Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phí Na đợi tôi cạnh tấm biển quảng cáo dưới ga tàu điện, sau lưng là dòng người xuôi ngược không ngừng. Cô ấy đánh mắt khói đậm màu xinh đẹp, mặc áo khoác da ngắn, tôn lên đôi chân dài nổi bật, tay đút túi, nhai viên kẹo thổi bong bóng màu xanh ngọc, hạ kính râm trên mặt xuống nhướn mắt với tôi.

"Đi thôi."

Lúc hai chúng tôi cùng đi thang cuốn, đám đàn ông đứng một bên cứ tranh thủ từng giây từng phút dán mắt vào chân cô ấy, cái đầu buồn cười chuyển động theo hướng thang chạy, mà cô ấy từ lâu đã chẳng còn ngạc nhiên với những ánh mắt như thế, cô còn cố ý còn huýt sáo trêu ghẹo một cái, nhìn vẻ mặt tự cho là không bị phát hiện mà lại xấu hổ lảng tránh của bọn họ.

"Chị rất quen thuộc với bên đó, với lại lần biểu diễn này chị cũng có phần, em còn là người chị dắt tới, không cần lo."

Trên đường chúng tôi đến chỗ hẹn, với tư cách là một người tham dự giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực này, cô ấy tận tình giải thích cặn kẽ toàn bộ quá trình cho tôi nghe: Thời gian tổ chức lễ hội âm nhạc là ngày ba mốt tháng mười hai, từ mười giờ đến mười hai giờ đêm giao thừa, diễn ra trong hai tiếng. Trong hai mươi thí sinh nhận được thư mời bao gồm tôi và Phí Na, phong cách âm nhạc của mỗi người mỗi khác, nên thống nhất chia làm ba mục solo, feat và battle, cộng thêm biểu diễn ngẫu hứng và hát giao lưu với nhau, hai mươi tiết mục phải bỏ bớt năm cái.

Đây không phải bầu cử, không phải thi đấu, mà là biểu diễn chính thức – Mà cũng không chỉ là biểu diễn. Nó giống như một vài show tuyển chọn vậy, nói là hoạt động giải trí chẳng thà xem nó là cơ sở để chiêu mộ tân binh, lấy hình thức đó làm đà tuyên truyền, nó vẫn được xem là một con đường nhanh chóng thu hút được sự quan tâm của mọi người.

Điều khiến tôi cảm thấy thả lỏng hơn chút đó là, chi nhánh của JOAH đặt tại một quán bar cùng tên, khác biệt rõ rệt với những quán bar mang phong cách sang trọng hay suy đồi mà tôi từng quen thuộc trước đó, quán bọn họ chú trọng vào nghệ thuật và trữ tình, trên tường không có những hình vẽ nguệch ngoạc phóng khoáng, bài trí cũng khiêm nhường nhã nhặn, một nơi như vậy khiến tôi thoải mái hơn nhiều, nó thích hợp với tôi hơn là những tòa nhà chọc trời mang cảm giác xa cách.

Sau khi vào trong, chúng tôi được một người phục vụ có thân hình còn khủng bố hơn Hà Cố dẫn vào sảnh chính lác đác vài người ngồi, phòng bar này không có khách, dưới sân khấu sơ sài chưa được trang trí để bừa bãi mấy chục chiếc ghế, có mấy người đang ngồi, xem ra một vài người đã tới trước chúng tôi, nhưng ánh đèn có hạn, tôi cũng không đặc biệt để ý đến vẻ ngoài của từng người bọn họ, tôi và Phí Na mỗi người kéo một cái ghế, lần lượt ngồi xuống một góc khuất hẻo lánh cách xa bọn họ. Trong lúc đó có hai người quay đầu nhìn về phía này.

"Hầu như toàn là người lạ." Cô ấy tặc lưỡi một cái: "Người mới mới thú vị chứ."

Tôi ngây người, ngoài cửa một cô gái nhẹ nhàng bước vào rồi đi lên sân khấu bật đèn sáng trưng cả căn phòng. Trước hành động đó, tất cả mọi người đều dịch ghế sát lại với nhau như phản xạ có điều kiện, hệt như lúc tập trung trên sân trường nghe thầy hiệu trưởng phát biểu thời tiểu học.

"Nào nào! Nhìn tôi này!"

Cô gái này để kiểu tóc bện thừng bắt mắt, đeo mắt kính gọng đen, mặc áo khoác rằn ri kiểu nam rộng thùng thình, cố sức cúi người trước chúng tôi bằng tư thế rạp đầu xuống đất.

"Cảm ơn mọi người đã đến! Tôi là người phụ trách lễ hội âm nhạc lần này do tổng giám đốc cử tới, người gửi email là tôi, tôi có trách nhiệm trao đổi với các bạn, các bạn cũng có thể xem tôi như một người trợ lý, gọi tôi Tháp Tháp là được. Có lẽ một vài bạn đã từng gặp tôi ở khung phỏng vấn trên trang chủ của JOAH, nhưng đó không phải là điểm chính..."

Cô vỗ vỗ tay, muốn thu hút sự chú ý của chúng tôi: "Lát nữa xin mọi người cho chúng tôi xác minh thân phận theo danh sách một chút, dù sao cũng là biểu diễn thương mại, chúng tôi cần phải làm rõ vài vấn đề mang tính nguyên tắc với các bạn! Đương nhiên, mọi người có thắc mắc hay yêu cầu gì cứ nói! Vì có thể trong tương lai mọi người sẽ phát triển thành mối quan hệ hợp tác lâu dài hơn, có thể nhân dịp này tìm hiểu lẫn nhau thì còn gì bằng!"

"Vậy tôi sẽ nói cho mọi người biết từ hôm nay trở đi cần phải chuẩn bị những gì."

Tiết mục solo cần phải bảo đảm là ca khúc mới chưa được công bố, đối tượng battle sẽ bốc thăm quyết định, hợp xướng thì mọi người chọn team tự do. Nói vậy cũng có nghĩa là, mỗi người phải chuẩn bị ba bài hát, cuối tháng kiểm tra đánh giá, căn cứ vào kết quả được chọn tiến hành diễn tập. Trong khoảng thời gian này, quán bar sẽ cung cấp hội trường luyện tập miễn phí cho mọi người, mở cửa vô điều kiện cho tất cả các ca sĩ.

Ba bài ư. Nếu là ca khúc mới, về phải xem thử tôi có tài liệu dư thừa nào xài được không.

Lúc phía sau lần lượt lên đăng kí thông tin, Phí Na khoác vai tôi nói: "Kết quả battle sẽ ảnh hưởng đến việc có thể ký hợp đồng với trang web được hay không...Tới lúc đó em phải cố lên nha, tài nguyên của JOAH vẫn rất đáng để sử dụng một lần đó."

Tôi biết cô ấy không để ý buổi diễn này, nhưng tôi không như vậy, đối với tôi mà nói sân khấu là chỗ dựa vững chắc cũng như là ván cầu. Tôi gật gật đầu.

Song mười phút sau, hai chúng tôi nhìn tên đối thủ viết tay của nhau trong lá thăm rút được, cảm thấy sự ác ý của thế lực siêu nhiên đến từ trong bóng đêm.

"..."

Thấy tôi cạn lời, cô ấy đập tay với tôi bằng giọng điệu vô cảm: "Congratulations."

Tôi thật sự cười không nổi.

"Chúng ta hẹn gặp lại trên sân khấu PK nhé."

Ra khỏi quán bar, trên đường về tôi ghi chú lại, sau đó về nhà nấu cơm giống như ngày cuối tuần bình thường, mang cơm hộp cho Hạ Giai.

"Ôi ôi ôi sao rồi cục cưng!"

Thấy mẹ còn hào hứng hơn cả tôi, tôi đưa cho mẹ hộp cơm hai tầng đóng kín, nói: "Cho đến tháng mười một con phải chạy đi chạy về hai nơi để luyện hát."

"Cần...à...cần thuê sân bãi gì không? Có thiếu tiền không?"

Mẹ là mẹ nghiêm túc muốn tham dự vào chuyện của tôi, điều này khiến tôi bất giác cong khóe môi lên cười với mẹ: "Không cần đâu ạ, bên đó có cung cấp."

"Cần mua thiết bị không?" Mẹ cắn móng tay.

"Không cần ạ."

"Trang phục?"

"Cái này vẫn chưa có nói."

"Vậy..."

Mẹ dụi cái mũi đỏ ửng trong ngày đông, ngón tay cuộn lại chống môi dưới, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên: "Mẹ có thể làm gì đây."

"Mẹ ngồi hàng ghế khán giả đầu tiên."

Tôi duỗi tay nắm lấy ống tay áo len của mẹ một chút. Cũ kỹ, hơi đâm vào da.

"Cause honestly, I could show you better than I could tell you (Thật sự thì hành động còn hơn cả lời nói)

And even though there's been moments when everything have fell through (Dù cho có những lúc đối mặt gian nan khổ ải)

We kept it moving, assuming even the greatest fail too (Chúng tôi vẫn tiếp tục tiến về phía trước, dẫu gánh trên vai thất bại đau thương)

I swear this business shit is do or die (Tôi dám nói rằng hoàn cảnh hiện tại của tôi nếu không cố gắng sẽ bị đào thải)

This is real life, the only one we get to live (Mỗi ngày đều có người thành công, bởi vì mỗi ngày đều có người kiên trì)

I remember being broke and thinking something gotta give (Tôi vẫn nhớ năm ấy tôi khốn cùng chán nản nhưng vẫn muốn thay đổi thế cuộc)

This is real life, everything we do is legendary (Đây chính là cuộc sống thực, mỗi một việc chúng tôi làm đều là huyền thoại)

And we gon' do it to the day we in the cemetery (Chúng tôi sẽ sống tiếp như thế, cho đến ngày chết đi)

(Lời tiếng Anh và lời dịch có thể không khớp nhau lắm do là mình dịch từ bản tiếng Trung ra, nghe cũng củ chuối quá mọi người thông cảm.)

Tôi rời khỏi cửa tiệm nhỏ mà chúng tôi dựa vào để sinh tồn, tiện tay bật sáng đèn ở cửa.

Lúc nhét tai nghe băng xuyên qua dòng người, tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời.

"Everything I seen, made me everything I am (Mọi thứ tôi thấy làm nên mọi thứ của tôi)

Said this is real life, God damn this is real life (Đây chính là đời thực, chúa ơi nó chính là đời thực)."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro