Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc Vương Bình Cửu mất tích, bằng tốc độ nhanh nhất bị những người liên quan đến vụ án biết được. Trong này, tất nhiên một phần là do tính toán của Công Tôn Cẩm. Bằng không, tin tức quan trọng như vậy cũng không truyền ra ngoài.

Mọi người khắp nơi, mỗi người một loại phản ứng. Muốn nói bình tĩnh, chắc chỉ có mình Thẩm Thiệu.

Lúc này, anh đã trở lại chung cư nhà họ Thẩm. Vừa mới mở cửa bước vào đã thấy Sử Nghiên Thu.

Phải đối mặt với hắn, Thẩm Thiệu cần một phen đấu tranh tư tưởng mới có thể ổn định tinh thần, khắc chế cảm xúc bạo lực. Người này tạm thời không thể động -- Anh tự khuyên bảo chính bản thân.

Thấy Thẩm Thiệu trở về, Sử Nghiên Thu lo lắng ra đón, trong mắt vui sướng cùng nhớ nhung không hề giả dối.

Thẩm Thiệu vốn là người lạnh lùng, vui buồn không hiện ra mặt, đối với sự nhiệt tình của Sử Nghiên Thu tự nhiên sẽ thờ ơ. Hắn đã quen với tính cách này của anh, bị làm ngơ cũng không chút nào để ý, giúp anh cởi găng tay, đặt ở phía sau. Thẩm Thiệu tùy tiện đem áo khoác bỏ lại, hắn cũng vội vàng khom lưng tiếp nhận, treo lên giá móc. Sau đó, đem khăn nhúng vào nước ấm đưa đến tận tay rồi mới ngồi xuống bên cnahj.

Sử Nghiên Thu không dám hỏi tối qua Thẩm Thiệu đi đâu, làm gì. Kể cả thời gian sống chung trước kia cũng vậy. Giờ phút này, nhìn thấy vết thương trên miệng Thẩm Thiệu, trong lòng hắn ngập tràn chua xót. Chuyện gì có thể đem môi biến thành như vậy?

Kiềm chế cảm xúc bất an, Sử Nghiên Thu đứng lên vòng ra sau sô pha, bóp vai lấy lòng Thẩm Thiệu. Anh đơn giản nhắm hai mắt lại, nhìn như hưởng thụ, sắc mặt lại như cũ không tốt.

Hắn cẩn thận hỏi: "Anh mệt sao?".

Thẩm Thiệu không trả lời, thân thể rõ ràng dần thả lỏng. Sử Nghiên Thu cho đây là một tín hiệu tốt, tiếp tục lớn mật: "Có muốn ngâm nước nóng không? Em giúp anh kỳ lưng".

Hắn vừa định rời đi, bỗng nhiên bị Thẩm Thiệu chộp lấy cổ tay. Tâm Sử Nghiên Thu thắt lại, phập phồng chờ đợi, mong tiến thêm được một bước...

"Bạch Vũ đâu?". Anh buông hắn ra, thuận miệng hỏi: "Tối qua không về hay sáng nay mới đi ra ngoài?".

Sử Nghiên Thu lập tức nói ra đáp án đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Tối qua khi đến cảnh cục, bọn em không gặp được người của nhất khoa. Khoảng một giờ sau, bên công ty có việc gấp nên em đành trở về trước. Thư ký Tần nói có tin tức sẽ liên hệ, đến giờ cũng chưa thấy gì. Ngược lại, luật sư Mã có gọi điện đến".

"Nói gì?"

"Nói tình huống bên kia rất phức tạp, nhất thời chưa có kết luận chính xác, cần phải chờ một thời gian. Cụ thể phải chờ bao lâu, anh ta cũng không biết". Những lời này thực sự là do luật sư Mã nói với hắn. Tiếp đó, ánh mắt Sử Nghiên Thu nhu hòa hơn, nhẹ giọng thủ thỉ: "Luật sư Mã rất trách nhiệm, đợi đến tận sáng, ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn".

Thẩm Thiệu chậm rãi mở mắt, tựa hồ rất để ý đến thái độ của hắn: "Bạch Vũ đâu? Vì sao không xử lý tốt chuyện đó?".

"Em cũng không biết". Sử Nghiên Thu phi thường tự nhiên nói: "Nghe ý tứ luật sư Mã, hình như thư ký Tần tối qua cũng rời đi. Sao vậy? Cậu ta không nói với anh?".

Sắc mặt Thẩm Thiệu hiển nhiên có chút âm trầm, rút điện thoại từ trong túi quần, vừa định bấm số liền bị Sử Nghiên Thu đoạt lại.

Hắn từ phía sau ôm lấy bả vai Thẩm Thiệu, má dán vào lỗ tai anh, ôn nhu nói: "Sao chuyện gì anh cũng bận tâm vậy? Thư ký Tần chắc có chuyện riêng, cứ để cậu ấy tự do đi. Anh xem xem, sắc mặt mệt đến khó coi, vẫn là nên nghỉ ngơi tốt một giấc".

Điện thoại bị quẳng sang một bên, Thẩm Thiệu tựa hồ lười thò tay lấy, đơn giản đứng dậy lên lầu. Sử Nghiên Thu áp chế hưng phấn, một bộ dường như không có việc gì lả lướt theo sau. Đến trước phòng ngủ, Thẩm Thiệu không quay đầu lại: "Ai đến cũng không gặp, tôi muốn đi ngủ". Nói xong, trực tiếp đem Sử Nghiên Thu vứt lại phía ngoài.

Vốn tưởng lại có thể mây mưa vần vũ một phen, ai ngờ lại bị lạnh lùng đuổi khỏi. Hắn cắn răng căm giận, thật muốn đá văng cánh cửa trực tiếp bổ nhào vào Thẩm Thiệu.

Dù cho bị ném ra ngoài, hắn tốt xấu cũng xem như kẻ thức thời, không thể cái gì cũng không làm, xoay người xuống lầu, cảnh giác lật xem di động của Thẩm Thiệu.

Sử Nghiên Thu đã biết mật mã điện thoại anh, bắt đầu lần tìm các cuộc trò chuyện, tin nhắn. Tuy rằng tất cả đều không có tên, nhưng hắn đều dùng di động chụp ảnh lại. Vốn định đăng nhập hòm thư, tiếc rằng không có mật khẩu, đành phải thôi. Tiếp đó, hắn lục lọi túi quần, túi áo của Thẩm Thiệu, tìm được một tờ giấy.

Tối qua, tờ giấy Vương Bình Cửu viết đã đưa cho Lạc Nghị Sâm, anh đành phải dựa vào trí nhớ viết lại một bản.

Sử Nghiên Thu nhìn nhìn, càng thêm buồn bực.

[Tìm được một Thánh Nhân ẩn danh trong thiên hạ, tài đức thông tuệ, có khả năng gánh vác trọng trách]

Hắn xem một hồi vẫn không hiểu, nhưng nhất định sẽ có người hiểu được. Sử Nghiên Thu chụp lại, đem tờ giấy đặt về chỗ cũ. Xác định Thẩm Thiệu vô cùng có khả năng đã ngủ say, hắn liền vụng trộm trở lại phòng mình.

Đem ảnh chụp toàn bộ gửi cho Thẩm Hạo, Sử Nghiên Thu lập tức xóa bỏ bản gốc trong máy. Sau đó gọi điện, báo cáo phát hiện mới.

"Thẩm Thiệu mới trở về?". Khẩu khí Thẩm Hạo không tốt hỏi.

Sử Nghiên Thu nghe ra khác thường: "Phía bên kia mất kiên nhẫn sao? Anh gấp cái gì?".

"Ít nói nhảm!". Thẩm Hạo khó thở: "Tôi hỏi cậu, Thẩm Thiệu có phải mới trở về?".

"Đúng vậy. Thì sao?"

"Tối qua cậu ta đi đâu?"

Nghe vậy, Sử Nghiên Thu tức giận nói: "Anh nghĩ tôi sẽ hỏi sao? Kể cả tôi hỏi, chẳng lẽ Thẩm Thiệu sẽ trả lời?".

Thẩm Hạo oán hận đáp: "Theo dõi Thẩm Thiệu. Có gì mới, lập tức báo lại!".

Khẳng định có chuyện! Trực giác Sử Nghiên Thu đã phán đoán ra nguyên nhân khiến Thẩm Thiệu khó chịu. Xem ra, gấp đến độ nóng không chỉ có hắn. Như vậy cũng tốt, có người muốn cùng hắn đi đếnc ùng, cho dù chết cũng sẽ không cô đơn đi.

Nghĩ đến đây, Sử Nghiên Thu lại thấy an tâm. Điều chỉnh tốt tâm trạng liền đi xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho Thẩm Thiệu.

Buổi chiều ngủ không được tốt, cảnh mộng liên tục biến hóa, Thẩm Thiệu lăn qua lăn lại, thủy chung vẫn bị vây khốn trong bất an cực độ.

Trong mơ có rất nhiều người, rất nhiều hình ảnh. Mà mỗi một hình ảnh đều có sự tồn tại của Lạc Nghị Sâm. Anh mơ thấy lần đầu tiên gặp cậu, ánh mắt nóng bỏng không thể tách rời. Mơ thấy lần đầu tiên Lạc Nghị Sâm nấu cơm cho mình, khiến anh vung đũa ăn ngấu nghiến. Mơ lần đầu tiên hôn Lạc Nghị Sâm, cảm giác ôn nhu lại mềm mại...

"Chúng ta xong!"

Mơ thấy Lạc Nghị Sâm phẫn nộ đòi chia tay.

Hình ảnh trở nên hắc ám âm trầm. Tay chân trói lại, người bị che mặt quỳ ngay trước mắt. Trong tay anh là súng, nhắm ngay đầu người nọ, bóp cò. Máu tươi bắn lên quần áo, anh nhìn thể quen thuộc đổ ập dưới chân, khăn che rơi xuống, lộ ra khuôn mặt chết không nhắm mắt.

Xung quanh có người cười to, anh sững sỡ nhìn Lạc Nghị Sâm bị mình giết chết, trái tim như bị dao cắt.

Bỗng nhiên tỉnh lại, Thẩm Thiệu nắm chặt quần áo nơi trái tim. Bởi vì đau đớn mà phát ra tiếng thở dốc tàn tạ. Anh cố gắng đặt người lại, điều chỉnh hô hấp.

Dần dần, đau đớn không rõ nguyên nhân cuối cùng cũng qua đi. Thẩm Thiệu rốt cuộc không ngủ được.

Giấc mộng bất thường, khiến lòng anh sợ hãi.

Cùng với sự mất tích của Vương Bình Cửu, vụ án tựa hồ cũng đi vào ngõ cụt. Mặc kệ là người của nhất khoa hay Thẩm Thiệu, thậm chí là Thẩm Hạo, cũng không có động tĩnh.

Người trước tiên đứng ngồi không yên là Sử Nghiên Thu. Hắn từng hỏi qua Tần Bạch Vũ một ít tin tức tình hình bên nhất khoa. Đáng tiếc, người kia mấy ngày nay vẫn chưa trở về, chỉ đáp lại hắn vài câu hàm hồ qua điện thoại. Mà hắn, Sử Nghiên Thu cũng không dám đi moi tin tức từ miệng Thẩm Thiệu.

Nhoáng một cái đã qua ba ngày. Trong ba ngày này, Thẩm Thiệu bận rộn công tác, cả ngày lẫn đêm trốn trong phòng làm việc. Sử Nghiên Thu có khuyên anh nghỉ ngơi, anh cũng chỉ tựa vào sô pha cho qua giấc, khiến cho kẻ nào đó hoàn toàn không có cơ hội đạt được mục đích. Tuy không cam lòng, Sử Nghiên Thu cũng không còn biện pháp nào khác.

Thẩm Hạo cơ hồ mỗi ngày đều truy vấn hướng đi của Thẩm Thiệu, hắn lần nào cũng phải đáp một câu: "Anh ấy ở nhà, không ra ngoài".

Thẩm Thiệu không có nửa điểm động tĩnh, vốn nên là việc khiến hắn thoải mái. Thế nhưng, Thẩm Hạo lại giống kiến bò chảo nóng, đứng ngồi không yên. Hắn không dám xưng là người hiểu rõ Thẩm Thiệu nhất, nhưng so với đa số người vẫn là tương đối hiểu. Ở trong mắt hắn, Thẩm Thiệu "không làm" so với "có làm" càng thêm nguy hiểm.

Quá mức để ý động tĩnh của Thẩm Thiệu, ba ngày qua Thẩm Hạo gần như không đến công ty. Hắn cho gọi hai tên quản lý từng có tiếp xúc với Thẩm Thiệu đến tra hỏi, trừ không dám kinh động mấy người bên ngoài nhất khoa, Thẩm Hạo thực chú ý đến thầy Trần. Nhưng hắn rất cẩn thận, không trực tiếp găp mặt ông, mà trở về tìm hiểu một phen.

Nói rằng không có thu hoạch cũng không đúng. Khi đem xâu chuỗi Tư Mã Tư Nam, thầy Trần, Thẩm Thiệu, Lạc Nghị Sâm lại với nhau, khiến hắn thực sự bất an.

Tuyệt đối không thể để Thầy Trần gặp Lạc Nghị Sâm! -- Thẩm Hạo nghĩ. Thế nhưng, trước khi xử lý thầy Trần, còn có một người khác cần phải giải quyết.

Hắn không tin trong ba ngày này, Thẩm Thiệu chỉ là đơn giản xử lý công việc, nhất định bên trong còn có âm mưu. Cho nên, chỉ cần theo dõi Thẩm Thiệu, mới có thể tiến thêm một bước nữa.

Liền trong mấy ngày Thẩm Hạo khổ tâm suy nghĩ, người của nhất khoa bận rộn đến mức chân không chạm đất. Công Tôn Cẩm mang theo Lam Cảnh Dương đóng quân tại khoa nghiệm chứng và giải phẫu, chờ đợi kết quả xét nghiệm. Lạc Nghị Sâm, Chử Tranh, Tư Mã Tư Nam lặp lại điều tra nhà Vương Bình Cửu, đồng thời đi hỏi thăm người trong thôn, chứng thực lại vài sự việc xảy ra bốn năm trước.

Sau vài năm đảm nhiệm công tác, Lạc Nghị Sâm có một quan niệm không dao động: Chỉ cần là con người, cuối cùng cũng sẽ để lại "tung tích".

Không ai nhớ rõ bốn năm trước Vương Đức từng trở về, càng không ai biết Tử Linh có đến nhà Vương Bình Cửu hay không. Ngược lại, có một phụ nữ trung niên cung cấp manh mối tương đối sâu xa.

Mùa thu bốn năm trước, Vương Khang, Vương Kiện từng lâm bệnh nặng, vô duyên vô cớ sốt cao không dứt, bệnh viện thông báo người nhà nên chuẩn bị tốt tâm lý. Ai ngờ, hai đứa nhỏ đột nhiên không trị tự lành, thần kỳ đến mức khiến người ta phải líu lưỡi.

Lạc Nghị Sâm còn tìm được một bức tranh trong ruột gối hai đứa nhỏ. Tuy rằng nét vẽ thực non nớt, nhưng vẫn có thể nhìn ra bộ dáng của một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi. Trực giác cho thấy, bức tranh hẳn là mẹ hai đứa nhỏ, cũng chính là Tử Linh.

Như vậy, người trở về bốn năm trước rất có khả năng là Tử Linh. Mà Tử Linh vì sao bị giết, hết thảy đều theo sự mất tích của Vương Bình Cửu mà dập chân tại chỗ.

"Sẽ không lâu đâu". Cậu ngồi trong xe như đăm chiêu: "Không phải ngày mai, cũng là ngày mốt. Vương Bình Cửu nhất định sẽ xuất hiện".

Chử Tranh quay đầu nhìn cậu, cười: "Căn cứ vào đâu mà nói như vậy?".

Lạc Nghị Sâm hừ hừ đáp: "Nếu cậu cầm một vali tiền nát, cậu có vội không?".

Chử Tranh nghĩ nghĩ: "Không vội".

"À phải. Tôi quên mất, cậu cũng thuộc hàng mấy tên nhà giàu". Cậu đẩy đẩy tên nào đó một phen, tỏ vẻ khinh rẻ: "Thế nhưng Vương Bình Cửu vội. Lão muốn chạy trốn, cần phải có tiền. Mà vali tiền nát kia lại giống như một mồi lửa, tùy thời có thể nướng chết lão".

Chử Tranh bĩu môi: "Cho nên?".

"Lão sẽ đi tìm Thẩm Thiệu"

Nói đến nói đi, vẫn là nói về Thẩm Thiệu. Chử Tranh ăn không nói có hỏi: "Cậu tính thế nào? Định nhìn Thẩm Thiệu tự nhảy vào hố, hay có ý tốt nhắc nhở vài câu?".

Đáp lại anh là một cái lườm trắng trợn. Lạc Nghị Sâm hàm hồ nói: "Tôi tìm Thẩm Thiệu bàn chuyện nhân sinh". Nói xong, mở cửa xuống xe mua nước.

Chử Tranh lại quay sang hỏi Tư Mã Tư Nam một mực câm như hến: "Anh nghĩ, Nghị Sâm như vậy có tính là trả đũa sau thất tình không?".

Tư Mã Tư Nam liếc mắt, không nóng không lạnh trả lời: "Cậu ấy rất tốt".

"Trên phương diện nào?"

"Phương diện nào cũng rất tốt"

Này cũng gọi là trả lời sao? Chử Tranh nhìn vẻ lạnh nhạt của Tư Mã Tư Nam, cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.

"Tư Mã, anh thích Nghị Sâm?"

Động tác đùa nghịch găng tay bỗng nhiên khựng lại, Tư Mã Tư Nam nhíu mi, không đáp.

Chử Tranh đỡ chán, cũng xuống xe luôn, vội vàng nhắn tin cho Tần Bạch Vũ: [Mùa xuân của Nghị Sâm đã tới rồi].

Kết quả, chưa đến ba giây, người kia lập tức gọi lại.

"Có ý gì?". Tần Bạch Vũ chăm chú hỏi: "Đối tượng là ai?".

"Cậu đừng tích cực như vậy có được không? Tôi chỉ muốn báo với cậu một câu, không thể tiết lộ thông tin. Hy vọng Nghị Sâm có thể nhanh chóng tìm được mùa xuân mới, quên đi Thẩm Thiệu"

Bên trong điện thoại, Tần Bạch Vũ thở dài một tiếng.

"Cậu dạy tôi phương pháp theo dõi rất hữu hiệu. Thế nhưng như vậy... nếu tôi mót quá... phải làm sao?"

"Phụt!"

"Cậu đang cười tôi?!". Hiển nhiên, Tần Bạch Vũ phi thường không vui.

Chử Tranh bận rộn lo lắng đáp: "Không phải cười cậu. Là tôi đáng trách, không nói rõ ràng. Nếu ở trong xe theo dõi mục tiêu, trước hết cần phải chuẩn bị thêm vài cái chai".

"Cậu, cậu là nói..."

"Giải quyết tại chỗ"

"Này cũng quá... Không có cách nào khác sao?"

Không đợi Chử Tranh trả lời, Tần Bạch Vũ bỗng nhiên thay đổi: "Thẩm Hạo đang ra, tôi cúp máy trước".

Chử Tranh biết cậu đang rất khẩn trương liền dặn dò: "Thả lỏng, thời điểm theo dõi nên mở bản đồ, một khi thất lạc mục tiêu, cậu có thể từ trên bản đồ phân tích vị trí đại khái của hắn. Thật sự không được thì gọi cho tôi". Nói xong, bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền gấp rút: "Bạch Vũ, nhất định phải chú ý an toàn. Nếu đi đường bộ, mang theo thứ tôi đưa cậu. Vạn nhất bị phát hiện, nhanh chóng bỏ chạy!".

Lời dặn dò cuối cùng khiến Tần Bạch Vũ ấm áp bội phần, hoàn toàn theo bản năng đáp: "Cậu cũng chú ý an toàn".

Thẩm Hạo rúc trong nhà ba này, rốt cuộc sáu giờ tối ngày thứ tư cũng xuất hiện trong tầm mắt Tần Bạch Vũ. Hơn nữa, không mang theo ai, một mình hành động. Tần Bạch Vũ gửi tin cho Thẩm Thiệu, cẩn thận mở phần mềm, dùng tiếng Nga biên soạn. Cho dù có bị Sử Nghiên Thu nhìn thấy, hắn cũng xem không hiểu.

Cùng lúc Thẩm Thiệu nhận được tin nhắn của Tần Bạch Vũ cũng là lúc Sử Nghiên Thu gửi tin cho Thẩm Hạo: "Thẩm Thiệu ra ngoài, đi hướng Liên huyện".

Trở lại trong xe, Lạc Nghị Sâm trong thấy Chử Tranh từ một hướng khác chạy về, nhe răng cười đến ngu ngốc.

Chử Tranh mở cửa liền nói: "Thẩm Hạo hành động!".

"Hắn hành động, cậu cần gì phấn khích như vậy!"

Chử Tranh thực phúc hậu, không cố kích thích Lạc Nghị Sâm. Cậu lúc này mới như bừng tỉnh, hỏi: "Sao cậu biết?".

"Bạch Vũ theo dõi hắn"

Lạc Nghị Sâm lập tức lộ ra biểu tình sáng tỏ: "Sớm hơn tôi dự đoán. Rất tốt. Bất quá...".

Tư Mã Tư Nam hứng thú quay lại hỏi: "Bất quá gì?".

Lạc Nghị Sâm chậc lưỡi, tiếc nuối nói: "Tôi thật không biết, Bạch Vũ lại thích kiểu người ngu ngốc như này a".

Trong xe, vang lên một tiếng gầm rú phẫn nộ của Chử Tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro