Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu qua đông tới mọi sự tạm ngưng, nhưng những người xung quanh tôi lại tề tựu trong tiết khí ngắn ngủi này để nở rộ tình yêu mãnh liệt.

Nghe nói có người giới thiệu đối tượng xem mắt cho Hạ Giai.

Lúc biết được tin tức chấn động đó tôi vẫn đang leo trèo trong thư viện sắp xếp đồ đạc, dán nhãn cho sách mới về, quét mã phân loại, đem những cuốn sách bị nhét lộn xộn để lại chỗ cũ theo thứ tự.

Làm xong việc, tôi vỗ bụi trên tay, nhàn nhã ngồi xuống thang. Một bên là ô cửa sổ kính thấp thoáng bóng cây đung đưa, bên kia là từng hàng từng hàng giá sách, trên đó có vài ô trống chưa được sách lấp đầy, giống như cái miệng thiếu mất răng.

Tôi mở tin nhắn đọc lại lần nữa như bị ám ảnh cưỡng chế, rồi nhảy xuống chạy đi.

Lòng vòng một hồi mới về đến nhà, tôi phát hiện dì Lật Tử cũng có mặt, dì đang giúp Hạ Giai chọn quần áo phù hợp, túi xách quăng trên bàn trà, không kịp quay đầu lại nói với tôi: "Tiểu Tức con về rồi sao! Mẹ con phải đi hẹn hò á con biết không!"

"...Vừa mới biết ạ."

Tôi vịn cửa thở hồng hộc, một tay huơ giữa không trung, muốn thu hút sự chú ý của Hạ Giai: "Mẹ, sao mẹ không nói sớm cho con biết."

"Nói con thì làm được gì cơ chứ."

Trái ngược với dì Lật Tử tràn đầy hăng hái, mẹ tôi đứng tạo dáng bên cạnh không mấy hứng thú, tóc đen lòa xòa, một chân xoạc dài, ngón tay kẹp điếu thuốc đã cháy một nửa, khôi hài cười nói: "Quý cô Lật, rốt cuộc là bà xem mắt hay là tôi xem mắt?"

"Không phải bà thì còn ai vào đây?"

Dì Lật Tử ướm hai bộ đồ lên người cho mẹ chọn, trông bộ dạng mẹ như kiểu đây không phải là việc của tôi thì dì lập tức nổi giận đùng đùng: "Tôi nói này bà đừng có điệu bộ nữa, nhá, huống chi người ta còn cất công đến chỗ tôi xin phương thức liên lạc của bà, người ta cũng không xấu đến độ nhìn một cái là tổn thọ đâu, hôm nay cuối tuần, bà đi gặp một lần thì có sao? Mất một miếng thịt của bà chắc?"

Hạ Giai lẩm bẩm: "...Phí hoài tuổi xuân quý báu của tôi chứ sao."

"Xùy, còn thanh với chả xuân, bà chị ơi tôi mong chị thành thật lên một tí."

"Bà mới là bà chị ấy!"

Tôi vội vàng lách vào giữa hai bà chị này, ngăn chặn cuộc chiến giữa đàn bà và tuổi tác, tôi nói: "Con đi với mẹ."

Mẹ không nhìn thẳng vào tôi, đi về phòng thay đồ, cất giọng sau cánh cửa tủ quần áo khép hờ: "Ừ, để con đi với mẹ đi."

Dì Lật Tử nhảy dựng lên: "Bà đưa Tiểu Tức theo làm gì?"

"Nói cho người ta biết là tôi có con trai nè." Mẹ tôi nói: "Tới lúc đó khỏi nói tôi mang theo món bất động sản lớn đi lừa đảo kết hôn."

Mẹ cố tình đấy.

Tôi biết mẹ căn bản không mong xem mắt thành công, mẹ đồng ý đi thường là do không muốn phật lòng ý tốt của người khác, những người phụ nữ hơn ba mươi còn dắt theo một đứa con nuôi như mẹ, chẳng ai có thể chấp nhận họ mà không có vướng mắc trong lòng. Bởi vì ở bên mẹ có nghĩa là phải cùng mẹ gánh vác tất cả trách nhiệm nuôi dưỡng đứa con trai là tôi, bao gồm cả những vấn đề nan giải về kinh tế và hôn nhân.

Muốn gặp được người đàn ông khác với lẽ thường, trừ phi mẹ đi trên đường lớn oan gia ngõ hẹp gặp nhau với tình yêu đích thực trong định mệnh – Xác suất đó còn lớn hơn hoặc bằng với việc được bạch mã hoàng tử lạch cạch quỳ xuống cầu hôn.

Không ai quy định phụ nữ hết tuổi thanh xuân thì không được phép lãng mạn cả. Nhưng bao năm nay niềm trông mong của mẹ với tình yêu đều đã bị cuộc sống phiền muộn mài mòn, giờ đây nhắc chuyện yêu đương cưới hỏi chăm chồng dạy con với mẹ đều giống như là hoa trong gương trăng trong nước, là những điều không thiết thực.

Mẹ nói xong còn nhìn tôi một cái như muốn tìm kiếm sự đồng tình. Tôi gật đầu nói phải.

Đâu ai biết rằng điều tôi càng không muốn thấy hơn đó là mẹ bị tình thế ép buộc, tin vào lòng hảo tâm "khuyên nhủ", tạm gả cho một người nghiêm túc nhưng lại không yêu mình, như vậy còn đáng sợ hơn là độc thân.

Nhưng trước áp lực của dư luận, theo hình thức thì vẫn phải đi. Tôi và Hạ Giai đến địa điểm mà đối phương đã chọn, một nhà hàng Ý rất nổi tiếng, khung cảnh trang nhã, phục vụ đều là nữ hầu gái mặc quần váy đen giống nhau, đi đứng nhẹ nhàng thướt tha, bày bát đũa trắng và hoa bách hợp ra giữa bàn ăn.

Tôi hỏi mẹ, Mẹ hồi hộp không?

Mẹ uống một hớp trà hoa hồng, nói, Hồi hộp cái lông, có phải xem mắt với Ngô Ngạn Tổ đâu.

Quý cô Hạ Giai tâm trạng tốt thật.

Tôi ngồi với mẹ hồi lâu, trà hoa hồng lại rót đầy, nhìn đồng hồ, vừa vặn còn năm phút nữa là đến giờ hẹn, một người đàn ông đeo mắt kính đẩy cửa bước vào.

Động tác của chú ta cẩn trọng, sợ lúc mở cửa sẽ va phải phục vụ bước nhanh trên hành lang, chú ta bước hai bước, rồi lại lui về bên bức tường trang trí màu bạc có thể làm gương soi, chỉnh trang vẻ ngoài của mình một chút.

Hiển nhiên chú có chuẩn bị mà đến, bỏ qua các bước điều tra rối rắm, mục tiêu rõ ràng, thế nhưng lúc đối mặt tôi chú cũng không thể lường trước được.

Tôi trợn tròn mắt, như con cá bị quăng lên thớt, mặt mũi thẫn thờ khó mà tuân theo vận mệnh vô thường.

Chu Tĩnh Dương?

Biểu cảm của Hạ Giai chẳng khác nào gặp quỷ sống sờ sờ giữa ban ngày ban mặt.

"Là anh à?!"

Hoặc là đối với mẹ, chuyện đối tượng xem mắt là Chu Tĩnh Dương có hơi vượt quá sức tưởng tượng chăng.

"...Tôi có thể giải thích."

Trước tiên chú giơ hai đầu hàng, cuối cùng tháo kính xuống, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, phiền muộn không thôi.

"Tiền thuê nhà tháng trước chẳng phải đã đưa cho anh rồi còn gì!" Hạ Giai xả xong mới nhận ra trước mắt không phải là lúc để nói chuyện này, sau khi móc nối nguyên nhân kết quả của sự việc một chút, mẹ đang tức giận bỗng trở nên ngẩn ngơ: "...Là anh hỏi xin Lật Tử số điện thoại của tôi sao?"

Đây không phải vở kịch vui, mà là kịch kinh dị.

"Không phải tôi." Chú lắc đầu: "Là bạn tôi, nhưng cậu ấy tạm thời có việc, chẳng may lỡ hẹn, bảo tôi đến xin lỗi cô..."

"Vãi thật."

Mẹ vỗ bàn đứng dậy, giọng điệu chế nhạo nhưng lại trông thở phào nhẹ nhõm: "Nếu như anh ta kết hôn anh có thay anh ta lấy vợ không."

"..."

Mẹ tôi đã bị khuất phục bởi tình cảm sâu nặng này.

Người đàn ông đối diện ngồi xuống dùng khăn ướt lau tay, vẫn giữ kiên nhẫn hết lòng giải thích: "Bạn tôi...Ừm, có thể cô không nhớ, cậu ấy từng mua một ly matcha ở quán cô, bên má trái có một nốt ruồi, cậu ấy mới là người muốn phương thức liên lạc của cô, nhưng lúc đó cô bận công việc, nên bèn nhờ cô Lật truyền lời. Cậu ấy không biết chúng ta có quen nhau."

"Công việc của cậu ấy tạm thời bị xáo trộn, không còn cách nào khác, nên cất công nhờ tôi đến xin lỗi cô, cô Hạ."

"Không sao." Hạ Giai nói: "Tôi hiểu rồi."

Trông mẹ có vẻ đã hoàn toàn chấp nhận hiện thực, màn biểu diễn soạn sẵn cũng đã thành một trang giấy lật qua. Mẹ nhìn thực đơn được thiết kế đẹp mắt trên bàn, vén tóc con hai bên thái dương ra sau, có lẽ người được chọn thay thế không tính là xa lạ này khiến mẹ thả lỏng hơn đôi chút. Mẹ thở dài một cái.

"Tới cũng đã tới rồi, thôi thì cùng nhau ăn bữa cơm đi."

Trong lúc đợi thức ăn lên, tôi rảnh rỗi đi vệ sinh gọi điện cho Cung Tuyển Dạ.

Bởi vì rất cần để tránh cho hai con người ngồi trên bàn ăn kia nghi ngờ.

Trong nhà vệ sinh được người ta đốt một đĩa đàn hương, tôi dựa vào máy sấy tay ở góc tường, cố gắng hết sức kể lại chuyện xảy ra cho anh một cách sinh động nhất.

"Cục cưng em về nhà cũng không nói với anh một tiếng..." Anh lầu bầu được nửa chừng lại không nhịn được cười: "Ế? Xem mắt sao?"

"Chú Chu thật đúng là người tốt," Tôi đỡ trán: "Em còn tưởng chú ấy sẽ lỡ lời phản chủ chứ..."

Nói tới đây tôi ngừng lại một chút, từ nãy tôi đã thấy đầu dây bên anh ồn ào lạ thường, lục đục ầm ĩ, không giống tiếng người.

Ngược lại giống như là tiếng máy khoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro