Chương 7: Nhân ngư bờ biển (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không cần." Sở Mộ nhanh chóng lắc đầu, lòng bàn tay rịn mồ hôi, như đang ngồi trên bàn chông, giọng run run nói: "Tôi chỉ xem một chút thôi."

Cửa sổ trong phòng nửa mở, ánh sáng và bóng tối dập dềnh trên mặt biển, chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu chiếu sáng rực rỡ, nội thất xa hoa tinh xảo, nhưng Sở Mộ không hiểu sao lại cảm thấy nơi này lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.

Tần Trầm mím môi, rót cho cậu ly rượu đầy, khí chất của hắn cao quý, trên cổ tay lại đeo một chiếc đồng hồ giá rẻ.

"Cảm ơn." Sở Mộ liếc nhìn cái đồng hồ trên tay Tần Trầm, hơi giật mình.

Đồng hồ kia là món quà mà cậu tặng Tần Trầm ở sạp hàng bên ngoài vào ba năm trước, tại cái lần mà cậu chọc giận hắn.

Sở Mộ cũng không nghĩ rằng món quà này có hiệu quả ngoài ý muốn, Tần Trầm khi đó không còn tức giận nữa, đưa tay để Sở Mộ đeo lên cho hắn.

Lần đầu tiên cậu thấy Tần Trầm thích một món đồ như vậy.

Chiếc đồng hồ kia có giá ba mươi đô la.

Tần Trầm lại coi như bảo bối mà đeo nó suốt ba năm.

【Ký chủ, quả thật Tần Trầm nghi ngờ thân phận của ngài, ngài mau nghĩ biện pháp để hắn bác bỏ nghi ngờ vô căn cứ đó đi.】

【121 tin tưởng ngài!】

Trong lòng Sở Mộ cũng rất sốt ruột, cậu chỉ ước bây giờ mình có thể nhảy vào biển, biến thành nhân ngư chạy khỏi nơi này.

Cậu dùng ý thức nói chuyện cùng 121 trong đầu, hốt hoảng nói: "Vậy, vậy tôi thoát khỏi hiềm nghi thế nào đây?"

【Phương pháp trái ngược】

【Người Tần Trầm thích là ngài của trước kia, phải không?】

Sở Mộ: "Ừm."

【Vậy bây giờ ngài nguỵ trang tính cách của mình kém đi một chút, để Tần Trầm dần chán ghét ngài, thế là hắn sẽ không nghi ngờ ngài nữa. 】

"Có thể sao?" Sở Mộ cau mày, chỉ đành còn nước còn tát: "Vậy tôi thử xem."

Khả năng uống rượu của Sở Mộ không tốt, hơn nữa còn dễ dàng thể hiện lên mặt, cậu uống không đến hai ly là đã có chút chóng mặt.

Cũng may hiện tại đang dùng mặt Trần Tiểu Mộ, nếu không hai má đã trở nên ửng đỏ, khi cậu còn chưa thích nghi với trạng thái nhân ngư, Tần Trầm không có ý tốt thường xuyên rót rượu cho cậu.

Trước kia cậu mê ăn uống, mỗi lần uống xong đều say khướt ngã vào lồng ngực Tần Trầm, sau khi say sẽ không khống chế được mà biến thành nhân ngư, bị Tần Trầm ôm đến bồn tắm lớn điên cuồng hai ba giờ đồng hồ.

Có lần Sở Mộ run rẩy, khoé mắt đỏ hoe đáng thương, vừa mắng vừa hỏi hắn tại sao cứ thích ở trong bồn tắm lớn.

Kết quả tên biến thái này một bên dịu dàng an ủi cậu, một bên nghiêm túc nói: "Em không biết sao Mộ Mộ, trứng cá đều phải sinh trong nước, sau này con của chúng ta chắc chắn cũng sinh trong nước, chồng đây chỉ giúp em thích nghi một chút thôi mà."

Cậu phổ cập khoa học về cách ly sinh học cho Tần Trầm tám trăm lần, kết quả toàn bộ đều như nước đổ lá khoai.

Sở Mộ cắn răng, đôi chân trắng nõn đá cái gối rớt xuống giường, thở hổn hển hỏi: "Một lần sinh của cá đều sinh khoảng trăm con! Anh muốn nuôi hơn một trăm đứa bé sao? Thiệt tình, em đã nói cách ly sinh học..."

Kết quả cậu còn chưa nói hết câu, Tần Trầm đã ngắt lời cậu.

Tần Trầm nắm chặt tay cậu, đáy mắt hắn lộ ra hưng phấn cùng chờ mong: "Thật sao? Vậy trước tiên chúng ta phải nhanh chóng mua một cái bồn tắm lớn, dài ba mét đủ không?"

Sở Mộ kinh hãi nói không nên lời, cậu bị Tần Trầm ôm chặt, Tần Trầm còn đang tự lẩm bẩm: "Anh cảm thấy hơi nhỏ, không thể để cho các con của chúng ta chịu thiệt thòi, bây giờ anh sẽ cho người làm riêng một cái..."

Sở Mộ: "..."

Hết cứu.

......

Sở Mộ nhớ tới đây cũng uống không nổi nữa, đặt ly rượu chưa uống hết lên trên bàn.

Cậu đang suy nghĩ, Tần Trầm là người ưa thích sạch sẽ và bị nghi ngờ là có tính cách chống đối xã hội, sao hắn có thể mời một nhân viên trực đêm uống rượu mà không có lý do.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn thật sự đang nghi ngờ cậu.

Thế nhưng trên cơ sở Tần Trầm đang nghi ngờ cậu, lần này mời cậu đến rốt cuộc mục đích của hắn là gì?

Sở Mộ càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng bồn chồn.

Không được, trước tiên cậu phải hỏi một chút..

Sở Mộ lập sẵn kế hoạch trong đầu, thăm dò hỏi: "Tần tổng, anh yên tâm, ngày hôm nay coi như tôi chưa thấy gì, tôi bảo đảm sẽ không nói ra."

Tần Trầm nhấp một hớp rượu, ánh mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm Sở Mộ một hồi, không nói chuyện.

Xem ra hắn không lo chuyện cậu sẽ để lộ bí mật.

Sở Mộ dùng ý thức hỏi hệ thống: "Làm sao đây, làm sao đây, tôi phải làm sao mới có thể xua tan nghi ngờ."

【Ký chủ đừng hoảng hốt.】

【Cái đồng hồ kia không phải ngài tặng hắn sao, nói đồng hồ của hắn xấu quá!】

Sở Mộ liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay Tần Trầm, hít sâu một hơi, nói: "Tần tổng, sao anh lại đeo loại đồng hồ này?"

Bỗng nhiên Tần Trầm ngước mắt, sờ sờ đồng hồ bạc của mình: "Đồng hồ đeo tay của tôi làm sao?"

Sở Mộ đánh liều, nói: "Không không, tôi cảm thấy chiếc đồng hồ giá rẻ này, không... hợp với anh."

Ánh mắt Tần Trầm tối đi, nhìn chăm chú Sở Mộ thật lâu.

Nhưng dường như hắn không tức giận, rủ mắt cong môi cười, lại rót đầy ly cho Sở Mộ: "Vậy cậu cảm thấy, đồng hồ thế nào mới hợp với tôi?"

"Tôi cảm thấy đồng hồ đắt tiền mới hợp với anh." Sở Mộ không hề nghĩ ngợi, căng thẳng nịnh nọt nói: "Cái đó mới phù hợp với thân phận của anh."

Giọng điệu Tần Trầm nhẹ nhàng: "Vậy à."

"Đương nhiên." Sở Mộ nhìn ly rượu vang được rót đầy trước mắt, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.

"Chiếc đồng hồ này là người yêu tôi tặng cho tôi." Lúc Tần Trầm nói tới Sở Mộ, đáy mắt cất chứa dịu dàng: "Em ấy chọn tỉ mỉ thật lâu, còn tự mình đeo lên cho tôi. Đáng tiếc, em ấy đi nhiều năm như vậy cũng chưa từng quay lại gặp tôi."

"Thật xin lỗi." Sở Mộ thấy Tần Trầm thế này, không hiểu sao thấy áy náy, vô thức nói: "Đã nói đến chuyện đau lòng của anh."

"Không cần phải xin lỗi." Tần Trầm dựa lưng vào ghế sofa, nhìn Sở Mộ nói: "Nếu cậu thật sự muốn xin lỗi, uống ly rượu kia là được."

Sở Mộ ngước mắt, nhìn về phía ly rượu đỏ đầy nhóc trên bàn, ngơ ngác: "A?"

Tần Trầm nói một cách khó đoán: "Thế nào, không muốn uống?"

"Không, không có." Sở Mộ buộc phải cầm lên ly rượu sắp tràn ra.

121 mi đề xuất cái ý tưởng ngu ngốc gì!

【Ít nhất nó cũng có tác dụng một thời gian mà.】

【Ngài nhìn hắn, rõ ràng là có hơi tức giận.】

Sở Mộ không chắc chắn.

Cậu ngửa đầu, hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho trót, cậu uống cạn ly rượu, uống đến mức đầu choáng mắt hoa, nâng ly đặt trở lại bàn.

Sở Mộ có chút say, ánh mắt cậu mơ màng, đứng dậy nói: "Tôi uống xong rồi, Tần tổng, nếu ngài đã không còn chuyện gì thì tôi về trước để nghỉ ngơi."

Nói xong thì Sở Mộ xoay người, bước đi xiêu vẹo đi tới cửa.

Không thể ở lại lâu hơn nữa.

Phải nhanh chóng rời đi.

Tần Trầm nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Mộ, ánh mắt âm trầm: "Tôi tiễn cậu."

Sở Mộ cũng không quay đầu lại, xua xua tay: "Không cần."

Tần Trầm biết rõ có một số thứ không hợp với lẽ thường, người trước mặt có lẽ chỉ giống Sở Mộ ở một vài phương diện, nhưng luôn có một loại chấp nhất khó hiểu đang điều khiển hắn, khiến hắn không cam tâm mà bỏ qua như vậy.

Tần Trầm đi theo Sở Mộ ra ngoài cửa hành lang, Sở Mộ vịn tường bước chân lảo đảo.

Cậu chưa đi được mấy bước, mơ hồ thấy thứ gì ở cách đó không xa.

Cậu trông thấy một con chó ngao Tây Tạng kích cỡ cực lớn màu nâu chạy ra, đôi mắt nó bị lông che phủ, bề ngoài nhìn hung ác tàn bạo, Sở Mộ có thể nhìn thấy lờ mờ răng nanh bén nhọn khát máu của nó.

Bước chân Sở Mộ dừng lại, lòng thầm kêu không hay, ngoái nhìn Tần Trầm đứng phía sau không xa, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Dường như chó ngao Tây Tạng đang đi tìm chủ nhân nó, sau khi trông thấy Tần Trầm, nó ngoan ngoãn hú một tiếng, chạy nhanh tới hành lang.

Sở Mộ đi sát vách bức tường bên phải, chó ngao Tây Tạng khổng lồ bá đạo đi ở giữa hành lang, bộ lông nó dày và mượt mà, nó có thể chất không say sóng hiếm thấy, bước đi vững vàng.

Sở Mộ nhìn con chó hung dữ mạnh mẽ không để ý tới mình, nó chậm rãi đi qua bên cạnh cậu, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Sở Mộ còn chưa đi được hai bước, chó ngao Tây Tạng lại yên lặng vòng trở lại, quay người bước đến trước mặt Sở Mộ, chặn đường đi của cậu.

Sở Mộ ngẩng đầu nhìn về cuối hành lang, cố gắng không để mình đối mắt cùng chó ngao Tây Tạng.

Chó ngao Tây Tạng lượn trái phải hai vòng quanh người Sở Mộ, bộ lông dày xoã tung rủ xuống hai bên mắt, thỉnh thoảng trông có hơi ngốc nghếch, miệng khẽ nhếch, răng nanh sắc nhọn.

Nó vòng trở về đứng trước mặt Sở Mộ, ngửa đầu nhìn cậu vài lần, lại vòng qua phía sau Sở Mộ ngửi ngửi, rồi lại vòng về phía trước đứng chặn đường cậu.

Sở Mộ không dám tiến lên, cậu quay người nhìn Tần Trầm đứng cách đó không xa, nhỏ giọng nói: "Tần tổng, chó của anh..."

Tần Trầm đứng ở cửa, tựa hồ bởi vì Sở Mộ vừa nói đồng hồ của hắn xấu, nên giờ phút này hắn đang nhãn nhã đứng dựa vào tường, điệu bộ như là việc không liên quan đến mình.

Quỷ hẹp hòi.

Sở Mộ chỉ có thể cúi đầu, hạ thấp giọng cảnh cáo chó ngao Tây Tạng: "Đừng đi theo tao."

Kết quả cậu không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng nói chuyện với chó ngao Tây Tạng thì nó như bị điên lên, chạy ào về phía Sở Mộ, vui sướng sủa to: "Gâu! Gâu! Gâu!"

Sở Mộ bị nó bổ nhào ngồi dưới đất, khuôn mặt lập tức có cảm giác ướt át, chó ngao Tây Tạng giống con chó ngốc thấy được khúc xương lớn, hết kêu lại liếm Sở Mộ, liếm hai lần thì đứng dậy đi tới đi lui vui sướng nhảy nhót bên người Sở Mộ, sau đó lại nhào tới tiếp tục liếm mặt cậu.

Con chó này được cậu và Tần Trầm nuôi mấy năm trước, giống với chủ nhân nó, nó rất thích liếm cậu.

Bình thường nó thích cậu lắm, vừa nhìn thấy cậu là kêu to.

Sở Mộ nghĩ thầm lần này tiêu rồi.

Cậu chật vật đẩy con chó ngốc lông xù to lớn ra, lại không phát hiện Tần Trầm đã đứng phía sau mình từ bao giờ.

"Nó rất thích cậu." Tần Trầm cụp mắt, giọng hắn từ tính trầm thấp.

Sở Mộ đẩy chó ngao Tây Tạng ra, cậu căng thẳng nói: "Không có, từ... từ nhỏ tôi đã được chó yêu quý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro