Chương 19: Hình Như Cậu Rung Động Trước Ngươi Rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⭐ Chương 19: Hình Như Cậu Rung Động Trước Ngươi Rồi!

Đến khi Thẩm Ngọc Hành tỉnh lại thì đã thấy Tề Chu và Tiêu Hằng ngồi bên giường. Tề Chu nắm lấy tay hắn, vuốt ve mơn trớn, y nói:

- Hành nhi... Đệ vừa tỉnh lại ta đáng ra nên ở đây chăm sóc cho đệ mới đúng. Nhưng mà ta nhận được thư từ nhà chúng ta gửi tới, cần một số chuyện cần ta trở về giải quyết. Vì vậy nên...

- Huynh sẽ về Tề gia hay sao?

- Đúng vậy. Hành nhi sẽ không... giận ta chứ?

Thẩm Ngọc Hành ngồi dậy, cơ thể hắn cũng không có dấu hiệu mệt mỏi gì. Hắn lắc đầu:

- Ta sao có thể giận huynh được. Huynh có việc quan trọng cần làm kia mà. Ở đây đã có cậu lo cho ta rồi.

Tề Chu chưa trả lời ngay, y liếc mắt nhìn Tiêu Hằng rồi lại nhìn Thẩm Ngọc Hành. Y vừa mới nắm trong tay vị trí gia chủ chưa lâu, ngồi vẫn chưa vững, ngoại môn lẫn nội môn đều có ý muốn nhăm nhe vị trí đấy của y cho nên y không thể bỏ bê việc công quá lâu được. Nhưng bây giờ trở về thì mối lo của y không phải Thẩm Ngọc Hành mà chính là cậu của y, Tiêu Hằng. Cậu của y bây giờ công khai tranh giành thê tử với y, càng nghĩ càng đau đầu. Y tặc lưỡi:

- Vì có cậu lo cho đệ cho nên ta mới không yên tâm rời đi.

- Ngươi xem. Có đứa cháu nào như ngươi hay không? Ăn nói với cậu ruột của ngươi như vậy sao?

Tiêu Hằng trợn mắt, Tề Chu cũng không sợ, y nghiến răng đáp lại:

- Người xem có người cậu nào như người không? Giành thê tử với cháu ruột của mình thì còn ra thể thống gì nữa!

- Là chính ngươi đã đồng ý cho Ngọc Hành lấy nam thiếp. Hắn nêu rõ danh tính người hắn muốn lấy, cái tên Tiêu Hằng rõ rành rành nhưng ngươi cũng đâu có phản đối.

- Cậu! Người...!

Tề Chu rống lên, nhưng y không biết nên phản bác như thế nào. Y đúng là đã đồng ý việc Thẩm Ngọc Hành lấy nam thiếp, nhưng đó là vì y không biết việc đánh dấu không thể thực hiện được. Bây giờ hối hận rồi có quay đầu cũng không kịp nữa. Biết không thể nói lại Tiêu Hằng nữa Tề Chu quay sang dựa vào người Thẩm Ngọc Hành nỉ non:

- Hành nhi... Đệ nói xem, có phải cậu rất quá đáng với ta hay không?

- Dù gì huynh cũng là ông cả, chấp với ông thứ làm gì chứ? Cậu cũng đâu có cố ý tranh giành ta với huynh, là ta tự mình dụ dỗ cậu đó nha!

Tề Chu câm nín. Y nhìn Thẩm Ngọc Hành đang cười ngây ngô như vậy thì không nỡ nói gì hắn. Dù gì thê tử của y cũng chỉ là một đứa nhỏ mới mười bảy tuổi, nào đã biết cái gì đâu. Hắn nói đỡ cho Tiêu Hằng chắc chắn là do Tiêu Hằng đã bày chỉ cho hắn nói như vậy. Thẩm Ngọc Hành chỉ là một đứa nhỏ chuyện gì cũng không hiểu, nên loại chuyện dụ dỗ cậu của phu quân thì hắn chắc chắn sẽ không làm. Nhưng vì sợ y gây khó dễ cho Tiêu Hằng cho nên mới đứng ra hứng chịu mọi thứ như vậy. Thật làm y tức chết đi được, đã bị cậu của y "ăn sạch" rồi mà còn ngây ngô để bị lợi dụng, còn y thì lại không dám nặng lời với hắn.

- Đệ thật là... Cứ như thế này thì ta sao có thể yên tâm trở về được...

Tề Chu vò tay lên đầu Thẩm Ngọc Hành. Trong lúc vô tình hắn thường xuyên dụ dỗ y, nếu y không có ở đây thì kiểu gì cũng sẽ bị người cậu cáo già của y nuốt luôn xương cũng không còn. Thẩm Ngọc Hành sau đó nắm lấy tay hắn áp lên mặt mình:

- Ta thế này thì làm sao chứ? Ta biết tự lo mà. Trước mắt huynh nên lo cho mọi chuyện ở Tề gia trước đã.

- Biết làm sao được, cho dù ta không muốn rời xa đệ thì cũng phải đi thôi.

Tề Chu nói rồi lại nhìn Tiêu Hằng, y gằn giọng:

- Cậu đừng có quá sức đấy, tuổi già rồi thì nên tu dưỡng, hạn chế vận động nhiều.

- Ngươi yên tâm, một trăm năm nữa cậu vẫn khỏe như bây giờ. "Vận động" mỗi ngày, liên tục vài canh giờ cũng không thành vấn đề!

- Người...!

Tề Chu trợn mắt lên, lời kia của Tiêu Hằng y sao có thể không hiểu. Cậu của y muốn "làm" thê tử của y mỗi ngày, rồi mỗi ngày "làm" thê tử của y hàng canh giờ! Đúng là quá mức ngông cuồng!

- Rồi rồi! Đừng nổi giận nữa, cậu chỉ đùa huynh thôi.

Thẩm Ngọc Hành vỗ tay lên tay Tề Chu muốn y nguôi giận. Y cũng không muốn tức giận nhưng Tiêu Hằng lại quá ngông cuồng. Nếu không phải người này là cậu của y thì y đã tiến tới đánh nhau rồi. Về phía Tiêu Hằng thì chỉ thấy thú vị vì đứa cháu này của mình quá dễ chọc giận mà thôi. Nếu không chọc giận một chút thì đã không phải là Tiêu Hằng, người khiến cho cả tu chân giới nghe tới tên là phải rùng mình vì nổi điên rồi.

Tề Chu sau đấy cũng không tranh cãi với Tiêu Hằng nữa, y dặn dò Thẩm Ngọc Hành thêm mấy câu rồi đến chào hỏi Quân Hành Kỷ, sau đấy trở về Tề gia.

Về việc thay máu thì cứ mỗi ngày trăng tròn sẽ thực hiện một lần, cần tổng cộng ba lần cho nên Thẩm Ngọc Hành và Tiêu Hằng cần phải ở lại thêm hai tháng nữa. Và sau lần thay máu thứ hai Quân Hành Kỷ sẽ thực hiện chữa trị cho Thẩm Ngọc Hành. Tuy rằng nói là chữa trị nhưng bản thân hắn hiểu rõ việc chữa trị này là gì, chỉ có thể là ngủ chung với y mà thôi. Y còn hứa là sau lần thay máu thứ hai y cũng sẽ gửi thư mời Lệ Chi An tới, cũng sẽ giúp cho Thẩm Ngọc Hành thuận lợi leo lên giường của người kia.

Nhìn thấy Thẩm Ngọc Hành đang đăm chiêu suy nghĩ thì Tiêu Hằng trườn tay tới nắm lấy bàn tay Thẩm Ngọc Hành. Y nói:

- Đừng lo lắng, cậu sẽ chăm sóc cho ngươi.

- Hừ!

Thẩm Ngọc Hành dẫu môi "hừ" một tiếng giơ bàn chân trắng nõn thon thả đặt ở trên đũng quần Tiêu Hằng chà đạp không thương tiếc. Hắn nói:

- Người đang nói sẽ dùng thứ này để chăm sóc ta sao?

- Ha...

Tiêu Hằng cười đê tiện nhanh chóng bắt lấy cái chân nghịch ngợm kia lại rồi vật ngược Thẩm Ngọc Hành xuống giường. Hai khuôn mặt gần như gang tấc dán chặt vào nhau, Tiêu Hằng híp mắt cười đáp:

- Tiểu yêu tinh ngươi đúng là trời sinh thiếu thốn hơi nam nhân, vì cái gì mà đứa cháu kia của ta cứ một mực bảo ngươi ngây thơ. Cho rằng ngươi không bao giờ biết dụ dỗ ai.

Tiêu Hằng cúi xuống, y gặm cắn cái miệng nhỏ đang dẫu lên của Thẩm Ngọc Hành. Y luồn tay vào trong lớp áo mỏng, nặng nhẹ vuốt ve lên cái bụng mềm mại. Rồi lại di chuyển lên trên đem hai khỏa anh đào nhỏ nhắn nén nén bóp bóp. Thẩm Ngọc Hành khẽ thở mạnh một cái rồi trả lời y:

- Còn không phải là do ta trời sinh đáng yêu, nói ra lời nào cũng thấy đáng tin hay sao?

Thẩm Ngọc Hành hai tay vòng qua cổ Tiêu Hằng, thuận theo y gẫy gẫy ngón tay lên xương gáy. Y phục sau đấy bị cởi ra, miệng Tiêu Hằng lúc này ở trên ngực Thẩm Ngọc Hành liếm láp, cái lưỡi thô ráp nhưng ẩm ướt đó nặng nhẹ mút lên khỏa châu nhỏ trên ngực hắn, một bên thì dùng tay miết lên. Thẩm Ngọc Hành lúc này cả người nóng như lửa, từ bụng dưới truyền lên hưng phấn khó thể diễn tả, dương vật cũng đã cứng lên từ lúc nào.

- Cậu...

Tiêu Hằng ngước mắt nhìn lên khuôn mặt vì hưng phấn mà đỏ bừng lên của Thẩm Ngọc Hành, trong đôi mắt ngập tràn tình ái đó chảy ra một giọt nước, ướt át mà động lòng người. Rõ ràng không xinh đẹp nhưng lại khiến y thấy lồng ngực đập rộn ràng. Tiêu Hằng nhếch mép cười một cái, mạnh bạo hơn đem đầu ti sưng đỏ của Thẩm Ngọc Hành hoàn toàn nuốt vào trong miệng, biểu thị ý nghĩ "kêu chuyện gì?". Thẩm Ngọc Hành một tay run run túm lấy đầu tóc rối của Tiêu Hằng vò xuống, không thể kiểm soát được cứ nhấn vào ngực mình bắt ép tiếp tục, một tay thì nắm lấy bàn tay của Tiêu Hằng di chuyển xuống dưới, yên vị trên dương vật đang hừng hực ý chí chiến đấu. Tiêu Hằng cười nhẹ một tiếng đem lưng quần Thẩm Ngọc Hành kéo xuống, dương vật không ngần ngại bật ra ngoài như mời gọi người đến chà đạp. Tiêu Hằng hết liếm rồi lại cắn, trên ngực Thẩm Ngọc Hành chẳng mấy chốc đã hiện ra không ít dấu hôn ngân ám muội, y di chuyển xuống dưới, hôn lên cái bụng nhỏ đang cố hết sức hóp lại vì hưng phấn.

Rồi Tiêu Hằng lại tiếp tục hôn xuống thêm nữa, vài cộng lông còn chưa cứng mọc rải rác trên vùng tam giác, dương vật lắc qua lắc lại khiêu khích, Tiêu Hằng thấy thế cũng không ngại đem dương vật ngậm vào trong miệng. Đầu khấc ấm nóng chảy ra vài giọt dịch, mùi hương dịu nhẹ làm Tiêu Hằng thấy kích thích không thôi, y nhịn không được liếm láp, triệt để đem dương vật ngon lành kia nuốt vào trong khoang họng.

- Cậu... hức...

Thẩm Ngọc Hành hai tay bấu lấy đầu tóc Tiêu Hằng đang lên xuống từng chút một nuốt gọn dương vật của hắn rồi nhả ra, nuốt vào rồi nhả ra, nhả ra rồi nuốt vào, không có điểm dừng.

- Cậu.. muốn bắn... ưm... bắn!

Hình như là vì đã vài ngày rồi mới làm cho nên Thẩm Ngọc Hành mới mẫn cảm như vậy, Tiêu Hằng chỉ mới mút qua loa mà hắn đã muốn bắn rồi.

- Liền bắn cho ta xem!

Tiêu Hằng nhả ra nói xong một câu lại tiếp tục nuốt vào, di chuyển ra vào càng nhanh, hai tay bắt lấy cái eo nhỏ đang đong đưa rồi bóp nén.

- Ha... Cậu!

Thẩm Ngọc Hành run lên mấy cái, dương vật co giật rồi đem toàn bộ tinh dịch bắn vào miệng Tiêu Hằng, đem khoang miệng ẩm ướt đó lấp đầy dưỡng chất mà hắn đã nhịn lại mấy ngày qua. Thật... mẹ nó quá tuyệt vời! Làm tình đúng là loại chuyện hắn không thể nào cưỡng lại được.

Tiêu Hằng đem dưỡng chất ngon lành của Thẩm Ngọc Hành nuốt vào bụng, vị ngon ngọt giống như mùi hương của đứa nhỏ dâm đãng ở trước mắt vậy! Tiêu Hằng đem hai tay di chuyển xuống bắp đùi đầy thịt bóp bóp mấy cái, cái lưỡi hư hỏng ở đùi trong của Thẩm Ngọc Hành liếm lên:

- Cậu... nhột... Ta nhột!

Tiêu Hằng nhếch mép cười, y không nỡ vạch trần con người đáng yêu này chút nào, đây rõ ràng là bị kích thích đến sung sướng. Tiêu Hằng hôn lên hai hòn ngọc nhỏ, lè lưỡi ra liếm một vòng rồi kéo lê xuống dưới, thuận tay đem cái quần vướng víu kéo xuống lộ ra nơi tư mật xinh đẹp. Hai chân Thẩm Ngọc Hành bị kéo cao, tiểu huyệt ẩn ẩn giữa kẽ mông như đốt mắt người nhìn, Tiêu Hằng nước miếng đánh ực một cái vùi mặt xuống. Đầu lưỡi nặng nhẹ tách mở tiểu huyệt đỏ hồng, đem nộn thịt tươi ngon liếm láp, ở bên trong ấm nóng co rút lại như muốn kẹp chặt cái lưỡi hư hỏng.

- Cậu... rất bẩn!

- Ta không thích ngươi nói bẩn!

Tiêu Hằng mặt nhăn lại nói một câu rồi tiếp tục phục vụ tiểu phu nhân nhà y, đem toàn bộ kỹ năng tình trường bao nhiêu năm sống trên đời để phục vụ cho hắn. Một ngón tay y ở trong huyệt động ẩm ướt khuấy động, hai ngón tay ở trong huyệt động nhẹ nhàng khuếch trương, cho đến khi ba ngón tay ra vào dễ dàng mới chậm rãi dừng lại. Tiêu Hằng nhanh chóng lột sạch đồ trên người chính, y đem một chân Thẩm Ngọc Hành vắt trên vai, đem cái mông căng tròn áp lên bộ vị đã cương cứng sớm không chịu nổi kia của mình. Dương vật ở trước cửa huyệt chà xát nấy cái, đem quy đầu chảy ra dịch thể đục đục vẽ lên tiểu huyệt Thẩm Ngọc Hành một vòng tròn. Thẩm Ngọc Hành bây giờ đã không còn nhịn nổi nữa, khóe mắt hắn câu lên, hắn than thở:

- Cậu... nhanh một chút!

Đôi môi hắn ướt át bị răng cắn lấy, cặp mông tròn trịa chà xát lên bộ vị không thể diễn tả kia của Tiêu Hằng một cách khiêu khích. Hắn đã vội đến mức mất hết liêm sỉ mở miệng cầu xin. Tiêu Hằng sau đó lập tức trả lời:

- Được!

Tiêu Hằng không lưu tình nữa, y vận động eo đẩy mạnh đem dương vật một phát lấp đầy tiểu huyệt hư hỏng của Thẩm Ngọc Hành, hắn bị đẩy đau rống lên một tiếng:

- Tiêu Hằng, người... nhẹ một chút!

- Miệng thì mắng nhưng chân thì quấn hông ta như thế này, đúng là yêu tinh mà!

Tiêu Hằng bóp hai tay lên bắp chân Thẩm Ngọc Hành đang quấn lấy eo mình. Hắn liền dẫu môi lên:

- Vậy mà có người nào đấy từng nói sẽ không bao giờ ăn nằm với ta. Chê ta không có sức hút, là ai nói chứ! Hả cậu?

Thẩm Ngọc Hành cười ha ha làm cho Tiêu Hằng mặt tê lại. Ai bảo y lúc trước có mắt như mù, y mù cũng được nhưng cũng may thứ giữa hai chân y không có mù. Dương vật của y vẫn nhận ra cơ thể Thẩm Ngọc Hành rất ngon lành là được.

- Đứa nhỏ này, dám trêu ta sao!

Dương vật ở trong tiểu huyệt Thẩm Ngọc Hành lúc này bắt đầu nong rộng hết cỡ tường thịt chật hẹp. Cơ vòng co bóp dữ dội, nội bích non mềm bởi vì đụng chạm với vật cứng cho nên lộn xộn bóp lại, dịch ruột non ẩm ướt tiết ra. Tiêu Hằng nắm hay tay Thẩm Ngọc Hành giữ lên đầu hắn rồi bắt đầu động, hông hữu lực phát nào ra phát đó đâm đến tận cùng.

- A... Hức...! Cậu... nhẹ chút!

- Tại sao phải nhẹ? Chẳng phải Ngọc Hành khiêu khích ta sao? Này thì khiêu khích! Để cậu cho ngươi biết... khiêu khích ta thì sẽ có hậu quả như thế nào.

Mỗi một câu là một cú dập, Tiêu Hằng cứ nhằm điểm yếu ớt nhất của Thẩm Ngọc Hành mà đâm vào, làm hắn run rẫy co quắp ngón chân hai tay bấu lên lưng y khóc nức nở:

- Ta không... như vậy nữa... nhẹ... đừng... nhẹ!

- Đừng nhẹ sao? Hử?

Tiêu Hằng như uống phải thuốc kích dục, mỗi một phát như vũ bão vùi dập vào tận sâu bên trong Thẩm Ngọc Hành không một chút lưu tình nào. Làm hắn càng khóc càng dữ:

- Ta... hức... bảo nhẹ!... Hức! Tiêu Hằng... Cậu à... sướng c...chết mất!

Tiêu Hằng lật người Thẩm Ngọc Hành nằm sấp lại, đem cái mông vểnh cao của hắn đánh vào mấy cái sưng đỏ lên. Y nhìn thấy tiểu huyệt phập phồng hô hấp, bị "làm" đến độ nộn thịt đỏ hồng cũng lộ ra ngoài. Tiêu Hằng lại tiếp tục đem dương vật nhét vào tiểu huyệt ẩm ướt hung hăng càn quấy, đem mọi ngóc ngách ra để tàn phá.

- Ưm... a.. Tiêu Hằng... đừng... sâu quá!

Tư thế này quả thực làm cho dương vật đi vào càng sâu, cho đến chạm vào một nơi mềm mại, kẻ hở ẩn ẩn như nuốt vào quy đầu cực đại. Thẩm Ngọc Hành rống lên thảm thiết:

- Đừng... chỗ đó.. a... chỗ đó!

Tiêu Hằng vẫn không lưu tình nhằm ngay kẽ hở đó vùi vào, mạnh mẽ, điên cuồng. Thẩm Ngọc Hành rống lên theo từng đợt tấn công điên cuồng, nơi đó, nơi đó, là tử cung của hắn! Tử cung là nơi mẫn cảm đến độ chỉ cần chạm nhẹ thôi là đau lẫn sướng run người. Hắn lắp bắp:

- Không... a... a!

Thẩm Ngọc Hành co giật, tiểu huyệt co thắt dữ dội, sau đó ngay lập tức đem tinh hoa bắn ra một lần nữa. Thẩm Ngọc Hành xụi lơ nằm úp sấp xuống nệm giường mềm mại. Tử cung đúng là điểm yếu chết người của hắn, quả thật, sung sướng đến chết đi sống lại! Tiêu Hằng nhìn thấy hắn không một chút sức nằm đó thì dấy lên thương cảm, hai tay vòng qua trước ngực kéo Thẩm Ngọc Hành ngồi dậy rồi lại một tay di chuyển xuống nâng đùi Thẩm Ngọc Hành bế lên. Bằng lời nói không thể hình dung ra được tư thế không giống ai này là như thế nào, dương vật vẫn ở trong cúc huyệt Thẩm Ngọc Hành khuấy động, mỗi một bước đi lại đem thân thể nặng trịch của Thẩm Ngọc Hành vùi xuống, như có như không ma sát với lớp thịt tử cung mẫn cảm. Lưng Thẩm Ngọc Hành dán vào ngực Tiêu Hằng, không một chút sức mặc kệ Tiêu Hằng muốn làm gì thì làm:

- Cậu... là ta sai rồi! Hức... Ta sướng... đến không chịu nổi nữa!

Tiêu Hằng thỏa mãn vì lời khen. Có nam nhân nào là không sướng đến nhảy cẫng lên khi đối tác của mình khen kỹ thuật giường chiếu thật tốt kia chứ. Y đặt Thẩm Ngọc Hành lên trên mặt bàn, hai tay túm lấy cái eo nhỏ của hắn kéo lên, mông vểnh cao, hai bên gò đồi tròn nẩy hồng hồng vì bị va chạm. Tiêu Hằng như được tiêm thêm thuốc kích thích cuồng nhiệt vùi dập, tiếp bạch bạch bạch dâm mĩ vang lên khắp phòng, tràn ngập mùi hương tình ái không thể xóa bỏ.

- A.. a... Cậu... Sướng chết... mất! Tiêu Hằng, ta yêu người! A... ức.. ha... ha... a...

Tiếng rên rỉ của Thẩm Ngọc Hành còn hơn cả thuốc kích dục, hại Tiêu Hằng như phát điên đem dương vật dập vào càng sâu, lớp thịt tử cung bị dập đến mềm ra, chảy ra càng nhiều dâm thủy ngọt ngào. Y cúi xuống cắn lên tai hắn:

- Ngươi vừa nói yêu ai?

- Yêu người...

Nghe tới đây Tiêu Hằng vui sướng không gì bằng nhưng Thẩm Ngọc Hành sau đấy lại nói:

- Yêu dương vật của người!

Nét mặt Tiêu Hằng trong chốc lát méo xệch, y bóp mạnh hông của Thẩm Ngọc Hành gia tăng tốc lực vùi dập khiến hắn lại nức nở thêm một lần:

- Cậu... Ta... lại bắn! A..

- Đợi ta!

Tiêu Hằng ôm lấy Thẩm Ngọc Hành chạy nước rút, ra vào bên trong tiểu huyệt nóng như đốt cháy. Y gầm lên một tiếng khàn đặt đem tinh dịch bắn vào kẽ hở tử cung đã mở ra từ lúc nào.

- Ưm... ha... a!

Thẩm Ngọc Hành cũng run rẫy bắn ra, cảm nhận rõ rệt dòng chảy ấm nóng bên trong tử cung. Thật, sướng chết luôn mất rồi! Hắn thở hỗn hển mặc kệ Tiêu Hằng lật qua lật lại, đã vậy còn rất là vô sĩ nhìn thành phẩm của chính mình chảy ra ở trong tiểu huyệt của cậu. Quả thực, rất vô sỉ!

- Ngọc Hành, ngươi thật xinh đẹp!

- Ha... ha...

Thẩm Ngọc Hành cười đứt quãng đưa một chân vẽ lên ngực Tiêu Hằng, đáp lại y:

- Ta xinh đẹp như vậy, có phải là người chết mê mệt ta rồi không?

- Đúng vậy!

Thẩm Ngọc Hành bị lời thừa nhận dứt khoát kia làm cho đỏ mặt, không nghĩ là Tiêu Hằng lại mặt dày đến như vậy! Mới mấy ngày trước y còn chê hắn mà bây giờ lại nói là mê mệt hắn, có phải là thay đổi quá nhanh rồi không? Nhưng rồi Tiêu Hằng cúi xuống hôn lên miệng hắn, môi lưỡi dây dưa khiến hắn không thể suy nghĩ được thêm gì nữa. Tiêu Hằng lại nói:

- Hình như cậu rung động trước ngươi rồi, Ngọc Hành... Hành nhi!

Thẩm Ngọc Hành nghe thấy lời này thì khóe môi cong lên, hai chân hắn lại một lần nữa quấn lấy hông y:

- Thật trùng hợp, ta cũng vậy... ưm...

Vừa dứt lời thì Tiêu Hằng lại một lần nữa nhét dương vật vào trong cơ thể hắn. Y nhìn hắn không nói câu nào, ánh mắt mờ mịt. Y nghĩ, bản thân thật sự đã động lòng chứ không phải là tình thoại hoa mỹ. Bây giờ trong lồng ngực y đang đập thật mạnh, trong tâm trí y hiện tại cũng chỉ có một mình Thẩm Ngọc Hành. Thậm chí Tiêu Hằng còn có cảm giác giống như hắn là tình nhân từ kiếp trước, cảm giác lưu luyến đến mức không dứt ra được.

Càng nghĩ y chỉ càng muốn mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể này của hắn. Y muốn làm hắn cho đến khi mặt trời xuống núi, cho đến khi trăng treo trên đỉnh đầu, cho đến khi sớm mai thức dậy vẫn còn cuồng nhiệt trên thân thể hắn.

Tiêu Hằng vuốt ve mái tóc dài của Thẩm Ngọc Hành, y hôn lên trán hắn:

- Hành nhi... Cậu... thuộc về ngươi!

*Gớm =))) chê cho đã vô rồi vả mặt bôm bốp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro