Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ đó Kiều Hinh Tâm trở thành đồng nghiệp của tôi, cũng giống tôi đến quán bar làm thêm từ thứ sáu đến chủ nhật, ban đầu mọi người phản ứng rất bình thường nhưng một tháng sau đã thấy được vài khuôn mặt quen thuộc trong quán. Dần dần, nhỏ đã tích lũy được một lượng khán giả nhất định cho mình.

Tôi biết điểm khác biệt giữa hai đứa tôi là ở chỗ, mục đích cuối cùng của nhỏ không phải tiền, mà là một sân khấu, một micro, một chốn dung thân dành cho ước mơ.

Tuy những thứ ấy tôi cũng muốn, nhưng bây giờ chưa thể muốn vậy được.

Trước kì thi giữa kì tôi nhận được một đợt lương, không nhiều, nhưng cũng không đến nỗi nghèo rớt mồng tơi như lúc chưa có. Một phần làm phí sinh hoạt cá nhân tháng sau, phần còn lại nhét dưới gối trong phòng ngủ của Hạ Giai như thường lệ, xem như là khoản chi tiêu vượt mức trong nhà, để phòng khi cần đến.

Có đôi khi suy nghĩ của tôi rất mâu thuẫn, rõ ràng đây là tiền tôi gồng mình vắt sức lao động đổi lấy, nhưng sâu trong thâm tâm tôi lại hy vọng Hạ Giai có thể giống như những người phụ nữ bình thường khác, kiếm một lý do cố chấp bốc đồng nào đó để thỏa sức tiêu xài. Thỏa thích mua gì thì mua, muốn xài như nào thì xài, thậm chí tôi còn luôn cảm thấy nôn nóng khó cất lời, tôi muốn nói rằng, Mẹ ơi, có lẽ chúng ta cũng không nghèo vậy đâu, mẹ có thể làm những gì mẹ muốn.

Cũng không phải mẹ không thể làm, không nhất thiết phải bó buộc mình trong cái tiệm tạp hóa bé tí kia.

Chúng tôi đều muốn hy sinh vì đối phương đồng thời cũng đổi lại được điều gì đó.

Người trưởng thành còn phải gian nan bước đi trong gông cùm của thực tại, vậy tôi thì sao?

Hôm xếp phòng thi trước ngày thi, tôi có gặp lại bạn nữ tóc mái ngố kia một lần trước cửa lớp khác.

Tình cờ biết được cô ấy và Kiều Hinh Tâm học cùng lớp, trong tiết thể dục hai người còn từng nói chuyện với nhau hai câu nhạt nhẽo, câu đầu tiên là "Cầu lông bay đi đâu rồi?" và câu thứ hai là "Ở chỗ mình đây".

Cô ấy tên là Lạc Tiêu Nhã, tính cách cởi mở hoạt bát còn có một khuôn mặt dễ mến, luôn tích cực tham gia các hoạt động của lớp và rất được chào đón trong đám con trai – Những điều trên đều được đúc kết từ khả năng tóm lược của tiểu thư Kiều Hinh Tâm. Nghe đến đây tôi bật cười, Bà biết con trai thích kiểu người như thế nào sao?

Kiều Hinh Tâm nhìn Lý Khiêm Lam đang ngồi bên cạnh ôm sổ viết nhạc một cái, nói: "Không biết, đoán thôi."

Xứng đáng một trăm điểm khách quan và thẳng thắn.

Vì đi thi cần phải xáo trộn toàn bộ thứ tự và chỗ ngồi toàn khối, chúng tôi sẽ được trộn chung với các bạn lớp khác rồi phân vào phòng thi, cô bạn kia hẳn là thi chung phòng với tôi, tôi thấy cô ấy đang vào lớp lấy bàn, đi một bước lại dừng một chốc, trông rất vất vả.

Tôi còn đang do dự có nên ra tay giúp đỡ không thì một cô bạn vô tư đứng cạnh cô ấy đã đẩy tôi trước một cái: "Này bạn ơi, giúp khiêng bàn một chút được không?"

Lòng tôi nhủ thầm: Năm người các cậu hợp sức lại bưng được gốc cây là chuyện khỏi bàn cãi, còn tới lượt tôi giúp sao?

Nhưng đàn ông đều là loài động vật xem thể diện là một đức tính tốt, nghe cái cớ sứt sẹo này hoàn toàn không cần thiết phải vạch trần, chỉ là nhấc tay một cái mà thôi. Thế là tôi liền qua đó nhấc bàn ra khỏi tay cô ấy, đồng thời nói, Để tôi.

Cô ấy "À" một tiếng, hình như còn lè lưỡi một cái, thả tay ra đứng qua một bên, tôi không nhìn cô ấy, khiêng bàn vào thẳng chỗ trống trong lớp học.

Lúc chưa ra khỏi lớp, xuyên qua ô cửa tôi thấy bọn họ xúm lại vào nhau phấn khích nói gì đó, mà tôi vừa bước chân ra ngoài liền giải tán ngay.

Lúc đó cho dù giả vờ như không có gì xảy ra cũng khó tránh khỏi có phần lúng túng, tôi cố hết sức khiến mình bước đi mà không nghĩ lung tung, dùng hình tượng chính trực ngay thẳng để che giấu nội tâm, nhưng cuối cùng điều tôi lo sợ vẫn xảy đến.

Tôi nghe thấy cô ấy gọi tôi từ phía sau, Cậu ơi...Cậu tên Hạ Tức sao?

Tôi quay đầu lại, rút tay khỏi túi quần buông thõng bên người, nói, Là mình, có chuyện gì sao?

Cô ấy lại hoảng hốt lắc đầu nói không có chuyện gì. Mái ngố ngay ngắn trên trán nhẹ lay.

Nhưng một cô bạn bên kia đã nói thay cô ấy, chắc là không nhìn nổi nữa, cô bạn ấy mới nói được vài chữ đã bị đồng bạn bịt miệng, nhưng cũng không ngăn được tôi nghe rõ tất cả.

Cô bạn ấy nói lớn rằng, Nó thích cậu đó !

Tôi nghĩ đi nghĩ lại hai ba lần để xác định rằng mình không có làm ra hành động gì khiến người khác hiểu lầm là tán tỉnh cả, là điều gì khiến cô bạn này đến gần tôi mà lại sợ tôi đến thế, nhưng thực ra tôi cũng giống cô ấy – Tôi mong chờ mà cũng sợ sệt khi xây dựng mối quan hệ tình cảm với một ai đó, đến khi tôi nhận thấy mình không thể chịu trách nhiệm cho mối quan hệ này thì trước tiên tôi bắt đầu chống đối và chối từ.

Lời tỏ tình gián tiếp bất ngờ khiến tôi hơi nghệch ra, tôi cấp tốc chuồn khỏi hiện trường, chiều tối lúc về nhà cũng không nghĩ ra là nên kể với ai, mãi đến lúc thi xong, cô bạn đó không nói chuyện với tôi nữa, mà tôi đi đường cũng có ý né tránh cô ấy, chỉ sợ ai sẽ phải là người giải quyết vụ tỏ tình lần trước.

Tôi vẫn chưa hiểu lắm, thích một người là chuyện dễ dàng vậy sao?

Trừ việc cảm thấy mình hứng thú với con trai nhiều hơn con gái ra, tôi không có bất kì suy nghĩ gì về phương diện này.

Ngày nghỉ đầu tiên sau thi cử, vì trời mưa nên quán bar nghỉ sớm, tên béo Hà Cố chết tiệt đã về nhà say giấc từ lâu, Lý Khiêm Lam đưa Kiều Hinh Tâm về, để lại mình tôi ở quán bar khóa cửa.

Treo bảng đóng cửa xong tôi khép hờ cửa lớn, muốn cho chút gió mát sau cơn mưa lùa vào, trong quán bar rượu cồn và người đã tản hết đi, chỉ còn sót lại một ngọn đèn, tôi đứng trên sân khấu, hướng mặt xuống khán đài không một người nghe, điều chỉnh độ cao micro một chút.

Sợ làm ồn đến tiệm bên cạnh, tôi chỉnh âm lượng nhạc nền và micro nhỏ xuống, nhịp trống tôi có thể dùng chân dậm cũng được.

Khung cảnh không một bóng người khiến tôi nhập tâm nhanh chóng, hát xong một bài tôi uống một ly nước, ly nước tôi lén lấy ra từ trong quầy bar của Hà Cố, trước khi đi nhất định phải rửa lại một lượt.

Lấy hơi nhiều lần làm tôi hơi nóng lên, dù sao bốn bề tĩnh lặng cũng không có gì phải kiêng dè, tôi dứt khoát cởi luôn áo khoác chỉ mặc độc một chiếc áo thun đen bên trong. Phần điệp khúc không ai phối hợp, tôi bèn tự thử hát theo một đoạn, ỷ không ai nghe thấy bèn tự hát tự chơi rất vui vẻ.

Nên khi liếc mắt thấy có người đang đứng ngoài cửa, tôi sượng trân, cả người đông cứng lại.

Rốt cuộc ở đó có người từ lúc nào thế?

Nhạc nền vẫn phát không ngừng, nhưng tôi lại không hơi đâu hát theo nữa. Người đó đứng ngay cửa, cũng không biết là đã đứng bao lâu, trông như vừa mới trốn ra khỏi một bữa yến tiệc long trọng, toàn thân mặc âu phục đen tinh tế cầu kì, áo sơ mi, áo ghi lê và khăn lụa trước ngực đều được phối hợp với nhau một cách hoàn mỹ, chỉ duy nhất không thắt cà vạt; tóc vuốt hai bên, một bên vén sau tai, còn một bên bị nước mưa thấm ướt nằm ngổn ngang trước trán, người đó tựa cửa, đôi môi mỏng ngậm một điếu thuốc chưa châm đưa lên đưa xuống, tôi đứng ở nơi sáng đèn nên không nhìn rõ mặt.

Nhưng một giây sau tôi liền nghĩ ngay đến người ấy. Phong thái của anh, hoặc có thể nói là những gì anh để lại trong tôi qua những lần tiếp xúc ít ỏi trong mấy năm qua là những hình ảnh không thể nào phai nhạt, tôi chắc chắn mình không nhận sai người.

Anh hỏi tôi, Hửm? Sao không hát nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro