Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mua xong di động, Chử Tranh trước đề nghị Lạc Nghị Sâm đến gặp Công Tôn trao đổi tình huống, còn mình thì trở lại bệnh viện. Dù sao cũng chỉ là giám sát Lang Kỳ thu thập tư liệu hoàn chỉnh, không cần cả hai người phải đi.

Lạc Nghị Sâm không nghĩ nhiều, kêu taxi đến thẳng địa điểm hẹn.

Lúc này, Công Tôn Cẩm đã gặp được Thẩm Thiệu. Nhưng điều khiến anh ngoài ý muốn là Sử Nghiên Thu cư nhiên theo cùng. Lam Cảnh Dương sắc mặt không được tốt, anh âm thầm vỗ vỗ mu bàn tay cậu -- An tâm một chút, chớ nóng vội.

Thẩm Thiệu đi phía trước, Tần Bạch Vũ theo sau vụng trộm đánh mắt -- Mang theo phiền phức đến, thật sự xin lỗi.

Công Tôn Cẩm cười cười, mời mọi người cùng ngồi.

Sử Nghiên Thu đang muốn đặt mông liền bị Tần Bạch Vũ ngăn lại, thấp giọng đáp: "Thẩm tổng không nói, chúng ta không thể tùy tiện, cậu theo tôi sang bàn bên cạnh".

Hắn quay lại nhìn Thẩm Thiệu đang yên ổn uống trà, thấy đối phương không có ý cản, thần tình bất mãn đi theo Tần Bạch Vũ.

Công Tôn Cẩm đánh giá vài lần, cười hỏi: "Mấy ngày nay bận rộn như vậy? Sắc mặt cậu trông rất khó coi".

Thẩm Thiệu móc ra điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi: "Có chuyện gì?".

Lam Cảnh Dương lôi một đống giấy tờ đóng dấu đỏ từ trong balo đặt xuống trước mặt Thẩm Thiệu. Anh nhìn vài lần, chân mày nhíu lại.

Sử Nghiên Thu phát hiện bên kia có điểm biến hóa, lại càng muốn biết trên đống giấy đó rốt cuộc viết những gì. Đáng tiếc, khoảng cách bọn họ tuy không xa nhưng muốn nhìn rõ nội dung bên trên chẳng khác nào đánh đố. Mà Tần Bạch Vũ sau khi ngồi xuống liền lôi máy tính ra làm việc, hết sức chăm chú, dường như hoàn toàn không xem người trước mặt tồn tại. So sánh với cậu, Sử Nghiên Thu lại càng có vẻ đứng ngồi không yên.

"Nếu có chuyện gì, Thẩm tổng sẽ gọi". Tần Bạch Vũ thực sự chịu không nổi cái kẻ liên tục nhích tới nhích lui: "Cậu ngồi yên lặng chút đi".

Hắn xấu hổ cười cười, ngay khi Tần Bạch Vũ cúi đầu tiếp tục, ánh mắt liền lập tức thay đổi.

Qua tầm mười phút, Thẩm Thiệu cuối cùng xem hết nội dung trong giấy, trả lại cho Lam Cảnh Dương rồi hỏi Công Tôn Cẩm: "Cậu muốn gì?".

"Tôi muốn rất nhiều"

"Trở về"

"Hôm nay không được"

"Vậy đưa thế nào?"

Đoạn đối thoại này thực sự làm khó cho Sử Nghiên Thu, hắn hoàn toàn không thể phỏng đoán bất cứ tin tức gì. Tuy rằng đã ở bên cạnh Thẩm Thiệu một năm nhưng Sử Nghiên Thu vẫn không tài nào theo kịp cách thức trao đổi của Thẩm Thiệu.

Trên thực tế, Lam Cảnh Dương cũng rất mơ hồ. May mà trước đó Công Tôn Cẩm đã nói cho cậu mục đích bọn họ đến gặp Thẩm Thiệu. Công Tôn Cẩm là muốn một phần tư liệu trong tay đối phương, tuy nhiên, thứ này lại đang nằm ở S thị, cho nên Thẩm Thiệu mới nói: "Trở về".

Công Tôn Cẩm dùng nhíp gắp một cục đường bỏ vào ly cà phê. Động tác nhỏ này lôi kéo được chút thời gian, anh tiện đà nói: "Vấn đề lần trước, nếu cậu không có ý kiến nào khác, tôi sẽ không tiếp tục đợi nữa".

"Đợi". Thẩm Thiệu không thèm nhìn ly đồ uống trước mặt, chỉ lo hút thuốc: "Có chút vấn đề, hai ba ngày nữa sẽ được giải quyết".

Tuy rằng đối phương giải thích một câu, thái độ coi như cự tuyệt, Công Tôn Cẩm cũng chẳng hề để ý cười, thuận tiện đẩy tách cà phê cho Lam Cảnh Dương. Mùi hương đậm đà tỏa ra ngào ngạt, người bên cạnh còn hảo tâm nhắc nhở: "Còn hơi nóng, cứ từ từ uống".

Lam Cảnh Dương cảm thấy trên mặt nóng lên, cúi đầu nhấp một ngụm.

... Anh rốt cuộc thả bao nhiêu đường vậy?! Rất ngọt!

Nhìn thấy biểu cảm vặn vẹo trên mặt Lam Cảnh Dương, Thẩm Thiệu liếc xéo Công Tôn Cẩm. Anh nheo mắt cười, vô tội đáp: "Còn kém xa".

Khó có khi Thẩm Thiệu cư nhiên cho Công Tôn Cẩm một cái trợn mắt lườm.

Tần Bạch Vũ một bên đã xử lý xong xuôi phần hợp đồng công tác, mở hòm thư đọc email. Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, là dãy số của Chử Tranh.

[Tôi đã xem nội dung trong USB, có thời gian chúng ta nói chuyện]

Tần Bạch Vũ nghĩ nghĩ, phản hồi: [Hai ngày nay tôi bận, chờ điện thoại của tôi]

Rất nhanh, Chử Tranh lại nhắn tới nữa: [Thẩm Hạo là con rơi nhặt được đi?]

Lần này cậu cười không nổi. Lạc Nghị Sâm và Chử Tranh đều nói Thẩm Hạo là con rơi nhặt được, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý. Tần Bạch Vũ liếc mắt sang bàn bên cạnh, trong lòng tích một bụng lời muốn nói. Nhưng Sử Nghiên Thu đang ở đây, cậu chỉ đành chờ cơ hội khác.

Lúc này, cửa tiệm "Đing đang" một tiếng, Lạc Nghị Sâm bước vào.

Lam Cảnh Dương là người đầu tiên để ý, thần tình vô cùng kinh ngạc. Không phải nói, người đến là Chử Tranh sao? Như thế nào lại đổi thành Nghị Sâm? Thẩm Thiệu đang ở đây, này không phải...

Lạc Nghị Sâm vừa vào cửa liền trông thấy Sử Nghiên Thu cùng Tần Bạch Vũ, ánh mắt tự nhiên di chuyển đến bóng lưng Thẩm Thiệu. Trong lòng một trận dao động.

Cậu tỏ vẻ không có việc gì đi qua, Công Tôn Cẩm thời điểm trông thấy quả thực hoảng sợ. Đứng lên, hỏi: "Sao không ai nói tôi biết tình trạng cậu nghiêm trọng như vậy?".

Thẩm Thiệu theo bản năng quay đầu, thấy Lạc Nghị Sâm không để ý mình, chống nạng khập khiễng đi thẳng. Ánh mắt anh trầm lại, xoay lưng, yên lặng đem ghế kéo dịch vào trong.

Lạc Nghị Sâm cười cười: "Không sao, vài ngày là ổn".

Lam Cảnh Dương đứng dậy qua đỡ, cậu thoải mái ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thiệu chào hỏi: "Thẩm Thiệu, đã lâu không gặp".

Sắc mặt anh âm trầm, chỉ "Ừm" một tiếng. Lạc Nghị Sâm sau khi xong xuôi lễ tiết liền nghiêm túc hẳn lên: "Công Tôn, tôi có một vài chuyện cần nhờ anh giúp. Chúng tôi muốn có hợp đồng cho thuê quyền sử dụng đất của khu nghỉ dưỡng và tư liệu ghi lại giao dịch ngân hàng của Vương Vân Phàm".

Nghe vậy, Công Tôn Cẩm hỏi lại: "Đây là manh mối lấy được từ chỗ Lang Kỳ?".

Cậu lập tức sửng sốt, thầm nghĩ: Sử Nghiên Thu còn đang ở đây, anh là cố ý muốn nói hắn nghe?

Nếu đã là cục diện mà Công Tôn Cẩm an bài, cậu sẽ không tiếp tục rối rắm, tiếp lời: "Cứ coi là vậy đi. Tin tức từ chỗ Lang Kỳ không ít, chúng ta từ từ tra".

"Cậu hoài nghi điều gì?"

"Tôi nghi ngờ, Vương Vân Phàm chính là kẻ thả Ngô Đại Hoa". Lạc Nghị Sâm có chút khát, trực tiếp cầm ly cà phê của Lam Cảnh Dương hớp một ngụm lớn: "Khụ khụ... Anh rốt cuộc thả bao nhiêu đường vậy?!".

Đối phương yên lặng quay đầu ngắm cửa sổ, Công Tôn Cẩm vô tội cười cười.

Trong lúc bọn họ trò chuyện, Thẩm Thiệu rút ra bao thuốc lá châm một điếu. Mới hít được một hơi, Lạc Nghị Sâm liền lễ phép nói: "Thật ngại quá, anh có thể dập thuốc được không? Mắt của tôi hôm nay không được thoải mái".

Cậu thản nhiên nhìn vào mắt anh, đối phương lại tiếp tục lảng tránh. Anh đem đầu thuốc dập tắt, trở lại chuyện chính. Lạc Nghị Sâm phân tích lần quan hệ giữa Ngô Đại Hoa và Vương Vân Phàm, trong đó tất nhiên là sẽ liên lụy Thẩm Thiệu.

"Trước mắt có rất nhiều người không thoát khỏi dính dáng đến núi Anh Đào, hai đứa nhỏ nhà họ Vương, Thẩm Táp, Tô Bắc, Ngô Đại Hoa và Thẩm Thiệu. Khẳng định, ngọn núi đó có vấn đề. Bản thân việc Vương Vân Phàm chỉ cho thuê năm năm quyền sử dụng đất cũng đã rất kỳ lạ. Tôi nghi ngờ, xây dựng khu nghỉ dưỡng chỉ là cái vỏ ngụy trang, cái hắn muốn là có thể tới gần núi Anh Đào. Cụ thể mà nói là một nơi nào đó trên núi"

Nói tới đây, cậu hơi ngừng lại, quay đầu nhìn Tần Bạch Vũ: "Bạch Vũ, cậu đem thư ký Sử ra ngoài giúp tôi một chút".

Tần Bạch Vũ khép máy tính lại, đứng lên nói với Sử Nghiên Thu: "Đi thôi".

Hắn miễn cưỡng đứng dậy, ngoài cười nhưng trong không cười chèn ép: "Hình như ai cũng có thể sai bảo cậu ha?".

Tần Bạch Vũ không thèm để ý, tâm nói: Làm đi, có giỏi thì thử làm đi!

Bị đối phương phớt lờ, hắn mím môi cắn chặt răng, trên mặt che giấu không ít phẫn nộ, dẫn đầu ra trước. Lúc đi qua chỗ Lạc Nghị Sâm, lòng bàn chân cố ý đá vào cây nạng chống cạnh bàn.

Mắt thấy đầu nạng chuẩn bị đập vào trán Lạc Nghị Sâm, một bàn tay bỗng nhiên giơ ra bắt lấy. Ánh mắt cậu không đổi, cũng không nhìn Thẩm Thiệu vừa mới giải vây cho mình. Anh cũng không nhìn cậu, chỉ yên lặng đem nạng vững vàng đặt lại vị trí cũ.

Sắc mặt Tần Bạch Vũ cực khó coi, căm tức nhìn Sử Nghiên Thu, âm thanh lạnh lùng nói: "Thư ký Sử có chỗ nào không thoải mái cứ theo tôi ra ngoài nói chuyện. Đâu nhất thiết phải giận chó đánh mèo như vậy?".

Sử Nghiên Thu bày ra dáng vẻ vô tội, nhún nhún vai: "Thư ký Tần nghĩ nhiều rồi, tôi với cậu không có bất cứ bất mãn nào cả".

Ai cũng không nghĩ đến, Thẩm Thiệu cư nhiên lúc này sẽ mở miệng. Anh đứng dậy, cầm thứ gì đó trong tay Tần Bạch Vũ. Động tác thân thiết đến nỗi khiến Sử Nghiên Thu triệt để choáng váng.

"Thiệu...". Hắn kinh hoảng, cũng hối hận. Hối hận mình không nên trước mặt Thẩm Thiệu chèn ép Tần Bạch Vũ.

Nào biết, anh lại nói: "Không phải Bạch Vũ. Tình nhân tôi là cậu ấy". Thẩm Thiệu buông mắt nhìn thần sắc lạnh lùng của Lạc Nghị Sâm: "Chúng tôi mới chia tay vài ngày trước. Từ đầu đến cuối, không có liên quan gì đến Bạch Vũ".

Thẩm Thiệu chưa bao giờ ra tay theo cách thông thường, bỗng nhiên tuôn ra quan hệ với Lạc Nghị Sâm, ở đây trừ Sử Nghiên Thu, không ai là có cảm giác ngoài ý muốn. Dĩ nhiên, tức giận là điều khó tránh. Dù biết là anh đứng lên vì Tần Bạch Vũ nhưng cũng không thể tán đồng phương pháp đó. Người như Thẩm Thiệu, biện pháp không hề thiếu. Vì sao nhất thiết cứ phải lôi Lạc Nghị Sâm vào cuộc?

So với cái cảnh Sử Nghiên Thu đang nghẹn họng trân trối, Lạc Nghị Sâm bình tĩnh hơn nhiều. Cậu miễn cưỡng đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Tần Bạch Vũ: "Đợi tôi trở về sẽ mời cậu một chén". Ở mặt này, cậu thực sự cảm thấy Tần Bạch Vũ đã chịu thiệt nhiều rồi.

Tần Bạch Vũ trong lòng còn đang oán thầm Thẩm Thiệu, thế nhưng cũng không định nói thành lời. Vậy mà cố tình có kẻ nào đó nhất định muốn gây sự. Sử Nghiên Thu sửng sốt nhìn Lạc Nghị Sâm: "Cậu, là cậu cùng với Thiệu? Hai người chia tay, là vì tôi?".

"Ha ha... Cái gì? Anh nghĩ mình có sức ảnh hưởng lớn vậy sao?". Lạc Nghị Sâm bị tức đến bật cười.

Trông thấy bộ dạng của Lạc Nghị Sâm, Sử Nghiên Thu mới nhận ra mình lỡ lời. Chỉ là bởi vì chân tướng đến quá đột ngột, quá ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời mới đem vọng tưởng nói ra khỏi miệng. Mặt hắn phút chốc đỏ bừng, không tài nào giảm xuống được, ánh mắt liếc nhìn Lạc Nghị Sâm, tràn đầy oán hận.

Cậu cũng không để ý, cười hì hì nói: "Dù sao tôi cũng đá anh ta rồi, anh cứ tiếp tục cố gắng lên".

"Cái gì?! Cậu, là cậu nói chia tay?". Sử Nghiên Thu vĩnh viễn không học được cách ngậm miệng, lại tiếp tục la hét ầm ĩ. Hắn hết kinh ngạc rồi lại đến kinh ngạc nhìn Thẩm Thiệu. Người này cư nhiên bị đá, không thể nào! Trên thế giới này còn có kẻ chủ động đá anh ấy?!

Lạc Nghị Sâm chịu đựng nghẹn khuất trong lòng, tự giễu nói: "Thiệu nhà cậu đơn giản chỉ muốn lợi dụng tôi, bất quá lại bị tôi phát hiện sớm. Muốn đá liền đá, ông đây điều kiện không tồi, tùy thời đều có thể tìm người khác".

Lời vừa mới dứt, Thẩm Thiệu lạnh giọng chen ngang: "Cho nên, là cảm thấy rất may mắn vì chỉ để tôi đè có một lần?".

Không khí ấm áp trong tiệm cà phê đột ngột thay đổi. Lạc Nghị Sâm xoay mạnh người, bàn tay hung hăng tát một cái lên mặt Thẩm Thiệu!

Ba!

Cái tát vang dội, người bị đánh mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm khuôn mặt phẫn nộ của Lạc Nghị Sâm.

Sử Nghiên Thu kinh hô một tiếng, bắt lấy cổ tay cậu: "Sao cậu dám?".

Lạc Nghị Sâm quay đầu, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Là cái tên ngu ngốc này thiếu đánh!".

Lam Cảnh Dương muốn đứng dậy khuyên giải, Công Tôn Cẩm bưng ly cà phê, một tay vụng trộm giữ cậu lại.

Sử Nghiên Thu còn ở trước mặt Thẩm Thiệu bưng vực kẻ yếu, chỉ trích Lạc Nghị Sâm một cách dã mãn.

Anh đứng phía sau, hơi hơi vẫy tay với Sử Nghiên Thu. Động tác đơn giản lại mang theo chút thân mật cùng trấn an khiến hắn kinh hỉ không thôi.

Tần Bạch Vũ bóp trán thở dài. Thẩm Thiệu đây là có ý gì? Nhảy lên lưng Sử Nghiên Thu chọc giận Lạc Nghị Sâm, để cho cậu ấy có được cơ hội phát tiết? Hay là mượn tay Nghị Sâm đả kích Sử Nghiên Thu? Mặc kệ là múc đích nào, Thẩm Thiệu cũng không nên lần nữa kéo Lạc Nghị Sâm liên lụy.

"Thư ký Sử, đi thôi". Tần Bạch Vũ muốn khỏi phiền hà, kéo hắn đi.

Sử Nghiên Thu dùng lực hất tay cậu ra, cả giận nói: "Hắn ta đánh Thiệu, cậu không thấy sao? Cư nhiên còn cùng hắn kết giao bạn bè, cậu nghĩ thế nào vậy?".

Tần Bạch Vũ thực sự có chút không chịu nổi: "Quan hệ giữa chúng tôi, không liên quan đến cậu. Cậu nghĩ mình hiểu được sao? Tam tòng tứ đức đến lượt cậu lên tiếng?".

"Cậu nói cái gì?!". Sử Nghiên Thu nhảy dựng lên, dùng sức đẩy Tần Bạch Vũ.

Lần này hoàn toàn khiến Lạc Nghị Sâm không tài nào áp chế được cơn lửa giận, chế trụ bả vai Sử Nghiên Thu, bắt lấy tay hắn, trực tiếp đè xuống bàn. Sử Nghiên Thu quát to một tiếng, ra sức giãy dụa, cư nhiên giãy không khỏi kẻ què một chân. Hắn lớn tiếng cầu cứu Thẩm Thiệu.

"Thiệu! Hắn ta muốn làm gì?"

Anh bỗng nhiên đẩy ghế dựa ra, cầm đồ của mình, thoáng nhìn Công Tôn Cẩm vẫn đang bảo trì trầm mặc: "Đợi điện thoại".

Đối phương gật đầu, cho Lạc Nghị Sâm một ánh mắt. Thẩm Thiệu nhìn cũng không thèm nhìn Sử Nghiên Thu một cái, vòng qua Lạc Nghị Sâm, đi thẳng ra cửa.

Thẩm Thiệu, giống như không có chuyện gì xảy như -- cứ như vậy đi!

Tần Bạch Vũ trợn trắng mắt, vỗ vỗ lưng Lạc Nghị Sâm rồi nhanh chóng theo sau.

Sử Nghiên Thu xả cổ họng kêu khàn cả tiếng: "Thiệu, không thể đi, anh đi như vậy em biết phải làm sao?".

Một tay Lạc Nghị Sâm chế trụ Sử Nghiên Thu, tay còn lại đè đầu hắn, lạnh lùng nói: "Cho dù thiếu một chân, tôi cũng thừa sức xử lý anh. Bạch Vũ là bạn tôi, không liên quan gì đến Thẩm Thiệu hay thư ký Sử. Nhớ kỹ, tên Thẩm Thiệu ngu ngốc đó nợ tôi, anh ta sẽ không bảo vệ anh trước tôi đâu".

Nói xong, buông hắn ra. Sử Nghiên Thu nổi giận đùng đùng hướng Công Tôn Cẩm nói: "Tôi yêu cầu anh quở trách cậu ta!".

"Được thôi". Công Tôn Cẩm mỉm cười đáp. Nói xong, ra vẻ một bộ phẫn nộ, trách mắng Lạc Nghị Sâm: "Chân đã bị thương như vậy mà còn nháo? Mau mau ngồi xuống, nghỉ ngơi cho thật tốt!".

Lạc Nghị Sâm: "..."

Sử Nghiên Thu: "..."

Lam Cảnh Dương tiếp tục bình tĩnh uống cà phê.

Cuối cùng, Sử Nghiên Thu không nói được lời nào nữa, thở phì phò bỏ đi.

Thấy vậy, Cảnh Dương vỗ bả vai Lạc Nghị Sâm, cảm khái nói: "Làm tốt lắm!".

Mặc kệ là xử lý Sử Nghiên Thu hay cho Thẩm Thiệu một cái tát, mọi việc đều khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái. Lạc Nghị Sâm nên làm như vậy từ sớm kìa! Phát tiết một chút rất có lợi cho cả thể xác lẫn tinh thần, con người không nên chịu đựng quá nhiều.

Đối với tán thưởng của Lam Cảnh Dương, Lạc Nghị Sâm chỉ thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Diện tích quá nhỏ, không có không gian thi triển quyền cước a".

Lên xe, Thẩm Thiệu nuốt xuống mùi vị máu tanh trong miệng, chớp mắt thản nhiên mỉm cười, nói với Tần Bạch Vũ: "Đi".

Cậu có chút do dự, hỏi: "Không đợi thư ký Sử?".

"Lái xe!"

Được rồi, cậu là sếp.

Trở lại chung cư, Thẩm Thiệu rót ly nước, vừa uống một ngụm lại phun ra. Tần Bạch Vũ bị dọa nhảy dựng lên, cẩn thận nhìn lén. Nước trong ly đều biến thành màu đỏ.

Nghị Sâm, một tát này cậu rốt cuộc dùng bao nhiêu khí lực?

Thẩm Thiệu không thể không tới nhà vệ sinh xử lý vết thương. Sau khi đi ra, sắc mặt có chút khó coi. Dưới tư cách một thư ký, Tần Bạch Vũ hẳn không nên nhiều lời, nhưng với tư cách bạn của Thẩm Thiệu, cậu bắt buộc phải nói.

"Thẩm Thiệu..."

"Đừng nói gì cả". Thẩm Thiệu bỏ lại áo khoác, mệt mỏi ngồi trên số pha: "Đi mua chút rượu, nhanh".

Đây là muốn mượn rượu giải sầu? Tần Bạch Vũ lười quản, nói thẳng: "Bên trong tủ lạnh có, đủ để cậu uống say quên trời quên đất".

Thẩm Thiệu gắt gao nhăn mày, đem cái nệm sô pha bên cạnh dùng sức ném xuống đất, nằm xuống, cánh tay che khuất khuôn mặt. Qua nửa ngày, bỗng nhiên nói: "Thuốc nhỏ mắt đem từ Mỹ về, cậu còn không?".

"Còn nửa lọ"

"Đưa cho em ấy"

Em ấy? Tần Bạch Vũ lập tức nhớ tới, Lạc Nghị Sâm hình như có nói, hôm nay mắt không được khỏe.

"Cậu đến cùng là muốn làm gì? Nếu muốn lợi dụng cậu ấy thì đừng giữ phần tình cảm, còn nếu không thể buông tay thì đến bù đắp lỗi lầm. Như bây giờ là cái dạng gì? Bị đánh mới biết đau? Nghị Sâm nói không sai, cậu chính là muốn ăn đòn!".

Thẩm Thiệu liếm liếm khóe miệng bị thương, đau đớn khiến cho đầu óc thanh tỉnh vài phần: "Đem đồ đã chuẩn bị đến cho tôi, sau khi đưa thuốc nhỏ mắt không cần quay lại, chờ điện thoại".

Tần Bạch Vũ căm giận trừng: "Tôi thật sự muốn cho cậu một cái tát!". Nói xong, trở về phòng mình lấy đồ, quay lại ném về phía Thẩm Thiệu!

Lúc ra khỏi cửa, đóng rầm một tiếng, cả tòa nhà đều bị chấn động. Thẩm Thiệu mở to đôi mắt, sờ sờ gò má bị đánh, ánh nhìn trở nên hôn ám.

Rất nhanh, di động vang lên. Đầu dây bên kia mở miệng nói: "Tôi đã nghe sự việc ở tiệm cà phê. Sử Nghiên Thu không phải kẻ ngốc, hắn là tìm cơ hội ở lại, muốn nghe được càng nhiều càng tốt, đừng quá mức coi thường. Hắn đã biết việc Lang Kỳ tỉnh lại, Thẩm Hạo tất nhiên cũng sẽ biết. Hiện tại có lẽ bọn chúng đã hẹn gặp nhau rồi. Bước tiếp theo, cậu định làm gì?".

Thẩm Thiệu trầm tư một lát, đáp: "Tìm hai người cùng Lạc Nghị Sâm, cẩn thận một chút, em ấy rất cảnh giác. Tạm thời đừng động đến Sử Nghiên Thu và Thẩm Hạo. Cậu mang thiết bị đến đây, trong một giờ chuẩn bị cho tốt".

"Sự việc càng lúc càng phức tạp. Thẩm Hạo xuống tay với Lang Kỳ chứng tỏ hắn có quan hệ không bình thường với Vương Vân Phàm, thậm chí liên quan đến cả vụ án kết hợp. Người của Thẩm gia liên lụy ngày một nhiều, khả năng, có lẽ vẫn chưa phải là người cuối cùng". Nói xong, đối phương cúp điện thoại.

Ngồi dậy, Thẩm Thiệu cầm thứ Tần Bạch Vũ để lại, nhìn hồi lâu.

-----

Sau 2 tuần sốt xuất huyết, cuối cùng cũng sống lại rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro