Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hôm ấy, chúng tôi ngồi chơi đến tận một giờ khuya rồi mới nghe radio nửa đêm phát trên xe, ngồi xóc nảy như mộng du trở về nhà.

Tôi ngồi ghế phó lái, hưng phấn lúc nô đùa qua đi là từng cơn buồn ngủ ập tới, được gió ấm trong xe thổi vào, mắt tôi không mở lên nổi. Hà Cố lái được nửa đường giờ đang ngủ gà ngủ gật, Lý Khiêm Lam và Kiều Hinh Tâm ngồi dàn hàng ở ghế sau cũng nhanh chóng thiếp đi, cho nên đổi thành Hạ Giai có tinh thần hơn lái xe.

Sau đó Hà Cố ra sau ngồi, vừa ngả người vào lưng ghế chưa đầy một phút đã ngáy như sấm, trực tiếp oanh tạc Lý Khiêm Lam bật dậy: "Mịa nó động đất hả!?"

Kiều Hinh Tâm tỉnh bơ kéo đầu nó lại vuốt ve.

Lúc này chẳng ai còn buồn ngủ nữa.

Giờ này trên đường lớn vẫn có người, cơ bản đều là những quán ăn đêm đóng cửa hoặc những cuộc vui tàn, chúng tôi dừng xe ở quán bar, gọi Hà Cố dậy rồi ai nấy về nhà.

Kì nghỉ ăn không ngồi rồi chớp mắt đã trôi qua, mùng sáu năm mới chúng tôi lại quay lại trường tự học. Tuyết lớn liên tục mấy ngày liền, cơ hồ áp đảo gần hết mùa đông lạnh giá. Trong lớp học hơi ấm tràn ngập, chúng tôi nhìn tuyết rơi lả tả ngoài cửa kính, tan học ra sân đạp lên từng mảng tuyết trắng phau, chưa hết một tiết lại phủ dày thêm một tầng.

Nhân lúc hiện giờ không có tiết buổi tối, tôi lại tranh thủ thời gian đến quán bar làm thêm, thực ra là vì đã lâu rồi tôi không được hát, nó giống như một món nghề không thể bỏ bê, cách một khoảng thời gian cần phải ôn tập lại một lần, duy trì kỹ thuật cho thành thạo. Lý Khiêm Lam học được cách sáng tác trong kỳ nghỉ, vào giờ nghỉ của quán bar nó đem ra cho tôi và Kiều Hinh Tâm viết lời, Hà Cố vẫn gia nhập cùng đám chúng tôi như cũ, lúc quán không bận là chen ngay vào một chân, còn lôi nhạc cụ ra vừa hát vừa đàn, có lúc thì phụ trách làm trò hoặc ra lệnh một tiếng đuổi chúng tôi đi làm việc.

Đêm trước hôm khai giảng chính thức tôi gọi cho Cung Tuyển Dạ một cuộc, giọng điệu vờ như rất vô tâm tán gẫu về tình hình của anh dạo gần đây. Thật ra là tôi nhớ anh, nhưng lại chẳng biết bắt đầu nói từ đâu. Đối với tôi mà nói, "chủ động" đã là bước đột phá lớn nhất, tôi còn muốn vì một người mà thử làm thêm chút gì đó, quan tâm cũng được, chiều chuộng cũng tốt, cho dù đó chỉ là nghe giọng nói anh, hỏi anh suy nghĩ ra sao.

Hôm ấy tại sao anh lại hôn em?

Câu hỏi này cuối cùng tôi vẫn không hỏi, điều kiện tiên quyết là tôi không xác định được liệu đối phương có chịu khoan dung cho tôi hay không, hệ số độ khó quá cao, tôi không dám ngông cuồng khiêu chiến.

Nhưng tôi cũng cảm thấy thực ra trong lòng chúng tôi đều đã có câu trả lời, chỉ là chưa đến lúc thích hợp để thẳng thắn với nhau. Anh là người lớn, có câu chuyện và trải nghiệm của riêng mình, hơn nữa chúng đa phần là những thứ tôi không thể lĩnh hội được trong thời gian ngắn. Tôi không thể suy bụng ta ra bụng người, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.

Giống như chờ đợi bản thân lớn lên, đủ để xứng với anh.

Tháng ba, cuộc sống đi vào quỹ đạo. Thứ sáu đầu tiên sau khai giảng, trường tổ chức đại hội cổ động, phụ huynh làm người dự thính, nhìn một đám học sinh cấp ba phờ phạc như tín đồ tà giáo tiêm máu gà đứng dưới cờ đỏ gào thét tuyên thệ, phải vắt kiệt giọt thanh xuân cuối cùng cho kỳ thi đại học.

Cảnh tượng ấy dọa mẹ tôi sợ, những khẩu hiệu sởn tóc gáy kiểu như "Miễn là học không chết, thì phải học đến chết" đã kích động sâu sắc người mẹ trẻ này, trước mặt toàn thể phụ huynh mẹ ôm chặt tôi, kiên quyết che chở đứa con trai cao hơn mẹ một cái đầu vào lòng, yếu ớt nhưng cũng liều mạng khóc than: "Cái này quá điên khùng con mẹ nó rồi! Chúng ta không thi đại học nữa được không cục cưng ơi! Hu hu hu hu hu hu!"

Cô giáo và các vị phụ huynh xung quanh: "....."

Tôi mặt mày cứng đơ động viên mẹ: "Mẹ, đây là thi, không phải đi tham gia ôm bom tự sát."

Mẹ vẫn không nghe, không chịu thôi: "Mẹ không! Mẹ muốn con trai mẹ cơ! Còn là con nhặt được nữa chứ bà mẹ!"

"..."

Nói thật lòng, áp lực của tôi cũng rất lớn.

Có hôm buổi tối làm bài tập đến mười hai giờ đêm, đột nhiên tôi như bị tẩu hỏa nhập ma chạy khỏi nhà, vòng qua con phố khu nhà chúng tôi chạy ra đường lớn rồi lại quay về, cả người toát mồ hôi, cởi áo khoác ra trùm lên đầu, mặc áo ba lỗ ngồi dưới đèn đường mãi đến khi trời sáng, rồi giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra đi mua bữa sáng về nhà, tắm rửa, đi học.

Điều làm người ta đau khổ nhưng khó lòng trút ra, đó là mông lung và bất lực với tương lai. Thành tích của tôi rất có khả năng như vậy, gắng gượng đủ để đứng bên bờ vực điểm chuẩn vào trường trọng điểm, hễ không cẩn thận thả lỏng là rơi xuống ngay, ngã tan xương nát thịt.

Hạ Giai lấy kinh nghiệm của bản thân làm tài liệu tiêu cực, nói cho tôi nghe hồi đó mẹ cũng bán mạng sứt đầu chảy máu thi vào đại học, còn thi đậu trường tuyến một*, chuyện này vào thời của mẹ là ghê gớm vô cùng: "Nhưng lên đại học rồi mẹ chỉ nhận ra được hai điều. Điều đầu tiên, những gì mẹ đạt được và nỗ lực của mẹ không tỉ lệ thuận với nhau, mẹ cũng chẳng có được thứ mẹ muốn; Thứ hai, giáo viên lừa mẹ ba năm ròng là sẽ có ngày áo gấm về quê, đờ mờ đêm đi đường đừng để mẹ đụng mặt."

*Trường tuyến một là những trường trọng điểm quốc gia, có chất lượng giáo dục tốt.

Tôi: "...."

"Cho nên," Mẹ mặc áo sơ mi kiểu nam màu trắng và quần đùi jeans ngồi trên sàn nhà, cách hai câu hút một hơi thuốc, gảy gảy tàn thuốc: "Con cần cân bằng tâm thái, nhìn vào bản chất mới phải, giáo viên cứ hết lần này đến lần khác truyền bá tư tưởng cho các con, âu chỉ để khích lệ các con cố gắng qua được qua mấy tháng này, tương tự như adrenalin vậy, nhưng thuốc không thể làm cơm ăn, thay vì tôn sùng cái gọi là giá trị quan phổ biến, theo đuổi một thứ con chưa chắc là có muốn hay không, thì trước đó không bằng nghiêm túc đặt ra cho mình một mục tiêu, 'vào đại học', bước này phải được bao gồm trong mục tiêu đó của con, là 'Tôi muốn học đại học vì mục tiêu đó', chứ không phải 'Mục tiêu của tôi chính là vào đại học, vào xong rồi xách quần bỏ đi', mẹ hy vọng con hiểu rõ sự khác biệt trong đó."

"Không cần lo mẹ có thất vọng hay không. Mẹ mãi mãi không bao giờ thất vọng về con đâu."

Tôi nhìn mẹ, hoàn toàn không nhớ nổi trước đó đã cùng mẹ tâm sự những gì, chỉ cảm thấy mười hai năm về trước được người phụ nữ này nhặt về nhà là điều may mắn biết bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro