Chương 34: Mừng truyện đạt mốc 2k view

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Miệng vết thương nhiễm trùng dẫn tới sốt cao mau đem Diệp Thu đầu óc năng hỏng rồi, thiếu niên tỉnh lại trước mắt chỉ có loá mắt bạch quang, mà bên tai là ong ong thanh, còn có rất nhiều người không ngừng lải nhải.

Cậu nhớ mình tựa hồ là bị hai người giá lên. Bên cạnh có người ở thấp giọng nghị luận, nhưng chỉ có thể nghe rõ cùng loại với "Không biết tốt xấu" này mấy cái từ.

Giây tiếp theo, Diệp Thu liền ngã vào một cái ấm áp ôm ấp.

" Các ngươi làm việc kiểu gì lại để hắn thành ra như thế này. Trạch ca chẳng lẽ không dặn các ngươi phải chăm sóc cho hắn thật tốt sao? hiện tại là chuyện như thế nào?!" Người ôm cậu ngữ khí cực kỳ phẫn nộ.

"Chính là chúng ta tìm được thiếu gia...... Chính là cái dạng này...... thiếu gia muốn trốn thoát..."

"Kia còn không chạy nhanh gọi bác sĩ và chữa trị hệ dị năng giả tới đây. Một lũ vô dụng !"

Là Đoàn Minh Triết. Thông qua thanh âm phân biệt ra tới người sau, Diệp Thu không nhịn được lại lần nữa hôn mê.

Nhìn trong lòng ngực vết thương chồng chất Diệp Thu, Đoàn Minh Triết tay đều ở phát run. Hắn rất muốn ôm chặt đối phương, lại sợ áp đến Diệp Thu miệng vết thương.
Diệp Thu làn da nhân mất máu mà trắng bệch, liền tóc đều sũng nước huyết ô, ở tinh xảo trên mặt mạt ra từng đạo màu nâu dấu vết, môi khô nứt mất nước. Hắn đã nghe qua những gì người hầu kể, Diệp Thu vì trốn thoát mà không tiếc nhảy lầu, may sao Diệp Thu trên người mỗi một chỗ miệng vết thương đều không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhìn cực kỳ khủng bố.

Đoàn Minh Triết sắc mặt âm trầm đến có thể tích ra thủy tới, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói cho các ngươi biết, hắn có mệnh hệ gì ta sẽ ném các ngươi vào tang thi đàn."

Tại mạt thế, đôi khi chỉ một vết thương nhỏ cũng có thể cướp lấy tính mạng của người bình thường.

May mà chính là, Diệp Thu thực mau phải đến cứu trị, thoát ly sinh mệnh nguy hiểm. Chỉ là không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.


Hôn mê trạng thái hạ, Diệp Thu làm một cái rất dài rất dài mộng.

Ở trong mộng, tất cả những ký ức đau khổ không còn xuất hiện, cậu trở thành một đứa bé.

Tiểu Diệp Thu oa ở Diệp phụ trong lòng ngực, chỉnh một cái chính là cái tò mò bảo bảo, " Ba ba, bên ngoài có đáng sợ như cậy sao? Thu Thu muốn đi chơi."

" Không được Thu Thu, bên ngoài rất nguy hiểm. Thu Thu phải ngoan ngoãn ở nhà chơi được không?"

"Ba ba đi rồi sao?  Là cùng Mụ mụ còn có ca ca bọn họ cùng đi sao. " Diệp Thu hỏi.

Diệp phụ một bàn tay chống phía sau đầu cậu, trầm tư một phen nói, "Là cùng mụ mụ cùng đi."

Khi đó Diệp phụ thường xuyên lặng lẽ mà ôm lấy nho nhỏ thân mình Diệp Thu, tiểu Diệp Thu cứ việc có chút buồn rầu vì không được ra ngoài , nhưng là cậu sẽ không trái lời của ông.

" Ba ba, ba ba " Tiểu Diệp Thu nghiêng đầu, mở to một đôi cùng Diệp phụ giống nhau như đúc đôi mắt hỏi, " Ca ca đi đâu vậy? Thu Thu như thế nào chưa thấy qua hắn nha"

"Thiên thần đã mang hắn đi"

"Thiên thần vì cái gì muốn mang đi ca ca ?"

"Bởi vì ca ca con là người rất tốt , cho nên thiên thần muốn đem hắn mang ở bên người."

"Kia hắn khẳng định phi thường phi thường hảo. " tiểu Diệp Thu không biết khi nào đem giày cởi, một bên cúi đầu nhìn chính mình chân nhỏ, biên lại hỏi,"Ba ba, thiên thần trông như thế nào ?"

Diệp phụ nhéo nhéo cậu phấn nộn gót chân nhỏ," Thiên thần rất đẹp, như Thu Thu vậy . "

" Thu Thu rất muốn gặp ca ca và thiên thần nha, Thu Thu sẽ ngoan ngoãn nghe lời ba ba. Thu Thu là đứa bé tốt phải không?" Cậu ngây thơ lại ngẩng khuôn mặt lên ngốc ngốc hỏi Diệp phụ.

"Thu Thu ở lại với ba ba mụ mụ được không ? Ba ba mụ mụ không muốn xa rời Thu Thu."

Tiểu hài tử nghe vậy cười khoe ra tiểu răng sữa cọ cọ Diệp phụ ," Hảo nha, Thu Thu sẽ thăm ca ca sau nha. Ba ba bảo ca ca chờ Thu Thu lớn được không?"

" Ân."

Cùng Diệp phụ trò chuyện trò chuyện tiểu Diệp Thu liền nhắm mắt lại rồi.

Dường như hai từ " ngoan ngoãn" đã theo cậu suốt từ lúc còn thơ ấu.

Lớn lên rồi Diệp Thu mới biết được ca ca của cậu là bị bọn bắt cóc giết chết. Còn ba ba mụ mụ không cho phép cậu ra ngoài không chỉ vì thân thể cậu không được mạnh khoẻ mà còn vì họ sợ lại một lần nữa người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Diệp Thu nằm trên giường súc thành một đoàn:

" Ba ba ... mụ mụ......"

Đoàn Minh Triết duỗi tay sờ sờ cậu  cái trán, quả nhiên vẫn còn nóng.

"Diệp Thu , mau dậy uống thuốc " Đoàn Minh Triết chụp hai hạ Diệp Thu mặt.

"Ân......" Diệp Thu đôi mắt ra một cái phùng, cậu ôm lấy Đoàn Minh Triết cổ, vô ý thức rầm rì.

Đoàn Minh Triết bị hành động bất ngờ của cậu làm sững người lại bất động tại chỗ.

" Đau quá ah ! " Diệp Thu lôi kéo hắn tay phóng tới chính mình trên mặt, có lẽ là cảm thấy khí tức quen thuộc nên cậu vô thức làm nũng, mặt ở hắn trên tay không ngừng cọ xát.

Diệp Thu một khuôn mặt lớn lên hảo, làn da cũng trắng nõn tơ lụa, Đoàn Minh Triết  không thể không thừa nhận xúc cảm không tồi. Đối với vài vết thương nhẹ thì đã được xử lý tốt nên hiện giờ những vết thương cũ không còn trông rợn người như trước nữa.

"Ta rất nhớ ngươi...... Mai Mai" Diệp Thu  ý thức rõ ràng không rõ lắm, lải nhải lôi kéo Đoàn Minh Triết nói ở nhà cỡ nào nhớ nàng, oán giận Diệp mẫu không cho phép cậu đi sang thăm nàng gì đó.

Đoàn Minh Triết  có chút ngoài ý muốn, Diệp Thu sinh cái bệnh liền đầu óc mơ hồ, hắn thử thăm dò hỏi: "Tưởng ta cái gì"

"Ta rất nhớ ngươi, tưởng ngươi ôm ta...... còn có như trước hôn ta......" Nói tới đây, Diệp Thu có điểm thẹn thùng.

Thiếu niên ôm lấy Đoàn Minh Triết cổ, nhắm mắt lại hôn lên đi lên.

Hắn có chút ngoài ý muốn Diệp Thu hành động, hắn không ngờ Diệp Thu vẫn luôn ngầm cùng Bối Mai như vậy, liền rốt cuộc không có sắc mặt tốt.

Thiếu niên này ở hắn trên môi vẫn luôn không hề kết cấu gặm, Đoàn Minh Triết có điểm muốn cười, nguyên lai gia hỏa này liên tiếp hôn đều sẽ không.

Tuy nhiên hắn không có ý định muốn đóng vai người khác.

Bị Đoàn Minh Triết đẩy ra, Diệp Thu có chút mộng nói: " Mai Mai không nhớ ta sao?"

Đoàn Minh Triết bắt được Diệp Thu tay, ngăn lại Diệp Thu đốt lửa hành vi, trầm giọng mà gọi tên cậu.

" Ta .... ngày đêm nhớ ngươi ."  Đoàn Minh Triết đem thiếu niên áp đảo ở trên giường, Diệp Thu ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp như là hư cấu ra tới giống nhau, hiện tại mê mê hoặc hoặc bộ dáng cũng mỹ đặc biệt.

Bị hắn đè ép, Diệp Thu rõ ràng còn không ý thức được tình cảnh hiện tại, cậu cọ cọ trên người hắn:" .... Ta cũng nhớ ngươi."

Đoàn Minh Triết nhéo lên thiếu niên cằm cẩn thận đánh giá đánh giá , Diệp Thu đích xác đem hắn nhận nhầm thành một người khác, nếu đều đưa đến hắn bên miệng, kia hắn cũng không khách khí dù sao khi tỉnh thiếu niên cũng sẽ không bao giờ làm nũng với hắn như vậy.

Bị  hôn ngã vào trên giường, Diệp Thu đầu óc vẫn là có điểm vựng, không quá minh bạch hôm nay Bối Mai như thế nào như vậy không giống nhau. Nụ hôn này ..... thật xa lạ.

Cơ thể như đã tạo thành điều kiện đối với việc sắp sảy ra mà sợ hãi .
Thiếu niên theo bản năng sau này súc, bị Đoàn Minh Triết nắm lấy hai tay ấn ở đầu giường.

" Mai Mai......." Diệp Thu vẻ mặt hoảng sợ.

Liên tục nghe tên của người khác làm cho trái tim hắn như bị một vật gì bóp lấy.

" Ta không phải ngươi Mai Mai, ngươi nghe rõ chưa ....." Đoàn Minh Triết áp lực tâm tình bực bội trầm giọng gầm nhẹ.

Không ai muốn thành một người khác thế thân.

Diệp Thu ngẩng đầu, cố căng ra mệt mỏi hai mắt nhìn người trước mắt. Sau đó mọi ký ức cậu cố lãng quên cũng quay về, thiếu niên run rẩy thân mình một cách rõ rệt, lạnh lùng mà lại kháng cự đẩy ra đối phương tay. "Đúng vậy, ngươi không phải nàng.  Đừng chạm vào ta. Dơ đâu..."

Đối xử hoàn toàn khác biệt.

Nhiều lần như vậy, Diệp Thu cũng biết Đoàn Minh Triết tình cảm, cũng thực sự cảm thấy tình cảm của hắn thật sự buồn nôn, Diệp Thu không muốn tiếp thu phân tình cảm đầy tính lợi ích của hắn.

Lúc trước cậu làm như vậy chẳng qua là muốn thử xem Tần Trạch nói có phải là sự thật không, hiện tại muốn biết đều đã biết, không cần thiết.....

Đoàn Minh Triết đăm đăm nhìn thiếu niên, sắc mặt thoáng bạch.

Khinh phiêu phiêu một câu " Dơ " tự làm trong lòng hắn bị thương.

Đầu óc như say xe, thật khó chịu. Cả người như cuộn tròn thành con tôm, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai.



Bộ dạng này của cậu làm cho Đoàn Minh Triết rất là sốt ruột ," Thu Thu, ngươi lại làm sao vậy?"

Thiếu niên cứ nằm im ở đó không hé răng, thi thoảng thân thể run rẩy làm cho người biết cậu đang cực khó chịu.

Hắn vội cầm cốc nước cùng tiến đến, "mau uống thuốc sẽ đỡ hơn"

Diệp Thu có thể không để ý tới hắn, nhưng không thể không uống thủy, trên bàn còn có rất nhiều dược yêu cầu ăn đâu.

Đoàn Minh Triết làm việc từ trước đến nay dứt khoát, trực tiếp bưng lên thủy chính mình uống một ngụm, bẻ quá Diệp Thu cằm, môi đối môi uy qua đi.

Tách ra lúc sau, Diệp Thu trở tay liền quăng một cái bàn tay lại đây.

Đoàn Minh Triết đối thiếu niên cười cười: "Tùy tiện đánh, đem dược ăn là được. Không muốn nói, ta còn có thể uy ngươi."

Đoàn Minh Triết sẽ không làm Diệp Thu lại lần nữa đào tẩu.

Diệp Thu chân gãy xương . Cực độ đau lòng rất nhiều, Đoàn Minh Triết còn có một tia nho nhỏ may mắn —— như vậy cậu tạm thời liền không thể trốn thoát khỏi đây.

Nghe nói khi rơi xuống, Diệp Thu không hề rên một tiếng, rõ ràng trước kia cậu chịu đau rất kém, chỉ một vết xước cũng có thể buồn cả ngày,  vậy mà có thể nhẫn nhịn xuống gãy xương thống khổ  chỉ để trốn thoát.

" Ngươi cút, cútttttttttttttt....." Diệp Thu lấy tay lau vết nước bên miệng, gần như phát điên mà rống giận. Tiện tay, cậu còn ném đi cốc nước cạnh bàn lên người đối phương.

" Cút đi, không cần thương hại...."

" Tốt, nhớ uống thuốc đều đặn nếu không tôi vẫn quay lại."
Đoàn Minh Triết trong tiếng rống giận của Diệp Thu mà rời đi.

Dưỡng thương dưỡng đại khái hơn một tuần, Diệp Thu vẫn cứ không có cùng bất kỳ ai nói chuyện. Tựa như khoá kín mình trong vỏ ốc.

Trong suốt một tuần, có vài lần cậu không chịu ăn uống nên bị một đoàn người đè xuống cưỡng chế đút ăn. Mỗi lần như vậy, Diệp Thu đều khóc, tiếng khóc đầy bất lực.

Cậu không khác gì một con chim trong lồng.

"Tháp, tháp...... Tháp"
Một đạo tiếng bước chân từ xa đến gần, một chút một chút giống đạp ở người trong lòng, người nọ đi không nhanh không chậm, cuối cùng ngừng ở Diệp Thu trước giường.

Người tới dáng người thon dài, trạm vị trí vừa vặn ngăn trở từ cửa sổ chiếu tiến vào ánh trăng, đánh hạ bóng ma đem Diệp Thu bao phủ.

Tần Trạch tay cắm ở túi quần, trên cao nhìn xuống cúi đầu nhìn Diệp Thu , thanh âm lạnh băng nói "Ta nghe nói em nhảy lầu bỏ trốn?"

Nghe được hắn mở miệng, thiếu niên nằm ngủ trên giường mở bừng mắt hướng sau lưng một dựa, trên tay mang theo xiềng xích va chạm chi gian phát ra tiếng vang thanh thúy, ở yên tĩnh căn phòng quanh quẩn.

Diệp Thu ngẩng đầu xem hắn, đẹp đẽ đôi mắt hơi hơi trừng lớn, thần sắc sợ hãi, giống như một cái đang đối mặt với một con quái vật, chính lộ hắn răng nanh.

"Ngươi ở sợ hãi cái gì?" Tần Trạch ngữ khí nhàn nhã nói, hoàn toàn không bị phản ứng của đối phương làm phật lòng.

"Vẫn là nói...... Ngươi ở sợ hãi ta cái gì?"

Nói xong cuối cùng một câu, Tần Trạch triều thiếu niên mỉm cười.

Từ lúc nhảy lầu về sau, liền vẫn luôn có người âm thầm cản trở Diệp Thu trốn đi, thậm chí xuất động không ít người bắt giữ cậu, Diệp Thu dù thử rất nhiều cách , nhưng cũng không có chạy ra thiên la địa võng cơ hội, cuối cùng vẫn là bị một xiềng xích nhốt lại ở nơi này.

Nhưng cho dù là như thế này, Diệp Thu cũng không từ bỏ.

Nghĩ đến đây, Diệp Thu ánh mắt sợ hãi nhìn Tần Trạch , không phải là hắn đi? Bọn họ sao có thể có quyền quyết định khoá cậu lại đâu.

Tần Trạch khoé mắt cong cong, hắn giơ tay  xoa xoa bên má của Diệp Thu , không cấm mỉm cười, "Thật là tiểu hài tử."

Tần Trạch cúi đầu xuống tiếp cận gần Diệp Thu, mang theo một chút nguyệt quang  đánh vào trên mặt hắn, cho hắn độ thượng một tầng lạnh lẽo quang mang, liếc mắt một cái nhìn lại, tuấn mỹ như thần minh, cũng tựa như ác quỷ.

" Đến lúc học ngoan rồi."



—————————

Lâu lắm rồi không đăng chương không biết ai còn nhớ không.
Cám ơn các độc giả đã đồng hành cùng tác, đợt trước nhìn 2k view rồi mà vẫn mãi không nghĩ ra nên viết thế nào cho mượt.

Cám ơn LinhTTiu9 và yenkimluu đã dùng thông báo để nhắc t biết t còn mấy bộ chưa lấp hố 😂😂😂

2k5 chữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro