Chương 16: Quân sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ban đêm .....

Nguyệt sắc chính nùng, trong một căn phòng truyền ra ái muội âm thanh cùng khắc chế tiếng thở dốc, lưỡng đạo thân ảnh đan chéo ở bên nhau, không khí đều hoàn toàn khô nóng khởi.

Cả hai người đang chìm đắm trong bể dục , bỗng nhiên....

RẦM RẦM RẦM —————

" LƯU VỌNG NGƯƠI CÁI NGỰA ĐỰC , MỞ CỬA CHO BỔN ĐẠI GIA ."

Bị tiếng đập cửa kinh động, trên giường nữ nhân kêu sợ hãi một tiếng, giơ tay theo bản năng nắm lấy chăn bên dưới giường che thân ,Lưu Vọng dừng động tác, sau đó nhanh chóng xả qua bên cạnh quần áo mặc ở trên người, nghiêng đầu rống lên một tiếng: " thằng chó nào dám gọi ta giờ này ?"

Vừa mới rống xong , hắn chạy vội ra ngoài cửa định chửi thằng khốn chó chết nào dám phá đám hắn làm chuyện đại sự , đảo mắt nhìn đến một thân ảnh nam nhân quen thuộc , lập tức liền sợ tới mức run lên một chút, khí thế cũng nháy mắt héo hạ.

" A a a .... Là là đại ca a ......" Lưu Vọng lập tức chỉnh trang lại quần áo cho chỉnh tề , nơm nớp lo sợ nghiêng thân thể để cho Quan ca vào , nói: "Ngài như thế nào hơn phân nửa đêm qua, ta này...... Ta này......"

Quan ca vừa đi vào liền nhìn thấy trên giường bọc chăn không thanh nữ nhân liếc mắt một cái,bình tĩnh đôi mắt không hề gợn sóng , hiển nhiên đối với trường hợp như này đã quá quen , nói : " ta có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi ngươi ."

Lưu Vọng vừa nghe được miệng hắn nói hai chữ " quan trọng " cảm giác được trái tim lỡ một nhịp, thiếu chút nữa không có thể suyễn quá khí. Sẽ không phải là tang thi tập kích căn cứ đi .

"Là là."

Lưu Vọng nhìn trên giường nữ nhân liếc mắt một cái, ném xuống một câu " ngươi ở yên đấy " , liền đưa Quan ca vào một phòng riêng để bàn chuyện .

Trong căn phòng , Quan ca đứng lặng trước cửa sổ nhìn bên ngoài trăng sáng , chợt hắn lên tiếng .

" Ta đáng sợ sao?"

Quan ca quay lại nhìn hắn, thấy Lưu Vọng đang thất thần không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy , hắn lặp lại hỏi một lần nữa: "Ngươi xem ta, ngươi cảm thấy ta đáng sợ sao?"

Lưu Vọng nghe được hắn hai câu này không đầu không đuôi nói, một không có phản ứng quá, nói: " Quan ca ah... tại sao đại ca ngài lại hỏi như vậy ? "

" Ngài có thể cho ta nói một chút từ đầu đến đuôi không ? Ngài hỏi thế ta biết trả lời làm sao ah?" Lưu Vọng nhíu nhíu mày khó xử nói .

Quan ca nghe vậy nghiêng đi mắt, bán tín bán nghi mà nhìn hắn, đem hôm Diệp Thu cự tuyệt hắn sự tình nói, lại bổ sung hỏi: "Ngươi cảm thấy ta đáng sợ sao?"

Nghe xong mọi truyện , Lưu Vọng chỉ cảm giác sống không còn gì luyến tiếc .

Đại ca , ngài chỉ cần trầm mặc nhìn ta thì đến cả ta cũng phải sợ chứ nói gì tên thiếu niên kia .

Đại ca ah .... Người chỉ cần bá vương ngạnh thượng cung là được rồi , cần gì phải để ý tên kia sợ hay không ah.

Ngài lại còn hỏi ta ??? Ta chỉ biết nữ nhân tự tiến cử giường chiếu thì ta thượng thôi . Ta .... Ta cũng không kinh nghiệm ah. Ta trước mạt thế cũng là xử nam cũng không người yêu ah.

Nhưng ...

Hắn cũng không thể nói huỵch toẹt ra như vậy . Phải uyển chuyển , phải nhẹ nhàng , phải từ từ ....

Quan ca nhà hắn còn là trai tân , nhìn bộ dáng chắc cũng khá để ý đến tên thiếu niên kia .

" Quan ca , ngài không hề đáng sợ , trái lại rất đẹp trai , muốn soái có soái muốn lực có lực đảm bảo tất cả nữ nhân tại căn cứ đều muốn ngủ với ngài ." Lưu Vọng nghĩa chính ngôn từ nói , kèm theo đó hắn còn liên tục gật đầu như thể khẳng định lời hắn nói là thật .

Quan ca yên lặng nghe, trên mặt biểu tình rốt cuộc bình tĩnh hạ , chính hắn cũng cảm thấy Lưu Vọng nói có lí . Thế mà tên kia lại liên tục từ chối hắn .

Hắn rũ xuống mắt, che khuất đáy mắt cảm xúc, sau một lúc lâu lúc sau lại nâng lên :" nhưng hắn là nam nhân , không phải nữ nhân ."

Nghe Quan ca nói như vậy , Lưu Vọng suýt nữa phun hắn một mặt nước miếng . Cách nhanh gọn nhất là bá vương ngạnh thượng cung , ngài bỏ gần tìm xa , ngài ngu không ngu a.

Hắn Lưu Vọng quá thật là thảm!

Hắn thật vất vả có sinh hoạt hài hoà , thiếu chút nữa bị dọa đến bệnh liệt dương chỉ vì ngài và tên kia có rắc rối .

Mặc dù trong lòng đang rống giận oán trách , bề ngoài Lưu Vọng vẫn nhất phái bình tĩnh tường hoà mỉm cười nói :" ngài phải biết cách hống ( dỗ dành ) , nam nhân hay nữ nhân đều được, phải dụ cho đối phương tình nguyện mới thôi .

Tức giận ? Hống ( ngủ )

Dỗi? Hống ( ngủ )

Nghi ngờ ? Hống (ngủ )

Chán ghét ? Hống ( ngủ )

Không có gì mà hống ( ngủ ) không thể làm được , nếu một hống ( ngủ ) không giải quyết được thì hai hống ( ngủ ) . "

Tức nhiên hắn Lưu Vọng thuần khiết sẽ không nói những từ trong ngoặc nói ra cho Quan ca nghe . Những từ trong ngoặc đó là cách của hắn , còn đại ca chỉ cần hống người yêu là đủ .


( nghĩa của từ " hống " tác dùng đây nhé , ai không hiểu thì đọc nghĩa . Tạm hiểu là dỗ dành . Tác dùng từ " hống " vì ta thấy nó đọc hay hơn . )

Quan ca nghe vậy nhìn Lưu Vọng một hồi lâu, hắn cong cong khóe môi, nói: "Không hổ là tình trường kệ già đời , kinh nghiệm phong Phú , bạn gái nhiều vô số kể thay nữ nhân như thay áo , ngươi nói đúng, tiếp tục."

Lưu Vọng nghe thế khụ hai tiếng, ngài đây là đang khen ta hay đang chửi ta .

Tuy nhiên hắn vẫn tiếp tục cung kính uyển chuyển nói: "Còn có một chút, ngài nếu muốn cưa đổ một nữ nhân thành thục , từng trải thì nên đưa nàng đi về tuổi thơ . Còn nếu là nữ nhân ngây thơ thì nên đưa nàng ngắm nhìn trăm biến của cuộc đời . Đảm bảo trăm phát trăm trúng . Ngài cứ áp dụng cái này cho đệ ."

Ai u.... May là Lưu Vọng ta ngày xưa có lên trên mạng học cách tán gái , nếu không bị ngài hỏi ta không biết móc lí luận ở đâu ra nha .

Quan ca gắt gao nhíu nhíu mày, hắn đi đi đi lại hai vòng chợt quay lại hỏi Lưu Vọng:" thế .... Ta nên làm thế nào để tán một thiếu niên a?"

Lưu Vọng vội vàng nói: " đại ca tự nhiên là thiên tư thông minh , thần thông quảng đại tự nhiên sẽ nghĩ ra cách hay."

Quan ca đánh giá liếc mắt một cái Lưu Vọng, trầm mặc nhìn .

Lưu Vọng thấy ánh mắt tử vong của hắn vội vàng trả lời :" ai nha .... Hôm nay trăng sáng lại ít mây , thích hợp nhất tình lữ bên nhau ngắm sao . Ngài .... Ngài nói phải không ? "

Quan ca ngẫm nghĩ một chút, lập tức minh bạch, vỗ vỗ vai của Lưu Vọng: " ngươi nói đúng , ngắm sao tốt , ngắm sao tốt . "

Trước khi đi khỏi , Quan ca ngược lại còn quay đầu khen hắn một câu " quân sư tình yêu " .

Trời đất ạ .

Hắn Lưu Vọng cũng là một người có kinh nghiệm làm " quân sư tình yêu ".

Từ nay nếu ai mà bảo hắn hai chữ " quân sư " , hắn đánh chết tên đó không tha .

Quan ca đi ra phòng của Lưu Vọng , hắn nhíu mày, thật sự phiền toái, như vậy muốn bao lâu mới có thể làm thiếu niên cam tâm tình nguyện a .

Giờ này chắc thiếu niên cũng đã hoang mang lo sợ lắm rồi , là lúc nên tìm cậu .

Gánh nặng đường xa .

Khổ bức .





—————


Diệp Thu lại một lần nữa vinh hạnh được Quan đại ca bỏ mặc giữa toà nhà tối như mực . Thực hiển nhiên , người nào đó bảo đưa cậu đi đánh tang thi đã quên câu này tận chín tầng mây .



" này .... Chờ một chút ... đi chậm một chút .....ah  "

" này ..... có nghe thấy không ??? NÀYYY..... "

" Anh có ở đó không????"

Quan ca bước chân đến gần nơi phát ra thanh âm uể oải không phấn chấn của Diệp Thu.

" đi từ từ thôi .... Tôi .... hô hô....."

" này , đại chân thối . NÀYYYYYY...... có nghe không ?????"

Khổ thân thiếu niên đuổi theo một cái bóng tự tưởng tượng suốt 20 phút ,  một mét 63 làm sao có thể đuổi theo kịp bước chân của kẻ vừa nhìn đã biết chân dài hơn nách như hắn .

" tôi .... Tôi theo không kịp ah.."

Quan ca khóe môi hơi câu lên, phía trước  luôn cảm giác có ánh mắt đầy oán niệm nhìn hắn chằm chằm , ẩn ẩn chỉ cần tóm  được hắn là sẽ đứng lên cắn chết hắn .

Thiếu niên dưới chân mềm nhũn nửa quỳ đi xuống.


Cặp chân mày của Diệp Thu nhíu chặt lại :" Anh ta đâu rồi ???"

Diệp Thu đáy mắt có chút luống cuống, xoay người về phía sau mặt nhìn lại , cũng không có người .

Cậu tựa hồ còn có điểm ngốc, sau một lúc lâu mới sợ hãi cả kinh, "Từ từ, này ..... này ..... anh chơi xấu .... Đừng bỏ tôi lại đây....."

Cả toà nhà từ tầng 15 cho đến tận tầng 36 hầu như chỉ có duy nhất Quan ca ở lại , bây giờ cậu có gọi cũng không ai ra giúp .

Diệp vội vàng gọi lấy Quan ca , thấy bóng dáng của hắn  không hề xuất hiện , không khỏi cấp khóe mắt phiếm hồng.

Cậu chợt nhận ra , đến tận bây giờ , cậu cũng không biết tên của đối phương .

//// loạt xoạt ////

//// loạt xoạt ////

Trong bóng tối có cái gì đó đang phát ra tiếng động làm cho Diệp Thu suýt nữa hét lớn lên .

Diệp Thu cắn chặt răng, thế nhưng định chạy một mạch không cần nhìn trong toà nhà tìm hắn , chỉ cần tránh khỏi nơi phát ra thanh âm là được .

Chỉ là Diệp Thu còn không có chạy rất xa, liền bị một bàn tay  bắt lấy làm cậu sợ run người đứng chết lặng tại chỗ .

" ahhhhhh..... mau buông , mau buông .."

" tang .... Tang thi .... ? "

Quan ca thấy bàn ghế và thiết bị điện tử đã hỏng ở xung quanh đường đi , nhíu mày quát: " chạy cái gì mà chạy , có biết nguy hiểm lắm không ? "

Hắn đã quên , chính hắn là người bỏ mặc cậu tại đây .

Diệp Thu bị rống có chút ngốc ngốc, chỉ là ánh mắt xẹt qua khuôn mặt quen thuộc của đối phương thực mau liền phục hồi tinh thần lại, cậu  bắt lấy Quan ca áo khoác , tức giận nói :" Anh vậy mà lại bỏ xuống tôi ... anh chắc chắn là cố ý . Anh biết tôi không nhìn rõ được ban đêm mà ........"

Diệp Thu sợ đều mau khóc ra tới, Quan ca  khóe mắt hơi hơi nheo lại, trái lại trách cứ cậu :" đồ con rùa , có đi theo cũng không nổi."

Diệp Thu lúc này trên người dính tro bụi, sợi tóc cũng có chút hỗn độn, hốc mắt ửng đỏ lên án : " tại anh đi nhanh quá , tôi cố đuổi theo rồi . Rõ ràng anh bảo là đưa tôi đi đánh tang thi mà . "

"Đánh tang thi ???? Ta nói vậy à???Vậy giờ thì hết  rồi chứ , chúng ta đi tiếp thôi , đi với ngươi không biết khi nào ta mới giết được nổi một con tang thi ." An ủi cậu một lúc thì hắn cũng không nhịn được thúc giục cậu rồi lại cất bước đi trước .

Đi được một đoạn , chợt Diệp Thu gọi lại hắn .

" này ..... hay là anh nắm tay tôi dắt đi được không ?" Cậu tựa hồ có chút vắt hết óc nghĩ bên dưới, thon dài ngón tay nhẹ nhàng nhéo quần áo một góc, như là có điểm lo lắng bị ném ra, thoạt nhìn đáng thương hề hề bộ dáng, thanh thấu ngăm đen ánh mắt mang theo kỳ hy vọng ngươi, thế nhưng có làm người không đành lòng cự tuyệt ma lực.

Quan ca nhìn mắt Diệp Thu , hắn sạch sẽ ánh mắt tràn đầy là khẩn trương bộ dáng, thuần túy mặt mày đều mang theo khẩn cầu ý vị.

" như vậy tôi sẽ không đi lạc nữa ."

Diệp Thu thấy hắn không trả lời  như là được đến hy vọng, chậm rãi nhìn về phía hắn, chần chờ mở miệng, hắn đáy mắt mang theo kỳ vọng  nhìn Quan ca, nhẹ giọng nói : " anh không nói tức là đồng ý a?" Nói xong cậu còn có chút không tiện che giấu đi lỗ tai thoáng ửng đỏ của mình .

Hai người đàn ông nắm tay chắc chắn không sao , hoàn toàn bình thường . Chắc chắn vậy rồi . Cậu vừa nghĩ còn tự khẳng định gật gật đầu .

Quan ca thanh âm lãnh đạm vang lên ngay sau đó , lại là không lý do mang ra một cổ trào phúng :

" HẢ????

Nắm tay ????

Chậc chậc .... Ngươi cái tên ngu ngốc này .

Tại sao ta lại phải cầm tay một con tin ngu xuẩn như ngươi ?????

Chân ngươi còn ngắn như vậy . Một mét năm .

Đi với ta ngươi đuổi theo được sao ? Hâhhaahahhaha.... Cười chết ta . "

Hắn ..... hắn vậy mà còn cười được ???

Nghe được lời nói trào phúng của Quan ca , Diệp Thu đột nhiên ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn hắn không nói lời nào .

Quan ca bị cậu nhìn như  vậy có chút nao nao, ngay sau đó đối phương như là bị lời nói của hắn chọc giận đùng đùng bỏ đi trước .

" Cái gì ???? NÀY .... NÀY CHỜ ĐÃ .....  ĐỪNG ĐI .... NÀYYYYYY .... " thấy đối phương bỏ đi , Quan ca vội vàng đuổi theo .

Diệp Thu bình tĩnh nhìn hắn, kia hắc bạch phân minh đôi mắt tràn đầy là ủy khuất .

Nhìn cậu ủy khuất như vậy , đột nhiên Quan ca chợt cảm thấy khó xử lên , mặt hắn loé lên vẻ bối rối , đối mặt với vẻ đáng thương của Diệp Thu vậy mà khẽ đỏ lên,  dù cho đêm tối đối phương không nhìn thấy cũng làm cho hắn thấy biệt nữu .

Hắn không dám nhìn thẳng lấy Diệp Thu, đầu khẽ nghiêng sang một bên khó nói thành lời  :" ta .... "

Diệp Thu ánh mắt khẽ nhúc nhích, đáy mắt một trận sóng nước lóng lánh.

Quan ca không có cách nào, hắn phát hiện hắn đối với con tin này hầu như không có biện pháp , cuối cùng cũng chỉ hảo thỏa hiệp :

" ..... được rồi ....  ...

ngươi ... ngươi có thể nắm tay ta ....

Chỉ .... Chỉ một chút thôi đấy ....

Ahhhhh ....ash"

Nói xong hắn nhắm mắt lại đưa tay ra phía trước .

Hắn càng nghĩ càng thấy tức tối , có bao giờ hắn phải nói khép nép thế đối với ai đâu . Tức chết hắn mà .

Bờ môi mỏng của Quan ca chợt mím chặt lại khó xử , hắn rũ mắt nhìn thiếu niên , thấy Diệp Thu tựa hồ là khẩn trương không có chú ý tới  tay hắn đưa ra , cậu dừng một chút, trở tay nắm lấy đối phương, nín khóc mỉm cười với hắn :" hì hì ..... vậy tôi nắm ."

Trở mặt nhanh như bánh tráng !!!!

Mặt kia tuyệt đối là đã luyện đến lô hỏa thuần thanh.



.......



Ps : vì chưa đủ ngọt nên tác thêm ngọt .

Quan ca nhà ta tuyệt Bích thẳng nam ung thư .

Mọi người đừng nóng vội .

2k7 chữ ha .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro