Chương 15 : Bất đắc dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



" chúng ta chỉ đắp chăn ngủ thôi được không ? " thiếu niên nhỏ giọng nức nở nói.

Ai muốn cùng với ngươi lên giường chỉ để đắp chăn thuần ngủ .

Nhìn kia rất nhỏ run rẩy lông mi, Quan ca cưỡng chế đáy lòng bạo ngược, thế nhưng có loại nói không nên lời bực bội cảm.

Liền như vậy không nghĩ muốn cùng hắn đãi ở bên nhau?

" hừ ... đúng là không biết điều . "

Uổng phí hắn cả tối hôm nay đối xử tốt với cậu .

Quan ca chậm rãi thả lỏng lực đạo, hắn ngả ra nằm sát bên cạnh Diệp Thu , lòng bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng mà vỗ động trên lưng của thiếu niên .

Kia ấm nóng  cảm giác làm Diệp Thu thân thể run lên , nhiệt độ lòng bàn tay của Quan ca như thể xuyên qua lớp áo của cậu chạm lên từng tấc da thịt , Diệp Thu cực độ muốn tránh thoát, nhưng lại bị đối phương gắt gao mà cô khẩn trong lòng ngực .

Quan ca rốt cuộc kéo kéo khóe miệng, nghẹn ngào tiếng nói mang theo cười lạnh, " Còn cựa quậy nữa , ta ngay tại chỗ làm ngươi . "

Quan ca đột nhiên bộc phát ra âm trầm hơi thở làm Diệp Thu có chút sợ hãi cương ở trên chỗ ngồi, trơ mắt nhìn người càng ngày càng kéo cậu vào trong ngực một cử động nhỏ cũng không dám.

Quan ca gần sát cậu non mịn vành tai một bên hung hăng nói :" Coi như hôm nay tạm tha ngươi cái này tiểu bạch ."

" ô ... ô...vậy .... Vậy anh buông buông ra ... " thiếu niên bất lực nằm trong vòng tay của hắn khóc lóc .

" không được."

Hắn vùi đầu vào Diệp Thu cổ chỗ, môi như có như không xẹt qua cậu làn da, chỉ cảm thấy trong thân thể máu sôi trào không thôi, liền dục vọng không những không có tưới diệt mà lại càng thêm bốc hỏa .

Cậu rốt cuộc cho hắn rót cái gì mê hồn canh.

Thiếu niên kia bất lực tư thái cho hắn một loại nói không nên lời chinh phục khoái cảm.

Quan ca ôm chặt lấy thân hình nhỏ gầy của thiếu niên , gần là một chút căn bản giảm bớt không được hắn đối cậu đói - khát.

Cảm nhận được độ ấm cơ thể của nam nhân sau lưng , Diệp Thu nhẹ nhàng mềm mại nức nở, giống như một mảnh lông chim dừng ở người trong lòng, ngứa không thể tự giữ.

Thân thể hai người càng lúc càng dựa sát , hầu như không có một khe hở , Diệp Thu thân thể không khỏi càng banh càng chặt. Thanh thấu đen láy trong mắt có vô pháp che lấp khẩn trương hoảng loạn.

" Anh .... Anh .... Anh nói là ..... buông tha tôi ." Thiếu niên nhắm chặt mắt lại lắp bắp không nói thành lời .

Quan ca dựa vào cực gần, cơ hồ có thể nhìn đến Diệp Thu tinh tế lông tơ trên khuôn mặt , cặp kia không ngừng rung động nhỏ dài lông mi bại lộ ra cậu nội tâm hoảng loạn cùng kháng cự.

Dần dần mà, Quan ca có chút bực bội lên đứng bật dậy khỏi giường .

Hắn đây là thỏa hiệp với cậu . Đối với một người như hắn thì đây là lần đầu tiên .

Quan ca ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên lấy tạm cái áo khoác bên cạnh giường mặc vào người .

Diệp Thu thân thể cứng đờ căng chặt, như cũ nằm trên giường không nhúc nhích.

Mặc xong quần áo , Quan ca cúi đầu ánh mắt ám trầm mà nhìn như cũ nhắm chặt hai mắt cắn răng không phát ra một tia thanh âm Diệp Thu .

Quan ca đứng dậy mở cửa định đi ra ngoài .

Diệp Thu nghe thấy tiếng mở cửa ,  run rẩy ngồi dậy , tiếng nói mang theo thở dốc, đứt quãng vang lên trong căn phòng tối tăm , " Anh .... Anh đi đâu vậy ?"

Nghe xong lời này , Quan ca ngừng tay , hắn có chút cười nhạo trách móc nói: "Ngươi thật đúng là quản ta ? Ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi ? Lão tử đi phát tiết một trận . Lão tử đi chơi gái , ngươi đi làm gì.  Cũng không cho ta làm , quản nhiều ... "

Bị hắn nói như vậy, Diệp Thu lúc này hơi hơi cúi đầu, ôm lấy đoàn chăn bên dưới thân , cậu nhấp môi, nhỏ dài nồng đậm lông mi ở sứ bạch sườn mặt thượng tưới xuống một đạo thiển sắc bóng ma, thoạt nhìn ngay cả mày đều lung thượng vài tia khinh sầu. Mà lúc này cậu tóc đen hơi loạn , quần áo xộc xệch lộ ra xương quai xanh xinh đẹp , non nớt  mặt mày nhiều một phần mờ mờ ảo ảo mông lung mỹ cảm , hiển nhiên là đang hối lỗi .

Bộ dạng này của cậu khác gì tiểu kiều thê hối lỗi với  trượng phu vì không ngủ được cùng với  hắn không ? Kia thần thái , kia dáng người rõ ràng là đang câu dẫn hắn , thế mà khi động lại không cho .

Thiên lí đâu ?

Tình người đâu ?

Nhân quyền đâu ?

Càng nhìn cậu , hắn càng muốn nổi giận , ăn cũng không cho hắn ăn , vậy mà bây giờ lại bày ra cái bộ dáng này .

" Anh đừng bỏ tôi ở đây một mình được không ??? Tôi .... Tôi sợ . Chỗ này quá tối .... Lại .... Lại không có người khác. Anh cứ làm , tôi .... Tôi đứng ngoài trông cửa cũng được . " Diệp Thu thấp thấp thanh nói .

Cái gì ????

Cái gì là đứng ngoài trông cửa ???

Hiện giờ hắn chỉ muốn mặc kệ cậu , muốn ra sao thì sao . Dù gì hiện tại hắn cũng đang rất giận nhưng nhìn bộ dáng đáng thương kia , hắn lại một lần nữa phạm tiện mà không đành lòng .

Hắn đây là mắc bệnh lạ rồi sao ? Ngày mai nhất định phải bảo Hoàng Phúc khám cho hắn , bệnh nặng rồi .

HOÀNG PHÚC ...... cứu ta .

Quan ca vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc chậm rãi dạo bước qua đi, đứng yên ở Diệp Thu trước người, hắn rũ mắt, trên cao nhìn xuống nhìn trước người người, nói ra nói cùng hắn vẻ mặt khác nhau lãnh, " Làm sao lại muốn theo ta ? Ta đi đánh tang thi , đánh tang thi đấy . Nguy hiểm , ngươi đi theo cũng chỉ cho ta kéo chân sau ."

Diệp Thu thấy hắn, cả người thân thể run lên, ngay sau đó càng thêm cứng đờ lên, tựa hồ là bị thái độ trên giường lúc nãy của hắn dọa tới rồi .

" Cái kia......" Diệp Thu nhỏ giọng ra tiếng, " Tôi không có việc gì , tôi ....Tôi tự lo cho mình được . Anh không cần lo cho tôi ."

" Ngươi tự lo cho mình được ?" Quan ca  ánh mắt dò xét toàn thân Diệp Thu , lại nửa ngồi xổm xuống giơ tay sờ sờ cậu cái trán giọng khinh Bỉ  " Rõ ràng không có phát sốt thế mà lại nói vớ vẩn , nhìn ngươi cái thân thể mảnh mai này mà chạy được với tang thi ta tự chặt đầu đem đi tế tổ ."

Diệp Thu hướng phía sau rụt rụt, lại ở nghe đến đối phương nói móc mình bèn tức giận nói :" Chớ có khinh thường tôi .... Tôi  .... Tôi .... Tôi  .... "


Thiếu niên như bị định trụ ở, không biết nên nói cái gì , cậu nghĩ mãi không ra nên nói cái gì để phản bác hắn rằng cậu không hề vô dụng . Nhưng ngẫm đi ngẫm lại suốt hành trình cậu tới đây hình như là cậu được tỷ tỷ bế đi đường ....

Diệp Thu lâm vào khốn quẫn , mím môi nhìn về phía hắn.

Quan ca nhíu nhíu mày nhìn về phía Diệp Thu:" Ngươi làm sao ? Sao không nói tiếp ?"

"Không phải......" Diệp Thu há miệng thở dốc, thần sắc dần dần khó coi lên , hắc bạch phân minh đáy mắt mang theo chút nước mắt , phảng phất  đối phương đang làm khó cậu vậy .

Bộ dáng đáng thương này không biết còn tưởng hắn Quan ca khi dễ thiếu niên nhỏ yếu đâu .

Nhìn thấy cậu như vậy , Quan ca còn có gì không hiểu đâu . Quả nhiên là tiểu thiếu gia bị cưng chiều lớn lên , vậy mà định khóc trước mặt hắn .

Suy nghĩ một lát , Quan ca dẫn đầu đi về phía cửa .

Diệp Thu trên mặt biểu tình lại trở nên tái nhợt lên, đối phương vậy mà thật sự định bỏ cậu một mình ở nơi tối tăm này .

Mắt thấy Quan ca bóng dáng gần như sắp biến mất tại sau cánh cửa , Diệp Thu tức giận đến chết khiếp : " Ngươi .... Ngươi chờ ta nha , đừng đi . NÀYYYYYY..... "

Thiếu niên quá hoảng hốt , cứ như vậy đi chân trần đuổi theo Quan ca .

Bóng dáng gầy yếu đi trong bóng tối không biết nên đi đâu tìm hắn , cả người cậu run lên thở ra từng đợt khí lạnh . Diệp Thu vốn dĩ trời sinh thể nhược , ban đêm tại mạt thế lại lạnh hơn bình thường mà cậu chỉ mặc một cái áo thun mỏng manh làm sao chịu được .

Ngân nha run lập cập đánh vào nhau , cậu ôm lấy hai bên vai đi loanh quanh toà nhà không đèn chỉ còn lại ánh trăng mờ ảo .

Xung quanh ngoài tiếng bước chân nhè nhẹ khi chân cậu chạm đất không còn gì cả , Diệp Thu vốn sợ bóng tối thì càng hoảng sợ hơn gọi lấy người ban nãy mong chờ được một tiếng trả lời .

" này ..... anh có ở đó không ?

Này ...... này .... Anh mau .... Mau trả lời tôi .... Này ...."

" Chờ .... Chờ tôi với ...."

Hơi lạnh như muốn luồn vào trong lớp áo mỏng như cướp đi hết thảy hơi ấm của cậu vậy . Diệp Thu đôi tay không tự giác nắm chặt , đắm chìm ở hắc ám trong thế giới cậu  một cái không cẩn thận, thân thể quán tính trước khuynh, đụng phải góc bàn làm cậu đau điếng khóc càng hung .

" ô ô ô..... anh ở đâu rồi . Tôi đau quá ... ô ô .... Đừng bỏ tôi một mình mà .... "

Cậu không nhịn được lại muốn trách móc hắn , vừa khóc vừa mắng :" Đồ xấu xa .... Tại anh hại tôi nên tôi mới phải xa tỷ tỷ ... ô ô .... "

" đại chân thối , vậy .... Vậy mà đi nhanh vậy .... Tôi ... tôi sợ bóng tối thật mà .... Quay lại đi .... Ô ô..."

Chờ mãi chờ mãi , Diệp Thu cảm tưởng như cậu đã đứng ở đây rất lâu vậy , chân cậu lạnh cóng rồi lại đến tê dần . Cậu sợ phải đứng một mình , cảm giác cả thế giới bây giờ đều vào trùm bởi màu đen , không còn ai khác ngoài cậu cả .

Diệp Thu chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ là đột nhiên một chiếc áo khoác được đặt bờ vai của cậu , một đôi ấm áp tay vòng lấy thân người thiếu niên mặc áo cho cậu . Hơi ấm này , vòng tay này ....

...... Là hắn!

Người này a......

Rõ ràng là tên chết tiệt ban nãy bỏ cậu một mình .

Quan ca  đem cậu  đỡ lên ghế cạnh đó .

Diệp Thu có chút kinh ngạc mở mắt ra, liền nhìn đến Quan ca có chút soái khí  sườn mặt mơ hồ trong bóng tối. Hắn chính nhấp khẩn môi, một tay nửa đỡ cậu, một tay xoa bàn chân nơi cậu vừa đá phải cái bàn .

" ngươi cái ngu ngốc , liền đi đường cũng không biết sẽ xuyên giày . Muốn ngươi có cái gì dùng ."

Diệp Thu nguyên bản có chút tức giận hắn bỏ cậu đi , lại đột nhiên cảm thấy  có chút buồn cười, lại là cảm thấy mũi hơi toan, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng. Thế là , Diệp Thu nước mắt cũng cứ như vậy hạ xuống.

" khóc cái gì mà khóc , ngươi chỉ có biết khóc là giỏi . Ta nói cho ngươi , khóc chết ta cũng không quan tâm một con tin như ngươi ." Quan ca sờ thấy chân cậu băng lãnh như vậy nhịn không được nhíu nhíu mày, lẩm bẩm nói .

Diệp Thu ngơ ngác nhìn hắn giúp cậu xoa chân lại giúp cậu đeo giày , một lát mới chậm rãi giãn ra khai nguyên bản nhăn lại mày, hơi hơi tràn ra một cái tươi cười từ đáy lòng tới, " Ngươi cuối cùng cũng quay lại đón ta ."

Diệp Thu lúc này nhẹ nhàng cười, giữa mày u sầu diệt hết, nguyên bản đáy lòng những cái đó nói không rõ buồn bực cũng đi theo tiêu tán, ngay cả tâm  tình đều trở nên thoải mái.

" Ta lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi đó là kia phó đơn thuần đến ngu xuẩn bộ dáng chạy đến ôm ta ...... Ta lúc ấy còn đang suy nghĩ, ở thế giới này, người ngu ngốc như ngươi có thể sống bao lâu ..."

"Sau lại, chỉ ngắn ngủi một ngày , không , một buổi tối , ngươi vậy mà có thể khiêu chiến sức chịu đựng của ta , ảnh hưởng tâm trạng của ta " Quan ca ánh mắt trong bóng tối dừng ở Diệp Thu trên người, " ta khi đó ..... muốn cách xa ngươi , thậm chí giết chết ngươi . Nhưng ta lại thấy làm như vậy là thiệt thòi cho ta ......."

Diệp Thu không minh bạch tại sao hắn lại nói những cái này , có chút không biết làm sao , nhưng đại khái là mắng cậu ngu xuẩn  , liền tức giận mắng : " ai nói tôi lúc đó là  ngu xuẩn ,tôi đó là cứu tỷ tỷ của mình . Anh mới là người ngu ngốc , cả nhà anh mới ngu ngốc ,  ngu ngốc . Tự dưng nói mấy thứ chả hiểu ra sao cả ."

Quan ca trong bóng tối mắt đen thâm thuý nhìn thiếu niên , lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Xem, chính là dáng vẻ này, có nói ngươi cũng không hiểu . Đúng là ngu xuẩn."

Diệp Thu rũ mắt muốn nhìn rõ biểu tình của Quan ca nhưng trời quá tối , cậu nhìn không rõ lúc đó hắn là biểu tình gì , hắc như lông quạ lông mi khẽ run .

Cậu không biết tại sao đối phương cứ nói cậu ngu ngốc nữa .

Diệp Thu hơi hơi ngồi thẳng thân thể dựa vào ghế dựa thượng ngửa đầu, giơ tay che lại hai mắt, đôi môi mân lại thật khẩn nghiêng đầu không thèm để ý đến Quan ca . Hiển nhiên , đây là dỗi .

Hắn là dị năng giả cấp ba , bóng tối đối với hắn mà nói đã không hề là ngăn cản . Từng động tác , biểu tình của cậu dù có cố che thế nào thì anh cũng nhìn thấy hết . Quan ca ánh mắt nhu hòa một cái chớp mắt, đúng rồi, đều đến lúc này, cậu còn tính tình trẻ con dỗi thượng hắn . Cái đồ ngu ngốc này không nên biết thì tốt hơn .

Lúc này  bầu không khí giữa hai người  nhưng thật ra ẩn ẩn mang theo một loại mạc danh bình tĩnh hài hòa.


" đi thôi , ta dẫn ngươi đi đánh tang thi ." Nói rồi hắn đi luôn cũng không chờ cậu đuổi theo ẩn ẩn mang theo chạy chối chết ý tứ .


—————

Ps : bảo bảo là cái bị nuông chiều từ bé .

Phần này ngọt không ? Nếu không ta cần tu thêm để tăng độ đường .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro