Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian sau đó, Cảnh Nghiêm vừa ở trong tiểu viện yên tĩnh của mình nghe đám người hầu nghị luận hắn thất sủng vừa thi thoảng rình trộm Thái tử cùng Hạ Vũ ở sau lưng Tam hoàng tử hú hí, cuộc sống trôi qua cũng không nhàm chán. Chưa kể sau lần cùng uống rượu trong tiểu viện, Hiên Viên Duật thi thoảng sẽ lại tới cùng hắn trò chuyện, hơn nữa còn hiểu được ám chỉ của hắn trong việc Hiên Viên Thừa Thiên không có một tý tẹo tiêu chuẩn nào để trở thành đế vương.

Mà thực ra cũng chẳng cần Cảnh Nghiêm nói, Hiên Viên Duật đã sớm không ưa Hiên Viên Thừa Thiên. Y là Nhiếp chính vương, ở trong cung có khi quyền lực còn ngang với Hoàng đế, có cái gì mà y không biết, nhất là khi chuyện đó lại liên quan tới Cảnh Nghiêm và Thái tử.

Tuy nhiên đối với việc Hiên Viên Thừa Thiên lạnh nhạt Cảnh Nghiêm, Hiên Viên Duật cũng không biết bản thân nên có cảm nhận gì. Hiên Viên Thừa Thiên đối Cảnh Nghiêm thờ ơ, hắn sẽ buồn bã, sẽ bị nhiều người trong cung khinh rẻ. Mà Cảnh Nghiêm không vui, Hiên Viên Duật lại càng không thể vui. Nhưng nếu Hiên Viên Thừa Thiên thực sự sủng Cảnh Nghiêm, sau đó còn cùng hắn lên giường, vậy thì Hiên Viên Duật không biết bản thân sẽ làm ra loại chuyện gì nữa. Hiên Viên Duật chán ghét chính mình mang tâm tư không nên có với Cảnh Nghiêm, thế nhưng tự thân y lại không thể thoát ra được.

Bao nhiêu tâm tư của nam nhân Cảnh Nghiêm đều biết hết, chính vì vậy lúc này hắn vẫn đang vô cùng thích chí ở dưới gốc cây uống rượu, chờ nam nhân tới tìm mình. Quả nhiên, đúng giờ, Hiên Viên Duật một thân hắc y từ đâu xuất hiện. Cảnh Nghiêm hơi giật mình, sau đó mỉm cười như mọi lần mời hắn ngồi xuống. Thế nhưng uống một hồi, Cảnh Nghiêm đột nhiên rơi lệ.

Tâm Hiên Viên Duật hốt hoảng. Y lập tức đặt chén rượu xuống, bắt lấy vai Cảnh Nghiêm.

- Ngươi làm sao thế? Có chỗ nào không khoẻ.

- Hoàng thúc... Ta...

- Ngươi đừng làm ta lo lắng. Rốt cuộc là chuyện gì?- Hiên Viên Duật nhanh chóng chất vấn, lòng nóng như lửa đốt.

- Thái tử... Thái tử đã thật lâu không còn quan tâm tới ta nữa. Có phải ta đã làm cái gì sai rồi không?- Nước mắt Cảnh Nghiêm từng giọt từng giọt lăn xuống má. Kế đó hắn trực tiếp gục lên vai Hiên Viên Duật.

Trái tim Hiên Viên Duật đau đớn từng cơn. Cảnh Nghiêm là một người mạnh mẽ, y biết. Thế mà hiện tại, hắn lại ở trong lòng y vì một nam nhân khác mà rơi lệ, Hiên Viên Duật có thể không khổ sở sao. Rốt cuộc vì sao ông trời lại để cho y tìm thấy người này muộn như vậy, để y phải nhìn thấy hắn khổ sở.

Vì sao ngươi không thể chỉ nhìn một mình ta?

Hiên Viên Duật cảm thấy khoé mắt của chính y cũng có chút cay. Y hơi đẩy Cảnh Nghiêm ra, sau đó cúi đầu hôn xuống.

Cảnh Nghiêm mở lớn mắt, sau đó bàn tay liền siết chặt ngực áo Hiên Viên Duật, biến nó thành một mớ nhăn nhúm. Thế nhưng Hiên Viên Duật lúc này không có tâm tư để ý áo của mình bị biến thành dạng gì. Y đưa lưỡi vào trong miệng Cảnh Nghiêm càn quét, gấp gáp nhưng không che giấu được sự dịu dàng mà y dành cho Cảnh Nghiêm.

Cảnh Nghiêm nheo mắt, cảm nhận trái tim trong lồng ngực nam nhân mãnh liệt đập, tâm tình tốt vô cùng. Hắn ở trong lòng yên lặng ra quyết định. Hắn sẽ tin tưởng nam nhân này. Tin tưởng y sẽ ở từng thế giới, ở từng nơi hắn đặt chân chờ đợi hắn, tới bên cạnh hắn. Hắn sẽ cho bản thân, cũng cho y một cơ hội.

Lúc Hiên Viên Duật luyến tiếc tách ra, Cảnh Nghiêm mở lớn mắt kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nước mắt lại lần nữa trào ra. Hắn đứng dậy, thở dốc nói.

- Hoàng thúc...

- Ta...- Hiên Viên Duật cũng không ngờ được bản thân vậy mà lại mất kiểm soát, nhất thời không nói được gì.

- Người... sau này đừng tới đây nữa...- Cảnh Nghiêm mạnh mẽ chùi đi nước mắt.- Ta... không muốn gặp người.

[...]- Nhìn kìa. Chủ nhân nó đang làm trò y như nam chủ luôn. Trêu chọc nam nhân khi đã có chồng rồi, sau đó tránh mặt người ta. May mà công quân chưa kết hôn đó, không thì ổng thành nam chủ thứ 2 thiệt luôn. (=-=)

Khi Newt nghĩ xong thì Cảnh Nghiêm đã chạy vào phòng, đóng chặt cửa lại rồi. Hắn ngồi xuống giường, sau đó cười tới không ngừng được. Ah... Cuộc sống trêu chọc nam nhân ngốc thật là tốt.

Cùng lúc đó, ở một góc nào đó mà thần kỳ thay trong cung không có ai bén mảng tới, Hạ Vũ và Hiên Viên Thừa Thiên đang tay trong tay ngắm trăng, khung cảnh mới lãng mạn làm sao, nhất là sau khi Hạ Vũ vừa chấp nhận sự thực Hiên Viên Thừa Thiên là Thái tử.

- Thừa Thiên, huynh nói xem, tới khi nào chúng ta mới có thể công khai ở bên nhau?- Hạ Vũ dựa vào vai Hiên Viên Thừa Thiên, hỏi.

- Không lâu nữa đâu. Phụ hoàng cũng sắp không trụ nổi nữa.- Hiên Viên Thừa Thiên lạnh nhạt nói, giống như người gã nhắc tới hoàn toàn không phải phụ thân của gã.

- Tới lúc đó, ta có thể thực sự ở bên cạnh huynh, độc chiếm huynh cho riêng mình, có đúng hay không.- Hạ Vũ nhìn lên bầu trời. Đã có cơ hội tái sinh một lần tới nơi này, cậu ta nhất định không muốn bỏ lỡ.

- Phải.- Hiên Viên Thừa Thiên chắc chắn đáp.- Cả đời này ta cũng chỉ yêu một mình ngươi, không lập hậu cung, có được không?

- Ân.- Hạ Vũ vui vẻ đáp. Tìm được một người như thế này, cậu ta còn muốn gì hơn nữa.- Rõ ràng ta mới là người yêu huynh hơn, thế nhưng Cảnh Nghiêm kia...

- Hắn làm gì ngươi sao?- Hiên Viên Thừa Thiên chợt gấp gáp hỏi.

- Không có.- Hạ Vũ buồn bã.- Chỉ là ta ghen tỵ với hắn. Người mà ta luôn mong nhớ lại là của hắn, đều là của hắn, nhưng hắn lại không cần. Ta thực sự...

Hiên Viên Thừa Thiên nhìn Hạ Vũ không vui, tâm tình cũng không tốt.

- Đương nhiên không phải. Trái tim ta, sớm đã thuộc về ngươi.

- Thừa Thiên.- Hạ Vũ nhìn Hiên Viên Thừa Thiên, nở một nụ cười chân thành.

Trong một thoáng, Hiên Viên Thừa Thiên đã nghĩ đây là nụ cười thanh thuần nhất thế gian.

Eooooooooooooooooo ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.............

Cảnh Nghiêm nhổ toẹt nước trà trong miệng ra.

Gớmmmmmmmmmmm.

Hắn đặt chén trà xuống, thu tinh thần lực về. Hắn sai rồi, hắn không nên do thám đôi cẩu nam nam kia tâm tình mới đúng. Là hắn sai. Ai đó xoá cái thứ hắn vừa nghe thấy ra khỏi đầu hắn đi.

[...]- Tiện thể xoá luôn cảnh ban nãy chủ nhân diễn sâu khỏi đầu tui dùm.

- Newt, hai cái thứ đó đang diễn tuồng gì vậy?- Cảnh Nghiêm nhướn mày. Không hiểu hai con người kia đang diễn cho ai xem.

[Chủ nhân, tuồng yêu đương đó.]- Newt hoá thành mèo nhỏ, ở trên đầu Cảnh Nghiêm duỗi thân một cái, sau đó nằm xuống.

Hờ. Yêu đương ư?

Để hắn chống mắt lên xem mấy cái thứ yêu đương này kéo dài được bao lâu.

Gần như cùng lúc Hiên Viên Thừa Thiên và Hạ Vũ trở về giường ngủ, Hiên Viên Duật đã nhận được thông tin từ ám vệ. Y đặt mạnh cây bút đang cầm xuống bàn, khiến cho mực bắn khắp nơi trên bức vẽ còn dang dở.

Hiên Viên Thừa Thiên. Giỏi. Giỏi lắm.

Khiến cho Cảnh Nghiêm ngày đêm cô độc ở tiểu viện chờ đợi gã, trong khi gã lại mơ tưởng thiếp thất của huynh đệ mình. Đó là chuyện một đế vương tương lai nên làm sao?

- Gọi Tam hoàng tử tới đây cho ta. Không được để kẻ nào nhìn thấy.- Hiên Viên Duật nói với ám vệ.

- Vâng.- Ám vệ kia quỳ xuống, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi phòng.

Hiên Viên Duật nhìn bức vẽ Cảnh Nghiêm đã bị chính mình làm hỏng, tâm tình không thể tốt cho được. Y cẩn thận cuộn tờ giấy lại, bỏ vào ống đựng tranh, sau đó ngồi xuống ghế.

Hiên Viên Thừa Thiên, y không muốn giữ.

***

Ở quân doanh vùng ngoại thành.

Hôm nay là một ngày âm u. Nhưng nơi này lại khá ồn ào náo nhiệt. Lý do là lễ săn bắn thường niên của hoàng thất sắp bắt đầu. Các hoàng tử và phi tử trước lễ săn bắt đều sẽ tới đây luyện tập một chút. Lần săn bắt này có thể ảnh hưởng khá lớn đến ngôi vị Thái tử, đúng hơn là hình ảnh của Thái tử ở trước mặt văn võ bá quan, và cũng ảnh hưởng khá lớn tới bộ mặt của các hoàng tử. Thế nên ai nấy đều chú trọng thời điểm này, tranh thủ luyện tập nhiều nhất có thể. Các vị chính phi hoặc thiếp thất có thể được đi theo, bình thường không bao giờ chạm vào vũ khí cũng phải học tập một chút để không làm phu quân mình mất mặt.

Lúc này, mọi người đang vây quanh một đài thi đấu. Ở đó, Thái tử Hiên Viên Thừa Thiên và Tam hoàng tử Hiên Viên Ngạo đang so kiếm. Trận đấu có thể nói là khá mãn nhãn vì hai người này đều đã rèn luyện kiếm thuật từ nhỏ, nhất thời bất phân thắng bại. Nhưng đối với Cảnh Nghiêm, hai đứa nhóc trên đài quả thực là đang múa. Nếu là hắn, hắn có thể lợi dụng cả tay và chân giết Thái tử tới năm sáu lần từ lúc trận chiến diễn ra rồi.

Điều mà Cảnh Nghiêm chú ý lúc này, có lẽ là Hạ Vũ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn hai người trên đài. Nhưng người cậu ta nhìn, không phải ai khác chính là Thái tử. Cái ánh mắt vui vẻ như đứa trẻ thấy được kẹo ấy, có ai mà lại nhìn không ra cơ chứ.

Và điều thứ hai mà Cảnh Nghiêm quan tâm, chính là Nhiếp chính vương Hiên Viên Duật đang rút kiếm, chuẩn bị gia nhập vòng chiến.

Cảnh Nghiêm đảo mắt. Lần này tới đây luyện tập, sẽ là lúc mà cả Thái tử và Nhiếp chính vương ấn tượng với Hạ Vũ. Cậu ta ở thế giới cũ đã từng tham gia câu lạc bộ bắn cung, hơn nữa cũng từng sử dụng qua nỏ, nên thành tích rất nổi bật. Trong khi các nam phi khác chỉ được dạy cách dùng nỏ, cậu ta lại đứng thẳng tắp, giương cung lên.

Người ta thường rất dễ bị ấn tượng bề ngoài làm cho sinh ra đánh giá sai lầm. Thân hình của Hạ Vũ khá nhỏ, khuôn mặt cũng khá ái, nên ai nấy nhìn vào đều sẽ có cảm giác muốn che chở bảo vệ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải là người có hảo cảm với cậu ta.

Một người nhỏ bé như vậy, vậy mà tư thế khi cầm cung lên, lại khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ, hiên ngang, giống như cây tre đứng thẳng tắp ở đó. Xinh đẹp, nhưng không yếu ớt.

Chính vì vậy, Hiên Viên Thừa Thiên đã thích cậu ta, lúc này còn thích hơn. Hiên Viên Ngạo vốn hiếu chiến, chưa từng để ý tới một Hạ Vũ nhỏ bé yếu đuối thì nay bắt đầu chú ý. Còn Hiên Viên Duật... cũng có chút hứng thú.

Cảnh Nghiêm muốn xem xem, hôm nay khi hắn đã tới đây rồi, thằng nhóc kia có thể nổi bật như thế nào.

[...]- Một phút tưởng niệm cho hào quang nhân vật chính. Bắt đầu.

Trong lúc Cảnh Nghiêm suy nghĩ, trận đấu trên đài cũng đã tới hồi kết. Thái tử và Tam hoàng tử đương nhiên vẫn chưa phải đối thủ của một Nhiếp chính vương đã chân chính trải qua máu tanh nơi sa trường, nhanh chóng bại trận.

- Tam hoàng tử, người ra đòn nhanh, mạnh và dứt khoát là rất tốt, nhưng nên nhớ, không được phép hấp tấp. Trước đó, Thái tử đã giăng ra những cái bẫy vô cùng rõ ràng, nhưng người lại không nhìn ra được, liên tục mù quáng tấn công.- Hiên Viên Duật nhàn nhạt nói.

- Đa tạ hoàng thúc chỉ điểm.- Tam hoàng tử hơi cúi người.

- Thái tử. Ta đã dạy người như thế nào. Biết tiến biết lui là tốt, nhưng người thiếu đi một chút dứt khoát mà quân vương nên có. Điều này cần phải sửa.- Giọng điệu của Hiên Viên Duật đột nhiên trở nên nghiêm khắc hơn.

- Vâng, hoàng thúc.- Hiên Viên Thừa Thiên chắp tay thành quyền đáp lời. Đối với vị hoàng thúc này, gã vẫn kính sợ mười phần.

- Được rồi. Nghỉ một lát đi.- Hiên Viên Duật giao kiếm cho thái giám đứng hầu cạnh đó, sau đó xuống đài.

Phong thái của y cao quý như vậy, mạnh mẽ như vậy, khiến người ta không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ. Cảnh Nghiêm liếc sang bên một chút, chợt nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Hạ Vũ đang nhìn về phía nam nhân ngốc của hắn. Haha. Chuyện cười gì đây?. Chẳng lẽ cậu ta đang vọng tưởng lập hậu cung à?

[Chủ nhân, thấy nam nhân mạnh mẽ như vậy, ngưỡng mộ là chuyện bình thường. Hơn nữa, nam chủ tới từ thời hiện đại, ham thích với võ công cũng đúng thôi. Ai mà lại không chứ.]- Newt rốt cuộc không chịu nổi nữa, lên tiếng.

"Ham thích với võ công cũng không được nhìn nam nhân của ta như thế."- Cảnh Nghiêm chưa ghen bao giờ, nhưng một khi đã ghen, ngay cả lý lẽ cũng đi gặp Chủ thần.

[...]- Nó sẽ bảo trì im lặng vậy.

Kế đó, mọi người hướng tới sân tập bắn. Các hoàng tử lúc này ngồi ở bàn trà một bên, chậm rãi nghỉ ngơi sau khi tập luyện. Còn mấy vị chính phi cùng thiếp thất lại đang loay hoay với đống cung nỏ.

Chính phi của Nhị hoàng tử là nữ nhân duy nhất, nhưng lại là con của một võ tướng. Từ khi xác định nàng sẽ trở thành phi của Nhị hoàng tử, phụ thân nàng đã rèn luyện nàng vô cùng nghiêm khắc cùng tỉ mỉ để giúp gia tộc bảo trì mặt mũi. Cũng là bởi săn bắn hàng năm của hoàng thất là một chuyện rất hệ trọng. Chính vì vậy, nàng là người đầu tiên bắn được tên vào gần với vị trí hồng tâm nhất.

Bọn họ lúc này đứng cách bia tập cũng khoảng 10m. Từ khoảng cách ấy mà bắn được như thế, dù dùng nỏ, cũng đã gọi là khá.

Sau khi bắn liên tiếp ba mũi, nàng nhẹ xoa bóp vai, sau đó trở về bên cạnh Nhị hoàng tử lúc này đang cười tươi roi rói.

Người tiếp theo là hai vị nam phi của Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử. Bọn họ tuy không phải chưa được huấn luyện, nhưng cũng không nhiều. Hơn nữa, cũng chưa bao giờ phải ra tay trong tình huống cả năm hoàng tử đang nhìn. Kết quả, một người bắn trúng bia hai phát, một người chỉ trúng một phát.

Kế đó, Hạ Vũ bước ra. Nếu theo trật tự tôn ti các loại, đáng ra Cảnh Nghiêm phải tiến ra đầu tiên, tiếp theo là chính phi của Nhị hoàng tử và tới Hạ Vũ. Nơi này không phải là nơi không có quy củ, thế nhưng để bảo trì hào quang cho nhân vật chính toả sáng loá, cậu ta sẽ là người cuối cùng. Hiện tại Cảnh Nghiêm đơn giản cũng làm theo như thế, đứng chờ làm người cuối cùng thôi.

[...]- Vẫy khăn chào tạm biệt hào quang nhân vật chính. Tiện thể mang năng lượng đi sửa lại cái chỗ phi logic này.

Khi Hạ Vũ cầm cung tên chuẩn bị bắn, tiếng xì xào liền nổi lên. Các chính phi nhìn nhau rì rầm, sau đó cất tiếng cười nhỏ. Mấy vị hoàng tử, kể cả Hiên Viên Duật đều im lặng xem tình hình. Hạ Vũ đương nhiên không nghe thấy hoặc làm như không nghe thấy gì, tập trung cao độ. Cậu ta hít một hơi thật sâu, giương cung lên. Vì thân thể có chút không giống với thế giới trước, cung cũng không quen tay nên đến mũi thứ ba Hạ Vũ mới bắn trúng hồng tâm. Nhưng như vậy cũng đủ để Thái tử và Tam hoàng tử nhìn cậu ta bằng con mắt khác.

Cảnh Nghiêm khẽ liếc một cái. Đôi mắt của Thái tử ánh lên tự hào, khóe môi khẽ nhếch. Nhìn thế nào cũng là đang ngắm người tình nhỏ. Thực sự là không có kẻ nào nhìn ra được ư? Lạ lùng.

Biểu cảm kia của Thái tử đương nhiên cũng lọt vào mắt Hiên Viên Duật. Tay của y ở dưới gầm bàn khẽ siết một chút, nhưng mặt lại không mảy may biểu lộ gì.

Hạ Vũ mỉm cười trở về bên Tam hoàng tử, nhận được lời khen không biết là thật hay giả của các chính phi còn lại.

Cuối cùng, chính là lượt của Cảnh Nghiêm. Hắn so với những người ở đây thực sự chính là bết bát nhất. Quanh năm không ra ngoài, chỉ biết cầm bút vẽ tranh nên cánh tay cùng mười ngón tay cực kì đẹp, không chút tì vết. Không giống như con gái của võ tướng, không giống như Hạ Vũ có một vài vết chai, cũng không giống những nam phi từng luyện kiếm. Tay của hắn quả thực có thể dùng từ tinh xảo hoàn mỹ để hình dung.

- Thái tử phi nếu không thể thì cũng không nên cưỡng cầu. Nhìn như vậy thôi, nhưng lực phản lại của nỏ cũng khá mạnh.- Chính phi của Nhị hoàng tử hảo tâm khuyên.

- Phải đó. Thực sự... nếu không thể thì đừng nên cưỡng cầu. Nếu thân thể có tổn hại, người đau lòng chính là Thái tử.- Hạ Vũ lo lắng nói. Nhưng trong lòng cậu ta quả thực mong Cảnh Nghiêm sẽ tiến tới. Chỉ cần hắn làm cho mặt mũi của Thái tử mất hết, cậu ta sẽ có thể nhanh chóng ở bên cạnh người mình yêu rồi...

- Nếu ngươi không biết, có thể từ từ học. Năm sau cũng có thể tham gia. Đừng gượng ép chính mình.- Thái tử cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nói, thế nhưng lãnh ý bên trong ai cũng có thể nghe thấy. Ngụ ý cực rõ ràng.

Cảnh Nghiêm nở một nụ cười nhẹ, khiến toàn bộ những người đang có mặt ở đây ngây ngẩn. Hắn có một khuôn mặt hoàn mỹ tới từng đường nét , nhưng chưa ai từng thấy hắn cười. Mọi người trong kinh thành ai cũng biết điều này, cũng từng thảo luận một phen xem công tử nhà họ Cảnh cười lên sẽ thế nào. Lúc này mọi người mới biết. Đó là nụ cười có thể khiến thằng em của bạn muốn cất cao lời ca trung thành với tổ quốc.

Cảnh Nghiêm đi tới nơi đặt vũ khí, cầm một cây cung lên. Cây cung này được làm từ gỗ tốt, còn được chạm trổ vô cùng tinh xảo, cầm vừa tay. Dây cung cũng là hàng thượng phẩm. Nhìn bề ngoài, đã được dùng một thời gian dài. Nặng nữa. Cảnh Nghiêm chọn cây cung này đơn giản bởi vì hắn nhận biết được đây là đồ bảo bối nhà hắn đã sờ qua, chẳng có lý do gì đặc biệt cả.

Các hoàng tử trợn mắt. Đó là cung của Nhiếp chính vương. Cây cung đó là hoàng thượng ban cho y năm đó khi y trở về từ chiến trường. Cây cung có sức sát thương vô cùng lớn, thế nhưng bù lại, nó nặng vô cùng, chưa kể kéo nó phải tốn vô cùng nhiều sức. Trước nay chỉ có Hiên Viên Duật có thể kéo cung, các hoàng tử cho dù là người khoẻ nhất, Tam hoàng tử Hiên Viên Ngạo, cũng chỉ kéo được một nửa, đừng nói là bắn trúng đích.

Lúc này tất cả mọi người, trừ Hiên Viên Duật đều có cùng một suy nghĩ, Thái tử phi điên rồi.

Hạ Vũ sau phút kinh ngạc ban đầu liền nhếch môi khinh bỉ một cái, sau đó rất nhanh lấy lại khuôn mặt vô tội ban đầu. Các chính phi cũng không nói gì, chỉ là nhìn Cảnh Nghiêm bằng ánh mắt đang nhìn một kẻ ngu.

Hiên Viên Duật trái lại với tất cả mọi người, chẳng hề để tâm xem hắn có kéo được cung hay không, có bắn trúng đích hay không hay có tự làm mình bẽ mặt hay không. Y sợ... sợ cây cung kia của mình sẽ làm Cảnh Nghiêm bị thương...

Thái tử nghiến răng. Cảnh Nghiêm này định làm gã mất mặt trước Hoàng thúc. Chết tiệt!

Đúng lúc gã đang định nạt Cảnh Nghiêm, một cảnh tượng kinh khủng xảy ra.

Cảnh Nghiêm cầm tên lên, sau đó nhẹ nhàng như không, hắn kéo căng dây cung. Ngay cả lông mày của hắn cũng không động. Nếu không phải cây cung độc nhất vô nhị kia là hoàng thượng ban, nếu không phải trên đó có vết mòn do tay cầm nhiều thì nhất định họ sẽ hoài nghi đó không phải cây cung Nhiếp chính vương đang dùng.

Cảnh Nghiêm nhếch mép một cái, buông tay. Mũi tên vun vút lao về phía trước, đâm thẳng vào vị trí chính giữa bia ngắm. Hắn hài lòng nở nụ cười. Đã lâu lắm rồi hắn không cầm vào thứ cung tên này. Cảm giác thực sự hoài niệm.

Không để ý tới tất cả mọi người đang kinh ngạc tới không nói nên lời, Cảnh Nghiêm cầm mũi tên tiếp theo, lại nhẹ nhàng kéo cung lên khiến các hoàng tử bị mạnh mẽ đả kích. Lần này, hắn khẽ nheo mắt. Tới khi mũi tên áp sát bia ngắm, nó tách mũi trước ra làm đôi, sau đó đâm sâu vào bia.

Lần thứ ba, kết quả cũng tương tự.

Cảnh Nghiêm đặt cung xuống bàn. Ngay lập tức, Tam hoàng tử đứng dậy, cầm cung lên kéo một cái. Kết quả, đỏ bừng cả mặt cũng chỉ kéo được một nửa.

- Làm sao....- Tam hoàng tử không thể tin được hỏi Cảnh Nghiêm.

Hắn cong cong khoé mắt, đặt một ngón tay lên đôi môi đang khẽ câu lên.

- Bí mật.

"Thịch"- Là tiếng tim tất cả mọi người lỡ nhịp.

Hạ Vũ siết chặt bàn tay của mình. Tại sao? Tại sao lại có thể như vậy? Đáng ra cậu ta mới là người nổi bật nhất mới phải. Tại sao lại xuất hiện một Cảnh Nghiêm? Đầu tiên là giành lấy người mà cậu ta yêu, lúc này lại giành đi sự chú ý của tất cả mọi người. Chẳng lẽ hắn sinh ra là để đối địch cậu ta sao? Không. Nhất định không. Cậu ta còn muốn sống thật tốt, không thể để cho người khác phá hỏng cơ hội được!

Hiên Viên Duật nhìn Cảnh Nghiêm, nhẹ nhõm thở ra một hơi. Kế đó, trong lòng y dâng lên cảm giác vừa tự hào vừa chua xót. Tự hào là bởi người mà y thích mạnh mẽ như vậy, rực rỡ như vậy. Còn chua xót là bởi, người này, không thuộc về y. Một ngọn lửa bùng lên trong lòng Hiên Viên Duật. Y không muốn người khác có được Cảnh Nghiêm. Dù thế nào cũng không.

Cảnh Nghiêm nhìn ánh mắt như vừa quyết định điều gì đó của Hiên Viên Duật, trong lòng hơi ngưa ngứa. Bao giờ hắn mới có thể rước người về nhà đây...


Tức là chào cờ đấy :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro