✫ Chương 10 ✫

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[ ▄︻̷̿┻̿═━一 ăn cắp là bắn bỏ nha – truyện chỉ được up tại wattpad]

Mười phút sau, trong cửa hàng tiện lợi 7-11 cách khu chung cư không xa, Tống Văn mang phần cơm đã hâm nóng đến trước mặt Lục Tư Ngữ, anh nhân tiện gọi một phần lẩu Oden, lúc này anh mới cảm thấy mình đối với đồ ăn nhìn cũng không đến nỗi keo kiệt quá.

Lục Tư Ngữ mang đồ ăn nhờ nhân viên của hàng hâm nóng không những không có nhận lấy sự ghét bỏ, khinh thường của nhân viên cửa hàng mà trái lại còn ưu tiên cho cậu, Tống Văn lại một lần nữa nhận ra, thật sự là khuôn mặt có thể coi như là cơm ăn.

Hai người ngồi cùng bàn trong cửa hàng tiện lợi, cách mở hộp đồ ăn của Lục Tư Ngữ rất có cảm giác như đang thực hiện một nghi thức, hộp cơm giữ ấm hoa mĩ, trên mặt có bốn ô vuông, cậu đem hộp cơm xếp từ trái sang phải, xếp chúng gọn gàng, sau đó lấy cơm ra đặt lên để trước mặt mình, sau đó lấy đũa từ bên trong ra, lúc này mới chuẩn bị ăn cơm.

Nhìn thấy mắt của Tống Văn cứ lơ đãng liếc mắt đến bàn cơm, Lục Tư Ngữ rộng lượng đem đồ ăn đẩy lên phía trước, món cậu làm hôm nay là mực xào sốt, lươn xào tỏi, gà viên nấm hương và một phần bắp cải xào để ở giữa.

Bốn món ăn là sự kết hợp của món thịt và rau, có đủ màu sắc và mùi vị, khi đồ ăn được bày ra trước mặt, Tống Văn không hề khách khí, vươn đũa ra gắp một miếng. Anh ăn món lươn đến nỗi xương bên trong đều không nở bỏ ra.

Tống Văn vừa ăn vừa nhìn Lục Tư Ngữ, trong lòng anh suy nghĩ sao mà có thể có người lớn lên lại đẹp như vậy, lại có thể nấu cơm ăn ngon như vậy? Anh nhịn không được hỏi: "Thật ra cậu không vào học viện cảnh sát đúng không?"

Lục Tư Ngữ nhìn anh, có chút khó hiểu.

Tống Văn cười nói: "Tôi nghĩ với tay nghề nấu ăn của cậu so với đầu bếp của Tân Đông Phương còn ngon hơn."

Nghe xong câu nói đùa kia, khoé miệng Lục Tư Ngữ cũng nhếch lên một nụ cười, chỉ là khoé miệng hơi nhếch lên một tý lại làm cho khoé mắt đuôi lông mày lạnh như băng mang theo một chút nhân khí. Tống Văn bất chợt nhớ tới sự khuyết thiếu tình cảm mà Chu Dịch Ninh từng đề cập với anh trước đây, nhưng bây giờ tiếp xúc với cậu, anh cảm thấy Lục Tư Ngữ có chút phù hợp với những đặc điểm của bệnh này, còn những điều khác, có thể là bác sĩ Chu nghĩ nhiều rồi.

Đồ ăn trước mặt đã hết một nửa, ăn thêm một ít lót bụng, Lục Tư Ngữ liền khôi phục dáng vẻ thờ ơ thường ngày, nhỏ giọng hỏi Tống Văn: "Anh vẫn còn hoài nghi Chung Tình sao?"

Tống Văn cũng đang muốn phân tích một chút vụ án: "Tôi ban đầu đã nghi ngờ cô ấy, nhưng bây giờ tôi lại không còn nhiều hoài nghi với cố ấy nữa."

"Bời vì thời gian không thích hợp sao?" Lục Tư Ngữ ngẩng đầu hỏi anh.

Tống Văn lắc đầu: "Không phải, không có thời gian gây án là một điểm, còn bởi vì cô ta thuận tay trái."

Lục Tư Ngữ cũng nhìn thấy động tác bưng nước hay mở cửa của Chung Tình tất cả đều dùng tay trái. Đối với vấn đề này cậu không đưa ra ý kiến, ngẩng đầu nhìn Tống Văn.

Tống Văn tiếp tục phân tích: "Cô ấy hận Lâm Chính Hoa, nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ gϊếŧ chồng mình. Hơn nữa, chiều cao của Chung Tình cũng không phù hợp. Lâm Chính Hoa cao khoảng 1m73, hai người có chiều cao chênh lệch nhau là 10cm. Nếu như hai người ở trạng thái đang đứng, rất khó để đâm trực diện từ góc độ đó, thời gian phát sinh án mạng không có khoảng thời gian trống, nếu như với hình thể của người bị hại, suy xét đến việc thể lực cách xa, cô ấy khó có thể không có vết sẹo nào trên người hay vết tích giằng co vật lộn..."

Lục Tư Ngữ nghiêng đầu nghe chăm chú, cậu cầm đũa hơi cao làm cho ngón tay nhìn thon dài, các khớp xương rõ ràng, trắng đến trong suốt, động tác và biểu cảm của cậu khi ăn cơm làm cho Tống Văn nhớ tới con mèo có dáng dấp cao quý ở nhà bạn của anh. Dáng vẻ của người trước mặt ngồi đối diện mình như vậy, làm cho anh cũng trở nên cẩn thận, không còn dám ăn ngấu nghiến nữa.

Đang suy nghĩ miên man, Tống Văn liền gắp một viên thịt gà cho vào miệng, thịt viên này làm từ miếng ức gà, cắt nhỏ đánh tơi mềm, thêm một ít nấm hương, mùi thơm tan vào thịt, bên ngoài chiên giòn, sau khi cắn một miếng, thịt gà mang theo nước liền chảy ra và cực kỳ mềm, nhưng anh lại không có tâm trạng thưởng thức, Tống Văn cau mày và tự nhủ: "Vẫn có điều gì đó không ổn lắm."

"Anh cảm thấy chỗ nào có vấn đề?" Lục Tư Ngữ nhỏ giọng hỏi anh, thanh âm của cậu rất nhẹ, trầm thấp.

"Lúc này tôi đang có chút khó hiểu. Đã có lúc tôi nghĩ rằng cô ấy là người bị nghi ngờ nhiều nhất và tôi cũng chưa hoàn toàn loại trừ nghi ngờ với cô ấy, nhưng tôi luôn cảm thấy có một vài điều không hợp lý." Tống Văn không biết được cảm giác này của mình bắt nguồn từ điểm nào. Động cơ giết người, thủ pháp, hung khí, thời gian, địa điểm,... Những yếu tố này làm thế nào cũng không thể khôi phục lại như ban đầu. Anh cảm thấy không thể sắp xếp các mảnh ghép lại với nhau, và suy nghĩ của anh dường như đang mắc kẹt vào ngõ cụt, không thể thoát ra ngoài.

Tống Văn lấy điện thoại ra, vừa nói chuyện vừa mở trang web tìm kiếm, gõ từ "vợ người đồng tính" vào.

Với những người "vợ người đồng tính" này họ có xu hướng chung bị trầm cảm, vô cảm và bạo lực, đồng thời cũng là nhóm có nguy cơ cao mắc bệnh AIDS. Về vấn đề này, pháp luật và những bộ luật có liên quan đều không có, việc ly hôn rất khó khăn, phụ nữ có thể sẽ phải chịu bị đe dọa và bạo lực, và cũng rất khó đòi được bồi thường về kinh tế. Hiện tại, số lượng người vợ người đồng tính đang là hơn 16 triệu người.

Tống Văn suy nghĩ một chút, lại mở Tieba ra, vợ người đồng tính ở bên trong đều tụ tập tạo thành một hội với nhau. Cái trang Tieba này từng bị báo cáo và bị đóng mấy lần, sau đó cũng vẫn ngoan cố mở lại mấy lần.


"Tôi có nên ly hôn hay không? Thật dằn vặt...."

"Sau khi kết hôn có con mới phát hiện chồng là đồng tính luyến ái."

"Cầu mọi người xem giúp, tôi có phải bị lừa gạt hay không?"

"Chúng ta chỉ có thể ở nơi này ai oán, không có cách nào gây nên sự chú ý cả."

Bên trong Tieba có một phụ nữ tuyệt vọng gào lên, các cô gái ở đây như bị hãm sâu vào vũng bùn này, bị uy hiếp, bị liên luỵ. Sự việc vốn không nên biến tướng trở thành như vậy, người chồng mà các cô được cho là nơi họ sẽ dựa dẫm vào lại biến thành ác quỷ, làm cho sinh hoạt của các cô biến thành địa ngục. Các cô tập hợp ở nơi này, đem trang mạng này như nơi để phát tiết, có rất nhiều người dường như đến rồi lại đi một cách bất lực. Cuộc sống là của mỗi người, ấm lạnh tự biết, không có phương pháp giải quyết nào tốt nhất, tra tấn tinh thần trở thành thủ đoạn giết người mềm dẻo.

Phần lớn vợ người đồng tính đã từng trải qua bạo lực gia đình, những người đàn ông kia đối với các cô ra tay đánh đập, vừa đấm vừa xoa. Nếu người vợ muốn ly hôn, họ chỉ không được bồi thường mà còn có thể bị chia đôi thu nhập của mình, thậm chí phải gánh những món nợ mà không thể giải thích được. Nhóm những người đàn ông này có đủ loại chiêu trò, thậm chí còn có người sử dụng biện pháp hòa giải để kéo dài trì hoãn việc ly hôn.

Mà hiện tại, luật hôn nhân cùng những luật khác, không có cái nào liên quan đến việc này. Những điều này khiến những cô gái đó không cách nào thoát thân, chứ đừng nói đến việc nhận được bất kỳ bồi thường nào.

Họ bối rối, bị bỏ rơi, bất lực, cô đơn, trở thành nạn nhân của một cuộc hôn nhân.

Chung Tình nói không sai, trong cuộc sống của họ không có ai để nói chuyện, mọi người đều dùng thành kiến đối xử với đồng tính luyến ái, cũng sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ để đối xử với vợ người đồng tính. Đối với nhiều người, ly hôn đều là hy vọng xa vời. Tống Văn kéo nhìn một chút, càng kéo xuống dưới lại càng khiến người tức giận, anh cầm điện thoại di động để lên bàn nói: "Thật sự không hiểu những người đống tính kết hôn đó, nếu như không yêu người kia, hôn nhân còn có ý nghĩa gì? Một tờ giấy đăng ký kết hôn, đem đối phương khoá lại, cũng đem chính mình khoá lại."

Lục Tư Ngữ liếc mắt nhìn anh: "Chỉ có một số người đàn ông mới lừa dối trong hôn nhân, những người này chọn lừa dối các cô gái, và nó không liên quan gì đến xu hướng tính dục của bọn họ. Nói cách khác, ngay cả khi những người này không thích người cùng giới hay khác giới, bọn họ cũng sẽ đi tìm người thứ ba, họ sẽ không đối xử tử tế với vợ mình." Dưới ánh nắng, đồng tử Lục Tư Ngữ hiện lên một màu hổ phách, trong suốt như pha lê, cậu nhìn thấy Tống Văn đang nhìn cậu, đột nhiên giống như là một chú ốc sên bị chạm phải râu của mình, cúi đầu lạnh lùng không nói gì.

"Có thể bên trong vụ án còn có manh mối khác, sau khi chúng ta trở về cục lại xem sau." Tống Văn kết thúc cái đề tài này, để tránh khỏi ngượng ngùng, anh dọn dẹp rác trên bàn.

"Anh chờ tôi một chút, tôi đi mua chút đồ." Lục Tư Ngữ nói xong đi đến quầy đồ uống bên cạnh cầm lấy một chai nước, sau đó di đến góc cửa hàng tiện lợi, nơi đó là một giá sách, trên đó để một số cuốn sách bán chạy nhất và một số tạp chí gần đây, cậu đứng ở bên cạnh nhìn, sau đó chọn vài cuốn sách đi đến quầy thanh toán.

Tống Văn liếc mắt nhìn, có một vài cuốn tiểu thuyết của Keigo Higashino, "Cậu thích xem tiểu thuyết suy luận à?" Anh thản nhiên hỏi cậu.

"Tôi cũng không phải thường xuyên xem, nhưng hôm nay tình cờ nhìn thấy." Lục Tư Ngữ nhẹ giọng trả lời: "Thời gian nghỉ trưa cũng hết rồi, chúng ta trở về cục thôi."

Tống Văn gật đầu, hai người lái xe cảnh sát trở về cục. Lúc này mới giữa trưa, bên trong cục tiến triển khá nhiều. Vừa bước vào cục cảnh sát Chu Hiểu liền hào hứng báo cáo: "Tống đội, người cùng Lâm Chính Hoa ở chung chúng tôi đã tìm thấy rồi, người này là bartender tên Mã Minh Huy, lão Giả cùng đội phó Hoàng đi tìm người, phải một lúc nữa mới về."

"Những việc khác tiến triển đến đâu rồi?" Tống Văn lại hỏi, "Báo cáo pháp y, tư liệu vật chứng, thông tin cặn kẽ về người bị hại cũng đã tập hợp mang lại để ở đây."

"Thông tin trong điện thoại di động đâu?"

"Hồ sơ thông tin liên lạc gần đây, thông tin quan trọng đã tổng hợp."

"Kiểm tra lại xem nạn nhân có bất kỳ lệnh chuyển khoản lớn nào gần đây không, đúng rồi, của Mã Minh Huy cũng lấy một phần lại đây."

"Được, tôi sẽ liên hệ với ngân hàng lấy dữ liệu."

Tống Văn ngồi ở phòng mình bắt đầu lật xem những tài liệu kia, phần lớn đều là tư liệu tổng kết, tóm tắt các tình huống khác nhau, cũng không có nhiều mấu chốt thúc đẩy vụ án. Buổi sáng sau khi thấy Chung Tình, trong đầu Tống Văn luôn có điểm suy nghĩ không hợp lý, càng suy nghĩ càng đau đầu, Tống Văn thay đổi chiều hướng suy nghĩ, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Tư Ngữ ngồi ở phòng bên cạnh. Lục Tư Ngữ đang nghiêm túc đem ghi chép biên bản cuộc họp ghi trong cuốn sổ tay chuyển thành văn bản.

Từ góc nhìn của Tống Văn, xuyên qua phản quang của tấm kính có thể nhìn thấy màn hình máy tính của Lục Tư Ngữ, càng nhìn càng anh nhíu mày, anh đứng dậy, đi về phía sau Lục Tư Ngữ và chỉ vào mấy chỗ ghi chép trong đó: "Này, tại sao cậu lại ghi lại câu này giải thích vấn đề đồng tính, nó quá chi tiết rồi, nên xoá nó đi."

Lục Tư Ngữ không đề phòng sự xuất hiện đột ngột của Tống Văn phía sau lưng mình, ngừng gõ bàn phím, ngước nhìn anh: "Tôi nghĩ Lâm pháp y nói rất hay."

Lúc này Tống Văn mới nhận ra mình đứng hơi gần, người hơi cúi xuống, khi Lục Tư Ngữ vừa ngẩng đầu liền ngửi được trên người cậu một mùi vị nhàn nhạt, ánh mắt của Lục Tư Ngữ hơi mở lên, hàng mi dài chớp chớp, con ngươi đen láy ngậm lấy nước, giống như vòng xoáy thần bí và quyến rũ dụ người.

Bị Lục Tư Ngữ nhìn, Tống Văn chỉ cảm thấy trái tim trong ngực nhảy loạn lên, vội vàng lui về phía sau nửa bước. Lục Tư Ngữ hoàn toàn không hề biết, duỗi ra đầu lưỡi có chút vô tội liếm liếm đôi môi mỏng của cậu, đôi môi màu nhạt bỗng nhiên được nhuộm một tầng nước, càng làm tang vẻ hấp dẫn dụ người.

Tống Văn ho nhẹ một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng: "Cậu mong Cố cục cùng mấy người bên xét duyệt hiểu được những điều này sao? Đơn giản ghi lại những việc liên quan đến vụ án này là được rồi, và đừng có ghi thừa điều gì."

Những sự việc bên trong có rất nhiều thứ không thể mô tả chi tiết, và cũng không thể thấy chúng một cách chi tiết, nếu lỡ một ngày nào đó báo cáo vụ án này trưng ra cho truyền thông xem, và có thêm một vài điểm bắt mắt như cái gì đồng tính, rồi bị phân thây chờ bắt người xuất hiện, nó sẽ gây ra nhiều rắc rối.

Có một số sự việc mặc dù là đã biết, nhưng ngồi ở vị trí của bọn họ, cũng không có cách nào thay đổi được gì, chỉ có thể ghi chép lại sự thật tương đối khách quan.

Lục Tư Ngữ khịt mũi, dường như đã hiểu, duỗi một ngón tay ra nhấn nút xóa hết dữ liệu, xóa một vài dòng giải thích chi tiết, rồi lại xóa tiếp ở trên, một mặt giấy trở nên sạch sẽ.

"Ey này! Phần còn lại viết rất tốt, sao lại xoá chúng đi hết vậy?" Tống Văn đau lòng một nửa tờ báo cáo ghi chép kia.

Lục Tư Ngữ không quan tâm chút nào: "Không sao đâu, tôi sẽ sắp xếp lại suy nghĩ của mình, để văn viết mạch lạc hơn, lát nữa tôi sẽ đưa cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro