Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đứng phắt dậy gây ra động tĩnh rất lớn, làm giật mình đến đám học sinh cấp hai vừa chơi đùa vừa chuyên chú viết bài bên kia, trong nháy mắt cả bọn đều nhìn tôi.

Lúc này tôi mới để ý đến cách hành xử của mình có hơi không ổn, bất kể là ở nơi công cộng hay là ở trước mặt Hạ Giai.

Tay mẹ lắc lư giữa không trung nắm lấy cổ tay tôi, tưởng lầm là tôi tức giận.

Vẻ mặt ấy khiến lòng tôi lún xuống thành một hố sâu mềm mại, cơn nóng nảy vừa rồi cũng đúng lúc được dập tắt, tôi nắm ngược lại tay mẹ sờ nắn.

"Mẹ."

Tôi xách túi đựng cơm trên bàn: "Cái câu 'đập nồi bán sắt cũng phải cho con đi học', trước giờ chưa từng khiến người khác cảm động đâu ạ."

Tôi muốn dùng cách này để cứu vãn tình hình đã có phần hỏng bét, cho nên không để mẹ có thời cơ đáp trả, tôi đứng dậy bước ra ngoài.

"Con đi đây."

Thời khắc mặt trời lặn, ráng chiều phủ khắp con đường người xe như nước, trước cửa tiệm vọng ra tiếng nhạc tình ca câu được câu không, tôi bịt chặt lỗ tai để tiếng ù ù chặn hết chúng lại, băng qua con đường cây ngô đồng phủ bóng suốt mùa hè.

Trạm xe buýt vừa mới đưa một nhóm nhân viên văn phòng ríu rít đi xa, tôi đứng dưới tấm biển quảng cáo loang lổ màu sắc, một tay che mặt, nặng nề trút ra một hơi đè nén trong lòng.

Nếu như tôi có thể thi đạt thêm mười điểm thì tốt biết bao.

Trạm xuống còn cách nhà tôi một đoạn đường ngắn, tôi nhìn thời gian, gọi điện thoại cho Cung Tuyển Dạ.

Tiếng tít tít vang lên hai ba lần anh mới bắt máy, đầu dây bên kia có tiếng xe cộ chạy hỗn loạn: "A lô?"

Tôi men theo con dốc thoải được ánh nắng chiếu rọi đi thẳng lên trên, liếm liếm đôi môi bị gió nóng thổi khô khốc: "Em...Cũng không biết xem đây là tin tốt hay tin xấu nữa."

"Em nói đi."

Giọng anh được sóng vô tuyến truyền ra từ trong ống nghe, không sánh được với lúc nói bên tai dịu dàng trầm thấp, nhưng đủ để vỗ về những nóng nảy buồn bã của tôi lúc này: "Tốt xấu gì cũng không sao. Có anh đây mà."

Tôi bước vào mái hiên, một vùng bóng râm khoan khoái phủ xuống đầu tôi: "Coi như là...thi rớt đi."

"Tuyến một thiếu mười điểm, mà em định ở lại địa phương, học trường đại học bên khu dân cư mới kia."

Anh nghe tôi báo điểm xong thì lên tiếng phản bác: "Thi tốt mà, rớt chỗ nào đâu. Vấn đề là em học trường đó có hơi thiệt, không cân nhắc thêm trường nào khác sao?"

Gần như mỗi một chữ đều ẩn ý nói bóng gió rằng, anh có cách.

Tôi đã sớm đoán được anh sẽ nói vậy, nhưng sao tôi lại có thể giống như khi còn nhỏ lấy lý do bé bỏng yếu đuối, chuyện gì cũng ỷ lại vào anh được?

"Không ạ."

Tôi mở cửa vào phòng, cúi người thay giày: "Em quyết định xong hết rồi, anh thật sự không cần giúp em đâu."

Trong tiếng thở dài của anh cũng hòa lẫn nụ cười bất đắc dĩ: "Tại sao vậy."

"Cũng đâu phải kêu anh bao nuôi em, những chuyện này em có thể tự mình giải quyết." Tôi mở điều hòa phòng khách, dang tay dang chân ngã vào sô pha, gối đầu lên tay vịn, áp điện thoại lên một bên mặt. Trong phòng nhiệt độ hạ thấp trở nên rất yên tĩnh.

"Bao nuôi?" Anh xuống xe, dường như đang đi vào một tòa nhà trống trải nào đó, bước chân thong thả làm tôi nhớ đến thần sắc lơ đãng của anh trong lúc đi đường, dáng vẻ ngông cuồng tự đại: "Bao nuôi cũng được nha, anh đây biết lý lẽ, không có sở thích đặc biệt cũng không có đòi hỏi lươn lẹo, một tháng năm trăm nghìn, chịu không?" (Gần tỷ bảy á :)))

"Hở?" Tôi lật người, hướng mặt xuống dưới ôm lấy gối: "Nhiều quá, vậy em kiêm chức đi xem phim uống trà chiều hát tình ca cùng nằm ngủ với anh ha."

Đầu tiên là anh kinh ngạc, rồi lại giống như quen ăn bén mùi¹: "Giấu giỏi quá nhỉ², biết ăn nói như vậy, miệng cưng ngọt quá, nếm vào cũng ngọt nữa."

» Chú thích ¹, ²:
¹Gốc là Thực tủy tri vị, nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, ăn rồi còn muốn ăn thêm lần nữa. Cũng có thể giải thích là ngẫu nhiên làm một việc nào đó để thỏa mãn lòng tham nhất thời hoặc cảm giác mới mẻ, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy rất kích thích, về sau lại muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể thành thói quen, sở thích.
²Gốc là câu Chân nhân bất lộ tướng, ý chỉ rằng "cao thủ" chân chính sẽ không bao giờ để lộ bản thân trước mặt người khác. Họ sẽ không khoe khoang, tùy tiện thể hiện tài năng của bản thân trước mọi người.


Mặt tôi thoáng nóng lên, vội vàng ngồi dậy, nắm cổ áo phẩy phẩy trước cửa gió điều hòa: "...Thì anh cũng đã nếm qua rồi, xin giữ im lặng."

"Được được, anh có ngoan không nào."

"Ngoan."

Rõ ràng cái tôi thích là tác phong người lớn rộng lượng chín chắn của anh, nhưng cũng không tài nào ghét nổi cái hành động trẻ con này.

"Vậy mai mốt tụi mình đi xem phim uống trà chiều hát tình ca cùng nằm ngủ đi."

"Được."

Chắc đây chính là "yêu đương" nhỉ.

Đêm khuya, tôi đứng ở ngã tư chờ Hạ Giai tan làm, mẹ cầm theo một phần bánh kem phô mai tôi thích, thấy tôi liền dúi vào tay tôi trước tiên.

Sợ là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian này, không gì bằng tay trái dắt mẹ, tay phải xách bánh kem.

Suốt quãng đường mẹ con tôi không nói chuyện, chung quy chuyện ban ngày vẫn còn để lại vài vết xước trong lòng chúng tôi, dù sao cũng phải có một người chủ động xóa đi. Nếu phải chờ mẹ hạ mình mở miệng trước như thể là người có lỗi, vậy thì phận làm con tôi đây khó tránh khỏi quá là không hiểu chuyện.

Vào nhà, tôi mở nắp bánh kem trong suốt, pha cốc trà sữa, mời mẹ vào phòng khách ngồi, mang sổ tay tuyển sinh lật ra trước mặt mẹ, bình tĩnh hơn lúc chiều trình bày ý kiến của mình.

"Những lời mẹ nói trước khi thi, con đều nhớ rõ." Tôi nói: "Con biết bản thân mình muốn gì, vả lại không cần mẹ phải hy sinh vì con, như vậy con sẽ rất biết ơn, nhưng cũng sẽ rất khó chịu."

"Là mẹ sơ ý, không nghĩ đến cảm nhận của con." Mẹ ngồi đối diện tôi, tiếng máy sấy vù vù hong khô mái tóc vừa gội, mẹ dùng ngón tay lần lượt dò đọc những điều mục nhỏ trên sổ tay tuyển sinh: "Nếu nói vậy, coi như chúng ta vào trường tuyến hai, đó cũng là không thẹn với lòng thi đậu được vào, học thật tốt thì học ở đâu cũng là học...Vả lại nhìn sơ qua thấy trường này của họ cũng không thua kém gì nhỉ."

"Đúng ạ." Tôi nói: "Học phí cũng không đắt, đến lúc đó còn có thể xin vừa học vừa làm, mẹ con mình cứ sống như bình thường là được."

"Được, tốt...." Dáng vẻ mẹ gật đầu như thể đã bị tôi thuyết phục: "Mấy trường còn lại là dự bị à?"

"Dạ." Tôi chỉ chỉ vào các trường được khoanh đỏ ở hai trang sau, đó đều là trường nội tỉnh hoặc ở vùng lân cận, nhưng tôi nắm chắc trăm phần trăm sẽ ở lại nơi này: "Phương án đề phòng thôi ạ."

"Được, ngày đăng kí nguyện vọng mẹ về đi cùng con." Đôi vai run rẩy choàng khăn tắm của mẹ đứng dậy, có phần xúc động xoa xoa đầu tôi: "...Không nghĩ tới thì thôi, hễ nghĩ tới thật sự vẫn có chút không nỡ. Học gần một chút cũng tốt, nhớ con còn có thể gặp được, lễ lộc tết nhất cũng không cần phải chen chúc tàu xe...Ôi cái cảnh về quê ăn tết mấy năm trước cũng đâu phải con chưa từng thấy bao giờ...."

Tôi nghe mẹ nói chuyện, liếc mắt nhìn di động trên bàn một cái, Cung Tuyển Dạ gửi tới một tin nhắn.

"Chiều mốt em tới công ty anh đi." Ở giữa đính kèm một địa chỉ, còn viết thêm một câu: "Có người đến tìm anh, nói muốn gặp em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro