Chương 8: Yêu - hận của Đường Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Bác đang ngủ bên cạnh Tần Huy thì đột nhiên nghe tiếng bước chân rất khẽ. Triệu Thập Kính và Triệu Thập Lang ở lều bên cạnh cũng sớm tỉnh giấc chú ý đến tiếng động kia.

Vào lúc mọi người gần như lên nòng vũ khí sẵn sàng chiến đấu thì nghe một giọng nữ nhỏ nhẹ nói với Hiểu Lạc:

"Chẳng phải chỉ cần gọi cho anh ấy, anh ấy sẽ cử người đến rước em sao? Chịu trở về là tốt rồi, đâu cần phải tự leo núi cực khổ vậy. Đi cùng chị về."

"..."

"Hay là em muốn cả nhóm bạn này bồi táng ở đây luôn?"

Kiều Bác vừa nghe thấy lời thoại đó bèn kích động xông ra/ Từ lều kế bên, Triệu Thập Lang và Triệu Thập Kính cũng ngồi bật dậy rút súng từ bên hông ra chĩa thẳng về phía người lạ đó.

Tất cả sự phản ứng trong tích tắc đó cũng không nhanh bằng cái búng tay của cô ta. Trong chớp mắt, hơn ba mươi người lạ mặt chĩa thẳng họng súng về phía họ. Trong lùm cây, bao quanh khu lều và kể cả trên cành cây đều có mai phục.

Triệu Thập Kính đưa mắt nhìn về phía người kia. Bóng lưng mảnh khảnh của cô ta đối diện với anh, nhưng anh mơ hồ cảm nhận được cô ta rõ ràng là kẻ đang nắm chủ tình thế. Giọng nói rất dịu dàng, nhưng đằng sau lời nói mỗi câu đều chất chứa một sự uy hiếp nặng nề:

"Hiểu Lạc, em nói xem, đã đến bước này rồi có phải nên đi cùng chị không?"

Bác sĩ Trịnh míu môi, cụp mắt xuống rồi gật đầu nói:

"Được."

Kiều Bác nghe thấy lời mặc nhận đó, kích động vừa muốn xông lên cản lại thì Tần Huy đã níu lấy cổ tay gã, lắc đầu ra hiệu đừng làm thế.

Ánh mắt của anh chạm vào mắt gã, có chút kiên quyết xen lẫn bất lực đau lòng, Kiều Bác đành thả lòng người, míu môi nhìn về Hiểu Lạc.

Cậu hướng đôi mắt cực kỳ phức tạp nhìn về gã, cố ra vẻ tự nhiên mà buông lời:

"Kiều Bác, sau này... Có duyên gặp lại."

Kiều Bác lúc này mới hiểu ra được vấn đề.

Ngày Hiểu Lạc quen biết gã, cậu từng kể về chuyện bị ép liên hôn của ông nội cậu cho gã nghe. Cậu bày tỏ cảm giác mệt mỏi và bích bách tới nỗi Kiều Bác ôm tấm lòng cực kỳ chính nghĩa, khi đó khảng khái vỗ ngực dõng dạc nói rằng:

"Đến ở chỗ tôi, nằm dưới đôi cánh của tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu. Cậu thuộc về tự do."

Kiều Bác chưa bao giờ nghĩ... người hứa hôn với Hiểu Lạc trong câu chuyện ngày xưa chính là Đường Quân...

"Mẹ kiếp, người hứa hôn với em là Đường Quân? Tôi bảo vệ em lâu như vậy, hôm nay em tự chủ động quay về vòng tay hắn là muốn kết hôn? Là muốn sau này sống làm món đồ chơi của hắn sao?"

Hiểu Lạc cúi đầu...

Đương nhiên là không muốn... Nhưng mà... Nếu không thuận theo người kia – mấy con chó béc-gie thuần chủng của anh, thị phần phim đen của anh – tất cả đều sẽ bị Đường Quân thao túng hết...

"Anh... Thôi bỏ đi vậy..."

Kiều Bác giằng tay của Tần Huy ra, kích động lao đến Hiểu Lạc mà gay gắt nói:

"Bỏ là bỏ thế quái nào! Là anh em, tôi nhất định sẽ bảo vệ được cậu. Trịnh Gia không ai gánh tôi gánh thay cậu!"

Hiểu Lạc rũ mặt xuống, nụ cười buồn thương hiện trên khóe môi có chút bất lực.

Có lẽ... Cậu sinh ra không phải thuộc về tự do.

Khi cậu ngước mắt lên nhìn về phía Kiều Bác, ánh mắt chân thành dưới ánh trăng toát một vẻ cảm kích bi thương đều nao lòng:

"Có câu này của anh – là đủ rồi."

------o0o------

Một đoạn ký ức hiện lên - Gã từng nói:

"Anh sẽ bảo vệ cậu, sẽ không để cậu bị bắt về Mỹ. Chỉ cần cậu thích làm bác sĩ thú y, tôi sẽ mở cả trường huấn luyện béc – gie cho cậu."

"Anh! Em thích Tiểu Ngao. Anh để lại cho em nhé."

"Được."

"Em muốn học thêm ngành Tâm Lý Học..."

"Được."

"Anh, sao anh tốt với em vậy?"

"Lương thiện như cậu, tinh khiết như cậu... Cậu xứng đáng thuộc về tự do."

------o0o------

*Đoàng*

Tiếng súng xé tai vang lên.

Thân ảnh Kiều Bác yếu ớt ngã về phía sau, trên ngực áo loang ra một mảng thấm đỏ.

Tần Huy và Hiểu Lạc đều đồng loạt kêu lên: "Kiều Bác!!!"

Đôi mắt của cậu ầng ậc nước, vừa muốn đỡ gã thì đã bị người phụ nữ kia chặn lại, tóm chặt lấy hai tay nửa khống chế nửa kéo mạnh về hướng ngược lại.

Hiểu Lạc gần như khóc không ra tiếng, giọng nói nghèn nghẹn nơi cổ họng:

"Đường Nghê! Sao chị lại hạ thủ với anh ấy... Em về với chị là được mà... Huhu... Em sẽ về mà..."

"Hiểu Lạc, đây là cái giá của kẻ dám che giấu em."

Tần Huy đỡ gã nằm trong vòng tay cứng cỏi của mình, dù cố điềm tĩnh cách mấy cũng không thể khống chế được bàn tay run run của mình. Nhìn thấy máu đỏ không ngừng tuôn ra nơi lồng ngực kia, hô hấp và trái tim của anh phút chốc như bị ai bóp nghẹn lại.

Đường Nghê nhếch môi cười, nửa kéo nửa lê áp giải Hiểu Lạc đường hoàng rời khỏi tầm mắt của họ.

-------o0o--------

Đi được một đoạn khá xa, người đứng sau mọi bị kịch đã lộ mặt.

Đường Quân mỉm cười đứng giữa con đường mòn nhỏ. Rõ ràng y đang mỉm cười nhưng lại khiến Hiểu Lạc nổi hết gai óc. Vì vị trí đó ngược sáng nên ánh trăng trắng hếu sâu lưng kia vừa vặn đem tới cho cậu cảm giác uy hiếp vô hình.

Tôi vẫn đang đợi em!

Nếu Kiều Bác mang lại cho người ta cảm giác nguy hiểm của kẻ nắm quyền lộng hành thì Đường Quân lại mang cho người ta cảm giác bị ép buộc đến ngạt thở. Mỗi lần đối mặt, mỗi lời hắn nói đều là ngụ ý rất sâu.

"Cuối cùng cũng đã gặp được em. Chạy trốn lâu như vậy, đến khu của anh rồi mà vẫn không liên hệ với anh để anh đón tiếp. Chúng ta từ lúc nào trở nên xa lạ như vậy?"

Người vừa đẩy đến gần, Đường Quân đưa tay bóp chặt cằm cậu, cưỡng ép cậu nhìn vào mắt y. Khoảng khắc hai ánh nhìn chạm nhau, y đọc được bao nhiêu nỗi sợ hãi và lo lắng của cậu. Y nhếch môi cười, tan ác áp môi hôn:

"Anh... Không... Ưm..."

Môi vừa chạm lưỡi đã tiến đến quấy phá. Hiểu Lạc có chút chống cự nhưng hành động này khiến người kia càng bóp chặt cằm cậu hơn. Cậu vô thức há môi muốn kêu lên, điều này thành công mở một đường dễ dàng cho lưỡi y trượt thẳng vào khoang miệng.

Người anh em kia còn đang tranh giành với sống chết từng giây từng phút, cậu ở đây bị người khác cưỡng hôn đến sắp ngạt thở mất rồi.

Cứu với!

Hiểu Lạc cố đẩy y ra, sự quơ quào loạn xạ này khiến y cau mày, quyến luyến dứt môi ra khỏi môi cậu, nhếch môi cười cột:

"Em vẫn như vậy, thật là khó hôn."

Môi trượt sang phần cổ, không nhanh không chậm mà hạ răng xuống cắn phập một cái. Đường Quân rõ ràng đang rất giận dữ, vì y đã tìm cậu quá lâu. Gần hai năm cậu đã biến mất khỏi tầm mắt của y, nếu không kích động vì gặp lại – hoàn toàn là lời nói dối.

"Đừng mà..."

Trên cổ truyền tới một cảm giác vừa đau vừa nóng.

Đường Quân mút thật mạnh vùng da trắng ngần trên cổ cậu, tiếng mút mạnh đến nỗi cậu nghe rõ mồn một làn da của mình đau đớn hằn đỏ lên.

Hiểu Lạc biết, vết hôn đỏ bằm này, chỉ mới là một bước đầu cho cơn thịnh nộ thật sự của y.

Đường Quân hận không thể siết chặt cơ thể cậu vào người mình, tay dùng sức có hơi quá đà, rõ ràng là sắp muốn bóp nát cậu. Giọng điệu của y cực kỳ căm phẫn:

"Trốn ở chỗ Kiều Bác lâu như vậy, cậu ta dạy em từ chối người khác thuận miệng vậy sao? Trình Gia, ông nội em, cả một tập đoàn lớn ở Mỹ hơn 800 nhân viên đang chờ hôn lễ của chúng ta đấy."

Hiểu Lạc đau lòng míu môi, tủi thân đáp:

"Tôi sẽ theo anh về... Chỉ cần... đừng đụng vào tôi."

Hai ngón tay đẹp đẽ hướng về phía cúc áo sơ mi mà cởi nhẹ ra, bàn tay tham lam kia thô bạo trượt vào bên trong, sờ lấy ngực cậu. Đường Quân không ngại quấy rối cậu giữa thiên nhiên thế này, lời nói thập phần hứng thú:

"Dùng động phòng trước có chút không lễ giáo, nhưng anh thì vẫn muốn đem em ăn sạch hôm nay! Hiểu Lạc... Lần trước chúng ta chưa làm tới bước cuối cùng."

Hiểu Lạc dù biết mình có chống trả cũng vô lực, nhưng không thể ngăn được lòng mình mà cự tuyệt:

"Xin anh... Không muốn..."

Y siết chặt cậu trong vòng tay mình, buông lời uy hiếp:

"Kiều Bác bị thương nặng, nhóm người kia vẫn còn chưa thể rời khỏi núi... Nếu không có lực lượng của anh đưa cậu ta đến bệnh viện ngay, có thể sẽ chết thật đấy!"

Hiểu Lạc bất ngờ vặn lại:

"Đường Quân, anh uy hiếp tôi?"

Đường Quân dâm tà cười, đôi mắt nhin xuống hạ bộ của cậu:

"Thì phải xem thái độ của em thế nào."

Tôi muốn lột phắt cái quần bên dưới của em. Muốn phủ bạch dịch ấm nóng của tôi lên từng tấc thịt của em... Hiểu Lạc...

Hiểu Lạc nghĩ về vết thương của Kiều Bác, nhắm mắt bất lực trả lời:

"Được, tôi chấp nhận... về Mỹ... tiến hành hôn lễ. Chỉ là... tạm thời đừng đụng vào tôi..."

Một cái vác ngang người, Đường Quân thuận lợi vác cả người cậu vắt lên một bên vai, mạnh mẽ vỗ vào mông cậu, nhếch môi khinh thường:

"Hiểu Lạc, em nghĩ... em bây giờ có tư cách bàn điều kiện sao?"

------o0o-------

Đường Quân bế cậu lên xe zip xanh rên đậm. Sau khi xe chạy đi một đoạn tầm năm phút, y kéo mặt cậu úp vào lòng ngực, môi vừa hôn lên tóc vài cái liền. Y nhắm mắt lại tham lam hít hà mùi hương tóc thoang thoảng của cậu, bày ra vẻ mặt đê mê như kẻ đang hút thuốc phiện. Mùi hương ngọt ngào từ người cậu khiến y kiềm lòng không được, khi đôi mắt mở ra lại lần nữa thì màu dục vọng đã đong đầy vành mắt.

Y bung nút quần, kéo khóa kéo xuống, khảng khái moi côn thịt cương cứng đỏ lựng của mình ra. Hiểu Lạc còn chưa kịp phản ứng đã bị y tóm cổ áo kéo ngã xuống, mặt phút chốc sát gần hạ bộ đang trướng cứng kia.

Y xoa xoa tóc cậu, nửa buông lời nài nỉ nửa bày giọng dọa nạt:

"Hiểu Lạc, anh hứng rồi, em bú côn thịt cho anh đi."

Hiểu Lạc không ngờ có một ngày y nói với cậu điều đó.

"..." Không muốn...

Đường Quân lạnh nhạt ấn đầu cậu đến gần hơn: "Ngại cái gì?"

"..." Đừng mà...

Y vuốt nhẹ tóc cậu, cúi người xuống thấp mà nhả nhẹ từng chữ:

"Hiểu Lạc, nếu em còn không phối hợp như vậy, Kiều Bác kia..."

Một bàn tay nắm chặt lại.

Hiểu Lạc rưng rưng míu môi đáp lời:

"Được... Tôi làm..."

Cậu nhằm nhẹ mắt, cố thu hết can đảm mà mở khuôn miệng nhỏ nhắn của mình ngậm nhẹ lấy côn thịt.

Chỉ một hành động nhỏ vậy thôi cũng đã khiến Đường Quân rít một tiếng khảng khái phê người.

Phải cảm ơn phát súng của chị Đường Nghê, phải cảm ơn tên Kiều Bác đó... Tất cả đều đáng giá có khoảnh khắc này.

Môi của em ấy quả thật rất tuyệt.

Dù có dùng thêm thủ đoạn dơ bẩn nào hơn nữa, anh vẫn nhất quyết thuần phục kẻ cứng đầu là em.

"Tôi... xong rồi..."

"Dùng lưỡi của em... làm nó ra... Trong ba phút... Nếu không..."

Lòng Hiểu Lạc sớm đã vỡ vụn ra từng mảnh, míu môi nhắm mắt lại thêm một lần ngậm côn thịt vào, lần này vì cứu Kiều Bác, cậu đành dùng hết cả môi và lưỡi. Đưa côn thịt cắm sâu đến tận cùng, đem cả khuôn miệng ra vào cật lực chỉ vì vài giây bắn bạch dịch của ai đó.

Đường Quân đương nhiên chẳng hề làm khó cậu, chưa tới ba phút, bạch dịch đặc sệch trong người đã thoải mái bắn phốc phốc vào miệng người kia.

Hiểu Lạc mặt đầy nước mắt, không rõ là do bú mút côn thịt quá sâu hay đang đau lòng không xiết mà rơi lệ. Nhìn gương mặt ấm ức của cậu trừng trừng nhìn mình, khóe môi còn đang vương một phần bạch dịch trăng trắng, y khẽ đưa tay vuốt đến nơi đó. Đôi mắt nửa đau thương nửa cưng chiều, cất giọng khen tặng:

"Không tồi."

Hiểu Lạc nhả hết bạch dịch trong miệng ra, nghẹn ngào nhăn nhúm mặt mày mà nài nỉ:

"Làm ơn... Đưa Kiều Bác... đi cấp cứu."

Đường Quân bẹo má cậu, dịu dàng mỉm cười mà đáp lại:

"Được thôi, như ý em muốn."

Y đưa tay bấm máy bộ đàm:

"Đưa máy bay đến cứu Kiều Bác đi."

"..."

"Còn một người nữa. Nghe nói gần đây em rất quan tâm một người – Trình Ưng?"

"Anh ta không dính gì vào câu chuyện của chúng ta hết."

Đường Quân nhếch môi tra khảo:

"Em có cảm tình anh ta?"

Hiểu Lạc phủ định rất nhanh: "Không có."

Y hỏi dồn: "Còn với anh?"

Cậu càng lắc đầu trả lời: "Càng không có."

Đôi mắt của Đường Quân phủ một mảng bi thương, nội tâm cực kỳ phức tạp. Tiếng rè rè của xe zip đang leo dốc không giúp y che giấu được giọng buồn thương của chính mình:

"Hiểu Lạc, anh cái gì cũng có thể cho em. Rốt cuộc là vì sao em không yêu anh? Chỉ vì anh không phải là nữ nhân?"

Hiểu Lạc lại cúi đầu, míu môi mặc nhận... Đem sự im lặng trở thành câu trả lời an toàn nhất.

Một ánh nhìn cay nghiệt lướt qua.

Lại một thao tác dứt khoát nói với bộ đàm:

"Nếu đã không có tình cảm với Trình Ưng, vậy... ném cậu ta xuống núi đi."

Hiểu Lạc lúc này không kiềm được mà òa lên:

"Trình Ưng!"

Nước mắt cứ thế mà thương tâm rơi xuống... Hiểu Lạc thu chân lên ghế, đem mặt mình giấu sâu hay cánh tay.

Xin đừng đụng vào tôi... Anh là ác quỷ - Đường Quân.

Tôi hận anh tôi hận anh...

Đường Quân nhìn thấy cậu tự thu người lại một góc như thế, lòng có chút chùn lại. Y dịu dàng đem thân ôm chầm lấy người cậu, giọng điều chẳng biết là đang xót xa hay mỉa mai người đối diện:

"Còn khóc thương tâm như vậy? Ở đây không còn liên hệ gì với em nữa, đừng lưu luyến day dưa thêm. Sáng mai theo anh về Mỹ."

Giọng cậu khe khẽ từ sau hay cái tay mà gọi lên:

"Đường Quân..."

Y căng người, im lặng chờ cậu nói tiếp.

Hiểu Lạc khóc đến khản cả giọng, khó khăn lắm mới hỏi được một câu hoàn chỉnh:

"Sao lại cực đoan... như vậy chứ?"

Đường Quân ghì chặt người trong vòng tay mình, cứng rắn trả lời:

"Không cực đoan, không giữ được em."

------o0o-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro