Chương 14: Mất khống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trong phòng tắm trung——

Diệp Thu bật nước tràn đầy bồn tắm , chờ nước lạnh biến ấm lúc sau , liền cởi quần áo cầm miếng vải rửa sạch khởi thân thể tới.

Thời tiết vừa vặn nhập thu , cho nên cũng sẽ không thực lãnh, huống chi, cậu đã thật lâu không có như vậy nhàn nhã tẩy qua.

Diệp Thu đầu tóc đã rất dài, đen như mực tóc  bị thủy ướt nhẹp hỗn độn dán ở trắng nõn bóng loáng làn da thượng, hắc bạch tôn nhau lên gian càng có vẻ tóc đen như mực, da trắng như sứ.

Phía bên ngoài , Quan ca thông qua linh thức nhìn hết thảy những thứ bên trong phòng tắm , ánh mắt từ đối phương thon dài ngón tay hoa đến trắng nõn ngực, dọc theo vệt nước một đường trượt xuống, đối phương sứ bạch da thịt lây dính thượng vệt nước theo lưu sướng eo tuyến trượt xuống, mờ mờ ảo ảo gian càng tăng thêm một phần mông lung dụ hoặc , gầy nhưng rắn chắc eo bụng, thon dài thẳng tắp hai chân......

Rõ ràng đều là nam nhân ,nam nhân xem nam nhân có gì lạ , chính là vì cái gì xem một trận khô nóng?

Ngay cả đôi tay đơn giản ở trên người chà lau động tác cũng làm hắn chỉ là ngẫm lại đó là một trận miệng khô lưỡi khô.

Đến cuối cùng, Quan ca dứt khoát nhắm mắt lại , đóng linh thức .

Quan ca bên ngoài khinh thường hừ lạnh một tiếng :" hừ .... Chả có gì hay ho."

Từ mạt thế chạy nạn bắt đầu,Diệp Thu đã thật lâu không có như vậy sạch sẽ tẩy qua, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái thanh tân.

Tẩy xong sau lau khô thân thể, Diệp Thu mới phát hiện cậu vậy mà đi tắm không mang theo quần áo vào trong .

Từ trong phòng tắm truyền ra giọng nói có chút phiền muộn của Diệp Thu : " này .... Này ..... anh ..... anh cho tôi mượn ..... quần áo được không ? Tôi mượn một chút thôi ...... quần áo của tôi ở chỗ tỷ tỷ rồi . Được không ?"

Quan ca nhướng mày, hơi mang chút hứng thú nhìn về phía phòng tắm vài lần, mở miệng nói: "Ngươi không sợ hãi ta thấy ngươi liền ăn luôn ngươi à ? "

Nói rồi , Quan ca mặc kệ Diệp Thu đã chuẩn bị xong hay chưa , đột nhiên tiến lên vặn khoá cửa .

// cạch //

Diệp Thu nghe thấy tiếng mở cửa , động tác một đốn, sắc mặt trắng bạch.

Quan ca tiến vào phòng tắm chỉ thấy thiếu niên kia choàng áo tắm của hắn , năm ngón tay thon dài hợp lại kéo áo tắm để tránh lộ quá nhiều da thịt , tóc đen dính ướt tại ngạch tế , mắt to hoang mang dính ướt nhìn chằm chằm hắn , khớp xương rõ ràng, làn da tế hoạt, ngón tay trắng nõn, một đám màu hồng nhạt mượt mà móng tay tu bổ chỉnh chỉnh tề tề, da mịn thịt non , thấy thế nào đều là một cái mười ngón không dính dương xuân thủy, sống trong nhung lụa quán nhà giàu công tử.

Trong lúc nhất thời thế nhưng cảm khái lên, người như vậy ở thế giới này muốn như thế nào sinh hoạt đi xuống?

Hơn nữa, tại đây loại thế giới...... Quả thực là mỹ vị nhất đồ ăn nha.

" Tại sao anh lại vào đây ? Anh muốn làm cái gì ? " Diệp Thu gằn từng chữ một.

Hắn ánh mắt trở nên có chút phức tạp, nhìn chằm chằm Diệp Thu ánh mắt càng thêm sâu thẳm lên, "Yên tâm, ta chỉ là muốn đưa quần áo cho ngươi ."

Tay hắn cầm một cái bao , trong bao áo thun cùng quần dài.

Cậu chớp chớp mắt, ngay sau đó nhấp khẩn môi không nói chuyện nữa nhận lấy cái túi trên tay hắn . Loại này rõ ràng có chút không vui, lại vẫn là nhấp môi không nói ra tới tiểu ủy khuất bộ dáng, xem nhân tâm ngứa .

Diệp Thu trong lòng ngũ vị giao tạp, ủy khuất cùng bất đắc dĩ đồng thời nảy lên, đối mặt Quan ca tràn ngập một loại cảm giác vô lực.

Quan ca xem cậu ánh mắt càng ngày càng không thích hợp, Diệp Thu không khỏi âm thầm đề cao cảnh giác: " Anh ..... anh ra ngoài cho tôi thay quần áo . "

Quan ca ngón tay khẽ nhúc nhích , hắn đáy mắt điên cuồng mãnh liệt một cổ đói khát, khống chế không được nghiêng người tiến lên ngửi ngửi . " Con tin , ngươi thơm quá !!!"

Diệp Thu ngón tay buộc chặt áo tắm , hai mắt mê mang lại mang theo đề phòng nhìn hắn :" Làm .... Làm cái gì ? Anh ... Anh còn không mau đi ."

Quan ca đứng thẳng thân thể, nghẹn ngào tiếng nói mở miệng, "Trời đã tối rồi , chúng ta trước tiên ăn chút gì đi ."

Diệp Thu chần chờ gật gật đầu, "Kia hảo."

" Vậy ta đi ra trước .  Ngươi nhanh lên . "

Đơn giản nói chuyện với nhau trung, Diệp Thu nghĩ hắn cũng sẽ không thể làm gì mình nên có chút yên tâm hơn .

Trong phòng, Quan ca trường mi nhập tấn, mang theo một cổ sắc bén khí thế, nhướng mày nhìn nhìn trần nhà .

Vừa nãy rõ ràng không giống hắn .

Khi Diệp Thu ra khỏi phòng , tất cả đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn trên bàn . Đồ ăn cũng không có gì nhiều , chỉ là hai bát cơm trắng với mấy lọ thịt hộp và củ cải muối . Coi như là chay mặn đều đủ nhưng cậu lại không buồn ngó tới .

" ngồi xuống ăn đi ." Hắn mang theo băng hàn tiếng nói tuy rằng lãnh đạm, lại có mạc danh cảm giác an toàn.

"Cái kia......" Diệp Thu ngẩng đầu lên khó nói lên lời, nhưng cũng chỉ có căng da đầu đi xuống nói, " Tỷ tỷ của tôi .... Sao rồi ?"

" vẫn tốt , mau ăn đi , tối rồi . Ta cũng không thể để ngươi chết đói đi . " Quan ca tuy rằng thần sắc như cũ nhàn nhạt, lại vẫn là chậm rãi thúc giục .

"Ân. Vậy là tốt rồi " Chỉ là Diệp Thu uể oải ỉu xìu lên tiếng, lại là như cũ héo héo bộ dáng.

Diệp Thu một bên chậm rãi ăn , một bên âm thầm quan sát đến Quan ca rất nhỏ biểu tình, không biết hắn lúc này đang nghĩ gì , có chút khác lạ so với vừa nãy , lãnh đạm hơn nhiều ,nhưng cậu cũng không dám hỏi nhiều sợ làm đối phương tức giận , chỉ có thể cúi đầu ăn cơm .

Chỉ là, thấy Quan ca cũng không có ăn cơm , Diệp Thu đành phải hỏi thử quan tâm hắn xem sao : " sao anh không ăn cơm ???"

Quan ca như cũ lãnh đạm nhìn cậu một cái, không có trả lời dấu hiệu.

Tựa hồ bởi vì đối phương không để ý tới, Diệp Thu có chút hờn dỗi lẩm bẩm "Không nghĩ ăn liền tính...... "

" lúc ngươi đi tắm thì ta đã ăn rồi , ai rảnh chờ ngươi ."

" ngươi ăn đi cho lớn nhanh ." Quan ca môi mỏng khẽ nhúc nhích, dừng một chút, rốt cuộc mở miệng nói thêm một câu, " Rốt cuộc yếu đuối quá không làm được việc ."

Diệp Thu thần sắc ngẩn ra khó hiểu nhìn Quan ca :

" Làm việc gì a ? Tôi 16 tuổi rồi . Đừng nhìn tôi cái gì cũng làm không xong nhưng ở nhà ba ba mụ mụ hay khen tôi tháo vát lắm đấy . " nói đến chuyện này , cậu còn khá là đắc ý nhìn hắn .

Quan ca nhất thời nghẹn lời , mặt hắn khẽ đỏ lên lấy tay che mặt : "Thật là , ngươi vẫn còn nhỏ chút . Ăn nhanh lên đi , 6h nơi đây cắt điện nước ."

" Ân ân .."

Diệp Thu rũ xuống mắt, lén liếc mắt ngước nhìn Quan ca , thật cẩn thận nhìn hắn nói: " Anh .... Ngày mai tôi có thể nhìn thấy tỷ tỷ không ? "

Diệp Thu dừng một chút, mang theo mong đợi nói: " một lát thôi .... Chờ xem xong .... Tôi lại đi với anh . Được không ?"

Quan ca lãnh đạm đôi mắt lẳng lặng nhìn cậu , không rên một tiếng.

Thiếu niên thấy hắn không nói lời nào lại lo lắng bị từ chối , mười ngón tay khẽ nhéo góc áo , mắt hàm trông mong nhìn hắn , hàng mi dài khẽ chớp động nói rõ bản thân cậu đang rất hồi hộp không yên .

"...... Ân." Quan ca nhìn cậu sau một lúc lâu, mới quay lại đầu ứng thanh.

"Kia nói tốt không được biến." Diệp Thu trong nháy mắt cao hứng mặt mày đều mang lên ý cười. Cậu cũng quá tốt hống đi , không khác gì một đứa trẻ .

Quan ca không có trực tiếp trả lời, chỉ là xoay người đến bên giường nằm :" ăn xong rửa bát còn lên giường ngủ ."

" Ân ân " thiếu niên cao hứng gật gật đầu , khoé miệng mang cười tung tăng đi rửa bát .

6h mùa đông trời nhanh tối , tất cả chìm trong yên lặng . Ban đêm tại mạt thế thường là lúc hoạt động mạnh mẽ của tang thi vậy nên giờ này hầu như không ai dám ra ngoài kể cả là dị năng cấp cao .

Hôm nay buổi tối, Diệp Thu mặc trên người chỉ một cái áo thun mỏng cùng quần dài leo lên mép giường. Chỉ là nằm xuống còn không có bao lâu,cậu lại chỉ cảm thấy cả người rét run, không khỏi đôi tay gắt gao vây quanh được thân thể của mình, nằm nghiêng ở trên giường. Ban đêm tại mạt thế lạnh lẽo hơn bình thường , mấy ngày qua toàn là tỷ tỷ ôm cậu vào trong lòng ngủ . Nhưng mà bây giờ tỷ tỷ không ở , lại chỉ có một tên không quen biết bên cạnh . Đành phải tạm chấp nhận một đêm vậy .

Diệp Thu nằm cuộn tròn ở trên giường, cậu không dám ngủ đến quá trầm. Cho nên mơ mơ màng màng ngủ đến một nửa khi, liền phát giác không thích hợp.

Diệp Thu mơ mơ màng màng tỉnh lại thời điểm, cảm giác được một cái ướt dầm dề đồ vật ở nhẹ nhàng liếm chính mình gương mặt, cậu nội tâm cả kinh, trên mặt lông mi run rẩy, chậm rãi mở to mắt, liền nhìn đến......

Quan ca hai cánh tay đặt ở bên cạnh Diệp Thu , động tác này giống như muốn khoá cậu tại một chỗ , hắn đầu cúi xuống khẽ liếm lên gương mặt cậu .

Hắn thấy cậu tỉnh lại , chớp chớp mắt, há miệng thở dốc phát ra một chút thanh âm, chỉ là yết hầu một trận khô khốc, tiếng nói lại thấp lại ách.

Diệp Thu thân thể cứng đờ, đôi tay nếm thử di động muốn tránh thoát vòng ôm của nam nhân , nhân tiện mãn nhãn khó hiểu quan tâm hỏi: " Anh... Anh .... Anh làm sao vậy?"

Quan ca lại là mắt điếc tai ngơ, hắn chỉ là không ngừng được muốn thân cận Diệp Thu hơn .

Diệp Thu cả người cứng còng, cắn khẩn môi không rên một tiếng nghiêng mặt tránh đi hắn .

" ô... ô ..."

Thiếu niên vẻ mặt nhẫn nhục nhắm chặt mắt lại , từng sợi tóc đen hỗn độn che đi từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má , môi dưới bị cậu cắn phá mà cậu không biết , thông qua ánh trăng chiếu vào , cậu yếu đuối lại mong manh làm người không nỡ thương tổn .

" ô ô..... Thu Thu không muốn ."

Quan ca đốn trong chốc lát, mới trở tay nắm lấy eo cậu , đem người nửa đỡ nửa ôm ngồi dậy.

Rõ ràng chỉ là coi trọng đối phương xuất sắc bề ngoài, rõ ràng chỉ là bị đối phương gợi lên mãnh liệt dục vọng......

Chính là,vì cái gì thấy cậu thương tâm hắn thế nhưng sẽ luyến tiếc......

Hắn thon dài ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên quần áo một góc, như là có điểm lo lắng sẽ kinh sợ đến người trong lòng, đầu ngón tay nhẹ chạm lên từng tấc da thịt non mịn của thiếu niên , thanh thấu ngăm đen ánh mắt mang theo chút dục vọng ,thân thể của đối phương đối với hắn mà nói có làm người không đành lòng cự tuyệt ma lực muốn thương yêu .

Thiếu niên run rẩy từng đợt theo từng đụng chạm cơ thể của nam nhân , cậu lãnh cả người đổ mồ hôi, tinh mịn mồ hôi dính ướt Diệp Thu tóc đen dính sát vào ở trên trán.

Sợ hãi .

Chưa bao giờ có ai đó làm điều gì vi phạm ý nguyện của cậu .

Mỗi lần bị hắn đụng vào , thiếu niên  khó chịu nhăn chặt mi, đôi tay không khỏi lung tung nắm chặt  chính mình quần áo. Nguyên bản liền rộng thùng thình áo thun nháy mắt bị hắn kéo ra bại lộ xuất tinh trí xương quai xanh cùng với tảng lớn bóng loáng sứ bạch làn da.

Quan ca dáng người thực hảo, khẩn thật cơ bắp, gầy nhưng rắn chắc vòng eo rõ ràng là nhân ngư tuyến . Hắn ôm lấy vòng eo của cậu trong vòng tay làm cậu khẽ cứng đờ thân thể . Thiếu niên rõ ràng là đang kháng cự hắn .

" đừng ... đừng .... Ta ... ta sợ ...huhu. Đừng làm nữa được không ? " thiếu niên cúi thấp đầu ngữ khí run rẩy van nài .

Thiếu niên khóc rất lợi hại , cả người đều lâm vào sợ hãi trung không thể kiềm chế được .

Quan ca nhìn về phía thiếu niên đang run rẩy trong lòng , ảm ách ngữ điệu cười như không cười, "Như thế nào? Sợ ta đến nỗi như vậy cơ à? "

Quan ca thanh âm lúc này có chút không cao hứng , lúc này nhìn chằm chằm lấy Diệp Thu , cậu  chủ động ôm lấy cánh tay hắn động tác, nghẹn ngào tiếng nói mang theo chút nức nở : " Thu Thu sợ lắm .... Thu Thu không muốn . Chúng ta chỉ nằm ngủ được không ? Ô ô..... Thu Thu hảo buồn ngủ .... Lại lãnh .... Thu Thu muốn tỷ tỷ . "

Nhìn mắt Diệp Thu sưng đỏ nức nở bộ dáng, Quan ca lạnh lẽo mặt mày ngó cậu liếc mắt một cái, " Ngủ ngủ .... Ngươi chỉ biết ngủ , nếu ngươi ngủ thì ta biết làm như thế nào ? "

" tỷ tỷ ngươi có thể sống cả đời với ngươi được không?" Hắn không rõ hiện tại mình nói câu này ý vị gì .

Hắn nói, cúi người qua đi,hai  tay chống ở Diệp Thu phía sau, đem cậu  hoàn toàn bao phủ ở trong ngực đồng thời đẩy cậu nằm trên giường .

Diệp Thu giật mình, lắc lắc đầu lại bắt đầu khóc : " không được ..... không thể .... Hai chúng ta đều là đàn ông ."

Quan ca cười khẽ thanh, đè thấp tiếng nói ở bên tai cậu nói giọng khàn khàn: " Tôi thì là đàn ông , còn cậu thì chắc chỉ được coi là thiếu niên thôi . Mà không thử thì sao biết có được hay không ."

Diệp Thu trợn tròn mắt thấy hắn, ngay sau đó như là mới tỉnh ngộ lại đây hiện tại tư thế rất không đúng .

"Ngươi...... Ngươi không cần ly ta như vậy gần, cảm giác rất kỳ quái."

Quan ca ánh mắt trầm xuống, thu nạp cánh tay đem người ôm càng khẩn, ánh mắt từ trên cao đi xuống tinh tế đánh giá thiếu niên .

Hắn ánh mắt thật sự quá nhiệt liệt, bỏng cháy nhân tâm không được tự nhiên sợ hãi. Diệp Thu không khỏi có chút cứng đờ thân thể .

"Ngươi sợ ta?"

Hắn tiếng nói nghẹn ngào, mang theo ý vị không rõ hương vị.

Diệp Thu lông mi run rẩy nức nở nhìn hắn , mím môi gật gật đầu .

" chúng ta chỉ đắp chăn ngủ thôi được không ? " hai mắt to tròn đẫm nước của thiếu niên cầu xin nhìn hắn .


———

Ps : khi bạn có ham muốn nhưng vợ bạn chỉ muốn thuần đắp chăn .

Quan ca: cay .

2k7 chữ , không thể không nói , ta lại bệnh hoa si , cứ liên quan đến Diệp Thu ta lại phải dùng ba ngàn chữ miêu tả . 🥲🥲🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro