Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mọi người bình tĩnh một chút, đừng có tự làm mình loạn". Lạc Nghị Sâm lên tiếng trấn an cả đội, cũng là tự trấn an mình.

Rốt cuộc ai có thể nói rõ chuyện vừa xảy ra?

Chử Tranh nghiến răng nghiến lợi chửi tục một câu, bị Tư Mã Tư Nam đè lại. Anh quay đầu ra hiệu, không cần thảo luận trước mặt lão Vương rồi chủ động đề xuất đưa hắn về nhà.

Ba người còn lại nhanh chóng lên xe, bật lò sưởi xua đi giá lạnh, ngồi đợi. Đại khái chờ hơn một giờ, Tư Mã Tư Nam cuối cùng cũng mang Miêu An và Tưởng Binh đến.

Sáu người tụ tập một chỗ, anh là người đầu tiên mở miệng: "Không moi được thứ gì hữu ích từ miệng Vương Bình Cửu, ít nhất là trong đêm nay. Lão hiện lâm vào trạng thái sợ hãi quá độ, phải mất công an ủi rất lâu mới dám về nhà. Trong số các cậu, ai muốn nói trước?".

Lạc Nghị Sâm nặng nề thở dài, bỗng nhiên nhéo mạnh một phát lên má Chử Tranh. Tên kia đau muốn rớt nước mắt, bụm mặt la oai oái.

Cậu đau khổ quay lại nhìn Lam Cảnh Dương, rưng rưng: "Xem đi, không phải nằm mơ, có đau nha!".

"..."

"Cái tên chết tiệt này, sao cậu không tự nhéo mình đi?!!"

Chử Tranh vồ vập lao đến, tay cào chân cấu, quyết tâm sống chết một phen nhưng bị Tư Mã Tư Nam kéo lại: "Hẳn cũng không phải bị thôi miên?".

Lam Cảnh Dương lắc đầu, đem văn bản gõ xong đặt ra giữa.

「Thôi miên tất yếu phải mặt đối mặt. Người thôi miên phải đối diện với người bị thôi miên, hoặc dùng các công cụ hỗ trợ như âm thanh, ánh sáng, đồng hồ quả lắc để đạt được hiệu quả tốt nhất. Trước đây khi Giang Huệ thôi miên Nghị Sâm, Công Tôn hay Thẩm Thiệu cũng phải làm như vậy. Thế nhưng, vừa rồi chúng ta chưa từng đối mặt trực diện với chúng. Nếu như giả sử do Vương Bình Cửu gây ra, lão mới chỉ gặp duy nhất có Lạc Nghị Sâm, vậy nên trúng chiêu thì chỉ có mình cậu ấy, không thể có chuyện bốn người chúng ta cùng lúc bị thôi miên được」

Vì vậy, chuyện này nhất định không phải do thôi miên.

Vậy đến tột cùng là cái gì? Tưởng Binh lòng còn sợ hãi, níu chặt cánh tay Lạc Nghị Sâm. Người sau tương đối lãnh tĩnh, hỏi Miêu An: "Cô ngẫm kỹ xem, thật sự không nhìn ra chiêu trò nào sao?".

Miêu An nhíu mi, đăm chiêu nửa ngày mới nói: "Lúc tôi giúp cậu giả trang Cát Hồng, cần phải mất đến vài giờ đồng hồ, cả quá trình vô cùng phức tạp. Nếu như hai đứa nhỏ đó thực sự là do cải trang mà ra, trước sau gì cũng tốn ít nhất bốn tiếng đồng hồ".

Bốn tiếng? Sao có thể chứ? Chử Tranh có chút không cam lòng, thử hỏi: "Một chút khả năng khác cũng không có sao? Giả dụ như mặt nạ da người gì gì đó...".

Cô bĩu môi khinh thường: "Cậu xem phim chưởng nhiều quá nên nhiễm hả? Mấy thứ mặt nạ gì gì chỉ là lừa dối thôi. Ngũ quan một người không phải chỉ cần một tấm da là có thể định đoạt được!".

Này quá mức thâm sâu rồi, Lạc Nghị Sâm quay đầu hỏi: "Vậy cái gì thì có thể định đoạt được?".

"Khung xương, khung xương a!! Xương trán, xương mũi, xương gò má, bờ la bờ lê, không ai giống ai cả. Nói ví dụ như, mũi của Cát Hồng rất thấp, trước đây để giúp cậu giả trang thành hắn, tôi phải mất công lót một lớp dày lên má để trông mũi cậu nhìn thấp hơn. Kỳ thật, dịch dung chân chính không phải chỉ dựa vào độn da, mà phải thông qua nghệ thuật cao thâm tinh diệu thay đổi khung xương trên mặt của từng người"

Cái này thú vị nha! "Cô học ở đâu vậy?".

"Là tay nghề gia truyền. Tôi và Tô Khiết đều bởi có nó mới được đội trưởng chiêu mộ về a"

Tới đây, Tư Mã Tư Nam liền ngắt lời bọn họ, hỏi có ai gặp phải hiện tượng choáng váng. Mọi người cẩn thận suy nghĩ, nhất loạt lắc đầu. Vậy càng thêm kỳ quái. Căn cứ theo lời của Vương Bình Cửu, lần đầu tiên hai đứa nhỏ xảy ra bất thường, lão cảm thấy đầu choáng váng nên Lạc Nghị Sâm mới tính đến khả năng thôi miên. Nhưng đêm nay, bọn trẻ đột nhiên biến mất, không ai trong số họ cảm thấy có gì bất thường cả.

Này không hợp lý!

Điểm không hợp lý không chỉ mỗi vậy. Lam Cảnh Dương đặt con dao nhỏ trước mặt để mọi người cẩn thận xem xét. Trên dao, vẫn còn vết máu.

"Mẹ nó, thật là đáng sợ!". Chử Tranh giả bộ hoảng hốt la lên.

Cậu có chút phiền lòng, đem hắn quẳng qua một bên, nghiêm mặt nói:

"Chúng ta sắp xếp lại một chút sự việc đêm nay:

Đầu tiên, 8:40 rời khỏi nhà lão Vương, hai đứa trẻ vẫn còn ở đó.

9:45, Vương Bình Cửu rời khỏi công trường.

Khoảng 10:00 tối, phát hiện lũ trẻ trên bờ ruộng, tóm gọn nghi phạm.

Bọn trẻ đột nhiện biến mất, quá trình xảy ra chưa đến năm phút đồng hồ, ước chừng tầm 10:10.

Cùng lúc đó, Tiểu An phục kích tại nhà lão Vương vẫn trông thấy Tiểu Khang và Tiểu Kiện đang đứng múc nước trong sân".

Đến đây, cậu hít vào một hơi thật sâu: "Giờ đến phiên từng người tường thuật lại sự việc theo trí nhớ của mình".

Mọi người lần lượt kể lại diễn biến câu chuyện, Lam Cảnh Dương nhanh chóng hiểu được dụng ý của Lạc Nghị Sâm. Đối chiếu lời kể của mỗi người, tình tiếc đáng chú ý lập tức hiện ra: tính cách của bọn trẻ – đột nhiên thay đổi!

Theo lời Vương Bình Cửu, người anh Vương Kiện tính cách tương đối hướng hội, hay thẹn thùng, nhút nhát. Còn đứa em ngược lại, tính tình hướng ngoại, thích nói chuyện và rất gan dạ. Thế nhưng, đêm nay Vương Kiện tựa hồ rất hay lảm nhảm, hơn nữa, lá gan cũng lớn. Còn Vương Khang lại trở nên phi thường nhút nhát, phản ứng trì độn và có phần hơi thái quá.

Cẩn thận suy nghĩ, hai đứa trẻ dường như thay đổi tính cách cho nhau.

Chử Tranh lên tiếng: "Đa nhân cách thì tôi biết nhưng chưa từng nghe nói hoán đổi nhân cách cho nhau. Bọn chúng rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?".

Miêu An lắc đầu, dựa theo quan sát của cô, hai đưa trẻ ở nhà tuyệt đối không phải dịch dung. Mà lúc này, Lạc Nghị Sâm hồi lâu không mở miệng đột nhiên thấp giọng nói: "Có lẽ nào là trẻ sinh tư?".

Bầu không khí im lặng một cách chết chóc.

Cho dù có giả sử người mẹ sinh liền một lúc tám đứa giống nhau như đúc, cũng không thể lý giải nguyên nhân chúng bỗng dưng biến mất trong hư không. Mọi người thống nhất trao đổi: Tạm thời không tiếp xúc với đối tượng, ngày mai sẽ tiếp tục tìm ra phương hướng. Còn hiện tại, trở về nhà trọ nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai tái chiến.

Sáu người đều nghĩ không ra đáp án cho bí ẩn này, dọc đường xung quanh tịch mịch, u ám.

Về đến nhà nghỉ, người phụ trách chạy tới nghênh đón, mở miệng liền hỏi: "Xin hỏi, vị nào là đồng chí Lạc Nghị Sâm?".

Cái quái gì mà đồng chí, làm ơn đổi cách xưng hô giùm cái! Lạc Nghị Sâm bĩu môi thầm nghĩ.

Chử Tranh lết ở cuối, tủm tỉm cười chỉ: "Cậu ấy chính là đồng-chí Lạc Nghị Sâm".

"Xin chào đồng chí Lạc Nghị Sâm". Lão chủ nhà trọ tuổi ngoài năm mươi, đặc biệt tỏ ra nhiệt tình: "Thẩm Thiệu tiên sinh đã đặt sẵn phòng cho các vị, còn quyên tặng rất nhiều thiết bị sưởi ấm. Bình nóng lạnh mở điện hai tư giờ, bữa ăn khuya đã được sắp xếp ổn thỏa. Xin hỏi, các vị muốn đến căn tin hay ăn tại phòng?".

Lạc Nghị Sâm cảm động không thốt lên lời, rưng rưng nắm tay lão, thành khẩn nói: "Cảm ơn đồng chí đã hết mực quan tâm, chúng tôi sẽ ăn cơm tại phòng".

"Khách khí rồi, những thứ này đều là do Thẩm Thiệu tiên sinh quyên tặng. Phiền cậu thay tôi gửi lời cảm ơn ngài ấy"

Miêu An che miệng kìm nén tiếng cười man dại, Lam Cảnh Dương dở khóc dở mếu kéo cô lên lầu. Nháy mắt mở cửa phòng ra, hơi ấm một phát đập thẳng vào mặt, phi thường dễ chịu.

"Đúng là tuyệt tác của Thẩm Thiệu nha". Chử Tranh chậc lưỡi.

Nhà nghỉ này chỉ có duy nhất một phòng VIP, đã bị Thẩm Thiệu dành riêng cho Lạc Nghị Sâm. Cậu đánh giá vài lần, cảm khái nói: "Đúng là phá gia chi tử!".

Có vài người sinh ra chính là không thể không lải nhải, vừa quở trách vừa gọi điện cho ai đó. Lạc Nghị Sâm cởi áo khoác, đem mình ném lên tấm đệm mềm nhũn, thoải mái thở dài một tiếng: "Cảm ơn, đồng chí Thẩm Thiệu".

Đầu dây bên kia mỉm cười, nói: "Điều kiện hữu hạn".

"Anh đang ở đâu?"

"Khách sạn. Đêm nay thu hoạch thế nào rồi?"

Cậu cười lạnh vài tiếng, đáp: "Nếu anh không định đi ngủ sớm, em sẽ kể vài chuyện quỷ dị đây|

Thẩm Thiệu khoát tay, ra hiệu để Tần Bạch Vũ trở về nghỉ ngơi. Cửa phòng vừa mới đóng, anh liền ngả lưng xuống sô pha, nhẹ giọng thì thầm: "Anh lại rất nhớ thơ của em".

"Nghiêm túc chút đi! Em thiếu chút nữa là bị hù chết rồi, nào còn có tâm tình làm thơ"

Này tuyệt đối không phải khoa trương nha, lúc ấy cậu thực sự sợ trắng mắt luôn. Lạc Nghị Sâm đem toàn bộ quá trình tỉ mỉ kể một lượt, hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?".

"Chỉ như vậy?"

"Anh không ở hiện trường, không tận mắt thấy, đích xác sẽ không hoảng sợ. Thế nhưng em a, chỉ thiếu mỗi nước ngất ngay tại chỗ!"

Nghe cậu nói đùa, Thẩm Thiệu cũng cười theo. Chỉ là, Lạc Nghị Sâm khẩu khí tuy thoải mái, nhưng không giấu nổi cảm giác khẩn trương trong đó.

"Nghị Sâm, ba anh đã biết chuyện. Hiện anh phải ở lại đây tra rõ chân tướng. Mai sẽ tìm em"

"Anh không vội sao?". Cậu thuận miệng hỏi: "Buổi chiều tới bệnh viện thế nào rồi?".

"Vẫn đang ở bệnh viện"

"Vẫn đang ở bệnh viện...?"

Không hiểu vì sao, khi nghe cậu lặp lại lời nói của mình, trong lòng anh chợt thấy bất an: "Sao vậy?".

"Không có gì". Cậu lập tức đổi đề tài: "Tình hình Thẩm Táp thế nào rồi?".

"Vẫn hôn mê bất tỉnh, phía bệnh viện chưa tìm ra giải pháp nào. Chuyện này đã làm kinh động đến không ít người Tô gia, buổi chiều hai nhà đã cùng gặp mặt, quyết định tìm đến chuyên gia nước nước, chuẩn bị đem chúng sang điều trị"

Haizz, đúng là phong cách của hội nhà giàu! Nhưng không thể không thừa nhận, điều kiện tốt như vậy, đối với bệnh nhân cũng là chuyện tốt.

"Thái độ của Thẩm Hạo thế nào?"

"Nói trắng ra là hắn không quan tâm. Bởi vì một khi ba đã lên tiếng, Thẩm Hạo tuyệt đối không dám cãi lời"

Chuyện nhà người ta cậu thật không có ý định xen vào, thế nhưng vì Thẩm Thiệu, cậu không thể không nhiều lời: "Người nhà anh mai sẽ đến đây chứ?".

"Ừm, anh Hai và chị Năm sẽ đến"

"Lưu ý một chút, nếu Thẩm Hạo kéo dài thời gian ở bệnh viện, lập tức an bài theo dõi Sử Nghiên Thu"

Nghe vậy, anh thoáng nhíu mi: "Lý do?"

Không nói được không ta? Lạc Nghị Sâm gãi cằm gãi tai, vẫn là nói. Trên thực tế, cậu sớm đã hoài nghi Thẩm Hạo. Bảo bối Thẩm gia gặp chuyện trên địa bàn của hắn, theo lý hắn phải là người đầu tiên biết chuyện. Nhưng tại sao theo lời vệ sỹ của Tô Bắc, hắn lại không biết?

Đổi cách nói khác, sau khi Thẩm Táp và Tô Bắc gặp chuyện không may, kẻ ngốc cũng biết việc đầu tiên phải làm là gặp cấp dưới của hai người họ, cùng chính là vệ sỹ và thư ký của Tô Bắc. Sau đó sẽ hỏi nguyên nhân vì sao bọn họ tới đây, rồi biết được chuyện một tháng trước, Tô Bắc chứng kiến sự việc của Vương Bình Cửu. Theo logic này, Thẩm Hạo hẳn là người đầu tiên biết được chuyện một tháng trước đi.

Cậu nhắc nhở Thẩm Thiệu: "Hơn nữa, cho đến bây giờ, chưa có người nào trông thấy thư ký của Tô Bắc".

Lạ nhất là, mấy người vệ sỹ cũng không hề đề cập đến anh ta. Này không phải kỳ quái sao?

Cái gọi là thư ký, nghĩa là, khi ông chủ xảy ra chuyện mà cậu không có ở bên, còn tiếp tục muốn làm việc nữa? Nhưng người này lại chẳng mảy may trông thấy bóng dáng, Thẩm Hạo không đề cập tới, vệ sỹ của Tô Bắc cũng không. Nếu như, thư ký của Tô Bắc đã rời khỏi đây, cho dù là ép buộc hay tự nguyện, sau lưng hắn nhất định có người giở trò. Vậy nên, khiến cho hắn vụng trộm rời đi, đồng thời bịt miệng được mấy tên vệ sỹ, chắc chắn người này năng lực không tầm thường. Nhìn lướt qua một lượt, ai là kẻ đáng nghi nhất?

Không cần hỏi, Thẩm Thiệu cũng biết: Thẩm Hạo.

Nói đến đây, máy Lạc Nghị Sâm rung lên báo hiệu tin nhắn đến. Cậu bảo anh chờ một chút rồi mở ảnh ra. Nhất thời cảm thấy khó hiểu.

Trong ảnh, Thẩm Thiệu đang ôm một người thanh niên trẻ tuổi. Xem quần áo, chính là bộ đồ mặc ngày hôm nay, mà cậu trai kia gương mặt giấu kín trong lòng anh, hoàn toàn nhìn không thấy. Áo khoác vàng nhạt, sơ mi trắng, phía cổ bên trái có một miếng dán vết thương.

Xem cách bố trí, hẳn đang ở trong phòng, bởi vì sau lưng bọn họ có một cánh cửa số, cảnh vật bên ngoài mơ hồ không rõ. Dựa theo góc chiếu và mức độ ánh sáng, thời gian không quá hai, ba giờ chiều.

F*ck! Mẹ kiếp, chẳng nhẽ có người muốn nhắc nhở mình, Thẩm Thiệu hồng hạnh xuất tường sao?

hồng hạnh xuất tường: cái này chắc ai cũng hiểu, ngoại tình a!

Lạc Nghị Sâm trở lại trạng thái trò chuyện, nói: "Honey, em bên này có chút việc bận, ngày mai gọi lại nhé".

Thẩm Thiệu đáp ngủ ngon, thoải mái cúp điện thoại.

Quay đầu, cậu gọi lại số ban nay nhưng đáng tiếc, đối phương thật là keo kiệt, không liên lạc được, rất có khả năng hắn dùng trên mạng máy tính gửi qua. Cậu nhanh chóng sao số lại, chạy đi tìm Tưởng Binh.

Tên kia vừa tắm rửa xong, đang ngồi ăn khuya với Chử Tranh, tiện thể bàn bạc vụ án. Lạc Nghị Sâm tiến vào, đem số điện thoại đặt trên bàn rồi xoay người đi luôn.

Hai tên còn lại tròn mắt nhìn nhau, ngơ ngác không hiểu mô tê gì cả.

Mặc dù nhờ vả người ta nhưng không nhất thiết phải giải thích a. Loại sự tình này có thể nói rõ được sao!! Nói là tình nhân trên giường của tôi vừa xoay lưng đi liền muốn xuất tường?! Lạc Nghị Sâm cậu mặt mũi để đâu cho hết? Đương nhiên, đó là nếu Thẩm Thiệu thực sự xuất tường a.

Sau khi về phòng, cậu cởi đồ ra đi tắm. Nhàn rỗi lại nhàn rỗi, cân nhắc một chút bức ảnh kia. Hiện tại không có máy tính ở đây, không biết bức ảnh kia có bị ai đó đụng tay đụng chân không, càng không thể đưa cho Tưởng Binh xem được, chỉ có thể tự mình võ đoán.

Trong lòng cậu, Thẩm Thiệu không có khả năng này đi, ít nhất là hiện tại. Nếu đổi góc độ khác, cho dù anh ấy có thực sự cùng ai ôm ôm một chút, hai người quan hệ cũng không nhất thiết chính là kiểu đó. Có thể là tình nhân lúc trước, hoặc là bạn bè lâu ngày không gặp chẳng hạn. Nhưng mặc kệ là loại nào chăng nữa, người chụp ảnh tuyệt đối không có ý tốt gì.

Mục đích của hắn? Phá hư cảm tình giữa mình và Thẩm Thiệu? Nếu đúng là vậy, người có động cơ nhất chính là Sử Nghiên Thu.

Trong lúc Lạc Nghị Sâm đang phân tích, Thẩm Thiệu cũng nhận được một bức ảnh chụp. Trong hình là cảnh Lạc Nghị Sâm đang nép bên một cánh cửa, tay cầm di động, lén la lén lút hạ xuống. Trên cảnh cửa, mập mờ hai chữ "Điền hồng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro