Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lá cây xào xạc trong gió, thi thoảng vang lên những âm thanh 'phong phong' . Những chiếc lá xanh nhạt rụng xuống từ thân cây, rơi trên nền đất tối đen và mục nát.

A Ninh đi rất chậm, vì lớp đất mục dày trên mặt đất chỉ cần một chút lực là có thể làm chân chìm sâu. Cậu cố gắng bước nhẹ nhàng hết mức có thể. A Ninh liếc nhìn người đàn ông không xa phía trước, tò mò không biết tại sao anh ta không bị lún chân xuống đất. Rõ ràng anh ta nặng hơn cậu nhiều, nhưng A Ninh lại không hứng thú với những vấn đề về vật lý. Suy nghĩ một lúc mà không tìm ra đáp án, cậu nhanh chóng gạt bỏ vấn đề này ra khỏi đầu.

"Có vẻ trời sắp mưa." A Ninh nhặt một chiếc lá từ vai xuống và thì thầm. Cậu nhanh chân chạy đuổi kịp người đàn ông.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn gương mặt ửng hồng của A Ninh cùng hơi thở hổn hển.

"Phía trước có một cái hang, chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đó." Anh nói.

A Ninh mỉm cười với người đàn ông, "Ừm."

Quả thật, chỉ một lát sau, người đàn ông rẽ vào một khúc, rồi dẫn A Ninh vào một cái hang động chỉ đủ cho mười một, mười hai người.

Để A Ninh ngồi xuống nghỉ ngơi, người đàn ông nói, "Ở đây chờ ta."

"Được." A Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Người đàn ông khẽ cười, đưa tay xoa đầu A Ninh. Có vẻ anh rất thích mái tóc mềm mại của A Ninh, thỉnh thoảng sẽ chạm một chút.

Nhìn theo người đàn ông đi ra khỏi hang động, chớp mắt anh ta đã biến mất trong rừng cây.

A Ninh dựa lưng vào vách núi, ôm chặt áo khoác, nhìn chằm chằm vào hướng người đàn ông biến mất.

Những đám mây đen nặng nề tụ tập lại trên bầu trời. A Ninh liếc nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi một vệt sáng mỏng manh vẫn còn sót lại. Dù lúc này vẫn là buổi chiều, bầu trời đã tối đến mức trông như hoàng hôn. A Ninh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật bên ngoài hang động; còn xa hơn chút nữa chỉ là một mảng đen mờ mịt.

Điều này khiến cậu có chút khẩn trương. A Ninh không dám nhìn ngó những cảnh vật đang lay động xung quanh nữa. Những thứ ban ngày trông vô cùng tự nhiên và đẹp đẽ, khi được phủ thêm lớp bóng tối đen kịt, liền trở nên dữ tợn.

A Ninh rất nhát gan, cậu cũng không phủ nhận điều đó. Cậu sợ bóng tối, ngay cả khi ở trong thành phố, ban đêm cậu luôn để lại một chiếc đèn ngủ. Nếu không, cậu sẽ khó ngủ, thường bị tỉnh dậy giữa đêm rồi không thể ngủ lại.

Cây cối khẽ lay động, A Ninh mở to mắt và vội vàng đứng lên, tay vịn vào vách đá. "Anh đã về rồi," cậu cười tươi.

"... Ừ." Người đàn ông dừng bước, rồi dịu dàng đáp lại. Đôi mắt vàng kim phát ra ánh sáng mờ nhạt trong màn đêm. Đã quen với việc đôi mắt của người đàn ông sẽ sáng lên trong bóng tối, A Ninh nhanh chóng tiến lại gần anh ta.

"Nó là gì vậy?"

"Quạ."

"Hả?"

"Một loại chim."

"Trông thật kỳ quái." A Ninh chống cằm, tò mò nhìn con chim kỳ lạ trước mặt. Nó rất lớn, lông đen tuyền. A Ninh đưa tay sờ thử, thấy rất mềm, hơi giống lông nhung của vịt. "Thật mềm." A Ninh sờ tới sờ lui, dùng làm gối chắc hẳn sẽ rất thoải mái.

"Khi còn sống, rất sắc bén." Người đàn ông nói rồi đi ra ngoài hang động, xẻ thịt con mồi.

"Sắc bén?"

"Sắc bén."

"Đó là gì?"

Người đàn ông suy nghĩ một chút, rồi chỉ vào lưỡi dao, "Sắc bén."

A Ninh hiểu ra, "Sắc bén giống lưỡi dao".

"Đúng vậy." Người đàn ông gật đầu, di chuyển vài bước, để cơ thể ẩn trong hang động. "Trời mưa rồi, vào trong đi."

"Ừm." A Ninh nghe lời, đứng lên rồi đi vào trong hang, tìm một chỗ bằng phẳng để ngồi xuống.

Người đàn ông tiếp tục xẻ thịt con mồi.

A Ninh ôm hai đầu gối, nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài hang. Cảnh vật bên ngoài lúc ẩn lúc hiện trong màn mưa dày đặc, mưa càng lúc càng lớn. A Ninh quay đầu nhìn người đàn ông, thấy anh ta đang rửa sạch con quạ bằng nước mưa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

A Ninh chăm chú quan sát động tác của người đàn ông trong một lúc lâu. Chỉ đến khi trời dần tối, tầm nhìn trở nên mờ mịt, cậu mới nhắm đôi mắt đã hơi mỏi của mình lại.

Cảm nhận được một chút hơi ấm, A Ninh mở mắt và thấy người đàn ông đã đặt bữa tối của họ lên lửa.

"Không nghe thấy anh vào," A Ninh nói, tiến vài bước về đống lửa. Trong thời tiết ẩm ướt này, ngồi sưởi ấm bên đống lửa thật dễ chịu.

"Ngươi ngủ." Người đàn ông nói, chậm rãi xoay bữa tối trên lửa, thỉnh thoảng rắc thêm chút gia vị.

"Không có, chỉ là nhắm mắt dưỡng, ách, lại một chút thôi." A Ninh không biết làm sao để giải thích rõ ràng khái niệm nhắm mắt dưỡng thần.

"À." Người đàn ông đáp, không hỏi thêm về những gì A Ninh chưa nói ra. Anh nhặt hai quả từ đống cỏ trên mặt đất và đưa cho A Ninh, "Ăn đi."

"Ưm, cảm ơn." A Ninh vui vẻ nói. Trong số các loại trái cây, cậu thích nhất hai loại này. Một loại có vị hơi giống đào mật, còn loại kia thì giống, ách, như cam Lý? Hay cam yu...... Quên đi. Mặc dù ban đầu ăn có chút chua hơi đắng, nhưng hậu vị về sau lại ngọt. A Ninh suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng đành từ bỏ việc viết chữ yu như thế nào.

Cậu cắn một miếng trái cây lớn, không biết có thể quay về hay không, kể cả khi về được thì cậu cũng không cần dùng đến chữ này.

'Ầm ầm'

! Lông tơ trên người A Ninh dựng đứng, trái cây trong tay suýt chút nữa rơi.

Người đàn ông quay đầu nhìn An Ninh, lúc này đang thu mình lại, trông có vẻ nhỏ bé hơn rất nhiều.

"Mưa còn kéo dài."

"Hả?" A Ninh mãi mới phản ứng, cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt dịu dàng của người đàn ông dưới ánh lửa, rồi mới hiểu ra và nhẹ nhàng đáp lại, "Ngày mai trời sẽ nắng chứ?"

"Sẽ."

"Ừm."

A Ninh chậm rãi cắn trái cây. Vì đã có sự đề phòng nên khi tiếng sấm lại vang lên, cậu chỉ khẽ run rẩy một chút, rồi tiếp tục yên lặng ăn tối.

Khi cậu ăn xong trái cây, bữa tối cũng vừa được nướng xong. Thịt nướng tẩm ướp gia vị thơm phức, hòa quyện với vị ngọt tự nhiên của thịt quạ tươi mới, rất hợp khẩu vị của A Ninh. Cậu gặm hết một cái chân quạ, rồi lại ăn thêm một miếng thịt ngực. A Ninh vẫn còn luyến tiếc nhìn đống thức ăn còn tỏa hương thơm lừng, sờ vào bụng căng tròn của mình, ăn thêm nữa chắc ói mất.

A Ninh, dù vẫn còn chút ý chí kiềm chế, đã đánh một cái ngáp dài. Cậu đứng dậy, đi đến mép hang động, đưa tay ra để nước mưa rửa sạch những ngón tay nhờn dính. Sau khi nghiêm túc rửa vài phút, cảm thấy tay đã không còn dính nữa, A Ninh vẩy tay cho ráo nước rồi ngồi lại bên cạnh đống lửa để sưởi ấm đôi tay ướt nhẹp. Cậu liếc nhìn người đàn ông ngồi bên phải đang dọn dẹp phần thức ăn còn lại. "Ăn ngon thật đấy", A Ninh thầm nghĩ, đôi mắt nheo lại, bị ánh lửa hắt lên hơi cay. Cậu gối cằm lên đầu gối, duỗi tay ra, vô thức ngủ thiếp đi.

Một đêm không mộng mị, A Ninh ngủ một giấc ngon lành và tỉnh dậy một cách tự nhiên.

Cậu mở mắt mơ màng nhìn ra bên ngoài hang động, thấy một khoảng sáng rực rỡ. Không khí rất trong lành, ánh nắng ấm áp, không hề gay gắt, "Thời tiết thật đẹp," A Ninh nhẹ nhàng thốt lên. Vừa nói xong, cậu đã tỉnh táo hẳn.

A Ninh từ từ duỗi người, kinh ngạc khi nhận ra cơ thể mình không hề đau nhức, ngay cả trán cũng không có cảm giác gồ ghề, cọ qua cọ lại ... Ưm, mềm?

Nghĩ đến một khả năng nào đó, A Ninh do dự quay đầu lại.

Đôi mắt vàng kim của người đàn ông khẽ nheo lại, khuôn mặt phản chiếu ánh sáng nhạt dưới ánh nắng rực rỡ, cằm xuất hiện một mảng xanh, trông khá đáng sợ... A Ninh như bị nước sôi làm bỏng, giật mình nhảy dựng lên.

"Vâng, xin, xin lỗi, tôi không....." A Ninh hoảng loạn giải thích, tay chân luống cuống, chỉ trỏ loạn xạ.

"Ta không hiểu". Người đàn ông nói, khi A Ninh rời khỏi ngực, anh liền ngồi dậy.

Nghe giọng người đàn ông, A Ninh mới để ý thấy sắc mặt anh ta không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh như mọi khi. Khi chú ý đến biểu hiện thông thường của anh ta, A Ninh càng cảm thấy xấu hổ, không nói nên lời. Những chữ lấp lửng thoát ra ngày càng nhỏ dần, động tác cũng theo đó mà dừng lại. Chỉ còn khuôn mặt đỏ bừng.

Cậu hoảng loạn vì cái quái gì vậy!

A Ninh lắc đầu, dùng cánh tay lau đi những giọt nước trên mặt. Sau một đêm mưa, bầu trời trông thật đẹp, cả khu rừng cũng sạch sẽ hơn hẳn. Nhưng khi đi sâu vào rừng, cảm giác lại khác. Thỉnh thoảng có những giọt nước từ trên cây rơi xuống, lại thêm cả những cành cây khô và lá rụng đầy trên mặt đất. Mỗi bước chân đặt xuống đều dính bùn và lá mục, cảm giác thật khó chịu.

Điều duy nhất khiến A Ninh cảm thấy vui là: hiện tại đang là mùa hè, chứ không phải mùa thu.

Người đàn ông đi không nhanh, cách cậu không xa. Những gì xảy ra vào buổi sáng khiến A Ninh cảm thấy rất lúng túng, vì vậy cậu không đuổi theo người đàn ông như ngày hôm qua. Có vẻ như người đàn ông cũng nhận ra rằng A Ninh không theo kịp tốc độ của mình, nên hôm nay anh đi chậm hơn thường lệ.

"Ba ngày sẽ không đến được làng."

"Hả?" A Ninh dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn người đàn ông với vẻ ngơ ngác.

"Ba ngày sẽ không đến được làng". Người đàn ông lặp lại lần nữa.

A Ninh sững sờ nhìn người đàn ông nhíu mày, dường như từ sáng nay đến giờ, lông mày của anh ta chưa từng giãn ra.

"......" A Ninh định mở miệng nói gì đó, có lẽ là xin lỗi, nhưng cổ họng cậu như nghẹn lại, chẳng thể thốt ra được gì.

Lại bị bỏ rơi sao? A Ninh nghĩ, lần này nếu bị bỏ lại, chắc chắn cậu sẽ chết.

"...Ngươi đi đi," người đàn ông nói.

"Ừm." A Ninh đáp lại, cũng chẳng nghe rõ người đàn ông nói gì. Cậu cúi đầu, ngây người đứng bên cạnh thân cây.

Cậu đã quen với việc bị bỏ lại rồi. Khi còn nhỏ, cha mẹ lên thành phố để lập nghiệp, muốn mang một đứa con theo. Anh trai khóc lóc đòi đi, còn cậu thì quá yên lặng hoặc có thể nói là quá đần độn, nên bị để lại ở nhà bà nội, không được đi theo. Sau đó, khi bà nội mất, cậu mới được đưa lên thành phố sống cùng gia đình. Nhưng vì không có thời gian gần gũi, mối quan hệ trở nên lạnh nhạt. Dù vậy huyết thống vẫn là huyết thống, họ vẫn chung sống hoà hợp với nhau. Sau này, khi bố mẹ có tiền, họ đưa anh trai đi du lịch nước ngoài, không may đã xảy ra chuyện, bỏ lại cậu một mình.

May mắn là khi đó cậu đã vào cấp ba, nên ở lại ký túc xá của trường. Chỉ có dịp nghỉ lễ cậu mới về ở với gia đình cô chú một thời gian. Sau đó, cô cậu bị bệnh và qua đời, chú của cậu tiến thêm bước nữa, dọn nhà đi nơi khác, liền cắt đứt liên lạc. Đến khi ông ngoại bị đột quỵ, cũng không thể liên lạc được.

Giá như lúc đó cậu làm ầm lên đòi đi cùng. A Ninh nhớ lại đêm trước khi cha mẹ đưa anh trai đi chơi, cậu đã trằn trọc suốt đêm, rất muốn được đi cùng. Nếu cả gia đình cùng nhau lên đường, cậu sẽ không cảm thấy cô đơn. Ít nhất, cậu sẽ không phải lo sợ bị thú dữ ăn thịt như bây giờ.

Trong lúc buồn bã, A Ninh không chú ý tới người đàn ông đã lại gần mình chỉ trong hai bước. Anh dang tay, nâng cậu lên, đỡ lấy phần mông và đùi, giống bế một đứa trẻ, ôm cậu thật chắc.

A Ninh giật mình, vội bám vào vai người đàn ông. Thấy mình trong tình cảnh này, cậu vừa đỏ mặt vừa nghi hoặc.

"Đi thôi, bám chặt". Người đàn ông nói, thoải mái sải bước về phía làng.

Cuối cùng thì A Ninh cũng không ngốc nữa, cậu đã hiểu ra rồi. Nhưng cậu vẫn không rõ tại sao lại phải đưa cậu đi bằng tư thế này.

Tuy vậy, tốc độ của người đàn ông nhanh hơn lúc nãy không phải một chút, hai chút. Vừa mới hồi tưởng xong những chuyện quá khứ của mình, A Ninh ngậm chặt miệng, không muốn người đàn ông nghĩ rằng cậu không muốn đến bộ lạc của anh ta.

Cứ lắc lư như thế, lại chẳng ai nói gì, chẳng mấy chốc A Ninh đã hơi ngái ngủ gật gật đầu. Mái tóc mềm mại của cậu cũng đung đưa chạm vào cổ và tai người đàn ông, ngứa ngáy làm người đàn ông không khỏi liếc nhìn sang bên cạnh. Anh dùng thêm sức, khiến A Ninh không tự chủ được mà ngả người vào anh, tựa vào cơ bắp rắn chắc ở cổ, A Ninh càng cảm thấy buồn ngủ hơn.

Thấy vậy, người đàn ông hài lòng, để tâm trí thả lỏng, chậm rãi bước đi.

Cứ như thế, trong khi A Ninh thiếp ngủ rồi lại tỉnh dậy, qua vài ngày, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy bóng dáng của ngôi làng.

"Đi theo dòng nước, thêm nửa ngày nữa là đến," Người đàn ông nói với A Ninh đang tròn mắt nhìn ngôi làng.

"Thật là to!" A Ninh kinh ngạc trước kích thước của ngôi làng, thốt lên. Cậu tưởng rằng nơi này chỉ có vài trăm người. Ngôi làng được xây dựng dọc theo dòng sông, có hình bầu dục. Phía trong, nhà cửa san sát nhau, còn hai bên thì thưa thớt hơn. Cây cối ở đây rất xanh tốt, ngay cả ở trung tâm đông đúc nhất của làng cũng có khoảng mười mấy cây cổ thụ.

"Chúng ta là một trong những bộ lạc lớn nhất trên bình nguyên,"

"Còn có bộ lạc khác sao?"

"Ở phía đông và phía tây đều có một bộ lạc."

"Ồ, anh..." A Ninh chớp mắt, hơi lo lắng hỏi, "Ở đâu vậy?"

Người đàn ông chỉ tay về phía khu rừng gần sông hơn, khoảng ba trăm mét, "Ở đó, căn nhà bên cạnh cây lá đỏ, đó là nhà của ta."

A Ninh ngẩng đầu lên, nhìn xa xăm. Cậu chỉ thấy cây lá đỏ và nửa bức tường gỗ.

Thật kỳ lạ, A Ninh phát hiện ra rằng kể từ khi đến đây, đôi mắt cận 6 diop của cậu ngày càng tốt hơn. Lúc đầu, cậu nhìn mọi thứ vẫn còn hơi mờ, nhưng bây giờ, từ xa cậu cũng có thể nhìn thấy hình dáng của cây lá đỏ chứ không chỉ là một mảng màu đỏ mờ nhạt nữa.

"Không nhìn rõ." Sau khi nhìn một lúc lâu, A Ninh có chút chán nản nói.

"Đợi lát nữa từ từ xem." Người đàn ông an ủi, đôi mắt vàng kim nheo lại, không biết đang nghĩ gì.

A Ninh gật đầu, tựa vào vai người đàn ông, nhìn về phía bộ lạc kia, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu. Người đàn ông trả lời ngày càng ngắn gọn, khi đó cậu liền nâng đôi mắt đen láy lên nhìn chằm chằm vào anh ta, làm cho anh không thể không trả lời cẩn thận hơn. Điều này làm A Ninh lại vui vẻ trở lại. Mấy ngày nay được người đàn ông bế ẵm, A Ninh vô thức trở nên thân thiết với người đàn ông hơn. Cậu còn phát hiện ra tính tình của người đàn ông rất tốt. Thêm vào đó, người đàn ông trông lớn hơn cậu vài tuổi, vì thế A Ninh xem người đàn ông như anh trai, càng trở nên thân thiết hơn.

Đi khoảng bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp đến bộ lạc. Người đàn ông vừa bế A Ninh đang ngái ngủ, vừa gọi nhỏ để đánh thức cậu. Sau đó, anh đứng cách xa một khoảng và lớn tiếng báo cáo với trạm gác ở cửa làng: "Ta đã trở về." Nói xong, anh liền che chắn kỹ A Ninh để tránh gió thổi vào người cậu ——— trên đường đi, anh đã hiểu rõ cơ thể của giống cái yếu ớt đến mức nào ——— anh lao nhanh như chớp vào trạm canh gác ở cổng làng.

Trạm canh gác ở đầu làng rõ ràng nhận ra người đàn ông. A Ninh vừa dụi mắt vì bị gió thổi, từ trên người đàn ông bước xuống, thì phía bộ lạc đã có rất nhiều người xuất hiện.

"Y Lỗ, &^$#^ ngươi &......% về #%#% rồi," nói xong kèm theo một nắm đấm.

"*&# thương," lại thêm một nắm đấm khác.

"#% lo lắng ¥6," tiếp tục lại bị đấm.

Những người này nói rất nhanh, bị cùng bao vây ở giữa, A Ninh chỉ có thể miễn cưỡng nghe hiểu được vài từ, nhưng cậu đại khái cũng hiểu được họ đang nói gì.

Chỉ là những âm thanh nhiệt tình quá mức cùng hành động và ánh mắt không ngừng quét qua khiến A Ninh không thoải mái, dần tiến lại gần người đàn ông.

Nhóm đàn ông đang đứng thành vòng tròn khi thấy người đàn ông đã lâu không gặp thì thở phào nhẹ nhõm. Sau khi hỏi thăm nhau vài câu bằng những cú đấm, họ nhận thấy vết thương trên thân thể người đàn ông không nghiêm trọng, tinh thần cũng không tệ, thậm chí có vẻ còn tốt hơn trước. Ngay lập tức, họ quay sang nhìn người gác trạm canh, người đã nói rằng người đàn ông mang về một giống cái xinh đẹp.

A Ninh hơi tò mò liếc nhìn xung quanh những người đàn ông. Họ đều cao lớn vạm vỡ, mang dáng vẻ hoang dã. May mắn là vẻ mặt họ lúc nào cũng tươi cười nên trông không quá hung dữ. Chỉ có điều ánh mắt của những người này rất kỳ lạ, khiến A Ninh bất an đến gần người đàn ông. Cho đến khi nửa người đã trốn sau lưng người đàn ông, anh ta mới nhanh chóng nói hai câu gì đó: "...@¥doạ¥%, ta mang #%# trường." Sau đó, những người đàn ông mới tản ra.

Khi những người đàn ông đi xa một chút, A Ninh được người đàn ông nắm tay dẫn đi về phía trung tâm làng thì mới nhỏ giọng hỏi: "Y Lỗ, chúng ta đi đâu vậy?" A Ninh là người miền Nam, lớn lên ở quê, dù bà nội từ nhỏ đã dạy tiếng phổ thông nhưng khi cậu nói vẫn mang theo một chút giọng địa phương. Khi học ngôn ngữ của người đàn ông, cậu vô tình pha trộn thêm một chút giọng phổ thông, khiến giọng nói trở nên trầm ấm và dịu dàng hơn. Cộng thêm tính cách vốn có, cậu nói nghe rất mềm mại, mang theo hương vị của miền Nam.

Những người đàn ông có thính lực rất tốt, nhìn nhau, nghi ngờ người đàn ông có phải đã mang về một giống cái chưa trưởng thành. Thêm vào đó, người miền Nam thường trông trẻ hơn so với tuổi thật, càng tăng thêm sự nghi ngờ của họ.

"Gặp tộc trưởng." Người đàn ông nói, giọng điệu chậm rãi đến lạ thường, nghe có vẻ ôn nhu hơn hẳn lúc vừa rồi.

"Ưm."

Trên đường lại gặp hai nhóm đàn ông nhiệt tình khác, A Ninh bị nhìn chằm chằm suốt nửa ngày, nghĩ có phải tất cả đàn ông ở đây đều cao lớn như vậy hay không, sau đó cậu mới nhìn thấy từ cửa sổ, bên cạnh sân, sau khung cửa là những người đàn ông có dáng người tương đương với cậu, bên cạnh họ là mấy con vật kỳ lạ.

Nhìn một hồi, A Ninh lại nảy ra một thắc mắc.

"Y Lỗ, người sinh con đâu?" Chẳng lẽ ở đây phụ nữ giống như thời cổ đại, đều ở trong nhà hay sao?

"Giống cái."

"Giống cái," = phụ nữ.

"Họ đều ở..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro