Chương 6: Trách nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải từ trong phòng tắm bước ra, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì điện thoại trên bàn lóe sáng, anh nhíu mày nhìn đồng hồ đã điểm mười một giờ quyết định không để ý đến nó, nằm xuống giường, nhắm mắt, mắt không thấy tâm không phiền. Chính là năm giây lại rung một lần làm thế nào an ổn ngủ được, cuối cùng anh cũng ngồi dậy cầm điện thoại qua nhìn xem, là một dãy số lạ.

[Vương Tuấn Khải? Là cậu sao?].

[Là cậu phải không? Làm ơn trả lời đi mà].

[Lẽ nào tên Thái Hiên* đó gạt tớ].

*Thái trong biến thái, ngụ ý nói bạn Lưu Hạc Hiên là biến thái :)))).

Loạt tin nhắn cứ phút chốc lại được gửi đến, Vương Tuấn Khải đọc một lúc khóe miệng bất giác lại cong lên, nhẹ đến mức chính anh cũng không phát hiện.

[Có chuyện gì?]. Anh cuối cùng quyết định trả lời, cậu ta phiền như vậy, anh cũng hết cách.

Vương Nguyên bên này mất khoảng vài giây ngây ngốc nhìn dòng tin nhắn, tâm tình cao  hứng: [Là cậu thật à, lần đầu tiên cậu trả lời đó,  tớ thật kích động quá]. 

[Nói trọng điểm].

[Ừm, tớ vì cậu mà phát sốt rồi].

[Ít giả vờ, uống thuốc rồi đi ngủ, phiền quá].

[Nhưng tớ ngủ không được].

[Rốt cuộc muốn cái gì?].

[Cậu mau ra ban công đi].

Vương Tuấn Khải vừa nhìn thấy tin nhắn này, tay cũng khựng lại, ánh mắt nghiền ngẫm suy nghĩ, sau đó lại thở dài cam chịu, nhanh chân đi mở cửa ban công. Tên này thật sự đang đứng trước cổng điên cuồng vẫy tay như sợ anh không phát hiện ra mình, khuôn mặt anh đen lại, giơ tay đóng cửa tiện thể kéo rèm che lại.

Vương Nguyên không kịp phản ứng, cánh cửa dần đóng lại, Vương Tuấn Khải cũng theo đó biến mất thật nhanh, nhanh đến nổi cậu không kịp nói lời nào. Tay đang giơ cao trên không trung như bị rút hết khí lực, buông lỏng xuống, nụ cười xán lạn dần đông cứng.

Đôi chân cậu bỗng chốt lùi lại, xoay người loạng choạng bước đi, ánh đèn đường vàng nhạt ôm gọn lấy  tấm lưng nhỏ gầy, chưa bao giờ tâm trạng trì trệ như vậy, cậu đoán có lẽ mình sắp gục ngã rồi. Vương Tuấn Khải tại sao lại xấu xa như vậy, không cho cậu chút mặt mũi nào, cũng không cho cậu chút hy vọng nào.

"Lại đang mắng chửi tôi có phải không?".

Tim đập liên hồi, đôi chân vừa nãy không còn sức lực lại như được tiếp thêm sức mạnh, xoay người đi thật nhanh đến trước mặt ai đó, nụ cười lại mang theo chút ngốc nghếch chân thật.

"Không phải nói bị sốt sao?". Vương Tuấn Khải thấy ánh mắt lóe sáng không chút che giấu phóng về phía mình thì có chút không quen, đặt tay lên trán cậu tiện thể đẩy nhẹ ra một chút, lập tức nhíu mày:"Uống thuốc chưa?".

"Thuốc không có tác dụng". Vương Nguyên đưa tay sờ nơi Vương Tuấn Khải vừa chạm vào, vô thức nói:"Chính là nhìn thấy cậu, mệt mỏi gì đó liền biến mất".

Vương Tuấn Khải lười cùng cậu nói chuyện, đưa áo khoát vừa nãy chuẩn bị nhét vào tay cậu:"Nói đi, sao lại đến đây?".

Vương Nguyên nghe vậy, động tác mặc áo cũng dừng lại, ngước mắt lên nhìn Vương Tuấn Khải, ủy khuất cùng buồn bực đều hiện rõ:"Cậu có bạn gái sao lại không nói sớm chứ?".

Buổi chiều sau khi rời đi, Vương Nguyên tâm trạng nặng nề đến nhà Trang Vĩnh ở tạm, cậu không muốn ba cậu lo lắng nhìn bộ dạng ướt sũng này của mình.Chính là trong đầu lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh Vương Tuấn Khải cũng cô gái kia sóng vai đi trong màn mưa, không cam tâm cùng đau khổ cứ quấn lấy khiến tinh thần không cách nào thả lỏng để đi vào giấc ngủ. Cuối cùng Trang Vĩnh nằm bên cạnh cũng không nhịn được nữa, kéo cả người cậu dậy, lôi lên xe chở đến đây.

"Cậu là nói đến Nhã Tịnh sao?". Vương Tuấn Khải phải mất một lúc lâu để phân tích dữ liệu mà Vương Nguyên truyền tải, cũng đại khái đoán được cậu lại não bổ cái gì.

"Không được, trước mặt tớ, cậu không được kêu tên người con gái khác". Vương Nguyên một tay chặn lại môi anh, tay còn lại đưa tay ôm ngực tỏ vẻ thống khổ.

"Đừng có suy đoán linh tinh". Vương Tuấn Khải gạt tay cậu ra, thâm ý nói:"Nếu có bạn gái, tôi nhất định sẽ nói".

Đây là muốn cậu sát sinh sao? Vương Nguyên mỉm cười gật đầu nhưng trong lòng sớm đã lập ra một nguyên tắc, mọi chuyện đều có thể thương lượng nhưng động vào  Vương Tuấn Khải thì không.

"Được rồi, mau về đi". Vương Tuấn Khải không muốn lãng phí thời gian nữa liền dứt khoát đuổi người.

"Ngày mai tớ đến thư viện tìm cậu được không?". Vương Nguyên nhanh miệng nói, cậu còn nhớ ngày mai đã là thứ sáu rồi.

"Còn có thể nói không sao?". Vương Tuấn Khải nghĩ, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời thì anh cũng đâu có bất đắc dĩ như này.

Vương Nguyên luyến tiếc nhìn anh đi vào trong nhà, thở dài. Cậu và anh hiện giờ cũng được tính như bạn bè bình thường, có thể quang minh chính đại quấn lấy anh nhưng là không biết đến khi nào mới chân chính chạm tới được. Lâu ngày sinh tình, có thể sao?

"Này, ngây ngốc ở đó làm gì, người cũng đã đi mất rồi". Trang Vĩnh không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Vương Nguyên, thầm than thở trong lòng, làm bạn nối khố của cậu nhưng y chưa bao giờ nhìn thấy Vương Nguyên ủ rũ như bây giờ, cảm giác một chút sinh khí cũng không có. Trang Vĩnh càng nghĩ càng tức giận, tên Vương Tuấn Khải này cũng quá tâm cơ rồi đi, biết Vương Nguyên thích mình vậy mà cứ vờ như không biết, dây dưa không rõ thế này, định đem cậu trở thành hàng dự bị sao?

"Mau về tưới nước cho tớ". Vương Nguyên xoay người rời đi, cậu cảm giác mình lúc này giống như bông hoa héo tàn chờ bị vứt bỏ.

...

Thư viện năm ấy tuy không phải  là nơi gặp nhau nhiều nhất trong câu chuyện tình yêu vườn trường của chúng tôi nhưng là nơi đầu tiên tôi cảm giác được anh bắt đầu để mắt đến tôi, không còn ánh nhìn hờ hững lạnh nhạt, có lẽ tôi đã vô tình chạm vào nơi sâu nhất trong lòng anh, nơi mà anh đang cẩn thận giấu kĩ chưa ai chạm vào được.

"Vương Tuấn Khải, cậu thích diễn xuất sao?". Vương Nguyên nhìn anh đang chăm chú đọc sách, do dự một chút rồi cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng:"Tớ thấy không giống". Tính cách anh trầm ổn, không kiêu ngạo, không khoe khoang, không siểm nịnh, thật sự sẽ thích hợp với giới giải trí  hơn một nửa đời tư đều bị đem ra ngoài cho người khác nghị luận sao?

"Không giống?". Vương Tuấn Khải dường như chú ý đến câu nói kia, tay lật sách khựng lại mấy giấy, quay sang nhìn cậu.

"Tớ mỗi lần đều thấy cậu đọc sách về diễn xuất nhưng trong mắt lại không có ánh sáng". Vương Nguyên thấy anh bỗng nhiên nghiêm túc nhìn mình thì có chút bối rối không biết phải biểu đạt thế nào, tay cũng bắt đầu minh họa:"Chính là ánh sao, ngọn lửa đó, tựa như cậu làm bài tập về nhà là vì lão sư uy hiếp chứ không phải cậu thật sự muốn hay thích".

Vương Tuấn Khải nhếch miệng cười, trong một khắc đó thấy tâm mình rung động một chút, dường như từ khi anh có nhận thức, chưa ai hỏi ảnh vấn đề thích hay ghét này. Anh cúi đầu đọc quyển sách, giọng đều đều nói:"Không thích, so với làm một diễn viên, tôi lại càng thích làm một nhân viên bình thường, sáng đến công ty, chiều lại về nhà, thỉnh thoảng thì tăng ca".

"Vậy tại sao không làm điều mình thích chứ?". Vương Nguyên gấp ráp hỏi.

"Dù sao cũng là tôi lựa chọn, không liên quan đến thích hay ghét, đây là trách nhiệm".

Vương Nguyên lúc này không hiểu trách nhiệm là cái gì nhưng cậu lại rõ ràng, nếu là điều Vương Tuấn Khải lựa chọn thì cậu sẽ luôn ủng hộ, ai quản đó có phải sai lầm hay không, đều có cậu ở đây, thay anh chống cả bầu trời.

Hết Chương 6.

VOTE + CMT tiếp lửa nào :)))

---08.02.2020---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro