Chương 10: Trong Ngoài Bất Nhất!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⭐Chương 10: Trong Ngoài Bất Nhất!
Cứ thế Tiêu Hằng rơi vào trầm tư, mãi cho đến khi y bình tĩnh trở lại thì Thẩm Ngọc Hành đã cởi bỏ thắt lưng của y từ lúc nào. Y rống lên:

- Thẩm.Ngọc.Hành!

- Sao thế cậu?

Tiêu Hằng trợn mắt, cái gì mà sao với không sao? Phụ mẫu của Tề Chu đã mất, bây giờ người lớn trong nhà chỉ còn lại một mình Tiêu Hằng y. Loại chuyện để cho cháu dâu cởi quần như thế này là đúng sao?

Biết là không đúng nhưng Tiêu Hằng lại không có cách nào đẩy Thẩm Ngọc Hành ra được. Hắn giống như là mê dược làm cho tay chân y trở nên vô lực không thể kháng cự. Rõ ràng Thẩm Ngọc Hành không đẹp, cũng không phải loại người ưu tú khiến người ngắm mãi không dứt nhưng lại khiến y không thể rời ra. Tiêu Hằng lầm bầm trong miệng:

- Có phải người dùng yêu thuật dụ dỗ ta và cả Tề Chu có đúng không?

Thẩm Ngọc Hành chưa trả lời ngay. Hai tay hắn nắm lấy lưng quần Tiêu Hằng rồi kéo xuống. Dương vật cương cứng dữ tợn của y ngay lập tức bật ra ngoài, đánh "bộp" lên mặt hắn. Tiêu Hằng bị hành động này của chính mình doạ sợ, sao y lại có thể làm ra loại chuyện mất mặt như vật. Mà thứ đáng giận nhất chính là thứ giữa hai chân y không hề chịu nghe lời.

- Cậu à! Miệng của người thì nói không ưa gì ta, nhưng cơ thể thì lại vô cùng thành thật.

- Ngươi nói gì!

- He he he!

Thẩm Ngọc Hành không trả lời mà lại le lưỡi ra liếm. Đầu lưỡi hắn rê thật chậm trên thân trụ cứng ngắt của Tiêu Hằng, dương vật của y vừa nóng vừa nổi gân lên vô cùng rõ ràng. Tiêu Hằng kiềm nén tiếng thở dốc, y cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng để trấn an bản thân rồi mới nắm lấy tóc Thẩm Ngọc Hành ép hắn rời ra.

- Dừng lại đi. Không thể tiến xa thêm thì đừng bắt đầu...

- Tại sao không thể tiến xa thêm, Tề Chu đã cho phép ta có nam nhân khác bên ngoài.

Tiêu Hằng cắn răng, y biết thừa đứa cháu này của mình là vì muốn lấy thê tử cho nên hứa bừa. Bây giơ có muốn rút lại cũng không được nữa. Tiêu Hằng kiếm cho bản thân một cái cớ để dừng lại:

- Dù sao cũng không thể đi đến bước cuối cùng, chi bằng dừng lại sớm vẫn tốt hơn.

- Tại sao không thể đi đến bước cuối cùng? Chỉ cần người muốn là được.

Thẩm Ngọc Hành vẫn khôn chịu thua, hắn cố lè lưỡi ra, mãi một lúc mới chạm tới được đỉnh quy đầu của Tiêu Hằng. Y thở dốc một tiếng rồi lại một lần nữa nắm tóc hắn kéo ra, y nói:

- Ngươi đang giả ngây đấy sao? Tề Chu đã đánh dấu ngươi rồi thì làm sao ta và ngươi có thể đi đến bước cuối cùng? Cũng đừng có vì ngứa ngáy quá mà tuỳ tiện dụ dỗ, đến cuối cùng chỉ thiệt thân ngươi. Không ai có thể giúp ngươi giải toả dục vọng được.

- Tề Chu đúng là đã đánh dấu ta...

Thẩm Ngọc Hành chỉ noi một nửa rồi quỳ đứng lên, hắn cứ thế dùng đầu gối di chuyển sát lại chỗ Tiêu Hằng. Hai tay hắn vòng qua cổ y, hắn hôn lên mặt y, hôn lên tai y, gặm cắn vành tai y rồi mới nói tiếp:

- Nhưng mà việc đánh dấu của Tề Chu không ảnh hưởng gì đến ta cả.

- Ngươi nói sao?

- Ta nói việc đánh dấu không có can hệ gì đến ta.

Vùa dứt lời thì Tiêu Hằng đột ngột ôm lấy người hắn, ấn hắn xuống sàn thùng xe ngựa. Y lật úp hắn lại rồi cởi bỏ đai lưng của hắn. Thẩm Ngọc Hành kêu lên ư ử:

- Cậu à, người vội quá đấy!

- Vội cái gì? Ta muốn kiểm tra xem như thế nào, có thể đây chính là nguyên do khiến ngươi không thể thụ thai.

Lần này Tiêu Hằng có thể đường đường chính chính cởi quần của Thẩm Ngọc Hành ra mà không bị ảnh hưởng đến tiếng tăm. Tuy rằng y thuật của y không cao nhưng về cơ bản vẫn biết một ít, cũng đủ để xem xét việc có thể mang thai được hay là không.

Nhưng mà ngay khi nhìn thấy tiêu huyệt của Thẩm Ngọc Hành làm cho y sựng người lại trong chốc lát. Y đã sống bao năm trên đời, từng chọc huyệt bao nhiêu người, cả về chữa bệnh, cả về việc ân ái. Nhưng mà lần này y giống như bị điểm huyệt.

Hai khoả mông căng tròn ở ngay trước mặt y, vừa nhì chỉ muốn cắn lấy một ngụm. Ở giữa rãnh mông là tiểu huyệt màu hồng đang mấp mở hô hấp, từng nếp nhăn cứ thở ra rồi lại hít vào làm cho y hít thở không thông. Tiêu Hằng nuốt một ngụm nước miếng, y cố dằng mình lại không được làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn. Y chỉ chữa bệnh, chỉ chữa bệnh mà thôi!

Tiêu Hằng nhét một ngón tay vào bên trong tiểu huyệt Thẩm Ngọc Hành, đúng là không có cản trở. Tuy rằng việc cho ngón tay vào bên trong một người sinh sản đã bị đánh dấu sẽ không bị ngăn chặn hoàn toàn nhưng sẽ không dễ dàng như thế này. Y đút ngón tay vào sâu hơn, tìm đến lỗ hổng tử cung của hắn, đầu ngón tay y miết lên mép bên ngoài tử cung.

- A... hức!

Cổ tử cung là điểm vô cùng mẫn cảm của người sinh sản. Ngoài ra việc xâm nhập vào tử cung của người sinh sản đã bị đánh dấu nếu không sử dụng linh lực thì sẽ không có cách nào chạm tới được. Vậy mà Tiêu Hằng chạm vào không một chút khó khăn nào. Ánh mắt Tiêu Hằng xẹt lên một tia khó hiểu, nếu muốn biết rõ việc đánh dấu có tác dụng với Thẩm Ngọc Hành hay không thì chỉ có một cách duy nhất đó là cho dương vật vào bên trong. Bởi vì người sinh sản đã bị đánh dấu sẽ không có cách nào tiếp nhận được dương vật của bất kì nam nhân nào khác.

Đang suy nghĩ mông lung thì ngón tay y dột nhiên bị siết chặt một cái. Tiểu huyệt Thẩm Ngọc Hành bây giờ đã bắt đầu tiết ra dâm thuỷ, bên trong cũng đã từ lúc nào co bóp dữ dội giống như muốn cắn đứt lìa ngón tay y ra. Tiêu Hằng lên tiếng, âm thành khàn đặt trong cổ họng:

- Ngươi nhớ cho kỹ... ta chỉ muốn biết ngươi đã bị đánh dấu hay là chưa thôi.

Thẩm Ngọc Hành không trả lời, hắn ngoái đầu quay lại nhìn. Tiêu Hằng bây giờ biểu hiện rõ ràng hứng phấn không hề che giấu. Thẩm Ngọc Hành âm thầm cười trong lòng, rõ ràng là đã muốn chơi hắn đến độ nói năng lắp bắp vậy mà vẫn muốn đổ cho việc chữa bệnh. Người cậu này của Tề Chu cũng thật là, chỉ giỏi nói ngược với ý muốn của bản thân mà thôi! Hắn nói:

- Vậy, cậu chữa bệnh cho ta đi!

Thẩm Ngọc Hành lắc mông, hắn lui lại áp mông mình lên hạ bộ Tiêu Hằng. Hành động này của hắn rơi vào mắt. Muốn có bao nhiêu gợi dục liền có bấy nhiêu.

Tiêu Hằng giữa lên hông Thẩm Ngọc Hành kéo hắn lại, y không nói hai lời liền xoay ngửa hắn lại, áp hắn xuống sàn. Y cũng không để cho hắn có cơ hội kêu lên một tiếng nào ngay lập tức hôn lên môi hắn, mạnh mẽ, áp bức không một kẽ hở.

Thẩm Ngọc Hành bị hôn đến hai mắt cũng mơ hồ chảy ra nước, cả người mơ hồ lâng lâng, cho đến khi rời ra giữa hắn và Tiêu Hằng còn vươn lại một sợi chỉ bạc mỏng manh gần trong gang tấc.

- Cậu à..

- Đã là tình cảnh nào rồi còn gọi ta là cậu. Sau khi làm xong chuyện này thì cho dù muốn cũng không thể là cậu cháu như trước được.

Tiêu Hằng giữ lấy cằm Thẩm Ngọc Hành, y trợn mắt nhìn hắn, giọng điệu có chút không phục. Thẩm Ngọc Hành hiểu là người cậu này lại tức giận rồi, y cho rằng gọi "Cậu à" như vậy chẳng khác gì y đang cướp mất thê tử của cháu trai mình. Thẩm Ngọc Hành nheo mắt lại, dù biết rõ lý do nhưng vẫn cố tình hỏi:

- Cậu à, sao lại nổi giận rồi.

Thẩm Ngọc Hành rất không sợ chết lại tiếp tục chọc giận y, Tiêu Hằng hết giữ cằm rồi lại bóp miệng hắn làm hai cánh môi nhu lên nhìn giống như một con heo. Y nghĩ không thông, tại sao bộ dạng không xinh đẹp một chút nào như thế này lại làm cho y thấy hứng thú đến như vậy. Trước giờ y luôn tự tin bản thân định lực tốt, vậy mà ở trước mặt Thẩm Ngọc Hành lại giống như đồ bỏ đi.

- Đừng có giả vờ không hiểu.

Tiêu Hằng ngay sau đó cởi bỏ dây buộc tóc của y rồi dùng chính sợi dây đó trói luôn hai tay của hắn lại. Thẩm Ngọc Hành liếc mắt nhìn người ở trên đã sắp không nhịn nổi nữa. Hắn cười híp mắt:

- Cậu à, ta không hiểu thật mà. Cậu giúp ta hiểu đi!

Với thái độ vô liêm sỉ này của Thẩm Ngọc Hành thì Tiêu Hằng không cho hắn cơ hội sửa sai. Y ngay lập tức cầm lấy dương vật của mình hung hăng nhét vào trong miệng hắn. Thẩm Ngọc Hành cảm giác giống như bị nghẹn. Khí tức khố gian nồng đậm xộc vào trong mũi hắn, là loại mùi hương giống đực nam tính làm bất kỳ một giống cái nào cũng sẽ dâng lên ham muốn, hắn trong giây lát liền hưng phấn không chịu nổi. Cho dù hắn không phải là giống cái nhưng trời sinh ra hắn bản tính vô sỉ, hắn đối với loại mùi hương này không thể kháng cự nổi.

Tiêu Hằng sau khi cho thứ kia vào trong miệng Thẩm Ngọc Hành thì cũng không có lập tức mạnh bạo mà chỉ tùy ý cắm rút. Đỉnh quy đầu nhợt nhạt cạ trên lưỡi của hắn, nới rộng hết cỡ khoang miệng của hắn. Y hai chân áp hai bên đầu hắn không cho hắn thoát ra, mà tay hắn lại đang bị trói cũng không cách nào trốn tránh được, tiếng nghẹn ngào cũng bị chặn lại trong cổ họng.

Tiêu Hằng từ trên nhìn xuống, Thẩm Ngọc Hành từ dưới nhìn lên. Hai mắt hắn mở to nhìn y giống như là một con mèo đang dụ dỗ chủ nhân của mình. Hắn cảm giác được vật trong miệng mỗi lúc một to lớn, trong chốc lát đã nong miệng hắn rộng ra hết cỡ. Tiêu Hằng đỉnh tới, từng chút một đem quy đầu to lớn nhét tràn trong cổ họng hắn làm hắn muốn nôn, một chút dịch vương lại trong cổ họng hắn chảy xuống dạ dày.

Tiêu Hằng chỉ đỉnh tới lui một chút đủ thấm ướt rồi cũng rút ra, y dùng lực đem y phục trên người Thẩm Ngọc Hành xé làm hai mảnh, động tác vô cùng nhanh cởi bỏ luôn tiết khố của hắn. Thẩm Ngọc Hành thoát khỏi vật lớn kia liền nói:

- Cậu à, từ từ đã nào. Ta có chạy đi mất đâu.

Tiêu Hằng không thèm trả lời hắn. Hay nói đúng hơn là y đang vội đến mức không muốn phí thời gian đôi co với cái miệng vô liêm sỉ của hắn. Y giữ lấy hai bắp đùi Thẩm Ngọc Hành, để hai chân hắn lên hai vai chính mình, chân Thẩm Ngọc Hành bị nâng cao như vậy cho nên chỗ nào muốn thấy đều có thể thấy được. Nơi thầm kín ẩn ẩn sau kẽ mông cũng vì vậy mà bại lộ ra ngoài, bởi vì vừa rồi đã nới rộng một chút rồi cho nên dâm thuỷ cứ thế tràn ra. Tiêu Hằng nhìn đến đỏ mắt, ngay sau đó y cầm lấy dương vật cứng rắn một đường tiến vào.

- A... Đau!

Cũng không phải là đau nhưng mà Tiêu Hằng đi vào quá đột ngột làm cho Thẩm Ngọc Hành rơi vào hốt hoảng. Vừa rồi chỉ mới dùng một ngón tay để thăm dò cho nên vẫn chưa mở rộng đủ. Tuy nhiên nơi đó đã từng trải qua vô số lần xuyên xỏ của Tề Chu rồi cho nên bây giờ đi vào thật dễ dàng không một chút trở ngại nào. Tiêu Hằng cúi người xuống, giống như áp luôn hai chân Thẩm Ngọc Hành luôn trên người hắn, độ khó của tư thế này phải nói là vô cùng khó chịu, áp đến nỗi làm hắn như muốn co luôn người lại.

- Cậu à, nhẹ nhàng một chút.

Tiêu Hằng nheo mắt nhìn hắn, y lại hôn xuống, dung nhan thập phần anh tuấn cùng với đôi mắt giống như chim ưng quét qua người hắn. Sau khi rời môi y liền hừ một tiếng nữa.

- Nhẹ nhàng, để ngươi nói mấy lời hư hỏng có đúng không?

Tiêu Hằng buông lời mắng mỏ, y đối với mấy lời nói của hắn đúng là không tiếp thu nổi. Từ khi thành niên cho đến tận bây giờ y chưa từng thấy qua người sinh sản nào bạo dạn như hắn. Nhưng cũng còn chuyện khác để y phải suy nghĩ, y hỏi:

- Tề Chu có thật sự thực hiện đánh dấu lên người ngươi không? Hay là các ngươi đều nói dối?

- Không... phải! Tề Chu có đánh dấu ta, huynh ấy cũng nghĩ là đã đánh dấu được. Tề Chu không hề biết điều này.

- Thật sao?

Thẩm Ngọc Hành gật đầu. Tiêu Hằng sau đấy cũng không hỏi nữa. Y sống bao năm, đã nhìn thấy vô số chuyện kì lạ nhưng riêng việc như thế này thì chưa thấy qua bao giờ. Người phối giống không thể đánh dấu người sinh sản, đúng là chuyện khó hiểu và khó lòng giải thích được.

Thẩm Ngọc Hành nhìn thấy Tiêu Hằng đang phân tâm thì vòng hai tay qua cổ y. Cổ tay vẫn bị trói cho nên áp y vào càng gần. Tiêu Hằng lúc này không suy nghĩ nữa bắt đầu đưa đẩy hông, mỗi động tác cắm rút đều là mạnh mẽ nhất. Thẩm Ngọc Hành bị y áp đến nỗi hông eo như muốn vỡ ra, chân cũng mỏi không chịu nổi, mãi một lúc mới chịu buông tha.

Y lúc này nằm ngửa ra sàn để cho hắn ngồi lên trên bụng, tư thế này muốn có bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu. Y hai tay giữ chặt hông hắn ép hắn xuống, dương vật cứng rắn đi vào càng sâu, chạm đến điểm sâu thẳm nhất trong cơ thể hắn.

- Ưm... A!

Thẩm Ngọc Hành bất giác rên lên một tiếng, nơi bụng dưới dâng lên một trận nóng kịch liệt, dương vật của hắn ngay lúc này bắn ra làm cho một vệt tinh dịch văng thẳng lên mặt Tiêu Hằng. Y nhàn nhạt treo lên một nụ cười hạ lưu:

- Thích như vậy sao?

Thẩm Ngọc Hành không nói, hắn dường như đã bị rút mất hơi cái gì cũng không nói được, âm thanh hừ hừ khàn đặt trong cổ họng. Tiêu Hằng sau đấy lại hỏi:

- Ta làm ngươi thích hay cháu ta làm ngươi thích?

Thẩm Ngọc Hành lại không nói mà quay mặt đi, việc này sao có thể so sánh. Tiêu Hằng so với Tề Chu thô bạo hơn nhiều, làm hắn thật mạnh, làm hắn sướng đến không thở nổi. Còn Tề Chu thì nâng niu hắn, đưa hắn vào miền cực lạc. Không có cái sướng nào như cái sướng nào, hắn làm sao có thể trả lời rõ ràng được? Nhưng mà Tiêu Hằng khi không lại đi so sánh bản thân với cháu của mình làm gì chứ?

Tiêu Hằng không nhìn ra Thẩm Ngọc Hành đang suy nghĩ mông lung. Y hỏi như vậy là vì bộ dạng cầu người đến làm của hắn giống như vô cùng thiếu thốn. Nếu người không biết còn nghĩ Tề Chu lạnh nhạt với hắn. Y nghiến răng:

- Nói, ai làm ngươi sướng!

Tiêu Hằng không chút chần chừ đánh "bốp" lên mông Thẩm Ngọc Hành một cái, lại thêm một cái nữa,  tiếng vang thanh thúy làm cho không khí giữa đêm càng thêm dâm mỹ. Thẩm Ngọc Hành răng cắn lấy môi, nói như khóc:

- Đều thích... Đều muốn... cả!

- Hư hỏng!

Tiêu Hằng vừa đánh vừa từ bên dưới thúc lên làm cho Thẩm Ngọc Hành rơi vào cục diện không thể chống đỡ, hắn nức nở rên lên, âm thanh càng lúc càng thêm yêu mị. Y ngừng lại trong chốc lát xoay người Thẩm Ngọc Hành nằm ấp sấp xuống, giống như chó đực tiếp tục làm hắn.

- Cậu à... Nhẹ chút... A! A A! haa... hức!

Mà Tiêu Hằng thì lại không hề có ý định nhẹ nhàng một chút nào, y hai tay luồn xuống dưới đùi Thẩm Ngọc Hành bế hắn đứng lên, hắn còn chưa kịp van xin thì y lại từ phía sau công tiến. Tiêu Hằng là ở phía sau hắn, bế hắn lên làm cho hắn sợ bị rơi xuống, hắn ngược tay qua vai giữ lấy vai y, hai tay bị trói làm cho hắn giữ vô cùng khó khăn. Lưng hắn áp vào ngực y, mồ hôi thấm ướt dâng lên một cỗ tình dục nồng đậm, y cứ vậy ở bên trong hắn bế hắn đi lại ngay cửa thùng xe.

Thẩm Ngọc Hành cả ngươi co rúm lại, nửa sợ nửa sướng làm hắn khó mà diễn tả thành lời.

- Cậu à! Ta sợ...!

Thẩm Ngọc Hành nức nở kêu lên một tiếng, những âm thanh sau đó đều bị tiếng rên rỉ nuốt mất, Tiêu Hằng không chút lưu tình cắm rút, động tác càng lúc càng thô lỗ làm cho Thẩm Ngọc Hành quên mất bản thân đang sợ hãi.

- A a hức... hức! a ha haa

- Ta sướng quá...! Cậu à! Haa!

Thẩm Ngọc Hành không còn sức để nghĩ đến chuyện sợ những thứ ở bên ngoài nữa, hắn mặc kệ Tiêu Hằng muốn làm gì thì làm. Y sau vài lần kịch liệt cuối cùng cũng bế hắn đặt ngửa ra sàn, dùng tư thế nguyên thủy nhất mà làm hắn. Hắn nức nở không thành tiếng, dây trói trên tay lúc này được cởi ra làm hằn lên mấy vết vô cùng dữ tợn.

- Cậu à... người thật ác! Tay ta hằn dấu lên hết rồi!

Thẩm Ngọc Hành chu môi lên trách móc, nhưng hai chân thì lại quấn lấy hông Tiêu Hằng không muốn y rời ra. Y nghiến răng, đứa nhỏ này sao có thể vô liêm sỉ như vậy được chứ, y mắng:

- Đối với ngươi mạnh tay một chút thì ngươi nói ta ác, nhẹ nhàng với ngươi thì ngươi lại nói mấy lời hư hỏng. Ta phải làm sao mới vừa lòng ngươi đây?

Thẩm Ngọc Hành không biết là Tiêu Hằng đang trách móc hay là mắng yêu. Nhưng có thể thấy được y đã không còn ghét hắn như lúc đầu. Hắn cười hề hề:

- Cậu à, mới vừa rồi cậu còn nói ta không có liêm sỉ. Còn nói sẽ không bao giờ chạm vào ta đấy!

Nghe thấy câu nói này của Thẩm Ngọc Hành làm cho Tiêu Hằng sựng người lại, trong chốc lát muốn rút ra thì đã bị hắn giữ lại. Hai chân hắn quấn lấy hông y càng chặt. Tiêu Hằng nhìn vẻ mặt vừa mời gọi vừa thiếu đánh của Thẩm Ngọc Hành thì vừa tức giận lại vừa hưng phấn. Y không biết bản thân rốt cuộc đã trúng phải yêu thuật gì rồi, y không muốn dừng lại.

Tiêu Hằng không nghĩ nữa, hai tay y đan vào tay Thẩm Ngọc Hành, tốc độ cắm rút càng lúc càng nhanh. Thẩm Ngọc Hành mờ mịt nhướng người hôn lên môi y, đón nhận từng đợt xâm nhập như cuồng phong kia, hắn không biết là bản thân đã xuất ra bao nhiêu lần, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Hắn hai chân quấn lấy eo Tiêu Hằng từng trận run rẫy dâng lên, hắn siết chặt mấy ngón tay của y. Tiếng nức nở thở dốc càng lúc càng to hơn. Trong chốc lát hắn run rẫy bắn ra. Tiểu huyệt trong cơn cao trào cắn chặt dương vật của Tiêu Hằng làm cho y cũng không nhịn được mà cắm rút càng thêm kịch liệt, dương vật co giật đem tất cả tinh hoa trút đầy bên trong cơ thể Thẩm Ngọc Hành.

Y ôm lấy hắn thở dốc, nhìn hắn hai mắt mơ màng không nhìn rõ tiêu cự thì bất giác thấy vui vẻ. Khóe môi y nhếch lên một nụ cười vô cùng hạ lưu, dương vật to lớn vừa trút xuống tinh túy cũng thêm một lần nữa uy phong thức dậy.

- Đủ... đủ rồi!

Thẩm Ngọc Hành có ý muốn tránh, hắn chỉ cần làm một lần là đủ để mở ra tính năng mang thai. Nhưng cơ thể gần như đã không còn sức lực mặc cho Tiêu Hằng thêm một lần nữa giày vò. Y ghé vào tai hắn thì thầm:

- Có gan chọc ta mà không cố gan để ta làm mấy lần nữa sao. Vẫn còn vài canh giờ nữa trời mới sáng, cậu sẽ tận tình bón no ngươi.

- Hức...!

Thẩm Ngọc Hành không ngờ là Tiêu Hằng cũng có một mặt hạ lưu như vậy. Lúc đầu là ai sống chết mắng hắn không có liêm sỉ? Bây giờ lại là ai một hai muốn làm hắn nguyên một đêm? Rõ ràng là một tiên nhân vẻ ngoài đạo mạo nhưng tại sao lại trong ngoài bất nhất như vậy. Đúng là khó lòng nắm bắt. Nhưng hắn cũng không cần nắm bắt, ngủ được một lần thì sẽ có lần hai, chỉ cần còn ngủ lần nữa thì hắn sẽ mang thai được đứa con của y!

*Cuối cùng cũng có người thứ hai thịt em Hành ( ' ▽ ' ) vốn từ đầu chỉ là cảnh chọc cúc thôi mà tui lứng lừng lưng quá cho ụ luôn ¯\\_(ツ)_/¯

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro