Chương 28:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngươi hảo, ta kêu Tần Trạch ."

Tần Trạch đối với cục diện phát sinh trước mắt hiển nhiên là cưỡi xe nhẹ , đi đường quen, chậm rì rì dạo bước tiến đến gần đối phương .

"Cái kia...... Tần tiên sinh, ngươi có phải hay không đi nhầm phòng?"

Thiếu niên đôi tay vô thố rũ tại bên người, tựa hồ không biết làm cái gì phản ứng. Diệp Thu thấy đối phương tiến lại gần thì không tự giác mà lui về phía sau một bước .

"Không có."

Hắn lời ít mà ý nhiều.

" Đây chính là phòng của ta ."

Thiếu niên tựa hồ ngẩn ra một chút, phảng phất ý thức được cái gì, không thể tin tưởng lùi lại vài bước.

" ngươi nói dối , chuyện này không có khả năng......"

Thiếu niên đột nhiên bước nhanh đi hướng cửa phương hướng.

Lúc sắp bước qua nam nhân thời điểm, cậu bị đối phương ngăn cản lại .


Tần Trạch như thường vươn tay, vừa lúc hoành ở thiếu niên  eo bụng trước, ngữ khí vẫn như cũ vững vàng.

" ngươi phải ở lại đây , ta - Tần Trạch , không làm lỗ vốn mua bán."

Bình tĩnh sóng ngầm dưới, cất giấu cắn nuốt vạn vật lốc xoáy.

C thành đại căn cứ là khắp nơi thế lực trụ vững tiêu điểm, xuất hiện không ít kiêu hùng, mà trong những thế lực lớn tại C thành , Đội dị năng giả Hạc Hiên trên người khoác quang mang vinh quang là không gì sánh được. Đội trưởng của bọn họ - Tần Trạch - dị năng giả lục cấp duy nhất , từ một cái bừa bãi vô danh tiểu bối đăng phong, trở thành các đạo thế lực kiêng kị mãnh nhân .

Đối với dị năng giả cấp sáu thì hầu như khó có thể tìm được gì đó uy hiếp đến tính mạng hắn .

Càng nhiều người sợ hãi hắn tàn nhẫn độc ác tác phong. Dị năng của hắn làm cho hắn hầu như không cần kiêng kị gì , hỉ nộ vô thường , giết người không gớm tay .

Những người bên cạnh hắn đều sợ hãi hắn , một nam nhân nguy hiểm như vậy không lúc nào không mang đến cho các thế lực cảm giác đè nén . Bọn họ không biết đã phái bao nhiêu sát thủ hòng giết chết một kẻ không trong tầm khống chế của bọn họ như hắn .

Đáng tiếc , đều không thành công , trái lại còn có một gia tộc lớn tại C thành bị Hạc Hiên đánh chết cả nhà . Từ đó uy vọng của đội dị năng giả Hạc Hiên là không gì sánh được .

Tuy nhiên , Tần Trạch hắn cũng không phải là một kẻ chỉ biết dùng nắm đấm , nhân tài của đội dị năng giả Hạc Hiên không những giỏi về lực lượng mà còn giỏi về kinh doanh . Mạt thế lực lượng quan trọng, đầu óc cũng đồng dạng quan trọng.

Bọn hắn có rất nhiều lợi ích liên quan với những gia tộc khác tại C thành , từ đó bọn hắn độc chiếm con đường hắc đạo tại C thành . Hạc Hiên càng ngày càng ăn sâu bén rễ khó có thể nhổ ra , đồng thời Hạc Hiên cũng là đối thủ sánh ngang tầm ảnh hưởng với Quân gia ( Quân đội ) tại đây .

Với một kẻ cứng không ăn thì còn cách gì có thể lung lạc ?

Thời xưa luôn có một sách lược vang danh thiên cổ mang tên anh hùng khó qua ải mỹ nhân , sách lược này không những không bị thời gian xoá bỏ mà còn càng ngày càng phổ cập . Nam nhân nào cũng đều giống nhau , đều có sinh lí tính nhu cầu .

Nếu kẻ thù đã không thể tiêu diệt , tại sao phải cố chấp tiêu diệt hắn , biến kẻ thù thành đồng bọn , biến chiến tranh thành tơ lụa là một cách thông minh nhất .

Các thế lực lớn tại C thành đưa đến cho Tần Trạch rất nhiều mỹ nhân , không những thế những nữ dị năng giả càng khởi xướng chinh phục nam nhân cường đại này .

Mỹ nhân sóng  sau đè sóng trước thề muốn làm nữ nhân cuối cùng của Tần Trạch . Nam nhân chính phục thế giới , nữ nhân chinh phục nam nhân . Chính vì vậy bên cạnh Tần Trạch hầu như không thiếu những bóng Hồng , mỗi ngày một kiểu khác lạ .

Mới đầu Tần Trạch còn bình tâm  giết chết rất nhiều người nhưng sau này các thế lực khác vẫn đưa người tới , thậm chí đưa cả nam nhân lên giường hắn . Cuối cùng do quá phiền, hắn chỉ có thể thu bọn họ vào để những thế lực khác yên tâm .

"Cái gì mua bán, ta .....ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."

Diệp Thu hoang mang khẽ trợn to mắt đen xinh đẹp nhìn về phía Tần Trạch , cậu giống như đụng phải thứ đồ dơ gì giống nhau sau này lui một bước, tránh thoát nam nhân ôm ấp cánh tay .

Lực đạo của Tần Trạch căn bản cũng không trọng , hắn vừa nãy cũng chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu mà thôi .

Diệp Thu đầu ngón tay chạm được then cửa.

Ngay sau đó một cái khác so Diệp Thu lớn hơn nữa bàn tay bao trùm đi lên, to rộng ngực dán cậu sau lưng. Thiếu niên kia bạc hà dầu gội lệnh nam nhân nhiệt độ cơ thể dần dần bay lên, mà bị hắn đeo ở trên cổ tay đồng hồ chạm vào da thịt ấm áp của Diệp Thu, lại là lạnh lẽo, nửa lãnh nửa nhiệt làm Diệp Thu vội vàng như muốn rút tay lại .

Tần Trạch khẽ cúi đầu xuống ngửi sau cổ của thiếu niên , tiếng cười mang theo chút trầm khàn từ cổ họng hắn phát ra làm cho tâm của Diệp Thu khẽ run lên :" ta nói ngươi phải ở lại đây ."

Diệp Thu sau cổ bởi vì hơi thở nóng cháy của nam nhân nhiễm nhàn nhạt phấn hồng mê người cực kỳ .

Tần Trạch nhẫn nại vượt qua hạn độ.

"Phanh ——"

Diệp Thu bị hắn ngạnh sinh sinh túm trở về.

Ngay sau đó ngã vào giường.

Nam nhân tùy theo khinh thân mà thượng.

" Tần .... Tần tiên sinh , Thỉnh ngươi tự trọng .  Chúng ta căn bản không quen nhau ." Diệp Thu bị ăn đau sinh lí tính nước mắt khẽ hiện lên xung quanh tròng mắt , ngập nước nhìn về phía Tần Trạch.

Tần Trạch căn bản không để ý tới những gì Diệp Thu nói , chân dài tách ra, quỳ gối tại thiếu niên eo sườn, ngón tay thon dài lại mang theo vết chai ở thiếu niên áo sơ mi trắng thượng đảo quanh .

Màu trắng cúc cài , màu trắng sơ mi tinh khiết hoà cùng bạch nộn làn da , thực thích hợp khí chất của thiếu niên .

Hắn trong lòng như vậy nghĩ.

Ánh mắt xẹt qua thiếu niên bởi vì kinh nghi, sợ hãi, tức giận mà ửng đỏ mặt, so ánh bình minh lệ sắc còn muốn xinh đẹp .

Tần Trạch trên tay cởi áo động tác càng nhanh chút, làm lơ cậu giãy giụa.

Thấy hắn định cởi áo ngoài của mình , Diệp Thu kinh sợ mà vội vàng giãy giụa.

Ở thể lực phương diện này, một thiếu niên nhược kê như cậu muốn kháng cự một dị năng giả là không thể nào , bởi vậy hắn dễ như trở bàn tay liền chế trụ người. Xiêm y cọ xát thanh âm tất tất tác tác vang, nam nhân một tay giam giữ đối phương đôi tay giơ lên cao qua đỉnh đầu.

Hắn nhợt nhạt nếm một ngụm thiếu niên hồng môi .

Thực ngọt.

Ân ——-

Còn có chút tanh ——

Diệp Thu đầy tức giận cùng hoảng loạn không biết làm gì , cậu chỉ có thể đem bờ môi của hắn cắn xuất huyết.

Tần Trạch chớp chớp mắt nhìn xuống thiếu niên dưới thân .

Thật là to gan lớn mật tiểu gia hỏa.

Liệu cậu có biết trước một cái làm bị thương hắn người hiện tại đãi ở nơi nào sao?

Tần Trạch gắt gao chế trụ thiếu niên đầu, trực tiếp lại kịch liệt giống như ra khỏi vỏ lợi kiếm, sắc bén cắm vào bên trong chỗ sâu nhất.

Môi răng giao triền thân mật lại triền miên, giống như dệt võng rậm rạp đem Diệp Thu một tầng tầng quấn quanh.

Trong nháy mắt ấy , Diệp Thu cảm nhận được chính mình ở kề bên hít thở không thông bên cạnh bồi hồi.

Thiếu niên chống cự cảm giác này , chống cự tình cảnh này , chống cự nam nhân này .

Diệp Thu ngay sau đó lại hung hăng cắn hắn đầu lưỡi một ngụm, cực hạn đau đớn kích thích cảm quan, rỉ sắt tanh vị ngọt nói tùy ý chảy xuôi.

Tần Trạch thoáng một chút bất ngờ , tiểu thỏ con vậy mà lại dám cắn hắn lần nữa .

Diệp Thu vội vàng đẩy mạnh Tần Trạch ra , hắn bị thiếu niên đẩy cho lật ngửa , ngưỡng mặt nằm ở trên giường.

Mà thiếu niên đem chính mình hai chân linh hoạt rút về tới, nhảy xuống giường , bay nhanh hướng cửa chạy tới, dưới quần khuy cài cũng trong lúc vô tình bị nam nhân kéo xuống , mơ hồ nhìn thấy quần lót bên trong .

Diệp Thu thấy vậy mặt hiện lên sự tức giận túm chặt lấy quần chạy vội ra ngoài .

Con mồi từ trên tay chạy thoát, Tần Trạch không vội không vội loát loát dính ướt tóc mái.

Hắn bò dậy, chậm rì rì theo thiếu niên chạy trốn phương hướng đi đến.

Hắn căn bản không sợ thiếu niên chạy thoát , nơi đây đều là người của hắn , căn bản không ai dám động lên đầu thái tuế gia là hắn .

Trong tay hắn chính là chiếc kéo vô hình , sẵn sàng cắt đi đôi cánh của thiên sứ , để thiên sứ mãi mãi bên mình .

Trên hành lang không có một bóng người, trên đỉnh treo đèn lại so với phòng sáng mấy lần , cả khung cảnh vừa tĩnh lặng lại trống trải .

Thiếu niên đi chân trần chạy vội ở giữa , ở chỗ ngoặt chỗ đột nhiên dừng lại.

Một đạo thân ảnh thẳng tắp đứng tại ngã tư , trên người ăn mặc áo len màu nâu nhạt , quần tây xuông màu nâu nghiêm cẩn bao lại áo trong nhìn rất thành thục hiện lên trong mắt Diệp Thu.

Người đó nghe thấy được tiếng vang, hơi hơi nghiêng đi mặt.

Màu nâu đậm đồng tử chiếu ra Diệp Thu chật vật bất kham bộ dáng, khóe miệng thiếu niên mang theo vài sợi tơ máu của Tần Trạch.

Trắng tinh áo sơ mi bị xả đến hỗn độn, một tay thiếu niên nắm chặt quần bò tại bên eo . Trong suốt nút cài áo giải khai bốn viên để lộ ra một đoạn giảo hảo tuyết sắc, phía trên còn có gặm cắn dấu vết, phảng phất dã thú quá cảnh tàn sát bừa bãi.

Trên mặt thiếu niên còn vương lên nét hoảng sợ thất thố .

Chờ thấy được hắn, kia phân khủng hoảng đột nhiên bị kinh hỉ thay thế được, tựa như kẹt tại trong bùn lầy thú nhỏ nhìn thấy được chủ nhân tới cứu giúp .

"A Triết !"

Diệp Thu nhìn thấy người đứng đó là Đoàn Minh Triết đuôi mắt không nhịn được mà đỏ lên, cậu chạy nhanh tiến đến một phen ôm cổ hắn, gầy yếu  thân hình ở trong ngực hắn không kiềm chế được mà run rẩy .

"Ta, ta vừa rồi bị người......" thiếu niên nói năng có chút lộn xộn, "Người kia hảo kỳ quái, nói cái gì mua bán, hắn, hắn......"

" A .... A Triết... ta ... ta sợ quá .... Hắn ... hắn nói ... không ... không phải ... không phải A Triết phòng .... Hắn ...nói ..... d........" vừa nói , cậu không nhịn được mà bật khóc kể lể với Đoàn Minh Triết.

Đoàn Minh Triết mặc cho cậu ôm , không nói gì.

Tùy ý nước mắt cậu rơi dính ướt hắn vạt áo.

Chợt ....

Phía sau tiếng bước chân vang lên .

Càng ngày càng gần.

Thiếu niên trong lòng bất an càng ngày càng nặng, run rẩy  đến lợi hại hơn.

Tựa như gần chết cá mắc cạn , hơi thở cậu không nhịn được mà gấp gáp .

Diệp Thu ngưỡng kia trương che kín nước mắt khuôn mặt nhỏ xem hắn , đôi tay ôm lấy cổ hắn nắm đến trắng bệch , cơ hồ là khóc kêu năn nỉ .

"A Triết, A Triết , chúng.... Chúng  ta rời đi nơi này được không? Ở .... Ở đây có biến thái .... Dẫn .... Dẫn ta đi chỗ khác được không ? Được không A Triết ? Được không ? Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu . Sẽ ..... sẽ không làm phiền cậu .... Chờ Bối Mai tới đón ... tôi nhất định bảo cô ấy đáp lễ cho cậu .... Thật sự , chúng ta ... đi khỏi đây được không. Tôi .... Tôi không muốn... không muốn ở đây ..."

Đoàn Minh Triết cúi đầu xem thiếu niên , mắt bên trong  có trước sau như một bình tĩnh.

Bình tĩnh đến lệnh cho đang hoảng sợ Diệp Thu cảm thấy đáng sợ .

" cậu ....."

Diệp Thu mảnh khảnh cánh tay run rẩy mà siết chặt tay lại , cậu cố gắng thu nhỏ người lại nép chặt vào người Đoàn Minh Triết như muốn che giấu chính mình tồn tại cảm .

Hai hàm răng ngà vì sợ hãi mà không nhịn được va vào nhau lập cập , cả người cậu lãnh đến phát run , tâm bên trong càng là lạnh .

Trong đầu cậu cứ quanh quẩn vài chữ " bị bán " , cậu không muốn tin , không muốn nghĩ sâu về nó . Diệp Thu theo bản năng mà né tránh sự thật .

Nhìn thấy thiếu niên sợ hãi như vậy , Đoàn Minh Triết nhịn không được giơ lên hai tay khẽ ôm lấy thân hình cậu , hắn cúi đầu xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn rất nhẹ , rất nhẹ . Nụ hôn này không mang cho cả hai người cảm xúc rung động , nó bi thương trung bọc thêm chua xót.

"Cầu ngươi, coi như ta cầu ngươi , mang ta đi ra ngoài .... Ta không cần ở lại đây , không cần .... Chỉ một chút nữa thôi , một chút nữa thôi .... Tôi .... Tôi có thể ..... chờ đến người tôi yêu .... Làm ơn .... Xin cậu .... Xin cậu mang tôi đi ....  ... ... làm ơn ... A Triết. " hai tay của Diệp Thu nắm chặt lấy tay của Đoàn Minh Triết mà cầu xin .

Thiếu niên ngào tiếng nói dần dần tuyệt vọng , nước mắt của cậu không nhịn được mà rơi xuống , nhiều đến nỗi khiến cậu không thể nhìn rõ được biểu cảm đau đớn  của Đoàn Minh Triết , cậu chỉ biết cầu xin hắn , cầu xin hắn đưa cậu đi .

Đoàn Minh Triết vỗ về thiếu niên gương mặt, tay từ xương gò má hoạt tới rồi cằm , bàn tay chạm đến từng giọt nước mắt của cậu làm hắn như bị bỏng đến tận trong trái tim .

" đừng khóc , Thu Thu......"

"Ngươi đã nói, ta chính là người quan trọng nhất của ngươi  . Ngươi sẽ đối tốt với ta mãi mãi . Ta chính là người bạn duy nhất của ngươi . A Triết, chẳng lẽ .... Những lời lúc đó chỉ là giả dối sao ?"  Liền tính là khóc thút thít, thiếu niên bộ dáng vẫn như cũ xinh đẹp , trong cái vẻ đẹp đó lại mang theo chút thê mỹ đáng thương .

Đoàn Minh Triết còn có thể nhớ tới kia một ngày, thiếu niên vì bảo vệ hắn mà đánh nhau với người khác .

Rõ ràng rất yếu , rõ ràng không khỏe nhưng chỉ vì đối phương nói xấu hắn mà cậu sẵn sàng đứng lên đánh đối phương .

Sinh Nhật mười sáu tuổi của đối phương , hắn dùng hắn ít ỏi tiền công tích góp lắm mới có thể mua một chiếc vòng khóa bằng bạc . Bên trong có viết tắt chữ " T " .

Đối với Diệp Thu gia thế mà nói , thứ này chẳng đáng giá gì , nhưng khi nhận được món quà đó cậu  rất là yêu quý, mỗi lần hắn muốn sờ thử đều không cho hắn sờ , sợ hư hao nửa phần.

Chắc cậu căn bản không biết được , chữ " T " được khắc trên khoá đó không phải là viết tắt của chữ  " Thu "  mà là viết tắt của chữ " Triết " .

Hắn coi đó là tín ước đính vật của hai người , hắn muốn khoá lại cậu cả đời để cậu mãi mãi bên mình .

Thế mà hôm nay , chính tay hắn lại phá vỡ những gì hắn từng mong ước , từng trân trọng.

"Thực xin lỗi."

Hắn cuối cùng vẫn là hoàn chỉnh nói ra những lời này.

"Tẩu tử ."

( :( tiểu đệ gọi người tình hoặc vợ của lão đại là gì ??? Ai nghĩ giúp với . T Nghĩ 2 ngày không ra . Còn dùng cho con trai . Cho nam x 3 .

———————-

Ps : 2k8 chữ . Viết rất cảm xúc .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro