Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi trên bệ cửa sổ hành lang đợi Lý Khiêm Lam và Kiều Hinh Tâm, đeo tai nghe, ăn cây kẹo que vị nước ngọt hương cam.

Tối thứ bảy các bạn trực nhật đang bận rộn tổng vệ sinh ngoài hành lang, lớp phó lao động lớn tiếng nói chuyện chạy ngang qua mặt tôi, tôi đang nhớ một người, đổi kẹo que trong miệng từ bên này sang bên kia.

"I wish I was strong enough to lift not one but both of us (Con ước con đủ mạnh để nâng không chỉ một mà cả hai chúng ta)

Some day I will be strong enough to lift not one but both of us." (Một ngày nào đó, con sẽ đủ mạnh để nâng không chỉ một mà cả hai chúng ta)

Lúc hát tới đoạn này, một bạn nữ đến đứng cạnh tôi.

Vậy là tôi tháo chiếc tai nghe bên phía cô ấy xuống, móc trong túi ra một miếng kẹo cao su đưa cho cô ấy.

Cô ấy đứng cách tôi một khoảng vừa phải, ngại ngùng vươn tay nhận: "Cảm ơn."

"Cậu ở đây đợi ai sao."

"Ừm."

Tôi cong một chân vừa đủ chạm đất, khi nghe nhạc bất giác đung đưa đầu và vai theo tiết tấu giai điệu, lúc luyện hát một mình tôi càng không kìm lòng được, phản xạ thần kinh và chứng tăng động thời kỳ cuối phối hợp với nhau một cách hoàn hảo. Thực chất có không ít người như thế, đó chính là sức cảm hóa của âm nhạc với con người đang phát huy tác dụng. Hà Béo từng khen tôi có năng lực cảm tiết tấu mạnh, chất free style toát lên đầu tiên, nhưng tôi không thể biểu hiện quá khích ở nơi công cộng, vì rất có thể bị xem là thằng động kinh rồi bị đè xuống tại chỗ.

Tôi vừa kìm chế bản thân không rung chân mất lịch sự, vừa tìm chuyện để nói với Lạc Tiểu Nhã, cuối cùng là cô nàng mở miệng trước.

"À ừm...Hồi trước bạn mình nói lung tung trước mặt cậu," Cô ấy ấp úng: "Thật sự xin lỗi."

Tôi hơi hồi hộp trong lòng, mắt thấy chủ đề câu chuyện hướng về mình tôi sợ không kịp tránh, chỉ mong sao nhanh chóng mở cho cô ấy một con đường lui, còn trưng ra nụ cười hết sức chân thành: "Không sao, đừng bận tâm."

"Cậu không ghét mình chứ...?" Cô ấy nhìn tôi, một ngọn tóc bị gió thổi bám lên khuôn mặt, rồi lại bị tay gạt đi, tôi nói: "Đương nhiên không rồi."

Xuyên qua dòng người xuôi ngược, cuối cùng tôi cũng thấy Lý Khiêm Lam và Kiều Hinh Tâm trực nhật xong xách cặp bước ra ngoài, tôi cũng nhảy khỏi bệ cửa sổ, nói với cô ấy: "Mình đi trước nha."

Kế hoạch tối nay là diễn tập.

Nghĩ đến chuyện này, tâm tư của tôi đã sớm theo ca từ chạy mất dạng, mà dường như cô ấy vẫn còn lời muốn nói: "Ấy, chờ chút đã..."

Hai đứa kia đã đến trước mặt tôi, Lý Khiêm Lam mặc áo kẻ sọc bằng lanh giống tôi, tay cầm tai nghe chụp tai và laptop, Kiều Hinh Tâm đeo hộp đàn ghi ta to gần bằng người nhỏ, ánh mắt Lạc Tiểu Nhã lượn quanh hai đứa nó một vòng rồi lại nhìn tôi, nói với vẻ thán phục: "Hóa ra các cậu là dân chơi nhạc sao?"

Không hiểu sao khi nghe giọng điệu mới lạ thậm chí là sùng bái này, ba đứa tôi gần như không hẹn mà cùng cảm thấy ngượng phát sợ, giống như nó vốn dĩ là một chuyện hết sức bình thường, là bí mật mà chúng tôi giữ cho nhau, nó rõ ràng là một mục tiêu không ai hay biết, vậy mà tình cờ lại bị bại lộ bằng cách này, cho nên có cảm giác bức bối khi bị người khác chỉ trỏ là kẻ độc hành.

Nói chung, xuất phát từ tâm lý phức tạp khó tả của tuổi mới lớn, tôi phủ nhận: "Không, chỉ là đi học thêm thôi."

Nói xong tôi tạm biệt cô ấy, kéo hai đứa bạn kia hòa vào dòng người như dòng nước xiết cuồn cuộn mênh mông đi ra khỏi trường.

"When the tides get too high (Khi thủy triều lên cao)

And the sea upon your knees get so deep (Và biển nổi sóng, lòng biển thâm sâu khó lường)

And you feel like you're just another person (Và con cảm thấy con là một người khác)

Getting lost in the crowd, where your partner, no please (Mất hút trong đám đông, không ai bên cạnh con bầu bạn)

Uh, because we won't be near yet, both of us (Bởi vì chúng ta chưa từng kề cận, cả hai chúng ta)

But we still stand tall with our shoulders up (Nhưng chúng ta vẫn vươn vai đứng thẳng)

And even though we always a chance to us (Và mặc dù chúng ta luôn tạo cơ hội cho chính mình)

These are the things that've molded us." (Nhưng tất cả chúng lại đúc ra hình hài của chúng ta)

Chờ tôi hát xong bài này, Hà Cố gọi tôi và Kiều Hinh Tâm sang một bên, lấy ra thư mời thi đấu. Hắn cũng nói hôm đó sẽ theo chúng tôi suốt hành trình, nhớ lại chuyện cũ của Kiều Hinh Tâm chắc hẳn trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, dù căn bản chẳng có tí liên quan gì đến hắn nhưng hắn vẫn chọn cách chủ động gánh vác trách nhiệm giám hộ.

Tôi cẩn thận đút tấm thư mời vào ngăn trong cặp sách, ôm hi vọng nhỏ nhoi hỏi hắn, Anh không thi sao? Anh không hát nữa thật à?

Hắn khó thể nào trầm mặc hút thuốc được nữa, mà nhìn về phía ánh đèn mờ xa xăm, lần nào cũng không chịu thẳng thắn trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi nghĩ có lẽ trong lòng hắn đang tự hỏi chính mình.

Hôm sau tôi nhận được lương tuần này, về sớm chờ Hạ Giai bên vệ đường.

Mấy hôm nay mẹ đã lên chính thức, ngày nào cũng bận bịu hơn mười giờ mới tan làm, đường về nhà phải băng qua một con hẻm nhỏ tối tăm, tôi vẫn còn sợ hãi cảnh tượng mẹ gặp phải lúc trước, nên ngày ngày ở đó đón mẹ, rồi hai mẹ con lại cùng nhau về nhà.

Trên con đường vắng ánh đèn ấy, mẹ dắt tay tôi như thuở còn ấu thơ, mẹ không giống như người con gái yểu điệu thục nữ bước đi nhỏ nhẹ dè dặt mà sải bước rất dài, bộc lộ ra một tâm hồn phóng khoáng vô tư, có lúc tôi cảm giác mẹ thực sự không hẳn là một người mẹ, hoặc nói cách khác, thân phận của mẹ đã sớm thoát vai một nhân vật nguyên bản vốn đã đủ thân thiết, không có huyết thống ràng buộc thì càng đậm sâu thêm một tầng.

Tôi của hiện tại đã có thể nắm trọn lấy tay mẹ bằng tay mình, theo kịp được bước đi của mẹ đã từng là quá nhanh quá vội đối với tôi. Tôi nói mẹ, Mẹ ơi, tương lai con muốn làm một ca sĩ.

Con chỉ muốn cho mẹ biết rằng, đây là chuyện con đã quyết, nếu mẹ phản đối, lòng con sẽ đầy hổ thẹn nhưng con sẽ không dừng lại.

Mẹ đứng trong màn đêm khiến lòng người tĩnh lặng, nói, Ừ, đây mới là con trai mẹ chứ.

Từ lâu mẹ đã nói với con qua cái tên của con, hãy nghe theo trái tim chính mình. (Chữ Tức (息) trong Hạ Tức tách ra được chữ Tự tâm (自心 ) là từ trái tim mình. )

Muốn làm gì thì làm, đừng nghĩ "Tôi có tư cách không, tôi có khả năng không, tôi có làm được không", nếu thế cả đời chỉ biết sống trong khuôn khổ.

Cố gắng trở thành người mà bản thân muốn trở thành, đó mới là ý nghĩa sở tại của cuộc sống.

"I wish I was strong enough to lift not one but both of us (Con ước con đủ mạnh để nâng không chỉ một mà cả hai chúng ta)

Some day I will be strong enough to lift not one but both of us." (Một ngày nào đó, con sẽ đủ mạnh để nâng không chỉ một mà cả hai chúng ta)

Bởi vì mẹ là người mẹ tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro