Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chín giờ bốn mươi phút giờ tự học buổi tối kết thúc, lúc tôi về nhà vừa qua mười giờ. Phòng khách không có ai, tin tức cuối ngày đang điểm lại những tin quan trọng.

Tôi cởi giày, thấy Hạ Giai trong bếp đang nấu bữa khuya, dưới ánh đèn vàng ấm áp, mùi hương của canh trứng gà nóng hổi tỏa ra, thật khiến người ta thèm thuồng.

Mẹ lớn giọng gọi tôi trong tiếng máy hút khói: "Về rồi à."

"Dạ."

Tôi đặt chìa khóa và cặp sách lên kệ tủ, đi tới dựa vào khung cửa nhà bếp, nhìn bóng lưng Hạ Giai đang bận rộn trước bếp: "Hôm nay mẹ để cậu Cung tới đưa cơm tối cho con sao."

Đêm cuối thu đã hơi mát lạnh, thấy mẹ xoa tay tôi bèn chủ động đi qua đóng cửa sổ ban công lại.

"Hở?"

Mẹ bưng đĩa đặt lên quầy bếp, bởi vì ngạc nhiên mà động tác trở nên chậm chạp, giọng điệu khá khó tin: "Mẹ đang muốn nói với con đây, chiều nay cậu ấy ghé tiệm cà phê bọn mẹ, dọa ông chủ sợ quá chừng, đã thế hai người bọn mẹ còn chào nhau nữa."

"Nhưng người ta đến uống cà phê thật...Uống Espresso, cái loại mà giết chết hai con trâu ngay tại chỗ ấy." Mẹ nói: "Sau đó quản lý có việc ra ngoài để mẹ thay ca, mẹ nghĩ thầm thôi xong rồi, không đi đưa cơm cho con được rồi."

"Lúc đó chỉ nói chuyện chơi vậy thôi, không ngờ cậu ấy thật sự vui lòng giúp mẹ. Quả nhiên là người lăn lộn xã hội, nói lời giữ lời."

"Mẹ, mẹ chu đáo quá rồi."

Tôi cầm ly nước cam mới vắt làm bộ làm tịch uống một hớp, sợ mẹ lần ra được đầu mối gì đó trong lời nói của tôi, người khác thì không dám nói, nhưng mẹ của đứa trẻ nào cũng có khả năng khiến những chuyện mờ ám trong lòng các thanh thiếu niên bại lộ hết dưới đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của họ: "Con không muốn nợ anh ấy nhân tình, lần sau đừng vậy nữa nha mẹ."

"Ồ."

Mẹ đặt ly xuống, đột nhiên hỏi tôi: "Cục cưng, con muốn học nhạc không."

Tôi nhìn mẹ: "Cái gì cơ...."

"Mẹ nói là, bây giờ đi làm thực tập sinh vẫn kịp. Hỏi xem con có muốn theo nghệ thuật không, mẹ muốn nghe thử ý kiến của con." Mẹ chỉ vào thái dương: "Suy nghĩ thật lòng."

Đó từng là ý nghĩ đôi khi bị tôi cố gắng xua tan, được câu nói này khích lệ nó bỗng có xu hướng bùng lên lại từ đống tro tàn. Tôi nhất thời sững sờ không nói, không đáp cũng không chối từ, điều đó khiến tôi ý thức rõ được rằng trong lòng mình vẫn luôn âm thầm nảy sinh một chút xíu tâm lý gặp may như thế.

Muốn học âm nhạc.

Muốn được tiếp nhận giáo dục chuyên môn hơn, có thể chính đáng bước vào lĩnh vực đó, trực tiếp thi vào học viện âm nhạc, như vậy sẽ không cần lãng phí thời gian cho lớp học văn hóa mà bản thân không hứng thú nữa, từ đó có thể đạt được thứ mình mong muốn sớm hơn các bạn đồng trang lứa vẫn còn đang mờ mịt, dành nhiều tinh lực hơn cho những việc có ích với bản thân mới là tiết kiệm sinh mệnh, không phải sao?

Nhưng những điều đó có khả năng ư?

"Lần trước họp phụ huynh xong mẹ hỏi nhỏ cô giáo các con, cô nói bây giờ bắt tay chuẩn bị vẫn còn kịp." Mẹ dường như nhìn thấu muộn phiền của tôi, cố tỏ vẻ ung dung nhún vai một cái: "Tiền bạc gì đó con không cần lo, mẹ con vẫn có thể xoay được...Có điều nghe nói làm sinh viên nghệ thuật không dễ hòa nhập, tập huấn cũng rất cực khổ..."

"Không cần đâu mẹ," Tôi nặn ra một nụ cười với mẹ: "Con không đi đâu."

Sau đó không đợi mẹ nói thêm câu gì tôi đã xách cặp lên lầu làm bài tập.

Tôi không thể đi.

Nói cách khác, cho dù nhà chúng tôi gánh nổi tôi, nhưng cái giá phải trả là cả hai sẽ phải chịu áp lực cực lớn, thắt lưng buộc bụng, lại phải một lần nữa quay về những ngày tháng túng quẫn trước kia, vậy tôi đâu chỉ là ích kỷ?

Tôi không sống một mình, toàn bộ tương lai và đường lui tôi hoạch định sẵn đều phải bao gồm cả Hạ Giai, dù rằng ngoài miệng mẹ nói "Con có cuộc đời của con", "Mẹ sẽ ủng hộ con vô điều kiện" nhưng tôi cũng không thể tùy hứng làm ra chuyện như vậy.

Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay một lúc, mở đèn bàn, lấy đề luyện tập chưa làm xong trong giờ tự học buổi tối và vở sửa bài trong cặp ra, chép lại bài sai của kỳ thi thử lần trước, muốn giải lại bài cho hoàn chỉnh, nhưng lại phát hiện bản thân mình căn bản không nhớ nổi giáo viên trong tiết giảng những gì.

Phiền lòng muốn chết.

Tôi mở ngăn kéo, tìm thấy nửa bao thuốc lá vơ được từ chỗ Hà Béo lần trước, bật lửa cắm sẵn ở chỗ trống trong bao, đổ một cái là trượt ra ngay.

Tiếng vọng ti vi bên ngoài bỗng im bặt, chắc Hạ Giai chuẩn bị đi ngủ rồi.

Tôi đặt bút xuống, trở mình ngồi lên bệ cửa sổ, thân thể không tự chủ được ngậm thuốc lá vào miệng châm lửa. Đó rõ ràng là động tác không quá thuần thục, nhưng khi làm lòng tôi rất thản nhiên, có cảm giác như sắp gần đất xa trời khó hình dung nổi.

Vị cay sặc lại gắt, ngay cả đầu ngón tay cũng nhiễm mùi khói thuốc ghê người. Tôi biết mình không thể nghiện được, hút lâu dài sẽ hại cổ họng, thế nên hút xong điếu này là thôi, đeo tai nghe lên, nhìn hai hàng đèn đường tĩnh lặng cùng con phố không người hiu quạnh dưới lầu.

Gió thổi đầu óc khoan khoái hơn đôi chút, tôi nhảy khỏi bệ cửa sổ, gọi điện cho một người đã rất lâu không liên lạc.

Hắn bắt máy rất nhanh, giống như luôn chờ đợi từng giây từng phút.

"A lô, làm phiền anh rồi."

Tôi dí tàn thuốc vào ngoài rìa cửa sổ cho tắt lụi, nghe người đàn ông đầu dây bên kia cười nói: "Tôi biết cậu nhất định sẽ tìm tới tôi, tôi không nhìn lầm người đâu."

Giọng điệu vui mừng rất trong sáng.

Tôi ngập ngừng giây lát, cũng đổi giọng sang thái độ thiện lành hơn: "Lúc nào có thời gian, tôi có thể đến quý công ty tìm hiểu một chút."

"Ừm...." Bên kia truyền đến tiếng lật giấy, hình như Lâm Thụy An đang tra lịch trình, hồi lâu mới nói: "Thứ bảy tuần này đi."

"Chủ nhật không được sao?" Thứ bảy ban ngày tôi còn phải tự học.

"Thật ngại quá, chủ nhật tôi có sắp xếp rồi, cậu xem chiều tối thứ bảy có tiện không?" Hắn hoà nhã nói: "Sẽ không làm lỡ nhiều thời gian của cậu đâu."

Lời cũng nói đến nước này, tôi lấn lướt yêu cầu thêm nữa cũng không quá thích hợp, cho nên đồng ý ngay: "OK."

"Tới lúc đó lại gọi điện liên lạc, vẫn còn chuyện gì khác sao, nói nghe thử xem nào."

"Hết rồi." Tôi nói: "Chúc ngủ ngon."

Cúp máy, tôi tiếp tục giải tờ đề thứ mười của hôm nay, đêm nay lần cuối cùng nhìn đồng hồ, đã qua hai giờ từ lâu.

Tôi nhìn đèn bàn sáng cả đêm trước mặt, cuối cùng tắt nó đi, không kịp mơ một giấc mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro