Chương 20: Say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày sóng gió cứ thế qua đi, buổi tối sau khi tắm xong Vương Tuấn Khải vẫn quyết định gọi cho mẹ anh, chắc hẳn bà ấy đang rất lo lắng.

Điện thoại nhanh chóng được kếp nối, một giọng nữ thanh thoát từ bên kia truyền tới, khẩn trương đến nói năng có chút lộn xộn: "Khải Khải, con không sao chứ, tại sao đến bây giờ mới gọi cho mẹ, có cần mẹ đến rước con không. Lão Vương, ông mau bảo nó...".

"Mẹ à, con rất tốt". Vương Tuấn Khải tự nhiên hiểu được nỗi lo lắng của bà, giọng điệu mềm mỏng mang ý tứ trấn an: "Con đang ở nhà một người bạn, rất an toàn, đám nhà báo chắc chắn sẽ không tìm được, người yên tâm".

Bên kia yên tĩnh một lúc, đột nhiên truyền đến tiếng nức nở đứt quãng, thanh âm ngày thường êm dịu bây giờ lại có chút day dứt: "Đều tại ông, người bình thường có gì không tốt, hài tử không phải nên bướng bỉnh tùy hứng sao? Ông nói xem lần cuối cùng nó cười với ông là khi nào rồi, tại sao cứ phải bắt nó gánh lấy cái ước mơ dang dở của ông? Vậy còn cuộc đời của nó thì sao? Ông sao lại nhẫn tâm như vậy, con trai của tôi, không cho phép ông đối xử như vậy...".

"Tôi làm vậy không phải vì tốt cho nó sao, tôi hao tâm tốn sức dàn xếp cho tương lai của nó là hại nó sao? Ngược lại, bà xem nó làm ra chuyện gì, đồng tính luyến ái còn bị người ta chụp được, chuyện đáng chê cười thế này mà nó còn dám, mặt mũi của tôi cũng bị nó vứt hết". Thanh âm của Vương Tĩnh không nhỏ, dường như đang rất tức giận, lời nói cũng không kiềm chế được.

Vương Tuấn Khải bên này nghe hai người lớn tiếng qua lại, càng nói càng chói tai, biết mình xen vào cũng không giải quyết được gì nên dứt khoát tắt máy, đi đến ban công đang có từng đợt từng đợt gió thổi qua.

Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, những ngôi sao bắt đầu giăng kín cả một khoảng, Vương Tuấn Khải không có tâm tình để thưởng thức, sự chú ý nãy giờ vẫn đang rơi vào thân ảnh đang uyển chuyển bơi lội bên dưới.

Vương Nguyên dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia, xoay người đưa mắt ngước nhìn ban công tầng hai, ngây ngô cười.

"Cậu không lạnh à?". Vương Tuấn Khải nói với người bên dưới, giọng nói đều đều không mang theo cảm xúc nhưng ánh mắt ẩn hiện chút nhu hòa.

"Thật lạnh nhưng cũng thật thích". Vương Nguyên giọng nói hơi run nhưng nụ cười trên môi vẫn không biến mất: "Cậu muốn thử không?". Nói xong câu này, không biết lại tưởng tượng ra cái gì, giọng điệu lên cao vài phần, nhìn qua rất phấn khởi.

"Tự cậu chơi đi". Vương Tuấn Khải xem như không thấy nhiệt tình trong ánh mắt kia, bỏ lại một câu rồi đi vào phòng.

"Chơi gì chứ, đây rõ ràng là rèn luyện thân thể, nâng cao sức khỏe có biết không?". Vương Nguyên bĩu môi nói thầm: "Vô vị". Lại tiếp tục thả mình vào dòng nước.

Lại một đợt gió lạnh kéo tới, thân thể Vương Nguyên vô thức run lên, quyết định vào bờ, thầm nghĩ, bơi thôi không cần phải liều mạng như vậy.

Chân còn chưa bước lên bật thềm đã bị một cái khăn mềm mại phủ lên đầu, tầm mắt phía trước bị cản trở nhưng vẫn nhìn thấy đôi dép lê quen mắt phía dưới, đôi này với đôi của cậu chính là một cặp, vừa nghĩ vậy đã khiến cậu phấn khích đến cười ra tiếng.

"Được rồi, mau vào nhà thay quần áo". Vương Tuấn Khải không xa lạ với bộ dáng này cậu, chỉ đưa tay đẩy nhẹ vai Vương Nguyên nhắc nhở.

Ngoài trời cuồng phong ập tới, cây cối trong vườn đong đưa như sắp ngã, bầu trời đen kịt hiện lên một đường sáng xé bóng tối thành hai nửa, âm thanh rít rào truyền vào tai đặc biệt rõ ràng.

Vương Tuấn Khải yên tĩnh ngồi ở sofa phòng khách, xuyên qua cửa kính sát đất nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài, anh hiểu sự rối rắm trong lòng mình nhưng lại không biết phải giải quyết thế nào, mờ mịt làm con người cảm thấy khó chịu, mà nguyên nhân chỉ đến từ một người.

Dạo gần đây, tần suất Vương Nguyên xuất hiện trong tâm trí anh càng ngày càng nhiều, nụ cười thiếu niên đơn thuần, giọng nói trong vắt êm tai, bàn tay gầy gò cầm một chiếc ô hay một cái híp mắt dưới ánh mặt trời và còn rất nhiều khoảnh khắc nhỏ nhặt khác, tất cả đều là cậu ấy. Những thứ mà anh cố tình xem nhẹ, bây giờ lại trở nên đặt biệt rõ ràng.

Quá rõ ràng rồi, anh thích cậu.

Chỉ là thích cậu rồi thì sẽ thế nào nữa? Mọi chuyện không dễ dàng chỉ là thích hay không thích, mà là xứng hay không xứng. Chỉ với một cái con trai của Vương Thiệu Hoa, cho dù anh có nổ lực thế nào, trong mắt người ngoài cũng là trèo cao rồi.

Anh bây giờ, không tiền đồ, không sự nghiệp, tương lai mờ mịt, tự anh còn cảm thấy mình không xứng với cậu, Vương Thiệu Hoa chắc hẳn liếc cũng không liếc mắt đến đi? Chưa kể đến, giới giải trí phức tạp thế nào, quan hệ của hai người mãi mãi không thể đưa ra ánh sáng, như vậy cũng thật bất công với cậu ấy.

Hai người ở bên nhau, sau đó thì sao?

Hẳn là không có sau đó...

Bên ngoài mưa bắt đầu nhỏ dần, Vương Tuấn Khải bị âm thanh 'đông đông' cắt đứt dòng suy nghĩ, Vương Nguyên không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh, lắc lắc hai ly rượu trên tay hỏi: "Uống không?".

Ánh mắt trong trẻo, nụ cười vui vẻ, tâm tính lương thiện, anh sẽ không để bất kỳ ai vấy bẩn, dù có chính bản thân mình, cũng tuyệt đối không thể.

"Ba cậu không nói à?". Vương Tuấn Khải mặc dù trong lòng có nhiều tâm sự nhưng bên ngoài vẫn là bộ dáng lãnh đạm trầm ổn, không nhìn ra một tia khác thường.

"Nói cái gì?". Vương Nguyên mơ hồ cảm thấy mình sắp bị trên chọc.

"Trẻ con không được uống rượu, hư đốn quá". Vương Tuấn Khải vừa nói vừa cười, không nhị được phát ra tiếng.

"Tớ thích uống thì uống, ba tớ không thèm quản". Vương Nguyên cao giọng đắc ý nói, trái tim bởi vì tiếng cười kia mà có chút nhộn nhạo: "Còn nữa, tớ không còn là trẻ con".

"Được rồi, vậy chỉ uống một chút". Vương Tuấn Khải nhận lấy ly rượu, đầu ngón tay mơ hồ chạm vào bàn tay lành lạnh của cậu.

Vương Nguyên mặc dù gật đầu nhưng cũng không để trong lòng, uống thì uống thôi, cần gì phải để ý nhiều như vậy.

"Ly đầu tiên, tôn vinh tình bạn của chúng ta".

"Ly thứ hai là vì tôi quá đẹp trai".

"Ly này phải nói đến ba tôi, ông ấy thật thiếu nghị lực, haha, cái gì cũng phải hỏi ý của tôi".

Vương Tuấn Khải: "...". Chỉ biết chạm cốc rồi uống, cả buổi cũng không nói thêm một lời, nhân sinh xem như được mở rộng tầm mắt, thế nào là hồ ngôn loạn ngữ*, Vương Nguyên rất thành thục.

*hồ ngôn loạn ngữ: nói xàm, nói nhảm.

Nháy mắt chai rượu đã thấy đáy, Vương Nguyên chống đỡ không nổi, nửa người dựa vào bàn, khuôn mặt áp vào mặt kính thủy tinh lạnh lẽo, gắng gượng mở mắt nhìn người đối diện - Vương Tuấn Khải cũng không khá hơn cậu bao nhiêu, cả người đong đưa qua lại như sắp ngã, ánh nhìn mờ mịt.

Tầm mắt hai người quấn quýt lấy nhau, không biết là ai bắt đầu trước, thân thể cứ tự nhiên kề sát, khoảng cách dần dần được rút ngắn, Vương Tuấn Khải mơ màng nhìn thấy gò má ửng hồng mềm mại của cậu.

Có lẽ vì bàn tay đặt sau gáy quá mức lạnh lẽo, Vương Nguyên từ trong men say kịp thời tỉnh táo lại, lập tức nghiêng người né tránh bờ môi hấp dẫn kia, bàn tay luống cuống muốn kháng cự, giọng điệu trở nên bối rối: "Vương Tuấn Khải, như vậy không đúng, cậu mau tỉnh táo lại".

"Chỗ nào không đúng, cậu thích tớ không phải sao?". Giọng Vương Tuấn Khải khàn đặc, thân thể tiếp tục áp sát: "Tại sao không muốn cùng tớ hôn môi".

Vương Nguyên không nghĩ tới, người này khi say sẽ nói năng không kiên dè như vậy nhưng đây không phải vấn đề quan trọng, hiện giờ cậu bị ép đến không còn đường lui, chỉ biết quay mặt đi nơi khác, thấp giọng nói: "Cậu lùi ra một chút rồi nói sau".

"Được". Vương Tuấn Khải ngây ngô gật đầu, thành thật buông tha cho cậu, ngồi trở lại chỗ cũ: "Cậu nói đi, tại sao không cho hôn?".

Xin cậu khi nói lời hạ lưu đừng có dùng bộ dáng nghiêm túc đó, Vương Nguyên kháng nghị trong lòng nhưng quyết định vẫn không chấp nhất làm gì, ôn tồn giải thích: "Hôi môi chỉ dành cho tình nhân, chúng ta không phải quan hệ đó, cậu hiểu không?".

Vương Tuấn Khải gật đầu, suy nghĩ một lát lại nói: "Vậy từ bây giờ chúng ta là tình nhân, cậu mau qua đây cho tớ hôn một cái".

"Cậu, cậu, được, càng hợp ý tớ". Vương Nguyên biết không thể tin kẻ nát rượu nhưng vẫn nhịn không kiềm được vui sướng và nhộn nhạo trong lòng, lấy điện thoại mở chức năng ghi âm: "Cậu nói lại lần nữa xem như bằng chứng...".

"Còn để tớ chờ đến bao giờ, thật lắm chuyện". Vương Tuấn Khải không kiên nhẫn cắt ngang lời cậu, cáu kỉnh ném điện thoại đi, không để tâm đến tiếng la hét của cậu, đẩy người ngã xuống ghế dài đằng sau.

Bàn tay to lớn nhẹ nhàng phác họa đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, dường như cảm thấy không đủ, Vương Tuấn Khải khẽ cúi người, đặt một nụ hôn lên trán khiến Vương Nguyên không thể không nhắm mắt lại. Cậu đột nhiên cảm thấy bản thân có chút tiện, rõ ràng rất tỉnh táo nhưng lại muốn đổ lỗi cho say rượu loạn tính, tham lam quyến luyến chút ôn nhu vốn dĩ không thuộc về mình.

Vương Nguyên thở dài, bàn tay khoái lên vai anh khẽ dùng lực, bờ môi mềm mại chạm vào nhau. Vương Tuấn Khải cũng không cam chịu yếu thế, mạnh mẽ mút lấy bờ môi bóng loáng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc dạo quanh khoang miệng của cậu, tạo ra âm thanh nhỏ nhặt dâm mỹ, mùi hương sữa tắm quanh quẩn bên chóp mũi. Vương Tuấn Khải tham lam hít sâu một hơi, bày tay cũng không rãnh rỗi thô lỗ di chuyển xuống phía dưới xoa nắn vòng eo thon thả sớm đã mềm nhũn của cậu, áo thun rộng rãi trở nên lộn xộn, làn da non mềm bên dưới gần như phô bày trước mắt anh.

Tiếng rên kiềm nén lọt vào tai triệt để đánh tan chút lý trí còn sót lại, Vương Tuấn Khải nắm tay Vương Nguyên để mười ngón tương liên, âm thanh không che dấu dục vọng làm cậu bất giác rùng mình: "Vương Nguyên, được không?".

Câu hỏi không đầu không đuôi này Vương Nguyên vẫn hiểu được, do dự một chút, vẫn gật đầu.

Đối mặt với cậu, tớ mãi mãi không thể lắc đầu.

Hết Chương 20.

VOTE + CMT tiếp lửa nào =)))

-----09.09.2020-----

Viết H hay kéo rèm đây :)))

Mọi người đọc mà thấy lỗi chính tả thì cmt để mình edit nhá, động lực động lực động lực đây rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro