Chương 33 : quật cường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




" Tiên sinh , ngài về rồi . Đây là ..... ? "


Phương dì đang ở quét dọn sân vườn , kinh ngạc mà nhìn thấy Tần Trạch tiến vào biệt viện , trong vòng tay ôm một thiếu niên thân hình nhỏ yếu mà đứng ở trước cửa .

Thiếu niên nghe thấy tiếng người lạ , hai tay ôm lấy thân mình hơi hơi phát run, nhắm chặt hai mắt khẽ chớp động bất an , bộ dáng xinh đẹp, chẳng sợ như vậy chật vật cũng là lộ ra nhu nhược đáng thương động lòng người, làm người không tự giác liền trong lòng mềm nhũn.


Tần Trạch phảng phất không nghe thấy nàng lời nói, thay giày, hướng phòng trên lầu đi , thần thái bình thản không giống như đang ôm trong lòng một người .


Trong nhà  tiên sinh rất ít trở về , hầu như hắn đều ở tại Hạc Hiên huấn luyện , phương dì không yên tâm trong lòng , liền vội buông việc đang làm , cất bước theo đi lên.

Tiên sinh là người hỉ nộ không lộ lại luôn làm người đứng cạnh cảm thấy rõ ràng áp lực  , nàng cũng không dám hỏi nhiều, cũng chỉ khinh thanh tế ngữ mà nói: " Tiên sinh , Ngài ở lại hôm nay sao  ?  Ngài cần  gì cứ phân phó là được . "


Nàng rất khó khăn mới có thể kiếm được công việc tại đây , không thể đánh mất .


Nghe xong lời này, Tần Trạch bỗng nhiên dừng lại bước chân, quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái: "Ngươi đi chuẩn bị chút ăn và quần áo phù hợp với hắn ."

Phương dì sửng sốt, trong lòng tưởng tượng cũng liền hiểu người mà tiên sinh nói là ai , liền hỏi: "Cấp .... Tiểu thiếu gia?"


Nàng cần phải rò hỏi rõ ràng để còn biết cách ứng đối tình huống .



Tần Trạch không nói chuyện như ngầm đồng ý , đẩy ra phòng ngủ cửa phòng, đặt thiếu niên trong lòng xuống giường .

Nam nhân biểu tình đạm bạc chỉnh lại có chút hỗn độn quần áo , Diệp Thu nhìn qua cánh tay gian mơ hồ có thể nhìn thấy hắn còn đứng ở đàng kia, góc cạnh rõ ràng mặt lộ ra lạnh lẽo lại cao cao tại thượng cảm giác.

Bàn tay nam nhân nóng hôi hổi khẽ xoa lên mái tóc của Diệp Thu, thanh âm bình bình không lộ tâm tình vang lên :" em muốn ăn gì để ta bảo Phương dì đi chuẩn bị ."



Phương dì cùng lại đây, mỉm cười nhìn thiếu niên :" để ta nấu cháo cho ngài , nhìn ngài có vẻ mệt mỏi . Vậy có được không ? "




Diệp Thu nhấp môi dưới , muốn cười lạnh  rồi lại cười không nổi, yên lặng thở dài. " tôi chỉ muốn rời khỏi đây , muốn anh buông tha tôi ."


Tần Trạch tay dừng một lát rồi thu hồi ánh mắt, " vậy ăn cháo đi . "


Phương dì chú ý đến lời nói của thiếu niên vội làm như không hề nghe thấy gì cả . " vâng . Vậy tiên sinh ngài muốn ăn gì để ta chuẩn bị ? "



Tần Trạch nhớ tới vừa nãy Đoàn Minh Triết nói , khả năng hắn không đi không được , hắn trầm mặc hạ, nói: "Không cần chuẩn bị cho ta , ta có việc muốn đi rồi , ngươi đi xuống nấu cho hắn đi , nếu hắn không ăn ......" Dừng một chút, hắn lại tiếp theo nói, "Ngươi liền đem hắn đè xuống đút cho bằng được mới thôi cho ta ."


Tần Trạch không để cần để ý đến cảm thụ của Diệp Thu , vậy nên hắn không e ngại nói thẳng .


Phương dì chần chờ mà đồng ý.

Chờ Phương dì rời đi , Tần Trạch mới cúi đầu xuống hôn lên trán của thiếu niên một nụ hôn nhẹ , nhẹ giọng dặn dò:" mau đi tắm rồi ăn uống cho đầy đủ , em quá gầy . Ta thích đầy đặn một chút  ."

" em sẽ không muốn biết hậu quả việc không nghe lời ta đâu . Ngoan ngoãn ... được không ? " ngón tay hắn đè lên đôi môi cậu ôn nhu lau đi vết máu đã khô lúc trước.


Diệp Thu nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lạnh lùng, không nói lời nào.


Tần Trạch không muốn nhiều lời, liền đứng dậy đi ra cửa : " nếu em muốn cái gì cứ việc bảo Phương dì , ta đi đây ."

Nam nhân bình tĩnh khoá cửa từ bên ngoài .

Chỉ là, hắn mới vừa đi ra một bước, liền nghe thấy thanh âm của thiếu niên từ bên trong truyền ra .


" Tần Trạch ......" thiếu niên trầm thấp suy yếu , có vài phần đáng thương lại dụ hoặc , " Ngươi muốn nhốt ta ở đây sao ? ta có thể đi ra ngoài sao ? Ngươi đừng khoá cửa được không ? "


Diệp Thu ăn nói khép nép bộ dáng làm người thực dễ dàng mềm lòng.


Tần Trạch đương nhiên sẽ không mềm lòng , thở dài: " Diệp Thu, thoát khỏi đây là không thể nào . An tâm dưỡng thương đi ."

Cũng không biết có phải hay không tâm tư bị chọc thủng, Diệp Thu trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên sửa lại sách lược, thanh âm càng thêm ôn hòa: " Tần Trạch, ta ở một mình trong này thật  sợ hãi . Ngươi có thể mở cửa để ta nói chuyện cùng Phương dì được không ? Chỉ là để ta không cô đơn ..."

Tần Trạch cười, thanh âm nhàn nhạt: "Không cần, việc quan trọng của em hiện tại là ngoan ngoãn dưỡng hảo thân mình , bên ngoài càng đáng sợ hơn nhiều . Ta chỉ muốn bảo vệ em an toàn mà thôi . Chờ ta về em có thể nói chuyện với ta ."


Nói xong, hắn cuối cùng nhìn thoáng qua nhắm chặt cửa phòng, nhấc chân  đi rồi.


Phía sau lặng im một lát, Diệp Thu phảng phất nhận thấy được cái gì, rốt cuộc nhẫn không đi xuống, bỗng nhiên mạnh mẽ mà đấm vào môn, một tiếng lại một tiếng, càng thêm mãnh liệt, hướng hắn  rống, khàn cả giọng, lộ ra khủng hoảng: " Tần Trạch ! Ngươi đứng lại đó cho ta, không chuẩn đi! Ngươi không thể đối với ta như vậy! Ngươi nghe thấy được không có? Thả ta ra !!!!"

" Tần Trạch !!!!!!!!"


Đi đến thang lầu thời điểm, hắn còn có thể nghe thấy Diệp Thu cảm xúc mất khống chế tiếng kêu, nghe lệnh nhân tâm đều nhắc lên, cứ việc thiếu niên rống giận , kia  phiến môn cậu tuyệt đối không có khả năng đạp mở , hắn yên tâm .

Nháo ra lớn như vậy động tĩnh, chỉnh căn biệt thự người cơ hồ đều nghe thấy , sôi nổi mà chạy ra tới.


Tần Trạch mắt nhìn thẳng đi ra ngoài, Phương dì đứng dưới thang lầu chần chờ dò hỏi :" tiểu thiếu gia ..... "

" không cần để ý tới , nấu xong cho hắn ăn liền được rồi . "


Đi đến cổng lớn thời điểm một chiếc Hummer đã chờ sẵn , Tần Trạch ngồi lên xe nhắm mắt dưỡng thần cho cuộc chiến sắp tới .

Ngồi tại ghế phụ một thanh niên khuôn mặt tiện hề hề quay xuống tò mò hỏi :" Trạch ca thay đổi khẩu vị mới rồi à ? Chậc chậc.... Nhìn người ta còn chưa trưởng thành nha ~ ..."

Mày kiếm khẽ nhướng lên , Tần Trạch mở mắt ra nhìn :" Thì sao ? "

Tên thanh niên kia dáng tươi cười càng ngày càng tiện :" ai u , Trạch ca ... ta không ngờ gu của ngài lại là shouta-kun nha ..... Onii- chan hôn một phát ——3333——- "

Tần Trạch trên mặt hiện lên ba đạo hắc tuyến rõ rệt , nghiêng mặt đi nhắm mắt lần nữa không để ý người này . " cút ."

Thanh niên thấy hắn không để ta đến mình càng không hề cố kị phồng má :
" ... ........ Oniii-chan mo hentaiiii ."

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]


Hai tên đồng đội ngồi cạnh Tần Trạch thấy nhiều không trách không dám nói gì , ai bảo tên dở hơi trung nhị bệnh max cấp này là trong đội ngũ linh vật đâu . Bọn họ không dám nói hắn không tốt nếu không lúc nào bị hắn trừng trị cũng không biết . Tên dở hơi này cái gì cũng nhanh quên chỉ có thù dai là khó quên .

Chợt ... một bàn tay rất đẹp tiến đến trước mặt tên thanh niên kia làm cậu ta bất ngờ trợn tròn mắt . Bàn tay ấy cốc cho thanh niên một cú trời giáng kèm theo một giọng nói vừa bất đắc dĩ lại mang theo chút nuông chiều :" Trương Tiểu Tiện Nhân , im lặng ."

Trương Tiện Nhân nào đó phùng mang trợn tiến đến bóp cổ thanh niên đang lái xe :" nói ai tiện nhân , TRƯƠNG ĐẠI NHÂN , ĐẠI NHÂN hiểu không ? Đại trong người làm đại sự . Đi không thay tên ngồi không đổi họ . Dám gọi ta tiểu nhân tin hay không bổn đại nhân chọc tiết ngươi ."

" aishhhh .... Chết tiệt , cái thằng chết tiệc này, lại làm cái quái gì vậy hả ??? ..." thanh niên đang lái xe bị Trương Tiện Nhân bóp cổ tay lái đánh vòng suýt nữa đâm vào toà nhà bên cạnh vội dẫm chân phanh bẻ tay hắn ra .


" hahhaha ..." một thanh âm cực kỳ câu nhân vang lên trong xe , nữ nhân này diện mạo thiên về mỹ lệ hoặc nhân , ngón tay trắng nõn như búp măng từ sống mũi Trương Đại Nhân lướt xuống bờ môi , mị hoặc dụ hống :" Đại Nhân thật là đáng yêu đâu . Mị thích ."

Đây là xà Mỹ nhân nổi tiếng trong đoàn đội - Tâm Giao, thức tinh thủy hệ dị năng . Đừng khinh thường thủy hệ của nàng , người bình thường không thể gia nhập dị năng đoàn Hạc Hiên. Tâm Giao là biến dị hệ thủy dị năng , độc thủy .

Cứ như vậy nhóm người bọn họ ồn ào đi khỏi căn cứ .


—-

Trong lúc này ...

Tần Trạch gia bởi vì Diệp Thu tiếng gào bỗng nhiên đã không có, liền phá cửa thanh âm cũng đã biến mất, biệt thự an tĩnh đến có chút khác thường.

Ngay lúc người  trong biệt thư an tâm thời điểm ,   bỗng nhiên liền nghe được cách đó không xa truyền đến "Phanh" mà một tiếng trọng vật rơi xuống đất thanh âm, tiếp theo liền vang lên hầu gái nhóm kinh hoảng thất thố thét chói tai.


" ahhh .... Cái cái gì vậy !!!!! "

"Không tốt , có người nhảy lầu!!!"

" thiếu .... Một thiếu niên nhảy lầu ."


" thiếu niên ?????? " Phương dì đang trong bếp nấu ăn nghĩ đến tình huống ngoài sân đều cảm thấy sợ hãi , tiên sinh giao cho nàng trách nhiệm chăm sóc tốt tiểu thiếu gia , nếu cậu có mệnh hệ gì , nàng trăm mạng cũng đổi không được .

Bình tĩnh !!!!

Phương dì hít thở thật sâu , tiện đà vội vàng bỏ dở công việc chạy ra ngoài . Thấy những người hầu khác còn hoang mang đứng nhìn , nàng tức giận không kiềm chế được :" là ai nhảy lầu còn không đi cứu đi đứng ngốc tại đây làm gì ? Muốn các ngươi có tác dụng gì ......"

Lời nói còn chưa nói xong, nàng thanh âm liền nghẹn ở trong cổ họng.



Thiếu niên đứng trên mặt đất  cơ hồ thật là mình đầy thương tích mà đứng ở nàng trước mặt, rũ mắt nhìn phía trước , không lộ biểu tình , hai tròng mắt lộ ra tơ máu, trên mặt còn có pha lê cặn, đôi tay ứ thanh, đầu ngón tay còn ở nhỏ huyết cầm trong tay một miếng kính , ngay cả tư thế cũng có chút quái dị, như là chân cũng có chút vấn đề.

" tiểu ... tiểu thiếu gia .... Ngài đây là đang làm gì ?" Phương dì theo bản năng mà nhìn phía thiếu niên phía sau  phía sau, lầu 3 ban công bên kia cửa kính đã bị tạp nát, một cây dây thừng được buộc từ ga giường từ lan can rũ xuống dưới, chỉ là không đủ trường, khoảng cách mặt đất ước chừng cũng còn có ba mét khoảng cách.

Cho nên, cậu là tạp nát pha lê, dọc theo dây thừng bò xuống dưới, nhưng là ở khoảng cách mặt đất ít nhất ba mét không trung nhảy xuống?


"Ta chỉ muốn rời khỏi đây ."Thiếu niên quật cường  nhìn chằm chằm nàng , trong tay cầm nhiễm huyết pha lê giơ lên , một chữ một chữ mà nói được thong thả lại kiên định , "Ta chỉ biết, ta không thể ở lại đây . Vậy nên .... Cút ra . "


Phương dì trương trương môi, nhất thời không biết nói cái gì hảo.

Chung quanh người cũng bị phía trước cảnh tượng làm cho  hoảng sợ, Phương dì không nghĩ tới thiếu niên nhìn như ngoan ngoãn nhu nhược này tính tình cư nhiên liệt thành như vậy, vì trốn thoát khỏi đây liền chính mình mệnh cũng không cần, nàng  không dám buộc thiếu niên quá tàn nhẫn, đành phải ánh mắt lên  nhìn về phía vài tên bảo an bên cạnh .


Phương dì thấy Diệp Thu trong mắt chợt lóe mà qua tàn nhẫn , ở trong lòng thở dài, Đứa bé này có phải hay không ngốc a, rời đi nơi đây , đợi đến lúc Tần Trạch về thì cũng là kết quả bị nhốt như này mà thôi . Tại sao phải chịu tội như vậy , với diện mạo như vậy lại còn không năng lực bảo vệ mình thì tại sao không ngoan ngoãn dựa vào kẻ mạnh chứ .


Nhiều người muốn dựa dẫm vào Tần Trạch còn không được đâu . Trẻ người non dạ.


Dù không biết những gì đã sảy ra với thiếu niên này , nhưng vì chức trách , nàng buộc phải bắt lại thiếu niên . Đây cũng là tốt cho chính hắn .


Cho nên...... Không thể dù thiếu niên này có căm hận nàng , vậy...... Đi hận đi .


Diệp Thu đem trên mặt mình pha lê tra lấy rớt, lông mi mờ mịt sương mù bởi vì đau đớn mà  ẩn ẩn có chút thủy quang.


" tiểu thiếu gia , người bị thương rồi . Mau buông vật kia xuống , với thương thế kia của ngài có lẽ sẽ vì chảy máu quá nhiều mà chết . " nàng trong mắt hiện lên ưu sắc .


Như là thương tiếc , lại như là khổ sở.

Diệp Thu nắm chặt quyền: "Ta không thèm để ý."

" mau tránh ra ."


Phương dì  hơi hơi rũ xuống mí mắt, thấy không rõ biểu tình, trong thanh âm đầy quan tâm :" ta không biết tiên sinh đã làm gì với ngài nhưng xin hãy tin tưởng ta , chỉ cần ngài chữa trị xong vết thương ta sẽ để bảo an đưa ngài đi . Vậy có được không ?"

Phương dì nhìn thoáng qua một bên bảo an ra hiệu .

Diệp Thu nhìn thấy chung quanh bảo an dị động , tâm đi theo mà trầm xuống, theo bản năng mà liền muốn chạy đi , chân cậu  bị thương, chạy đến không mau, mới vừa chạy ra vài bước, đã bị hai cái bảo an cấp ngăn cản.

" tốt lắm, đưa tiểu thiếu gia vào , gọi bác sĩ đến mau đi ." Thanh âm bình tĩnh của Phương hạ lệnh cho người hầu xung quanh .

Hai tên bảo an muốn nâng Diệp Thu vào trong . Cậu nhìn cái kia cánh cổng cách mình càng ngày càng xa, trong lòng nôn nóng cùng phẫn nộ cũng càng ngày càng thâm.

"Cút ngay!!!!!!!!!!"


Thiếu niên một quyền tấu hướng về phía giữ chặt cậu bảo an, bảo an hướng bên cạnh một trốn, hai cái bảo an vội thừa cơ đem hai tay cậu nắm chặt  "Buông ta ra ..... các ngươi nói dối ..." thiếu niên  phát điên màu đỏ tươi con mắt giãy giụa, vặn vẹo.

Cậu biết nếu bị nhốt lại lần này thì cậu hầu như không có hi vọng trốn thoát .

Phương dì cau mày đi đến thiếu niên  trước mặt, đau lòng xoá đi mảnh vụn kính còn sót lại trên người Diệp Thu : "Đủ rồi! Ngài đừng cố chấp nữa . Chúng ta làm vậy cũng vì tốt cho ngài . Xin ngài đừng làm khó xử những tiểu nhân vật như chúng ta . "

Diệp Thu đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt một giọt tiếp một giọt rơi xuống , có chỗ rơi vào vết thương mang theo chua sót nhức nhối :" ngươi căn bản không hiểu , ngươi chỉ vì chính ngươi . Ta chỉ muốn thoát khỏi đây mà thôi . "

Phương dì sửng sốt, không biết phải làm sao .


Diệp Thu dù chật vật nhưng vẫn có thể nhìn ra quả nhiên là một Mỹ nhân phôi , nam nhân đều là thị giác động vật . Nàng ..... có lẽ có thể hiểu kết quả của cậu .


Diệp Thu định cười lại vô tình tác động đến vết thương làm cậu phải nhíu mày : "Nếu ta nói cho ngươi, ta lưu lại chỉ thành công cụ tiết dục , ngươi sẽ còn nói vì tốt cho ta sao ? "

Phương dì không nói một lúc lâu , thành âm có chút câm nói :" tiên sinh có gì không tốt , ngài không biết ngoài kia đang là cái dạng gì . Mạt thế tiến đến , nhiều người ngay cả một gói mỳ cũng có thể bán thân , bị vạn nam nhân ngủ . Còn ngài chỉ cần phục vụ một người . Nam nhân tự tôn quan trọng hơn mạng sống vậy sao ?"

Dừng một chút nàng nói tiếp :" ta nhìn ngài , ta biết ngài không phải dị năng giả . Ngài bán thân được sao ? Ngài ngay cả bán thân cũng không làm được , bước ra cổng này , ngài chỉ có thể bị chơi không . "

" đừng ngốc như nữ nhi của ta . Chết cũng không chết được ."

" ngươi ..... "


Diệp Thu bị lời nói của nàng đổ đến nói không ra lời , từ mạt thế đến nay , cậu không cần vì ăn uống mà lo lắng quá . Nếu có lúc như vậy , cậu tự nguyện chết .


Phương dì lạnh giọng nói :" đánh ngất đưa lên lầu . "

" vâng ."

Sau đầu bị tập kích , Diệp Thu cảm thấy có chút choáng váng liền ngất đi bị hai bảo an nâng lên lầu .


———

Lâu k đăng , đăng luôn 3k chữ . Sau khi tìm hiểu t nhận ra nhược quá chắc mng cũng không vui . Ai còn nhớ tình tiết không?

Cám ơn thngg37 đã dùng thông báo gọi t dậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro