Chương 05-06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05.

Khối thân thể trần trụi, gầy yếu, tái nhợt của thanh niên xuất hiện trước mắt Dư Ninh.

Đầu tóc rối tung màu nâu vàng, vừa nhìn liền biết là ai.

Thanh niên đưa lưng về phía hắn, bả vai run rẩy đến lợi hại.

Đầu óc Dư Ninh trống rỗng, hắn duỗi tay xoay người thanh niên lại. Hai tay cậu bụm mặt, trốn tránh như muốn khóc. Hắn phải dùng sức mới có thể đẩy tay cậu ra.

Thanh niên nước mắt rơi đầy mặt.

Dư Ninh kinh ngạc, vì sao lại khóc chứ?

Thanh niên trốn không được, tránh cũng chẳng xong, cuối cùng thực sự khóc to, thương tâm muốn chết, nước mắt từng hạt lớn rơi trên tay hắn.

Dư Ninh đột nhiên lui tay về, giống như bị chạm phải lửa.

"Em, em không phải quái vật..." Thấy Dư Ninh tránh né thanh niên lại càng khóc dữ hơn, "Em chỉ là một con chó, chính là buổi tối sẽ biến thành người, không biết vì cái gì, không biết vì cái gì..."

Bầu không khí ly kỳ quái đản càng làm cậu không cầm được nước mắt bi thương, Dư Ninh trầm mặt đứng bên cạnh, nhìn thanh niên ước chừng gần hai mươi tuổi gào khóc không khác gì mấy đứa nít ranh trong vườn trẻ.

Cậu vừa khóc vừa thút thít nói, "Ngài muốn đuổi em đi, ngài muốn đuổi em đi, ngài muốn---"

Dư Ninh bị làm ồn đến đau cả đầu, phẫn nộ quát, "Còn khóc nữa tôi lập tức ném cậu ra ngoài cửa!"

Lời hắn nói thập phần hữu hiệu, thanh niên quả nhiên bị dọa sợ, lặn lẽ cắn môi, kiên quyết đem mấy chữ còn lại nuốt trở về, nhưng sau đó lại bức ra hai dòng lệ chảy dài bên má. Cậu hút hít mũi, ngẩng đầu lên muốn nén nước mắt trở về, thế nhưng nước mắt hung mãnh chung quy cũng không ngăn được, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Vừa rớt thêm vài giọt, lại có xu hướng bùng nổ vỡ đê. Dư Ninh lại phải vội vàng bổ sung thêm, "Không được khóc! Nói sự tình rõ ràng!"

Nhưng thanh niên đang quá mức thương tâm, nói năng cơ hồ chẳng có chút logic nào. Dư Ninh hỏi cậu từng vấn đề, phải hơn nửa tiếng đồng hồ hắn mới hiểu được đại khái thân phận của thanh niên.

Làm một con chó, thanh niên vừa mới hơn một tuổi. Hơn một năm trước, cậu vừa sinh ra đã là cô nhi, bị vứt bỏ lẻ loi bên lề phố. Đối với cha mẹ cậu không có một chút kí ức nào. Khi đó là mùa đông, cậu chui rúc trong hộp carton, run rẩy vì lạnh. Một bé gái đi ngang qua đã nhặt cậu về nhà, dụng tâm chiếu cố. Hạnh phúc như vậy qua một tháng, đến một ngày, cô bé mang cậu theo đi tản bộ trong công viên. Khi tia sáng mặt trời cuối cùng biến mất, thân thể chó nhỏ đột nhiên nóng lên, biến thành một đứa bé trần truồng. Bé gái đang chơi đùa cùng nó sợ hãi, hét chói tai chạy đi mất.

Chó nhỏ đột nhiên biến thành người cũng vô cùng hoảng sợ, cậu toàn thân trần trụi, dựa vào kí ức của mình, từ công viên chạy về nhà bé gái. Cậu bất lực gõ cửa, bé gái ở bên trong không ngừng thét lên, "Không thể mở cửa! Không thể mở cửa! Yêu quái! Con chó kia là yêu quái!"

Cha mẹ cũng không tin lời cô bé, nhưng bên ngoài lại thực sự là một đứa nhỏ trần truồng quái dị. Họ hỏi nhà nó ở đâu, cha mẹ là ai, nó lại trả lời mình là chó nhỏ.

Mọi người tưởng cậu nói mê sảng, lấy điện thoại muốn gọi cảnh sát.

Chó nhỏ theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhân lúc mọi người không chú ý liền lén chạy đi.

Từ đây kiếp sống lưu lạc của cậu bắt đầu.

Một con chó hoang sống thì có gì tốt, lưu lạc, lắc lư đây đó, ăn đồ trong thùng rác, còn bị người ta bắt nạt. Đến buổi tối lại vất vả hơn một chút, bởi từ sau ngày đó, mỗi khi màn đêm buông xuống cậu đều không thể khống chế mà biến thành hình dáng con người. Tiếng hét chói tai của bé gái vẫn thường xuyên quanh quẩn bên tai, cậu luôn cố gắng tìm nơi không người để ẩn nấp mà lén lút hoàn thành quá trình quỷ dị kia.

Không có quần áo nên cậu lúc nào cũng trần trụi, thành ra không dám du đãng đi ra ngoài. Ban đầu cậu thường tránh trong các bụi cây ở công viên, hoặc là khúc gỗ mục, sau thùng rác. Cậu vô thanh vô tức, chỉ hi vọng màn đêm mau chóng qua đi. Buổi sáng đến là cậu lại có thể biến về thành chó, cho dù chỉ là một con chó lưu lạc nhưng ít ra cậu cũng có thể quang minh chính đại đi ở trên đường mà không bị người nhìn chăm chú.

Không mái nhà, không đồ ăn, chỉ có mưa gió cùng tiếng mắng chửi, cục đá ném tới bất thình lình, cuộc sống như vậy thực sự rất vất vả. Cho nên khi có người thứ hai vươn tay ra đón cậu về nhà, cậu bị vui sướng che mờ hết đầu óc, hoàn toàn quên mất sự hoảng sợ của cô bé kia. Có thể đoán được hậu quả là như thế nào, cậu lại lần nữa bị đuổi đi, càng không xong chính là bị người ta tưởng là ăn trộm, bị đánh một cái.

Chân trái của cậu bị thương là do lúc nhảy từ tầng hai xuống để chạy trốn thì té ngã.

Từ đó về sau cậu vẫn luôn lưu lạc, không dám lại đi theo người khác về nhà nữa. Tháng ngày lang bạt dài đằng đẵng, lông cậu bị rác rưởi và cây cối bám vào ngày càng bẩn thỉu. Ngẫu nhiên còn gặp mấy đứa trẻ chơi ác, thi nhau dùng đá nhỏ ném cậu đến xanh xanh tím tím. Vì quá bẩn mà mắt trái bị vi khuẩn ăn mòn, không được trị liệu nên thị giác dần trở nên mơ hồ...

Thời gian một năm qua, cuộc sống của cậu hỏng bét lại không thể kết thúc. (Nguyên văn 他糟糕得不能再糟糕了)

Cậu bắt đầu cảm thấy, mỗi ngày đều trải qua như vậy thì có ý nghĩa gì?

Không có đồng bạn, không có cha mẹ, lại không có chủ nhân. Không có người quan tâm cậu, không có người nhớ rõ, cũng không có ai để ý tới. Cậu bất quá chỉ là một con chó hoang xấu xí dơ bẩn, thậm chí cậu cũng không biết mình có được coi là một con chó chân chính hay không. Những con chó hoang khác cũng khinh thường xa lánh cậu, chúng sợ hãi, bởi ban đêm cậu có thể biến thành người.

Cậu chán nản thất vọng, cảm thấy thế gian này hết thảy đều không còn ý nghĩa, kể cả mấy cục xương cũng vô nghĩa vô vị.

Đúng lúc này, Dư Ninh đem đến cho cậu một túi bò kho tỏa sáng lấp lánh, hương thơm nồng đượm dưới ánh mặt trời truyền tới mũi cậu.

Khi vừa ngẩng đầu, cậu thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dư Ninh. Anh buông thịt bò ra, mặt vô biểu tình nhưng vẫn không quên giúp cậu mở túi.

Bò kho thơm như vậy, ăn ngon như thế, mà người cho cậu bò kho cũng rất đẹp, là người ôn nhu nhất mà cậu từng gặp qua. Chỉ cần đi theo Dư Ninh ngao ngao hai tiếng, hoặc hướng anh lắc lắc đuôi, anh sẽ lấy từ trong túi ra rất nhiều đồ ăn ngon cho cậu. Hơn nữa, mỗi lần anh đều không quên giúp cậu xé mở bao bì đóng gói, ngay cả một trái táo anh cũng sẽ xé đi mảnh giấy nhãn hiệu dán trên quả.

Cậu bắt đầu cảm thấy Dư Ninh quan tâm đến cậu, bằng không vì sao mỗi lần đi làm về anh lại mang theo một túi đồ ăn? Lại vì cái gì mà luôn đi chậm rì rì, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi?

Chú chó đáng thương giống như bắt được khối gỗ nổi, Dư Ninh hoàn toàn trở thành trụ cột tinh thần của cậu. Mỗi ngày cậu đều đến trước cửa tiệm chờ anh, hoặc là lúc tan tầm đợi anh về nhà ở giao lộ. Cậu thích biểu tình khi Dư Ninh kéo cửa kính xe xuống trừng mắt nhìn cậu, thích lúc cậu khập khiễng chạy theo xe, anh cố tình thả chậm tốc độ hơn.

Khi chiếc xe kia chậm rãi tiến vào gara, cũng là thời điểm ưu thương nhất trong ngày của cậu.

Lại phải nói tạm biệt, ban đêm dài đằng đẵng cô tịch lại đến rồi.

Lúc cậu biến thành người, cuộn tròn trên chồng giấy carton trong hẻm nhỏ âm u, cậu luôn thầm nghĩ chỉ cần chờ đến ngày hôm sau là cậu lại có thể gặp lại người đẹp ôn nhu kia.

Cứ tự nhủ như vậy, ban đêm cũng không còn quá dài như trước.

Đối với việc được người nhận nuôi cậu đã không còn ôm ảo tưởng nữa. Chân cậu bị què, một mắt cũng hỏng, còn bị rụng lông, vừa bẩn, vừa xấu, quả thực khiến cậu tự ti đến cực điểm. Đã chẳng còn người đi ngang qua khen cậu đáng yêu như lúc còn nhỏ, hiện tại ai ai cũng đều kinh hô một tiếng "Thật bẩn", rồi sau đó né tránh không kịp.

Ngày ấy cậu chật vật trong mưa rền gió dữ lạnh lẽo gặp được Dư Ninh, đói đến chân cũng run lẩy bẩy, khoảnh khắc anh vươn tay ra đối với cậu mà nói quả thực là quang mang vạn trượng. Cậu giãy giụa, cậu do dự, nhưng những điều này hết thảy đều không thắng được mong muốn có một mái nhà ấm áp. Cậu lại một lần nữa đi theo con người về.

Cậu hạnh phúc được tắm rửa lần đầu tiên sau hơn một năm, tuy rằng bị cọ đến rát cả người, lông cũng bị cắt trụi lủi, nhưng đó là vì chủ nhân muốn tốt cho cậu. Sau đó, cậu ghé trên sàn nhà sạch sẽ, duỗi duỗi người rồi ngủ. Không có gió lạnh, không có nước mưa, nằm trong một căn nhà sạch sẽ ấm áp, cậu ngủ ngon cực kì. Lúc tỉnh lại, trước mặt còn có một tô thức ăn thơm ngào ngạt, còn có điều gì hạnh phúc hơn thế này sao?

Cậu cao hứng đi tới đi lui trong phòng khách, ghé vào mép giường chủ nhân, ngoan ngoãn chờ anh tỉnh lại.

Lúc ánh nắng cuối cùng của ban ngày biến mất, thân thể cậu lại nóng lên, biến thành người. Cậu duy trì tư thế nằm trên sàn nhà, tâm lạnh đến mức như bị ném vào nước đá.

Thế mà cậu đã quên, cậu là một con chó quái dị.

Sự tình sau đó Dư Ninh đều đã biết, thanh niên nấp đi, nhưng vẫn bị coi là ăn trộm mà đuổi ra khỏi nhà. Cậu trần trụi không có cách đi xuống lầu, đành trốn ở cầu thang một đêm. Ngày hôm sau sáng ra đã bị Dư Ninh phát hiện, lại nhặt về nhà.

Lần này đối với thanh niên là một sự đả kích lớn hơn nữa, bởi vì Dư Ninh tận mắt nhìn thấy cậu biến thân. Cậu tình nguyện Dư Ninh coi cậu là kẻ trộm đuổi đi cũng không hy vọng anh cảm thấy cậu là quái vật.

Trên tất thảy, điều làm cậu thương tâm nhất chính là, cậu không muốn lại mất đi mái nhà* này, thế nhưng cậu không thể không rời khỏi Dư Ninh, lại một lần nữa trở thành một con chó không người quan tâm, lưu lạc.

*Nguyên văn gia (家), tức chỗ ở, nơi trú, gia đình...

06.

Dư Ninh hẳn là nên cảm thấy sợ hãi, chuyện ly kỳ quái đản như vậy chỉ nên xảy ra trong mấy tiểu thuyết liêu trai* thời xưa. Nhưng đối diện với đôi mắt sũng nước của thanh niên, hắn thật sự không thể bày ra dáng vẻ sợ hãi được.

Uy hiếp cậu nếu khóc nữa sẽ ném ra ngoài của Dư Ninh thập phần hữu hiệu, thanh niên đã không còn gân cổ gào khóc nữa, chỉ có nước mắt vẫn cuồn cuộn chảy xuống không ngừng. Cậu không tiếng động nghẹn ngào, thậm chí còn bị hụt hơi và nấc cụt.

Dư Ninh cảm thấy mọi sức lực của mình đều bị rút ra ngoài, hắn bất đắc dĩ nói, "Rốt cuộc cậu khóc cái gì?"

Bả vai thanh niên run lên, "Ngài, hức... muốn, hức... ném, hức... em, hức... đi, hức..."

Hắn thật sự muốn lấy cái gậy gõ phạt thanh niên. Rõ ràng bộ dáng đã hai mươi tuổi đầu, nói năng lại không khác gì đứa con nít ranh ba tuổi. Sau lại nhớ tới gia khỏa này nhìn qua là người trưởng thành, nhưng thực tế chỉ hơn một tuổi chứ mấy. Nghĩ đến điều này, Dư Ninh không khỏi cảm thấy một cỗ không khí quỷ dị dần dần tràn ngập.

Thanh niên trước mắt hắn, thật sự chỉ là một chú chó.

Tận mắt nhìn thấy, thiên chân vạn xác, thế giới này vậy mà lại tồn tại loại chuyện hoang đường như vậy.

Thế hiện tại nên làm thế nào đây?

Khẳng định là không thể đưa cậu đến trạm cứu trợ động vật được nữa, chắc chắn sẽ dọa hỏng mấy nhân viên ở đó. Nhưng muốn hắn thu dưỡng một con chó sẽ biến thành người, chuyện này thật sự là...

Cậu hiện tại đứng trước mặt Dư Ninh, lấy tư thái là một người đàn ông sống sờ sờ, hắn cũng không có cách nào đơn thuần đối đãi với cậu như thú cưng được. Tuy rằng thanh niên kiên trì nói mình là cẩu, nhưng ai có thể xác định được rốt cuộc cậu thực sự là chó hay người cơ chứ?

Thanh niên dường như cảm nhận được Dư Ninh khó xử, cậu dùng mu bàn tay lau nước mắt, thấp giọng nói, "Em sẽ đi, là em không tốt, ngài vốn không biết em là một con chó kỳ quái như vậy."

Tuy nói như thế nhưng đôi mắt vừa được lau khô của thanh niên lại ầng ậng nước, trượt xuống hai má thon gầy. Cậu cử động chân chậm rì rì, gian nan rời khỏi thư phòng.

Dư Ninh gọi người lại, "Cậu tính đi đâu?"

Thanh niên đưa lưng về phía hắn, hai vai run rẩy đến lợi hại. Hắn biết cậu lại sắp khóc.

"Cấm khóc!" Dư Ninh quát lớn, "Khóc thì làm được gì, có thể giải quyết được vấn đề sao, có thể làm cậu khống chế mà không biết thành người nữa hả?" Hắn trước nay luôn khinh thường những người gặp chuyện chỉ biết khóc, hiện tại cũng không ngoại lệ. Dư Ninh cưỡng chế lệnh cho thanh niên không được đi, chính mình đến phòng khách ngồi, đau đầu nghĩ xem mình nên làm thế nào mới phải.

Thanh niên thấy Dư Ninh không lập tức coi cậu là quái vật mà đuổi đi, trong lòng dâng lên một tia hy vọng, nhưng lại cảm thấy niềm hy vọng như vậy quá xa xỉ, nên đành nỗ lực áp chế nó xuống. Dù vậy, lúc được nhìn thấy Dư Ninh ngồi trên ghế sopha không nói một câu nào, cậu lại cảm thấy thực vui vẻ. Cảm xúc lúc vui lúc buồn lẫn lộn này làm đầu cậu quay mòng mòng.

Dư Ninh suy nghĩ một hồi, quay đầu hỏi, "Cậu hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào về cha mẹ mình hả?" Đoạn nhìn thấy thanh niên ngồi xổm trên mặt đất như chó, hai tay cũng chống trên sàn nhà y chang nhau.

Thanh niên ngoan ngoãn trả lời, "Không biết."

Dư Ninh đầu đầy hắc tuyến, "Cậu lại đây, ngồi lên trên ghế."

Người nọ nghe vậy dịu ngoan nghe lời, nhưng không phải ngồi-ngồi mà như cũ ngồi-xổm trên ghế sopha. Dư Ninh bốc hỏa, "Cậu hiện tại là con người! Ngồi giống tôi đây này!"

Thanh niên mở to hai mắt nhìn bộ dáng Dư Ninh, bắt chước ngồi theo. Cả người cậu đều không được tự nhiên, luôn nhích tới nhích lui, hết dịch qua dịch lại, lại dùng tay nắm lấy sopha, một hồi sau lại đem chân nâng lên hạ xuống như là nhịn không được muốn co chân lên ghế.

Dư Ninh cố ý làm lơ chật vật của cậu, hỏi tiếp, "Những con chó khác xung quanh thì sao? Cậu chắc là có thể giao lưu với chúng đi? Có tìm được ai giống cậu không?"

Thanh niên bi thương đáp, "Chúng nó đều không để ý đến em."

Có thể thấy được loại tình huống này của thanh niên, đừng nói tới Nhân giới, ngay cả ở Cẩu giới, chắc cậu cũng không có một bằng hữu thân cận, quả là chuyện có một không hai.

Dư Ninh lại đưa ra kiến nghị, "Không bằng liên hệ với Viện khoa học thử xem? Có lẽ các nhà khoa học có thể tìm ra nguyên nhân, có thể là gen của cậu có vấn đề gì đó, hoặc là giống loài biến dị linh tinh." Ngoài miệng nói ra nhưng trong lòng hắn cũng không thuyết phục mình được, kiểu đột biến gen nào mà khiến chó trở thành thanh niên được cơ chứ -.-

Vừa nghe hắn nói thế, cậu liền kinh hãi mà nhảy dựng lên trên ghế sopha. Cậu liên tục xua tay, mặt cắt không còn một giọt máu, "Không cần! Không cần! Không cần! Bọn họ sẽ nhốt em ở lồng sắt, chích điện em, mổ bụng em giống mấy lão chuột nhỏ."

Dư Ninh đoán cậu chắc đã từng xem qua kênh khoa học, bị mấy cái thí nghiệm đó dọa sợ. Tuy hơi khoa trương nhưng nếu đem cậu đến phòng thí nghiệm thật, bị một đám người vây quanh mổ xẻ thực cũng không hay cho lắm.

Thanh niên uể oải cực kỳ, "Em không muốn, em chỉ muốn làm một con cẩu bình thường..." Rồi có chủ nhân mới, mỗi ngày đều được mang theo đi ra ngoài tản bộ, cùng y chơi trò chơi, đêm đến cậu sẽ trông nhà cho y và bảo hộ y.

Dư Ninh cảm thấy đưa thanh niên đến phòng thí nghiệm xác thật không được ổn lắm, nhưng cụ thể nên làm thế nào hắn cũng không biết nữa. Hắn nghĩ đến nhức cả đầu, ngoài cửa mưa gió vẫn tiếp tục rít gào.

Dư Ninh xua xua tay, "Chờ đến khi thời tiết tốt hơn lại nói tiếp, cậu trước tiên đừng đi."

Có được một hứa hẹn cho mình lưu lại, thanh niên không thể tin được. Cậu xông lên trước, ngồi xổm bên cạnh sopha cầm tay Dư Ninh, mừng rỡ như điên, "Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?"

Tuy rằng trong lòng Dư Ninh biết thanh niên chỉ là một con cẩu nhưng giờ phút này cậu lại đang là diện mạo của một con người trưởng thành. Đôi tay cậu nóng hừng hực cầm lấy tay hắn, Dư Ninh cảm thấy hơi bối rối. Hắn rút tay ra, mắng, "Đừng làm ồn!"

Thanh niên lập tức dùng tay che miệng lại, trong miệng ô ô kêu, trông buồn cười cực kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro