Chương 3: Chân Nhân Xúc Tu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Chân Nhân Xúc Tu.
Tô Thủy Nguyệt sau cơn mê mơ màng tỉnh lại, lưng eo đau nhứt không chịu nổi giống như bị xe cán qua, cả người thì vô lực không muốn động đậy. Hắn nheo mắt nhìn mành treo trên cao, từ từ nhớ lại từng chút một chuyện tối qua. Bách Phệ Thôn cùng Mộ Dung Uyên luân phiên thao hắn, áp dụng không biết bao nhiêu tư thế, cho đến khi hắn đã ngất đi vẫn cảm giác được xuyên xỏ không dứt từ phía dưới truyền tới. Thật mẹ nó chân thực quá mức, đến lúc này hắn vẫn không dám tiếp nhận sự thật hắn bị nam chính lẫn "em gái" của nam chính thao đến chết đi sống lại!

- Thủy Nguyệt huynh, đã dậy rồi sao?

Bách Phệ Thôn lúc này đi tới ngồi bên giường, một tay vuốt ve mặt hắn, vẻ mặt vô cùng tội lỗi cùng xót xa.

- Là do ta không tiết chế, hại huynh mệt mỏi như vậy.

Được rồi, nam chính ngươi cút đi chỗ khác có được không, đừng có dùng bộ dạng dụ dỗ các em gái đó mà áp dụng với hắn, hắn căn bản không phải nữ nhân yếu đuối được chứ?

- Ta không sao.

Tô Thủy Nguyệt khổ sở ngồi dậy, cảm nhận rõ rệt cơn đau từ phía dưới truyền tới làm cho hắn có chút hô hấp không thuận, thật mẹ nó đau quá đi mất! Lúc này cửa mở ra, từ bên ngoài một nam nhân y phục trắng thêu hoa nhàn nhạt như ẩn như hiện bước vào. Người này bộ dạng thanh tú kinh diễm, đuôi mắt dài hẹp như phượng, khóe mắt còn có một nốt ruồi đỏ như son, vô cùng câu nhân, khóe môi y nhếch lên một nụ cười tà mị.

- Thủy Nguyệt của ta đã tỉnh rồi sao, thích đến mức ngất lâu như vậy nha!

Là Mộ Dung Uyên! Thật mẹ nó vô liêm sỉ!! Nam nhân vô liêm sỉ nhất từ trước đến giờ mà hắn từng biết. Mộ Dung Uyên một đường đi tới, không nhanh không chậm cúi xuống hôn lên cánh môi vẫn còn ẩn ẩn sưng của hắn rồi khẽ liếm mép một cái. Tô Thủy Nguyệt rùng mình, bộ dạng Mộ Dung Uyên áp bách bức người làm hắn có chút không nỡ đẩy ra, trên đời này xinh đẹp đúng là một loại lợi thế, so với Bách Phệ Thôn cao to dũng mãnh thì Mộ Dung Uyên lại hoàn toàn trái ngược, thoạt nhìn mềm yếu vô cùng, nhẹ nhàng uyển chuyển, một dạng câu dẫn không thể nói thành lời.

- Mộ Dung Uyên, đừng có lợi dụng chiếm tiện nghi Thủy Nguyệt huynh!

- Ngươi thì biết cái gì, còn không thấy Thủy Nguyệt nhìn ta mê đắm như vậy sao?

Mộ Dung Uyên chỉ chỉ ngón tay trên ngực Bách Phệ Thôn, hai cái người này đến bây giờ cũng chưa có bình thường với nhau sao?

- Thủy Nguyệt huynh chọn ai!

Bách Phệ Thôn tức giận hất tay Mộ Dung Uyên ra chồm người tới trước mặt Tô Thủy Nguyệt, vẻ mặt vô cùng mong chờ.

.....Chọn cái rắm á! Hai người đều chơi ông đây đến chết rồi có được không?

- Ta không chọn ai cả. Muốn nghỉ ngơi.

Tô Thủy Nguyệt vừa muốn ngồi dậy thư giãn gặp phải tình cảnh này liền không muốn nghĩ nữa nằm phịch xuống giường.

- Thủy Nguyệt, ngươi phải chọn.

- Ngươi không được làm phiền Thủy Nguyệt huynh nghỉ ngơi, ngày mai bọn ta còn phải lên đường.

Bách Phệ Thôn dang người chặn trước không cho Mộ Dung Uyên làm phiền Tô Thủy Nguyệt, hai người cứ vậy giằng co qua lại ồn ào không chịu được.

- Các ngươi đi đâu.

- Đến Cửu Dương phái bái sư.

- Vậy ta cũng đi!

Tô Thủy Nguyệt nuốt nước miếng, kịch bản không phải như vậy nha! Mộ Dung Uyên trong sách không hề theo Bách Phệ Thôn đến phái Cửu Dương, lần này chẳng lẽ là vì hắn sao?

- Còn gia gia của ngươi?

- Hắn không phải gia gia, chỉ là một huynh đệ cải trang cùng ta đi kiếm tiền mà thôi. Không phải lo.

Tô Thủy Nguyệt muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Mộ Dung Uyên này vừa có dung mạo vừa có võ công, tiền cũng không thiếu, việc gì phải đi theo bọn hắn chứ, còn phải tốn tiền thuê cho bọn hắn một phòng lớn như vậy.  Y nhìn hắn thăm dò.

- Thủy Nguyệt, cơ thể đã tốt hơn hay chưa?

- Hai người các ngươi cút đi đi!

Tô Thủy Nguyệt khóc không ra tiếng, tốt, cơ thể hắn vốn rất tốt được chứ? Còn không phải tại hai tên quái vật này không chút lưu tình nào lăn qua lăn lại hay sao?

Tô Thủy Nguyệt mệt mỏi một lần nữa đi vào giấc ngủ, bụng đói cũng không buồn ăn chỉ muốn ngủ một giấc đến thẳng sáng hôm sau. Lúc này Bách Phệ Thôn và Mộ Dung Uyên đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi hắn thức dậy rồi lên đường. Tô Thủy Nguyệt đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên dòng chữ hiện lên.

"Nhiệm vụ phụ tuyến, chủ động hôn Bách Phệ Thôn và Mộ Dung Uyên mỗi người một cái. Thưởng Tích cốc đan có thể nhịn ăn trong vòng mười ngày. Không phạt."

Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy hai chữ cuối cùng mới thấy vui vẻ hơn một chút, hệ thống hôm nay đặc biệt tốt, không có phạt hắn. Mà tích cốc đan gì đó hắn căn bản không cần. Tô Thủy Nguyệt mặc lại y phục, tay cầm cái màn thầu cắn một miếng, cơ thể đã tốt hơn rất nhiều đi theo sau hai người Bách Phệ Thôn và Mộ Dung Uyên đến Cửu Dương phái. Hai cái người này cũng chẳng khá hơn, cứ đẩy qua đẩy lại chẳng ai nhường cho ai.

Cửu Dương thành là một thành đô phồn hoa bậc nhất, người đông như hội, tài nguyên cũng vô cùng dồi dào lại đặc biệt có linh khí rất thích hợp cho người tu chân tập hợp lại. Mà phái Cửu Dương ở nơi này khai tông lập phái đã hơn hai ngàn năm, là trụ cột tu tiên nổi danh. Năm nay lại đến thời điểm ba năm một lần phái Cửu Dương chiêu mộ đệ tử, trong vòng năm ngày đến ghi danh, hôm nay đã là ngày cuối cùng. Một vị sư huynh và một sư tỷ ngồi ở bàn lớn giữa sân ghi danh, chúng đệ tử khác thì phụ giúp việc khảo sát.

- Tên.

Vị sư tỷ lạnh lùng ngước mặt lên nhìn ba người trước mặt một cái rồi cũng cúi xuống.

- Bách Phệ Thôn, Mộ Dung Uyên, Tô Thủy Nguyệt.

- Được rồi, ba người các ngươi sang bên cạnh làm thí nghiệm linh căn, qua được thí nghiệm thì sẽ được thử sức nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được gia nhập phái Cửu Dương.

- Đa tạ sư tỷ.

Ba người Bách Phệ Thôn đi sang bên cạnh, ở đấy có một viên thạch to bằng bàn tay, trong suốt lấp lánh được gọi là Nghiệm linh căn. Mà người muốn tu tiên điều cần thiết nhất là phải có linh căn, linh căn chia làm năm loại đó là Kim, Thủy, Mộc, Hỏa, Thổ, còn có các loại biến dị linh căn thì vô cùng hiếm, trăm người gặp một. Người có linh căn sẽ tu luyện được công pháp thù hợp với hệ của mình, khi tiếp xúc với Nghiệm linh căn, hệ Kim sẽ phát ra ánh sáng vàng, hệ Thủy phát ra ánh sáng xanh dương, hệ Mộc phát ra ánh sáng xanh lá cây, hệ Hỏa phát ra ánh sáng đỏ và cuối cùng hệ Thổ phát ra ánh sáng nâu. Bách Phệ Thôn đặt tay lên Nghiệm linh căn, y không hề có một chút chần chừ nào, nam chính đúng là có phong thái của nam chính, cho dù trước hoàn cảnh nào cũng không làm bản thân thấy nhụt chí. Một thứ ánh sáng màu đỏ lóe lên, rực rỡ vô cùng, sau đó là một thứ ánh sáng tím chen vào.

- Hỏa linh căn và biến dị linh căn hệ Lôi.

Tô Thủy Nguyệt không có chút bất ngờ nào, trong sách cũng đã nói qua nam chính Bách Phệ Thôn anh dũng xuất chúng, ngay từ lúc khảo nghiệm linh căn đã làm không ít sư huynh đệ trong phái Cửu Dương ganh tị không thôi, linh căn biến dị là một điều không phải ai muốn cũng được.

- Là Lôi linh căn biến dị, đúng là nhân tài trăm người có một!

- Chắc chắn sẽ được Thanh Khê chân nhân nhận làm đệ tử thôi!

Tô Thủy Nguyệt nghe đến mấy chữ Thanh Khê chân nhân liền bất giác run lên, hắn phải bái người này làm sư phụ, bằng không sẽ phải bị các sư huynh đệ ở Họa Quan Các thao đến chết! Nhưng mà cơ sở nào để hắn giành được Thanh Khê chân nhân với nam chính cao cao tại thượng, anh dũng vô song này đây?

Bách Phệ Thôn vui vẻ lùi về, nheo mắt nhìn Tô Thủy Nguyệt một cái, Tô Thủy Nguyệt bị nhìn cũng không chút phản ứng tiến lên trên đặt tay lên Nghiệm linh căn. Ánh sáng màu xanh dương nhàn nhạt hiện ra.

- Thủy linh căn.

Nhân vật Lang Nha này tuy rằng chỉ có một hệ duy nhất là Thủy linh căn, nhưng sau này trên con đường tu luyện cực khổ cùng với công pháp ma giáo đã có thể đánh ngang tài ngang sức với nam chính Bách Phệ Thôn có hai linh căn, trong đó còn có linh căn biến dị. Lúc này Mộ Dung Uyên đã bước lên trên, trong sách nói qua người này là một nữ nhân thẹn thùng yếu đuối, thường xuyên bệnh tật cũng không có đi theo Bách Phệ Thôn đến phái Cửu Dương, lúc này lại biến thành nam nhân còn đi theo bọn họ, không biết là linh căn hệ gì?

- Mộc linh căn.

Mộ Dung Uyên là Mộc linh căn, cũng không phải loại linh căn mạnh mẽ hiếm lạ gì, nhưng Tô Thủy Nguyệt lại thấy y cực kỳ thỏa mãn, khóe miệng còn nở ra nụ cười tà tà không tên làm hắn có chút rùng mình run lên.

- Được rồi, bây giờ ta đưa các người đi làm nhiệm vụ.

Một vị sư huynh bộ dạng đoan chính, cười khả ái nhìn bọn họ, hai tay ra hiệu mời đi.

- Đi vào cấm địa, ba người sẽ phải chia ra. Bách Phệ Thôn linh căn Hỏa hệ và biến dị Lôi linh căn, tư chất rất tốt, đến khu vực yêu thú, trong vòng ba canh giờ thu phục được yêu thú cấp 3 thì hoàn thành nhiệm vụ, còn được thưởng yêu thú mà bản thân săn được. Mộ Dung Uyên linh căn hệ Mộc đến khu vực linh dược, trong ba canh giờ tìm cho ta ba gốc thảo dược được chỉ định. Tô Thủy Nguyệt thuộc hệ Thủy linh căn, ta đưa ngươi đến Thủy Linh cốc, thử sức chính mình, có thể ngâm mình trong Thủy Linh cốc ba canh giờ thì xem như hoàn thành nhiệm vụ.

- Đa tạ sư huynh.

- Gọi ta là Thư Mục là được rồi.

Tô Thủy Nguyệt có chút đứng không vững, người này là Quân Thư Mục! Nhưng mà rõ ràng Quân Thư Mục trong sách là một nữ nhi a, hơn Bách Phệ Thôn bốn tuổi, sau này cũng bị y thu vào hậu cung.

Đệch bà nó! Tại sao nữ nhân trong hậu cung của Bách Phệ Thôn đều mọc cờ him hết thế này, thử hỏi sau này ngựa giống này làm thế nào trải qua mỗi đêm được đây?

Quân Thư Mục vẽ ra một trận pháp, sau đấy rất nhanh Tô Thủy Nguyệt đã được đưa đến một nơi hoang vu, nhưng cũng cực kỳ đẹp, trải dài là rừng trúc xanh ngát không có điểm dừng.

- Đi vào rừng trúc một khoảng sẽ thấy một hồ nước gọi là Thủy Linh cốc, ngươi cứ ngâm mình trong đó ba canh giờ. Dưới chân ngươi là một chuông Linh Lung, hãy cầm theo, không chịu được thì hãy rung chuông, ta sẽ đưa ngươi ra.

- Đa ta Thư Mục sư huynh.

Tô Thủy Nguyệt nói một câu đa tạ sau đó nhặt cái chuông dưới đất lên cho vào trong ngực áo rồi bước vào bên trong. Hắn đi tầm hai trăm bước thì bắt gặp một hồ nước đang bốc hơi ngùn ngụt, nhìn không thấy đáy. Tô Thủy Nguyệt chần chừ trong chốc lát rồi cũng thoát hết y phục chỉ để lại cái quần rồi bước xuống dưới. Thì ra là một cái hồ không khác gì băng lạnh hết!Bốc hơi ngùn ngụt vậy mà lại là hơi lạnh, lạnh muốn chết hắn rồi! Tô Thủy Nguyệt co rúm không dám bước tiếp, chỉ mới một chân bước xuống đã cảm thấy giống như bị đông đá, hắn run cầm cập muốn bước lên. Nhưng mà nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì không thể vào được phái Cửu Dương, càng không thể nào bái được Thanh Khê chân nhân làm sư phụ, cuối cùng sẽ bị đưa đến Họa Quan Các để các huynh đệ đồng môn thao.

....Khoan đã! Nếu hắn không thể vào được phái Cửu Dương thì sẽ chẳng thể bị phân đến Họa Quan Các!!! Đệch.... Sơ hở lớn như vậy mà bây giờ hắn mới nhận ra a! Tô Thủy Nguyệt sau khi nghĩ thông suốt liền hùng hổ bước lên bờ, ai mà ngờ được hắn vừa rụt chân lên thì trượt chân ngã ùm xuống nước. Hắn không có biết bơi, tiếng nước ùng ục làm hắn thở không nổi, trước khi ngã xuống hình như hắn có quơ tay làm dịch chuyển một phiến đá, làm nước trong hồ biến thành một lốc nước, cuốn hắn trôi tụt xuống dưới. Tô Thủy Nguyệt hô hấp không nổi muốn buông xuôi thì cơn lốc dừng lại, hắn ngã sõng soài trong một hang động mờ mờ ảo ảo, trước mắt là một con đường phủ đầy rêu xanh. Tình huống này hoàn toàn không hề xảy ra trong sách.

Tô Thủy Nguyệt không thể tìm được lối ra nào khác đánh phải men theo con đường đấy đi tới, tiếng nước nhỏ lách tách vang vọng bên tai làm hắn sợ hãi không thôi. Đi được một khoảng xa thì trước mắt hắn lộ ra một vùng sáng, hình như là lối ra, Tô Thủy Nguyệt bước nhanh tới, chỉ là phía trước không phải lối ra mà chỉ có một vị tiền bối đang ngồi đả tọa, ánh sáng xung quanh là do rêu phát quang tạo thành. Tô Thủy Nguyệt vẫn còn trong cơn lạnh run mở miệng hỏi.

- Tiền bối, ta tên Tô Thủy Nguyệt trong lúc khảo thí bị lạc vào đây. Xin hỏi có con đường nào để trở ra hay không?

Vị tiền bối nọ khẽ mở mắt, đuôi mắt dài hẹp, tròng mắt màu xanh như nước sâu thẳm không thấy đáy, Tô Thủy Nguyệt bị đối phương nhìn thì cảm thấy căng thẳng đến cứng người. Vị tiền bối này trẻ như vậy, nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy là một người không ít tuổi, hắn suy nghĩ, tu chân giới này người đạt đến cảnh giới Nguyên Anh trở lên thì có thể giữ được dung nhan của bản thân lúc đó, sau này sẽ không bao giờ già đi.

- Ngươi đến phái Cửu Dương bái sư?

- Đúng vậy. Tiền bối người có biết làm như thế nào để bái Thanh Khê chân nhân làm sư phụ hay không?

Tiền bối nọ nheo mắt, nhìn một lượt từ trên xuống dưới Tô Thủy Nguyệt, tận hưởng mùi hương nhàn nhàn phát ra từ cơ thể hắn, mùi hương mà y đã tìm kiếm nhiều năm qua. Y nói.

- Bất quá, phải có một điều kiện.

- Điều kiện gì xin tiền bối cứ nói, ta sẽ dốc hết sức.

Tô Thủy Nguyệt đứng thẳng người. Hắn thật sự không muốn bái Thanh Khê chân nhân làm sư phụ một chút nào bởi vì đã tính toán được đường lui. Vậy mà không ngờ hệ thống chết dẫm lại như đoán được suy nghĩ của hắn, ngay lúc hắn rơi vào trong hồ hiện lên một dòng chữ.

"Không thể nhập môn phái Cửu Dương, không bái được Thanh Khê chân nhân làm sư phụ thì lúc rời đi gặp phải thổ phỉ, bị mười người cùng thao."

Mẹ nó đúng là ép người quá đáng. Mười người cùng thao, còn có thiên lý hay không đây? Hắn chỉ mới cùng hai người Bách Phệ Thôn và Mộ Dung Uyên thôi đã cảm thấy muốn nằm liệt giường luôn rồi, còn muốn hẳn mười người cùng làm thật đúng là tìm chết.

Lúc này vị tiền bối kia chậm rãi nói ra điều kiện của y.

- Làm lô đỉnh của ta.

Làm lô đỉnh của ta, làm lô đỉnh của ta, làm lô đỉnh của ta! Tô Thủy Nguyệt hắn không có nghe nhầm chứ, hắn làm sao có thể không hiểu lời vị tiền bối này có nghĩa là gì.

- Tiền bối, ta...

- Thuần âm chi thể như ngươi rất thích hợp làm lô đỉnh. Dĩ nhiên ngươi đồng ý thì ta sẽ có cách để Thanh Khê nhận ngươi làm đệ tử.

Tô Thủy Nguyệt lại suy nghĩ một hồi, so với việc bị một người thao còn tốt hơn mười người gấp mấy lần. Hơn nữa vị tiền bối này đã lớn tuổi, cơ thể lại có phần mảnh mai, hẳn là sẽ không làm ra cái gì kinh hách. Hơn nữa một người làm thì đâu thể sánh được với Mộ Dung Uyên và Bách PhệThôn, chắc chắn là sẽ dễ chịu hơn nhiều. Tô Thủy Nguyệt gật đầu đáp ứng.

- Để được làm đệ tử của Thanh Khê chân nhân, ta chấp nhận.

Nhận được lời đồng ý, tiền bối nọ cũng không tỏ vẻ vui mừng gì, y quét mắt nhìn Tô Thủy Nguyệt thêm một lượt nữa. Tô Thủy Nguyệt run run nhìn từ cơ thể tiền bối nọ tỏa ra vô số sợi dây leo, to ngang ngửa cổ tay tiến tới chỗ hắn, chúng quấn lấy hai tay hai chân hắn kéo lại gần. Những sợi dây leo khác không ngừng mơn trớn, từ mặt, đến cổ, trên cả khuôn ngực không một mảnh vải của hắn.

- Tiền bối...

- Ta chính là Thanh Khê.

Tô Thủy Nguyệt thất thố không nói thành lời, chẳng phải Thanh Khê chân nhân nên ở chỗ của Bách Phệ Thôn, nhận ra được năng lực của nam chính liền nhận nam chính làm đệ tử hay sao? Tại sao tự dưng lại chạy đến chỗ này, còn muốn hắn làm lô đỉnh nữa là sao chứ, tại sao kịch tình cứ luôn thay đổi như vậy?

- Aa... Thanh Khê chân nhân, người...

- Sau này ở nơi có ta và ngươi chỉ cần gọi Thanh Khê là được.

Thanh Khê dùng dây leo nâng chân Tô Thủy Nguyệt lên ngang mắt mình, vô cùng tự nhiên liếm lấy ngón chân hắn, hôn lên bàn chân hắn, từng chút một chen vào kẽ chân hắm liếm láp.

- A a... Thanh Khê, dừng lại!

Ngón chân hắn thật sự rất mẫn cảm, bị liếm đến cả người run lên, thở dốc hồng hộc, khóe mắt còn chảy ra hai giọt nước. Dây leo lúc này tiết ra dịch nhớp nháp di chuyển tới trước mặt hắn, trên đầu còn có một cái miệng nhỏ, chảy ra những giọt nước đặc sệt từ từ tiến vào trong miệng hắn. Hai cái dây leo khác cũng vui vẻ tiến tới, ở trên ngực hắn mơn trớn du ngoạn, mở cái miệng nhỏ ra ngậm lấy hai khỏa thù du màu nâu sẫm, vừa cắn vừa mút.

- Aa... Ưm... A, Thanh Khê, ta không chịu được!

Tô Thủy Nguyệt cả người cong lại như con tôm lại chẳng cách nào vùng vẫy ra được, thân thể từ trên xuống dưới bị dây leo cố định lại. Một cái dây leo khác bắt đầu chui vào trong quần hắn, quấn lấy eo hắn, luồn lách qua tiết khố hắn, từng bước từng bước nuốt lấy dương vật đã bán cương của hắn.

- Aaaa, aa...

Tô Thủy Nguyệt khó khăn thở dốc, nhìn bên trong quần mình loạn thành một đoàn, miệng lại bị một dây leo xâm chiếm chỉ có thể phát ra tiếng ưm a không rõ hình dạng. Chỉ khi được buông tha hắn mới có thể dùng hết sức lực nói được mấy chữ muốn Thanh Khê dừng lại nhưng cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì, càng kích thích người đến khi dễ. Ba bốn cái dây leo ở dưới chân hắn, cắn lấy quần hắn xé ra, rất nhanh đã đem cơ thể hắn hoàn toàn trần truồng phơi bày ra trước không khí. Nhìn tình hình trước mắt Thanh Khê chân nhân cũng không để cho Tô Thủy Nguyệt có cơ hội giãy giụa, y điều khiển dây leo trơn nhẵn bằng khoảng một ngón tay chui vào tiểu huyệt màu hồng của hắn, ma sát với thành tường mỏng manh làm hắn bất giác rên lên một tiếng. Cảm nhận rõ ràng một thứ chất lỏng tràn ra trong đó, nóng đến mức muốn đốt cháy, dây leo nhỏ cứ như vậy ma sát chậm rãi khơi gợi lên dục vọng sâu thẳm bên trong hắn.

Tô Thủy Nguyệt bị động chạm rất nhanh đã có cảm giác, tiểu huyệt cơ khát bắt đầu tiết ra dịch ruột non hòa với dịch từ dây leo tiết ra, thân thể uốn éo không ngừng. Hắn cả người đỏ bừng, từ tiểu huyệt truyền đến cảm giác trống rỗng không thành lời, Thanh Khê liền hiểu ý đem vô số dây leo nhỏ chen vào tiểu huyệt hắn, từ từ tách mở xoa bóp. Cơ vòng bị nới rộng hết cỡ để dây leo to lớn đi vào, ma sát với tường thịt mềm mại, từng chút, từng chút một không thương tiếc chà xát lên tuyến tiền liệt của hắn.

- Ưm... aa, Thanh Khê, tha cho ta!

Miệng Tô Thủy Nguyệt lúc này đã được buông tha, hắn rên rỉ van xin tha thứ nhưng đi vào tai Thanh Khê lại là âm thanh động tình kiều diễm dụ người đến phá, y kéo hắn lại gần, môi hôn lên môi hắn, lưỡi quấn lấy lưỡi hắn, ở trong khoang miệng hắn ngang dọc dò xét không chừa một kẽ hở. Bộ dạng đoan chính của một vị tiền bối lúc này cũng đã rũ xuống thay vào đó là một nam nhân đang động tình buông ra tiếng thở dốc, hai tay Thanh Khê chân nhân mơn trớn khắp cơ thể Tô Thủy Nguyệt, làn da mát mẻ mang theo hơi nước của đối phương làm y hô hấp có chút trì trệ. Thanh Khê tu hành hơn nửa đời, dùng qua mọi cách thức, tìm vô số lô đỉnh, nhưng đây đúng là lần đầu tiên gặp qua một thuần âm chi thể làm y hứng thú đến như vậy, bức y trướng đến muốn nổ tung.

Thanh Khê lúc này đem dây leo tự cởi y phục chính mình ra, làn da y xanh xanh trắng trắng, đã tu luyện lên đến đỉnh cao Hợp thể kỳ, y đã hợp nhất cơ thể mình cùng linh căn hệ Mộc, ngoài khả năng điều khiển được thực vật, từ cơ thể y cũng có thể mọc ra được thực vật, linh thảo, tùy ý nuôi dưỡng. Số dây leo này cũng vậy, y luôn dùng để bắt lấy con mồi mà bản thân mong muốn.

- A... a!

Tô Thủy Nguyệt trợn trắng mắt nói không ra tiếng, Thanh Khê chân nhân đã cởi hết y phục của y xuống, vật giữa hai chân y làm hắn nuốt nước miếng liên tục. Dương vật Thanh Khê gân guốc dữ tợn, quy đầu to ngang ngửa một đấm tay người lớn, vừa dài vừa to, cũng phải trên dưới một xích (33cm). Mẹ nó lừa đảo, một người dáng vẻ nhỏ nhắn như vậy tại sao lại mọc ra một cây dương vật giống như của loài ngựa vậy hả? Tô Thuỷ Nguyệt trợn trắng mắt há miệng không biết nên nói gì mơi phải, Thanh Khê chân nhân cũng đang nhìn hắn, y nhếch môi lên đầy khiêu khích.

- Thèm sao? Rất sớm vi sư sẽ bồi ngươi ăn no!

Đệch....! Thèm đầu ngươi á! Thứ đó căn bản không thể bồi ai có được không, sẽ chết người đó!!! Tô Thủy Nguyệt vùng vẫy muốn thoát ra nhưng những động chạm như có như không điên cuồng quấn lấy làm hắn gần như ngã gục, hắn đầu chôn trên hãm vai Thanh Khê chân nhân nức nở rên rỉ. Thanh Khê chân nhân hai tay giữ lấy đùi hắn, bóp bóp nén nén mấy cái rồi nâng hắn lên, mấy sợi dây leo trong tiểu huyệt cũng rút nhanh ra ngoài thay vào đó là dương vật gân guốc đã trướng đến phát đau của y.

- Đ-đừng... Thanh Khê! Rất to... Aa!

Mặc kệ Tô Thủy Nguyệt nức nở khóc lóc, Thanh Khê chân nhân vẫn đem hai tay tách hai bên cánh mông hắn, từ từ chen vào, quy đầu to lớn bị cơ vòng chật hẹp chặn lại, vô cùng khổ sở.

- Bảo bối nhỏ, thả lỏng một chút. Sau này mỗi ngày đều phải tiếp nhận ta như vậy, chi bằng lúc này tập làm quen đi.

Tô Thủy Nguyệt điên cuồng lắc đầu, hắn căn bản không muốn mỗi ngày đều tiếp xúc thứ to lớn này được chứ, là do hắn sai lầm khi chấp nhận làm lô đỉnh của Thanh Khê chân nhân, thứ này đâu có còn thuộc phạm vi dương vật của loài người nữa!

- Aaa... A.. Ưm... Aa!

Tô Thủy Nguyệt run rẫy co quắp chân, Thanh Khê lúc này ở trên cổ hắn liếm láp, hôn lên tai hắn, cắn mút nơi yếu đuối của hắn, điều khiển dây leo an ủi dương vật hắn làm hắn không tự chủ được rên rỉ càng to, cơ thể cũng thả lỏng hơn không ít. Thanh Khê nhân lúc này tách mở tiểu huyệt hắn, một đường tiến vào. Tô Thủy Nguyệt giống như hít phải một ngụm khí lạnh, rống đến khàn giọng, đau, đau chết hắn đi, so với bị hai dương vật của Bách Phệ Thôn và Mộ Dung Uyên cùng thao còn khổ sở hơn.

- Đau... Hức...! Ta đau quá!

Thanh Khê chân nhân vẫn duy trì tư thế ngồi, để Tô Thủy Nguyệt từ trên ấn xuống, thấy hắn đau đớn cũng dùng lực nhẹ hơn, từ từ tách mở, tay cùng dây leo ở khắp thân thể hắn kích thích các điểm mẫn cảm để hắn có thể quên đi đau đớn. Cho đến khi dương vật Thanh Khê chân nhân đi vào hết thì Tô Thủy Nguyệt cảm giác như cả dạ dày cũng bị chọc thủng, ruột non ruột già đều giống như bị xáo trộn lên cả, hít thở cũng không nổi. Nhưng rất nhanh những cảm giác này đã bị khoái cảm thay thế, ruột non của hắn tiết ra nhiều hơn bôi trơn để dương vật Thanh Khê chân nhân dễ dàng di chuyển. Từng chuyển động nhẹ nhàng của Thanh Khê chân nhân đánh lên tường thành mỏng manh của hắn, quy đầu to lớn hôn lên từng nếp gấp trong nội bích hắn, dịu dàng kích thích, dẫn dắt hắn đến sung sướng tột cùng, tiếng rên rỉ thanh thoát cũng đã bắt đầu có dấu hiệu buông lỏng.

- Aa, Thanh Khê... Thanh Khê!

Tô Thủy Nguyệt nức nở khóc lên, miệng hắn ở ngay bên tai Thanh Khê chân nhân gọi tên y không ngừng, hai thân thể trần trụi nóng rực dán sát vào nhau, mồ hôi chảy xuống đất từng giọt tách tách, tóc rơi loạn vô cùng kích thích. Thanh Khê y là một nam nhân tính dục bình thường nào có thể chịu được ở bên tai có một âm thanh động tình liên tục gọi tên mình. Y rất nhanh thay đổi tư thế đem Tô Thủy Nguyệt đặt nằm ngửa xuống, hông eo bắt đầu di chuyển kịch liệt, ra ra vào vào, vừa điên cuồng lộng vừa vận hành tâm pháp tu luyện song tu, thổi bên tai hắn.

- Đọc theo ta.

Tô Thủy Nguyệt mơ mơ màng màng đọc theo nhưng lời Thanh Khê đã nói, đây là tâm pháp song tu mạnh mẽ nhất từ trước đến nay, không chỉ nâng cao công lực, còn có thể làm cho tiểu huyệt Tô Thủy Nguyệt càng ngày càng mẫn cảm, sau này dễ dàng tiến vào hơn, lại càng lưu luyến dương vật của nam nhân nhiều hơn. Hai mắt Tô Thủy Nguyệt mơ màng một tầng hơi sương, eo cơ hồ bị gập lại, cả người giống như sắt nung đỏ ửng, hắn lúc này đã bị tình dục khống chế sung sướng đến nổi một chút kháng cự cũng không có. Hắn để mặc cho dương vật giống như cái chày lớn kia liên tục giã vào người mình, cắm cắm rút rút không có dấu hiệu muốn dừng.

- Sướng quá... Thanh Khê... Aaaaaa! Chậm chút! Aaa!!!

- Thật thoải mái... Chỗ đó, aaa, sướng, sướng chết mất! Aaaaa!

Tô Thủy Nguyệt không kiềm nén được sung sướng tột cùng trong thân thể, hắn liên tục buông lời tán thưởng, hai chân co lại quấn lấy eo Thanh Khê chân nhân không muốn y tách ra, hắn ở trên thân thể vô số dây leo đang dây dưa quấn lấy. Hắn không biết bản thân đã bắn ra bao nhiêu lần, chỉ biết là càng lúc càng sướng, dù cho cả đời này chết chìm trong khoái cảm này cũng không có vấn đề gì.

- Bảo bối nhỏ, nuốt hết của ta!

Thanh Khê chân nhân sau hơn một canh giờ dây dưa cũng đưa đẩy hông kịch liệt hơn, tốc độ cắm rút giống như cuồng phong đánh tới, tiếng lép nhép của dâm thủy pha lẫn tiếng bạch bạch giữa da thịt động chạm vào nhau vô cùng hài hòa dâm mỹ. Hai tay y ở trên eo Tô Thủy Nguyệt bóp chặt, hông dùng hết lực đẩy mạnh một phát đến tận cùng, đem toàn bộ tinh túy trút vào trong cơ thể hắn. Giọng y khàn đặt thở dốc.

- Cắn thật tốt, sau này vi sư chỉ muốn một mình ngươi. Điều giáo ngươi trở thành một lô đỉnh tuyệt vời nhất!

Thanh Khê sau khi phát tiết vẫn cảm thấy chưa đủ liền xoay người Tô Thủy Nguyệt lại, y ấn lưng hắn nằm xuống đât, mông vểnh cao, từ phía sau công kích. Tô Thủy Nguyệt này là thuần âm chi thể rất thích hợp làm lô đỉnh, chỉ cần bồi dưỡng tốt một chút, ra ngoài cùng nam nhân tu luyện, gia tăng công lực, sau đó y lại ngoạm lấy hết số công lực đó. Một sự mỹ mãn làm y không khỏi nhếch môi cười. Tô Thủy Nguyệt lúc này không hề biết toan tính của Thanh Khê, chỉ biết cơ thể mình từng đợt từng đợt dâng lên khoái cảm cuồn cuộn. Sướng đến nổi hai mắt díp lại, mê sảng than khóc. Ngay cả dòng chữ của hệ thống trước mắt cũng đọc không rõ ràng.

"Nhận thấy ký chủ nhận được tinh dịch của người khác, tăng lên một cấp. Thưởng ẩn cùng Thanh Khê chân nhân giao hợp +100 điểm hấp dẫn."

Tô Thủy Nguyệt há hốc miệng thở dốc, cái gì cũng không màn nữa, hai tay buông lỏng chờ đón lần cực khoái tiếp theo đổ ập trên người mình.

**Yêu thương mình thì ghé facebook tìm đọc tác phẩm H văn mới để ủng hộ mình nhé. Viết về thể loại Tận thế, H văn, 18+, dị năng, np, H tục, có cảnh H giữa người và zombie nha ^^
facebook: http://facebook.com/hanh0207

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro