Chương 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tĩnh Dương cầu hôn Hạ Giai rồi.

Không có những lời thoại cảm động quen thuộc được đọc thuộc lòng, không có sính lễ vung tay tốn kém, không có cảnh tượng lãng mạn được sắp xếp công phu, đây chỉ là một buổi chiều xuân bình thường đến mức không thể bình thường hơn, ánh mặt trời ấm áp mà trân quý, bậc thang đá trước cửa tiệm có mấy chú chim sẻ đậu lại – Từ khi biết chúng nó không sợ người đi đường thường xuất hiện ở đây, mỗi ngày Hạ Giai đều sai tôi đi vứt một nắm gạo ra đó, không nhiều, cũng không phiền hà – Mọi thứ đều an ổn, hòa hợp, báo hiệu cuộc sống của chúng tôi trải qua bao thăng trầm rồi cũng sẽ yên bình trở lại, hệt như trong lời nguyện cầu của mẹ.

Sau đó người đàn ông ấy đẩy cửa bước vào, xuất hiện trước mặt mẹ, chú thở hổn hển, như thể vừa vượt núi băng sông, đi qua ngàn vạn dặm đường.

Thời gian giữa họ trôi qua từng li từng tí như ly sữa bị đổ kia, tia sáng khắp thế gian đều hội tụ vào chiếc nhẫn kim cương bé nhỏ, mẹ ngây người một lúc, quên cả đưa tay ra, để người đàn ông trơ trọi cầm chiếc nhẫn chờ đợi nửa phút.

Sự chờ đợi này làm chú ấy thấp thỏm, chú nhăn mặt bối rối, tưởng nhầm bản thân đã làm thiếu bước quan trọng nào: "Có phải anh nên...quỳ xuống không."

"Này mẹ!"

Cuối cùng tôi không thể nhìn tiếp nữa, lấy giấy lau sạch bàn tay dính sữa của mẹ, đưa nó qua.

Trong tiệm các cô gái đang ngồi uống trà sữa chụp hình tám chuyện đã bắt đầu kêu la, còn có cả những người trên lầu hai chạy xuống hóng hớt.

Tôi gửi tin nhắn cho Cung Tuyển Dạ, chỉ có hai chữ: Được rồi.

Tôi phải thấy mẹ lấy được chồng.

Sau đó Hạ Giai vẫn theo Chu Tĩnh Dương về nhà chú ấy, ra mắt hai cha mẹ già, điều khiến tôi cảm thấy không thể tưởng nổi đó là họ cũng đưa tôi theo, còn giữ tôi ở lại ăn bữa cơm. Ông bà Chu biết được sự tồn tại của tôi cũng không xem tôi là gánh nặng hôn nhân của hai người họ (phải biết có bao nhiêu gia đình đàng trai thấy con trai đàng gái là trốn không kịp), nghe nói Hạ Giai từ năm mười chín tuổi đã ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng tôi bị bỏ rơi, họ còn ca ngợi tấm lòng thiện lương và tinh thần trách nhiệm của mẹ.

Hai ông bà đều là người có học, một đời theo nghiên cứu văn hóa, nhưng không vì thế mà tỏ ra thanh cao, trái lại còn vô cùng biết lý lẽ, nói năng cực kỳ có giáo dưỡng, mắt nhìn người cũng khoan dung chân thành, điểm này lại rất khớp với phong thái chững chạc, đáng để gửi gắm trên người Chu Tĩnh Dương.

Tôi từ nhỏ đã không có ông bà tổ tiên, làm sao biết cách lấy lòng ông bà lớn tuổi, đến chơi nhà Chu Tĩnh Dương cũng chỉ biết cư xử ngoan ngoãn nghe lời hết mực, như kiểu đứa bé ngoan mà "người lớn ai ai cũng yêu quý", được rót trà thì nhận bằng hai tay, ngồi bàn ăn cơm thì không nghịch điện thoại, hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi học hành ở đâu thì thành thật đáp lời, lúc sắp về hai ông bà còn muốn lì xì cho tôi, nói là "Từ nay về sau là người một nhà rồi."

Dù ba người chúng tôi đi cùng nhau trông không giống người một nhà lắm, có lẽ Hạ Giai chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình lập gia đình, không sao giải quyết được mối quan hệ giữa đứa con trai tuổi tác khó xử và người chồng đến muộn, thực ra mẹ căn bản không cần phải bận tâm về hai chú cháu tôi.

"Nhà cửa không thành vấn đề."

Tôi hạ quyết tâm nói với chú ấy: "Mua nhà mới tân hôn tốn tiền, dù gì cháu cũng học ở ngoài, chú với mẹ sống như thế nào thì sống như thế đó, cháu có chỗ để đi."

Chú ấy nghe hiểu lời nói bóng gió của tôi: "Vậy cháu với thiếu gia...có muốn nói cho cô ấy biết không."

"Muốn chứ." Lần này tôi rất kiên định.

"Được." Chú ấy trầm ngâm: "Chú sẽ làm công tác tư tưởng cho mẹ giúp cháu."

Tôi biết chắc chắn chú sẽ áy náy trong lòng vì đã chen chân vào gia đình vốn thuộc về tôi, thực ra thì ngược lại, tôi rất vui: "Chú Chu thật tốt bụng."

Chú ấy nhìn tôi một cái, vỗ vỗ vai tôi.

"Đã nói là người một nhà rồi mà."

Ngày cưới đã định vào cuối tháng năm, là lúc cuối xuân đầu hạ, trời ấm gió mát. Đầu tháng chúng tôi đi chọn váy cưới, vì tôi phải làm phù rể, cần một bộ âu phục trắng để phối với váy cưới, bèn cùng chú và mẹ đi đến chỗ đặt váy cưới.

Khéo thay, vẫn là cửa tiệm mà lúc trước Cung Tuyển Dạ đưa tôi tới, tiệm may có bà chủ xinh đẹp lạnh lùng và vợ bà chủ tươi tắn ngọt ngào.

Bài trí trong tiệm không thay đổi, hai người họ vẫn nhớ tôi, vợ bà chủ vẫn nở nụ cười lúm đồng tiền ngọt ngào tiếp đón chúng tôi như trước, xem chừng đã thân thuộc với Hạ Giai và Chu Tĩnh Dương từng đến đây hai lần, lúc bưng trà tới cô ấy còn lịch sự hỏi thăm tình hình của em bé, rồi nói về bộ váy cưới vừa mới hoàn thành, còn đặc biệt nới phần eo và phần chân váy rộng ra một chút, để che lại cái bụng bầu năm tháng của mẹ.

Phía tủ quần áo bên này, bà chủ xinh đẹp lạnh lùng đang tìm mẫu đồ vừa với số đo của tôi, nghe thấy tiếng động bèn nhướn đôi mày dài mảnh lên hỏi tôi: "Đó là mẹ cậu hả?"

"Dạ."

"Trẻ trung xinh đẹp, có phúc khí."

Xong phần nhận xét lời ít ý nhiều, xem ra cô ấy cũng không định nhiều chuyện nữa, cô đi lấy một bộ mẫu cho tôi thử. Tôi vào phòng thay đồ mặc hết vào, tự mình soi gương, vừa mới bước ra muốn để cho hai người họ ngắm thử thì điện thọai tôi chợt rung lên.

"Con đi nghe điện thoại chút."

Tôi nói một tiếng xin phép rồi lui ra ngoài cửa, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, là Tháp Tháp gọi.

Tôi có một linh cảm.

"Hế lô, Hạ Tức Tức, là chị nè."

Tôi chọc chọc tấm biển gỗ "Đến tiệm xin vui lòng gõ cửa" trên cửa, đáp: "Ừm, lâu rồi không liên lạc."

"Đúng ha, nhưng cậu biết chị đột ngột gọi điện cho cậu chắc chắn không phải để mượn tiền mà phải không hi hi hi. Không cần biết bây giờ cậu đang làm gì, dừng hết lại tập trung chú ý nghe chị nói, chuyện này rất quan trọng."

"Không phải đã sang tháng năm rồi sao, mùa đẹp trời gió mát cỏ mọc chim bay, chúng ta lại phải làm việc rồi đây! Hoạt động kỳ này hướng tới những nghệ sĩ năm ngoái đã đăng kí thành công các cậu, yêu cầu là – Nghe kỹ này, nếu trước tháng chín có thể ra một ca khúc mới hoàn-toàn-tự-sáng-tác, trang web sẽ chịu trách nhiệm quảng bá cho các cậu, còn tạo cơ hội phỏng vấn trực tiếp nữa đó."

"Ca khúc mới phải không." Từ góc tôi đứng nhìn thấy được dòng người đi đường tới lui ngoài cửa lớn, bên đường đối diện có một chiếc xe quen thuộc lái qua: "Hoàn toàn tự sáng tác nghĩa là không được cover không được cải biên không được remix phải không ạ."

"Đúng vậy! Chủ đề lần này là ca sĩ tự sáng tác, chị cảm thấy rất hợp với cậu, cậu nhất định không được bỏ qua cơ hội này đâu đó."

"Vâng."

"Nhắc lại thời gian hết hạn một lần nữa, trước tháng chín..."

Một người ngược sáng bước vào, bóng anh bao phủ người tôi trước tiên, giống như anh không nên có mặt ở đây, mà cũng giống như một bất ngờ kỳ diệu. Tôi vẫn nắm điện thoại trò chuyện với người ở đầu dây khác, nhưng tâm tư lại đặt hết vào khóe môi cong lên của anh.

"Ba tháng nhỉ, cậu có dư thời gian, nhớ đấy, coi tài liệu cũng được nhưng tuyệt đối đừng có chắp vá góp nhặt nội dung gì hết, hiểu ý chị không."

"Hiểu ạ."

Anh và tôi đứng trước cánh cửa đóng chặt, một khi nó mở toang ra, bí mật của tôi và anh sẽ bị phơi bày trước mọi người, nhưng tôi không hề sợ hãi, như thể tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó tất cả.

Đợi tôi buông điện thoại xuống, đầu ngón tay anh vuốt qua yết hầu rung động của tôi, đặt lên trên cổ áo vẫn chưa kịp cài nút, cài chặt hai nút áo lại cho tôi.

Sau một khoảng lặng dài dặc mà êm đềm, tôi hỏi anh, Đẹp không?

"Đẹp lắm."

Anh nói, "Anh thật là muốn lấy em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro