuần buổi lễ.

Trong thời gian này, Jin-seo đã lập ra một kế hoạch chi tiết để trả thù, suy ngẫm về những gì sẽ xảy ra trong tương lai. 

Nghĩ về việc biến đổi cực hữu omega ở tuổi 27, đó là một biểu hiện khác thường, đa phần alpha và omega được thể hiện ở độ tuổi từ giữa đến cuối tuổi thiếu niên. 

Jin-seo không chắc liệu cậu có phân hóa ở tuổi 27 lần nữa không hay là ngay hiện tại, nhưng nó phải được ngăn chặn để tránh quá khứ lập lại.

Trước khi trở về Hàn Quốc, Jinseo đã nghiên cứu về pheromone tác nhân cân bằng, thuốc ức chế và bộ khuếch đại trong khi trong vai trò là người đứng đầu của viện tại Viện Chấn thương Hàn Quốc. Nghiên cứu của cậu gần như hoàn thành.

Cuối cùng, chỉ cần thực hiện một vài thử nghiệm qua dòng máu của phe cực hữu alpha và omega cực hữu, mọi thứ về quá trình nghiên cứu vẫn còn nguyên vẹn trong đầu, cậu có trí nhớ rất tốt nên lưu trữ tất cả thông tin của hệ thống trung tâm nghiên cứu rất dễ. 

Chính phủ Hàn Quốc không coi omega là người dân của chúng nên họ chỉ được phép tồn tại để hỗ trợ nghiên cứu phormone giúp ích cho alpha. Tuy nhiên, Jinseo có bí mật nghiên cứu chuyên sâu hơn về omega dù tất cả chỉ còn trong kí ức nhưng như vậy cũng đủ để cậu phục vụ cho quá trình báo thù rồi.

Jinseo luôn có những câu hỏi. Vào  Rut, alpha vẫn có thể giữ được tỉnh táo mặc dù họ rất hưng phấn mà giống thường lệ, và tại sao Omega lại bị phát tình đến không khống chế nổi trong mỗi chu kỳ. 

Cậu tự hỏi liệu có phải vì Alpha là đứa con được Chúa lựa chọn và Omega bị Chúa bỏ rơi không, hay có bí mật nào đang ẩn giấu trong pheromone.?

Xung quanh cậu có rất nhiều người tỏ ra ganh tị vì họ không có khả năng như cậu, alpha cũng coi thường beta, không giống như Omega, họ đối xử với cậu giống như một con người. Sau đó, Jin-seo phát hiện ra một sự thật đáng ngạc nhiên. 

Pheromone của Omega chứa các chất biến đổi pheromone alpha. Vận dụng lý thuyết này, có thể xảy ra trường hợp ngược lại là alpha được omega kiểm soát bằng chu trình Rut của alpha, tương tự trường hợp alpha kiểm soát omega bằng chu trình nhiệt.

Các chất cân bằng pheromone và chất ức chế Omega cũng gần như hoàn thành. Dùng loại thuốc ức chế do Jinseo phát triển, Omega đã có thể tự chủ được trong chu kỳ nhiệt. 

Dự án bí mật của Jinseo là nghiên cứu thuốc cho omega nhưng nếu cậu không có được máu của omega cực hữu, là một thành phần chính nên do đó cậu không thể hoàn thành đến cuối ở kiếp trước.

Vì vậy, điều cấp thiết nhất là phải đến một nơi mà nghiên cứu có thể được tiến hành và tạo ra các chất cân bằng pheromone omega, những chất ức chế và khuếch đại. Chỉ có vậy, cậu mới thoát khỏi nỗi lo lắng khủng khiếp rằng nó có thể biểu hiện ngay bây giờ.

Ôm cơ thể run rẩy vì sợ hãi, Jin-seo nhớ lại hơi ấm bao bọc lấy chính mình: CHAEYEON....

Jin-seo nhảy ra khỏi chiếc giường và nghĩ nếu thật sự quay lại 17 năm trước, Chae-yi chắc chắn sẽ học ở trường này. Cậu vào trường khi còn là sinh viên năm nhất, anh là sinh viên năm cuối. Khi cậu nghĩ về điều đó, những nhân vật khác hiện lên trong tâm trí cậu cùng một lúc. Chae-yi không phải là người duy nhất học cùng trường bây giờ. 

"Họ cũng học ở trường này..."

Những người đã đẩy Jinseo vào địa ngục đều học cùng trường: Cha Ki-woon, So Myung-joon, Ryu Hyun, Myheon.

Chỉ cần nghĩ đến tên và mặt chúng, toàn bộ cơ thể Jin-seo bắt đầu run rẩy như điên và nỗi sợ hãi nuốt chửng khiến cậu không thể cử động. Jin-seo đưa tay lau đi khuôn mặt nhem nhuốc đầy nước mắt và mồ hôi túa ra, cậu lết cơ thể bất động tới chỗ balo để dưới bàn học.

"Hừu... gruu."

Jin-seo mở vội balo, chộp liền một cây bút máy và trực tiếp thẳng tay đâm vào đùi không chút do dự. Cơn đau lập tức lan rộng tê dại, trước sự sợ hãi đang bào mòn ấy, cơ thể run rẩy dần lắng xuống. Nhìn xuống đùi chảy bê bết máu tanh đỏ thẫm, cái đâm này Jin-seo muốn nhắc nhở chính bản thân về quá khứ ghê tởm ấy.

"Lee Jin-seo. Mày tỉnh táo lại đi, mày có thể làm được gì nếu mày sợ lũ khốn đó? Đừng sợ...đừng sợ, Jinseo à. Mày phải khiến lũ chó đó quỳ dưới chân m... mày không được phép gục ngã cho đến khi mọi chuyện kết thúc."

Nước mắt thống khổ chảy từ mắt đỏ ngầu như đang rỉ máu. Một lúc sau, Jin-seo đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa. Cậu lấy chất khử trùng và bang bó vết thương. 

Jinseo vẫn chưa gặp lũ khốn ở độ tuổi ngoại trừ Kim Sungchul. Kim Sung-chul cũng chỉ thấy mặt của cậu một lần duy nhất khi cậu lần đầu đến nhà trẻ và kí cam kết.

Theo trí nhớ của Jinseo, cậu đã gặp Chae Yi tại lễ khai giảng. Kiếp trước, Jinseo đã từ bỏ tình yêu này, nhưng giờ sống lại cậu sẽ thay đổi tất cả. 

Anh là người duy nhất khóc và ôm cậu trong vòng tay ấm áp trước khi cậu chết. Jin-seo nhớ lại cái ôm ấy cùng mùi hương vani ngọt ngào bao bọc lấy thân thể, cậu cảm thấy tâm hồn mềm yếu rách rưới dễ chịu hơn vạn phần.

Lần này, cậu phải chuẩn bị cẩn thận cho lần gặp đầu tiên. Cậu muốn nở nụ cười thật tươi thay vì phớt lờ anh, người đàn ông đang đến gần cậu với khuôn mặt đỏ bừng ngay từ cái nhìn đầu tiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro