Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Ninh phồng má nhìn người đàn ông đang nướng bữa tối.

Cậu đang rất không vui khi nhận ra người đàn ông chỉ cần dùng hai hòn đá là có thể nhóm được lửa, trong khi cậu phải mất công chà xát hai miếng gỗ mới làm được điều đó.

Nhìn hai bàn tay phồng rộp của mình, A Ninh buồn bã nghĩ, quả nhiên cậu không thích hợp với cuộc sống trong rừng.

Bữa tối trông có vẻ đầy hứa hẹn,người đàn ông rắc đều các loại gia vị lên thức ăn.

Mùi thơm ngào ngạt, sau bao ngày, cuối cùng cũng có thịt để ăn. Hai mắt A Ninh phát sáng, dù bị khói làm sặc mấy lần, cũng không làm cậu rời khỏi đống lửa nửa bước.

Sắc trời dần dần tối, nhìn người đàn ông vẫn đang nướng bữa tối, A Ninh hơi mất kiên nhẫn ngẩng đầu, vừa đúng lúc thấy ánh trăng xuyên qua lớp mây dày, suýt nữa thì bỏ lỡ cảnh đẹp này. Trăng thật sáng.

"Y Lỗ, anh nói xem, ' mặt trăng' từ đâu 'bay' lên?", A Ninh chỉ vào vầng trăng đang khuất sau bầu trời, rồi hướng về phía trước làm động tác bay lên.

Người đàn ông nhìn lên mặt trăng rồi quay sang nhìn A Ninh, "mặt trăng, bay, ta không biết." Nói xong, anh cầm con dao đặt trên ống trúc, cắt vài đường vào bữa tối để kiểm tra độ chín. Xác định thịt đã chín, anh cắt bỏ miếng đùi nhiều thịt nhất, đặt vào ống trúc rồi đưa cho A Ninh.

"'Sách' nói rằng, sao, trăng, là *'đông' thăng 'tây lạc'. Nhưng mà sao, khi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy nó ở giữa bầu trời?", A Ninh vừa thè lưỡi, vừa tự hỏi cách để diễn tả từ 'sách', nơi ghi lại các loại tri thức. Tri thức không biết nói, cũng không thể tự ghi lại.
*đông thăng tây lạc: mọc hướng đông lặn hướng tây

"'Sách' là những thứ đầy 'chữ viết'."

"Trên đá phiến, khắc lên."

"Đá phiến ư?" A Ninh chớp chớp mắt, "Y Lỗ, làm sao khắc hai chữ mặt trăng lên được?"

Người đàn ông ăn một cách mạnh mẽ, rất nhanh chóng kết thúc phần bữa tối của mình. Sau đó, anh cầm một nhánh cây, vẽ một vầng trăng cong cong trên mặt đất.

"Mặt trăng." Người đàn ông chỉ vào hình vẽ vầng trăng.

"À"

"Khắc ở đâu?"

"Ta không biết."

"À, có bốn 'phương' hướng là ' đông tây nam bắc'. A Ninh vẽ một dấu thập trên mặt đất, lần lượt chỉ vào các hướng đông, tây, nam, bắc. "Hướng 'đông' này," cậu vẽ một người que nhỏ ở phía đông và một mũi tên, "Hướng 'tây' này," cậu chỉ về phía tây, cũng vẽ một người que nhỏ ở trên.

"Đông tây nam bắc." Không đợi A Ninh vẽ thêm mũi tên, người đàn ông chỉ vào bốn hướng rồi chỉ tiếp trái phải, "Bên trái, bên phải."

A Ninh lặp lại một lần, rồi nói, "Mặt trăng mọc từ phía đông và 'lặn' ở phía tây." Cậu làm động tác như đang thả một vật rơi xuống.

"Lặn, trăng lặn ở phía tây." Người đàn ông gật đầu.

"'Phương'." A Ninh vẽ một hình vuông, nhưng nghĩ lại, cảm thấy không đúng, liền xóa đi. "'Phương' hướng." Cậu vẽ một mũi tên, nhưng vẫn cảm thấy không đúng. A Ninh chỉ vào các hướng đông, tây, nam, bắc, liên tục lặp lại hai từ "'phương' hướng"

Qua một hồi lâu, người đàn ông mới hiểu ra.

"Phương hướng," anh nói, rồi đưa trái cây đã rửa sạch cho A Ninh.

"Tứ phương, phương pháp?"

"Ừm."

"Y Lỗ, tối nay chúng ta ngủ ở đâu?" A Ninh dụi dụi mắt.

"Trong hang động." Người đàn ông đứng dậy, rồi đưa tay kéo A Ninh lên, "Về thôi."

A Ninh luôn cảm thấy ánh trăng ban đêm vô cùng đẹp. Ánh trăng chiếu xuống khắp nơi như phủ lên một lớp bạc huyền ảo, đẹp đến mê hồn.

Nhưng kể từ khi đến thế giới này, A Ninh không còn cảm thấy ánh trăng đẹp nữa. Rừng rậm bao quanh, ánh trăng bị cây cối che khuất, không chiếu xuống được, khiến mọi thứ càng tối tăm. Trong mắt A Ninh, những cành cây đen xám trải dài khắp nơi, trông âm trầm và dữ tợn khiến tim cậu đập nhanh hơn. Tiếng gầm rú của dã thú vang lên từ bốn phía khiến cậu càng thêm sợ hãi.

A Ninh hoảng sợ chạy theo bước chân của người đàn ông. Nhưng chỉ trong chớp mắt, dù tai vẫn còn nghe tiếng bước chân 'sàn sạt' trên cỏ của người đàn ông, nhưng trong tầm nhìn của cậu, anh ta lại hoàn toàn biến mất.

Con người thường phụ thuộc vào thị giác nhiều hơn thính giác, và trong lúc hoảng loạn, A Ninh cứ thế chạy về phía trước.

'Ngao ô ~'

"A... Y Lỗ, Y Lỗ!" Vốn cậu cố gắng kìm nén nỗi sợ để nhanh chóng tìm được người đàn ông, nhưng tiếng gầm của một con dã thú khiến A Ninh khiếp sợ hét lên. Cậu không thể kìm được mà gọi tên anh ta.

Cậu chạy nhanh về hướng mà người đàn ông biến mất.

Vừa thấy bóng dáng người đàn ông xuất hiện, A Ninh lập tức lao tới.

"A Ninh?" Người đàn ông không phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào.

"Tôi, tôi sợ lắm, Y Lỗ, anh đi nhanh quá, tôi không nhìn thấy anh!" A Ninh run rẩy nép vào lòng ngực người đàn ông, đôi mắt ướt át đầy đáng thương nhìn anh.

Người đàn ông im lặng một lúc, thở dài rồi vỗ nhẹ lên lưng A Ninh. "Đừng sợ, nơi này không nguy hiểm đâu." Một giống cái nhút nhát như vậy, sao tộc nhân của hắn lại để hắn đi một mình chứ. "Đi thôi."

Người đàn ông thả chậm bước chân, dẫn A Ninh về phía hang động.

A Ninh đưa tay lau nước mắt trên mặt, nhìn tay mình đang được người đàn ông nắm chặt, cậu cảm thấy bản thân thật khó coi. Rõ ràng cả hai đều là nam giới, nhưng cậu lại thua kém anh ta quá nhiều.

Người đàn ông dẫn A Ninh vào trong hang động, rồi buông tay cậu ra và đi đến đống lửa đã tắt.

Nhìn thấy hang động quen thuộc, A Ninh liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cậu ngồi xuống chỗ thường ngày của mình, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng người đàn ông.

"Sao mình lại vô dụng như vậy?" Nghĩ như vậy A Ninh lại rơi nước mắt. Rõ ràng ở thế giới trước, cậu còn có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, một mình sống tốt, không yếu đuối như bây giờ. Vì sao lại trở nên vô dụng thế này?

Giá như có thể trở về thì tốt biết mấy, cậu sẽ trông không vô dụng như thế này, cậu...

Nghĩ đến sự trầm lặng cùng tiếng thở dài của người đàn ông. A Ninh ôm chặt chân, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cậu muốn được về nhà.

Nghe thấy tiếng nấc nghẹn phía sau dần nhỏ đi, hơi thở cũng từ từ bình bĩnh trở lại. Người đàn ông mới dám quay lại, tiến lại gần và ôm A Ninh đang gục vào đầu gối ngủ.

Gương mặt và đôi mắt ửng hồng vì khóc, nhìn qua trông thật đáng thương. Người đàn ông lén chạm vào khóe mắt A Ninh, cảm nhận được sự ấm áp, ướt át, mềm mại như bông. Anh theo bản năng xoa nhẹ, khiến A Ninh giật mình, cảm thấy không thoải mái vì sự thô ráp của ngón tay. Người đàn ông hoảng sợ, vội rút tay lại.

"Tôi" A Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm, nói mơ hồ.

Đôi tai người đàn ông giật giật.

"Muốn về nhà"

Người đàn ông khẽ gẩy đống lửa, có ý gì?

Anh nghe không hiểu.

"Buổi sáng tốt lành, Y Lỗ." Tiếng bước chân đánh thức người đàn ông, anh nheo mắt, nhìn A Ninh đang cười tươi với đôi mắt hơi sưng.

"...... Buổi sáng tốt lành, A Ninh." Người đàn ông hơi ngập ngừng rồi đáp lại.

"Y Lỗ, dùng gì để làm sạch 'hàm răng' đây?" A Ninh chỉ vào hàm răng hơi vàng của mình, hỏi.

"Hàm răng." Người đàn ông nói rồi đứng dậy và đi ra khỏi hang.

A Ninh đi theo sau người đàn ông, nhìn vào khu rừng mà khiến cậu sợ hãi thét chói tai tối qua. Những cành cây màu nâu đậm tự do sinh trưởng, vươn về phía ánh sáng mặt trời, lá cây nhẹ nhàng đung đưa theo gió, phát ra âm thanh xào xạc êm dịu. Ánh sáng phản chiếu lên quả ngọt đầy đặn, khiến chúng trông thật hấp dẫn, như thể mời gọi người ta cắn thử một miếng.

Ánh mắt A Ninh ảm đạm, cậu hít một hơi sâu, để hương thơm nồng đậm của cây cối tràn ngập lồng ngực.

Cậu cười nhẹ và hỏi người đàn ông đang đi trước, "Y Lỗ, bầu trời có 'màu' gì? Nó có trắng giống những đám mây không?"

"Màu, xanh lam"

"Lá cây có màu gì?"

"Màu xanh lục."

"Mặt đất có màu gì?"

"... Đây là màu nâu, đỏ, đen, tím, vàng." Người đàn ông chỉ vào các vật xung quanh, hái một quả, dùng tay xoa xoa rồi đưa cho A Ninh,"Màu tím đậm."

"Màu tím đậm?" A Ninh chớp mắt hỏi.

"... Màu tím nhạt." Người đàn ông lại hái thêm một quả khác.

"Đậm và nhạt?" A Ninh nhìn vào hai màu sắc khác nhau trước mặt, chỉ vào một cây có màu xanh lục đậm, "Xanh lục đậm," rồi cậu chỉ vào một quả có màu hồng phấn, "Màu đỏ nhạt?"

"Đúng vậy." Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, ném quả chưa chín sang một bên.

A Ninh cầm trái cây trong tay, chỉ vào các vật xung quanh, bắt đầu ôn tập, "Màu vàng, xanh lục đậm, màu đỏ, màu lam nhạt, màu nâu."

"Màu đen." Người đàn ông sửa lại.

"À, màu đen, màu nâu, màu trắng, màu vàng nhạt."

"Màu kim."

"Màu kim, màu lam..."

Một đường học các từ chỉ màu sắc. Khi đến bờ sông, A Ninh dần hiểu và nhớ không sai biệt lắm. Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh cười cảm kích

Người đàn ông xoa đầu A Ninh, đưa cho cậu một nhánh cây mềm.

"Để chải răng à?" A Ninh tò mò nhìn nhánh cây trong tay, làm sao để chải?

"Đánh răng." Người đàn ông nói rồi làm mẫu, đưa nhánh cây vào miệng, chải lên chải xuống.

"À, đánh răng." A Ninh học theo động tác của người đàn ông. "Chà, ô, a, lạnh quá, vị bạc hà?"

Cậu mở to mắt, cảm nhận vị bạc hà the mát trong miệng, sau đó liền thấy người đàn ông cúi xuống và súc miệng.

"Không thể chải lâu được." Người đàn ông nói.

A Ninh lập tức rút nhánh cây ra và cúi đầu súc miệng.

Dù A Ninh đã súc vài lần, nhưng hương vị bạc hà trong miệng vẫn không giảm đi, thậm chí cậu còn cảm thấy răng mình buốt hơn vì cái lạnh của sông.

"Lạnh quá!" A Ninh hét lên, thở ra hơi lạnh.

Người đàn ông cười, "Răng rất sạch." Anh mở miệng, cho A Ninh xem hàm răng của mình.

A Ninh kinh ngạc chớp chớp mắt, một phần vì hàm răng thật sự trắng, phần còn lại vì hành động có chút trẻ con của người đàn ông.

"Hôm nay ăn cá." Người đàn ông nói, có vẻ tâm trạng đang rất tốt, xoa đầu A Ninh.

"Cá? Là gì?"

"Đúng rồi, cá." Người đàn ông cởi bỏ mảnh da thú, ném lên bờ, sau đó nhảy xuống sông.

A Ninh, một tay cầm trái cây, tay kia nắm nhánh cây mềm vừa chải răng, ngây ngốc đứng bên bờ, nhìn người đàn ông đang lặn dưới nước.

Cậu nhìn xuống mảnh da thú mà người đàn ông vứt lại bên bờ, mặt đỏ lên, vội ngẩng đầu.

Cá? Dưới nước có cá sao?

A Ninh nghĩ, mắt liếc nhìn mảnh da thú, để nó trên bờ như vậy sẽ rất bẩn.

Suy nghĩ một lúc, cậu đỏ mặt, ném nhánh cây trên tay xuống đất, sau đó cậu dùng hai ngón tay kẹp lấy mảnh da thú của người đàn ông và đặt lên một tảng đá gần đó.

Kỳ thực nó chính là một chiếc quần lót, ha, A Ninh thẹn thùng, ngồi xổm xuống, ngâm hai ngón tay vào trong nước.

Vẩy mạnh tay cho nước rớt xuống. Cậu nhìn người đàn ông đang bơi đến chỗ sông sâu, vết thương của anh ta không quan trọng sao?

Đúng rồi, vết thương của anh ta vẫn chưa lành, không thể ngâm nước được!

"Y Lỗ, Y Lỗ, vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, không nên xuống nước!" A Ninh lớn tiếng gọi.

"Khép lại rồi." Người đàn ông chỉ vào vết thương và nói.

"Miệng vết thương vẫn còn 'sẹo' đen, chưa rơi ra, không thể ngâm nước!", A Ninh phồng má quát.

"Sẹo," người đàn ông cầm con dao đá xiên con cá đang giãy dụa, chậm rãi đi lên bờ. "A Ninh, ngươi giống như một con ếch xanh vậy." Anh chỉ vào con ếch vừa nhảy lên bờ từ dưới sông.

Nhìn vào con ếch xanh, A Ninh lập tức bĩu môi, đỏ mặt, lườm người đàn ông.

"Rất đáng yêu." Người đàn ông đặt con cá xuống đất rồi xoay người xoa đầu A Ninh.

A Ninh muốn hỏi anh ta nói cái gì, nhưng mắt thoáng liếc thấy vật kia, mặt cậu nóng bừng, "Y Lỗ, anh không mặc 'quần áo'!" Cậu chỉ vào mảnh da thú đang đặt trên tảng đá, nói nhỏ.

"Thú váy." Người đàn ông nói, thản nhiên kéo giãn người, "Cơ thể không muốn mặc."

A Ninh trợn tròn mắt, con thú kia cứ lắc lư qua lại trước mặt, cậu lập tức quay người đi, "Y Lỗ!". Đúng là hiếp dâm thị giác!

Người đàn ông nhìn hai tai A Ninh đỏ ửng, cười nhẹ, rồi nhặt mảnh da thú trên tảng đá, quấn quanh eo.

"Mặc xong rồi."

A Ninh quay người lại, theo bản năng nhìn thoáng qua eo của người đàn ông, mặt lại đỏ, cậu nghiêm túc nói, "Vết sẹo chưa lành, Y Lỗ, anh không thể xuống nước được."

"Ừ, được rồi." Người đàn ông gật đầu, cầm dao cạo vẩy cá.

A Ninh ngồi xổm bên cạnh, nhìn anh ta cạo vảy cá, miệng vô thức cắn trái cây trên tay.

Một lát sau, khi người đàn ông mổ bụng cá, a, A Ninh quay mặt đi, ăn một miếng trái cây, nhìn vào vết thương của người đàn ông, cậu hỏi, "Y Lỗ, đây là cá gì?"

Động tác người đàn ông dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói, "Cá có thể ăn."

"Nó không có tên sao?"

"Có thể ăn."

"Ồ." Một cái tên lạ.

A Ninh lại vô thức cắn trái cây, mắt dõi theo mái tóc đang đong đưa của người đàn ông. Nếu có thể sống như thế này mãi cũng không tồi, cậu nghĩ, cậu không thể trở về, người đàn ông lại bị thương, có lẽ cậu sẽ nguyện ý ở lại nơi này, cậu sẽ là một trận cuồng phong lớn. A Ninh chớp mắt, há miệng cắn một miếng trái cây lớn.

Vết thương rồi sẽ lành, cậu vẫn muốn trở về, cậu là một người đàn ông, có gia đình, có khao khát được sống, cho dù không thể quay về, cậu cũng không muốn cuộc sống như vậy nữa, kể cả khi có những khoảnh khắc ấm áp. A Ninh đứng dậy, giơ tay lên và ném hạt quả đi thật xa. Những cảm giác cô đơn và sợ hãi trong đêm khuya, cậu không bao giờ muốn trải qua thêm lần nào nữa!

"Y Lỗ, khi anh khoẻ, rồi sẽ về 'nhà' à?" A Ninh nhỏ giọng hỏi, cậu vẽ một mái nhà hình tam giác lên mặt đất.

Người đàn ông quay lại nhìn chằm chằm vào 'nhà' mà anh đã suy nghĩ rất lâu đêm qua.

"... Phòng ở." Hóa ra là phòng ở.

"Phòng ở." A Ninh lặp lại, cậu hỏi thêm lần nữa, "Khi anh khoẻ, anh sẽ về phòng ở chứ?"

"Không phải phòng ở, mà là bộ lạc." Cảm thấy nghe không thuận tai, người đàn ông thay đổi.

"Có gì khác biệt sao?" A Ninh thắc mắc.

Người đàn ông suy nghĩ, dùng dao đá vẽ thêm vài cái nhà bên cạnh ngôi nhà mà A Ninh đã vẽ. Anh chỉ vào nhà A Ninh vẽ và nói, "Đây là phòng ở," rồi vẽ vòng tròn bao quanh các ngôi nhà anh vẽ, "Bộ lạc của ta, tộc nhân."

"Ồ," một ngôi nhà = phòng ở, nhiều phòng ở = bộ lạc. A Ninh dùng que chọc vào hình nhà của mình, "Tộc nhân là gì?"

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào hình vẽ 'bộ lạc', chân mày càng ngày càng nhíu chặt.

A Ninh cảm thấy có chút áy náy, cậu định bảo quên nó đi thì thấy người đàn ông mở miệng nói, "Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi về bộ lạc, chỉ cho ngươi xem."

"Đi đến bộ lạc của anh?" Giọng A Ninh không kiềm chế được mà cao lên vài phần.

"Ừ", mắt người đàn ông sáng lên, "Ngươi nguyện ý quay lại bộ lạc với ta không?"

"Nguyện ý?" A Ninh muốn hỏi nó có nghĩa gì.

"Ừ, chúng ta sẽ xuất phát ngày mai, cần đi ba ngày." Người đàn ông nói xong rồi ném bong bóng cá xuống sông.

Ai, cậu vẫn chưa đồng ý mà. A Ninh định mở miệng rồi lại khép lại, thôi thì dù sao cậu cũng muốn đi theo người đàn ông đến bộ lạc, nhưng cảm giác như có điều gì đó không ổn.

Nguyện ý = đồng ý.

A Ninh nhìn lên bầu trời, thở dài một hơi, nơi này không phải thế giới của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro