Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng Thịnh sửng sốt, lập tức yêu cầu nhân viên chiếu hình ảnh từ chiếc GoPro lên.

500 tệ tổ chương trình đưa ra không phải để làm khó dễ khách mời, chỉ là họ không ngờ Yến Đình Hiên lại viết ra nhiều nguyên liệu cao cấp như vậy.

Nhưng Vưu Miên đã tìm ra lối tắt và giải quyết hoàn hảo tình huống khó xử này.

Hồng Thịnh đứng sau camera nhanh chóng xem lại đoạn ghi hình của Vưu Miên và Bùi Hoài Tễ trong siêu thị, cuối cùng nhìn thấy Vưu Miên dùng hộp kẹo bạc hà trêu chọc Bùi Hoài Tễ, anh không khỏi bật cười.

Vưu Miên này thật thú vị!

Hiếm khi thấy Bùi Hoài Tễ ăn mệt như vậy, Hồng Thịnh không khỏi cảm thấy khoái chí.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hồng Thịnh đã cẩn thận xem đi xem lại từng khung hình và phải thừa nhận rằng sự va chạm hoocmon giữa Vưu Miên và Bùi Hoài Tễ là thứ mà bây giờ những vị khách mời khác trong nhà nhỏ không có.

Cách hai người ở chung rất thoải mái và thú vị, thỉnh thoảng sẽ có những tương tác khiến mọi người bật cười.

Bùi Hoài Tễ lạnh lùng ít nói nhưng rất may Vưu Miên không sợ hắn, còn để hắn cầm GoPro suốt chặng đường.

Hồng Thịnh xoa mặt, quyết định nói chuyện lại với Bùi Hoài Tễ.

Anh không muốn lãng phí số tư liệu sống này chút nào.

——

Trên bàn ăn cạnh bãi biển.

Bùi Hoài Tễ nhìn Vưu Miên, hỏi: "Cậu biết tiếng Ý à?"

Vưu Miên giao lại sân nhà cho Thẩm Nam Tiêu, lùi lại một bước, nhẹ nhàng nhìn qua, nói: "Chỉ xem qua mấy bộ phim mafia Ý thôi, dọa anh rồi à?"

Bùi Hoài Tễ khẽ cau mày, hiển nhiên không tin.

Thẩm Nam Tiêu đứng sau chiếc bàn nấu ăn đơn giản sạch sẽ, một tay xé túi đóng gói chân không đựng thịt bò bít tết, cười xin lỗi với Yến Đình Hiên: "Có vẻ như tối nay nhiệm vụ đầu bếp của Yến Đình Hiên bị tôi đoạt rồi."

Sau đó anh nói với Vưu Miên: "Cậu mua thịt bò bít tết vì muốn tôi làm Osso buco* à?"

*Osso Buco món mà xương ống chân hoặc xương ống chân của một con bê non được cắt chéo, hầm để thịt mềm ra.Theo truyền thống nguyên liệu hầm món này là một số kết hợp của rượu vang, nước kho và thịt bê có thể hoặc có thể không được chuyển sang màu nâu trước tiên. Hỗn hợp vỏ chanh băm nhỏ, mùi tây và tỏi là cách trang trí thông thường.

Vưu Miên đáp: "Anh Thẩm, anh là đầu bếp, anh cứ theo ý mình đi."

Vưu Miên vừa dứt lời Bùi Hoài Tễ đã nhàn nhạt hỏi từ phía sau: "Trong phim mafia Ý còn có cả Osso buco?"

Vưu Miên: "..."

Thẩm Nam Tiêu nhấp môi, ngâm nga: "Cũng không phải là không thể."

Vưu Miên: "."

Vưu Miên giơ tay sờ chóp mũi, vội vàng rời mắt khỏi bàn nấu ăn.

Một đống ý tưởng chưa thực hiện được đã bị bóp chết, Bạch Lâm cảm giác như có người bóp lấy cổ mình, không nói được lời nào, mặt mày đỏ bừng, vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ.

Sao lại thế này? Sao Vưu Miên có thể mua được nhiều nguyên liệu như thế trong khi kinh phí mà tổ chương trình đưa ra không đủ?

Vì vậy Bạch Lâm nghẹn giọng, hỏi: "Hai người đang trêu mọi người phải không, không đủ kinh phí sao có thể mua nhiều đồ như vậy?"

Ánh mắt của mọi người lại chuyển về phía Vưu Miên.

Thấy Vưu Miên không trả lời, Bạch Lâm cho là mình đã đoán đúng, vội vàng hỏi: "Tổ tiết mục cho hai người bao nhiêu?"

Vưu Miên nhướng mi liếc nhìn Bạch Lâm.

Ánh mắt đó lạnh băng, tựa như bất cứ ai bị Vưu Miên dùng ánh mắt này nhìn đều sẽ biến thành vai hề trước mặt y.

Nhưng Bạch Lâm vẫn không chịu nhượng bộ, cậu ta vẫn cứng đầu nhìn chằm chằm Vưu Miên, Vưu Miên không trả lời cậu ta liền nhìn sang Bùi Hoài Tễ.

"Bùi tổng, anh và Vưu Miên cùng nhóm nên biết kinh phí chương trình đưa phải không?"

Lời tra hỏi không ngừng nghỉ của Bạch Lâm đã bị camera ghi lại nhưng cậu ta tạm thời không muốn quan tâm.

Bùi Hoài Tễ không lòng vòng, bình tĩnh nói: "500."

Những tiếng suýt xoa vang lên.

"500? Hai người mua những nguyên liệu này với giá 500?" Thẩm Nam Tiêu mở to mắt, không thể tin được: "Điều này là không thể nào."

Bùi Hoài Tễ nghiêng người nhìn về phía bàn nấu ăn, "Không có việc gì là không thể, nguyên liệu đều ở đây."

Bùi Hoài Tễ bị hỏi đến cạn kiệt kiên nhẫn, sắc mặt hắn lạnh lùng trở lại.

Chỉ có Quan Đồng không ngừng hưng phấn khen ngợi: "Chết tiệt, Vưu Miên, cậu thật trâu bò nha!"

Vưu Miên nhìn Quan Đồng với nụ cười bất đắc dĩ, giây tiếp theo y thấy Quan Đồng che miệng, đáng thương nhìn vào ống kính.

Quan Đồng giơ ngón tay thành hình kéo rồi nói: "Cắt đi, cắt đi!"

——

Yến Đình Hiên đứng cạnh bàn nấu ăn im lặng lắng nghe, đột nhiên nhận ra mình không thích hợp ở đây.

Quan Đồng và Vưu Miên nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn ghé vào bên cạnh Thẩm Nam Tiêu phụ rửa rau.

Trọng trách chưởng muỗng đặt lên vai Thẩm Nam Tiêu.

Yến Đình Hiên thừa nhận rằng mình hiểu biết rất ít về ẩm thực Ý nên chỉ có thể lúng túng đứng sang một bên.

Yến Đình Hiên bưng chậu nấm cục đen đi tới vòi rửa nhưng thỉnh thoảng lại liếc về phía Vưu Miên và Bùi Hoài Tễ cạnh bàn ăn.

Từ khi nào hai người họ thân thiết như vậy?

Trước đó Yến Đình Hiên cũng đã phỏng đoán qua phản ứng của Vưu Miên khi gặp hắn trong chương trình.

Đó có thể là vẫn còn bối rối và bất ngờ hoặc có thể là cầu xin tuyệt vọng mong mình nói chuyện với y một lần hoặc thậm chí là gay gắt hơn.

Có lẽ Vưu Miên còn sẽ hỏng mất sau khi nói chuyện với hắn.

Tình huống cuối cùng là tệ nhất, Yến Đình Hiên đã xử lý hai tình huống đầu rất khéo léo trong nhiều năm qua.

Trước khi chương trình bắt đầu quay, Yến Đình Hiên đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ nhưng khi mở cửa nhà nhỏ ra, mọi phỏng đoán trước đó của hắn đều hoàn toàn bị lật đổ.

Ánh mắt Vưu Miên thậm chí còn không thèm dừng trên người hắn.

Không có câu hỏi nào, cũng không có níu kéo.

Cho dù lúc này suy nghĩ trong lòng Yến Đình Hiên đang quay cuồng thì ngoài mặt hắn vẫn rất nghiêm túc sơ chế nguyên liệu, lắng nghe tiếng trò chuyện nhàn nhã của mọi người phía xa xa.

Từng bong bóng nước trong nồi vì sôi mà vỡ tan.

Yến Đình Hiên không biết ngày hôm đó trong thư phòng của Vưu Tế Viễn đã xảy ra chuyện gì. Dù sau đó hắn đã hỏi thăm mấy lần nhưng Vưu Tế Viễn không hề hé môi lấy một lời.

Hôm đó Uông Mậu, quản gia của Vưu gia cũng rất tức giận và thêm mắm dặm muối nói xấu Vưu Miên rất nhiều trước mặt Vưu Tế Viễn.

Nhưng những điều này không phải thứ Yến Đình Hiên quan tâm, hắn chỉ muốn biết tại sao Vưu Miên lại đột nhiên trở mặt với Vưu Tế Viễn.

Những thay đổi hiện giờ của Vưu Miên chắc chắn liên quan đến ngày hôm đó.

Rõ ràng Vưu Miên đã chọn cách im lặng trong lễ trưởng thành của Bạch Lâm khi cậu ta được đưa về Vưu gia.

Đã hai năm rồi, tại sao lại là bây giờ?

Chẳng lẽ là vì cổ phần của "Tú Minh"?

Yến Đình Hiên nhanh nhẹn sắp xếp bát đĩa, không biết sắc mặt mình đã ngưng thành sương lạnh.

Đương nhiên Yến Đình Hiên đang chìm đắm trong suy nghĩ không thể chú ý tới Vân Quan Thanh ngồi sau bàn ăn đang nhìn chằm chằm vào Vưu Miên.

Đôi mắt người đàn ông tràn ngập sự hứng thú mãnh liệt và những nghi ngờ ác liệt.

Giữa tiếng trò chuyện nhàn nhã, Vân Quan Thanh đột nhiên hỏi: "Nếu siêu thị cậu đi có rượu Ý như Marsala thì sao cậu không mua nguyên liệu nấu cơm Pháp?"

Lúc Vân Quan Thanh hỏi câu này, Thẩm Nam Tiêu vừa lúc cho miếng bít tết vào chảo nướng.

Tiếng dầu nóng và làn khói nhàn nhạt che lấp giọng nói của Vân Quan Thanh, chỉ có Vưu Miên ngồi chéo hắn nghe rõ.

Nam sinh nghiêng người chống tay phải lên bàn, những ngón tay trắng nõn thon dài.

Đối mặt với câu hỏi của Vân Quan Thanh, Vưu Miên không quay đầu lại, nói: "Bởi vì phim tôi xem là mafia Ý chứ không phải phim Pháp."

Vân Quan Thanh nhếch môi.

"Ha?" Vân Quan Thanh nheo mắt, dựa sát vào bàn: "Vưu Miên, cậu muốn chơi chữ với tôi sao?"

Không phải ảo giác, tên thiếu gia giả được nhận nuôi này quả thật thú vị hơn nhiều so với Bạch Lâm.

Một con thỏ trắng hoặc một con cáo đội lốt thỏ trắng đều không quá thú vị và chỉ có thể chống đỡ sự tò mò của Vân Quan Thanh khoảng một tháng.

Nhưng một con chim đang cố phá tan cái lồng đã giam cầm mình mới thực sự thú vị.

Vưu Miên trả lời bằng sự im lặng.

Ánh mắt Vân Quan Thanh quét qua Yến Đình Hiên đang đứng sau bàn nấu ăn.

Sau đó hắn nhìn về phía Bùi Hoài Tễ vừa bị nhân viên gọi đi nói chuyện.

Cuối cùng, hắn quay người liếc nhìn Hoắc Diễn Chi đang bị Bạch Lâm tâm trạng không tốt kéo đi đạp nước.

"Mới có một ngày mà cậu và Bùi Hoài Tễ đã thân thiết như vậy rồi à?" Vân Quan Thanh cười hỏi.

Kỳ thực không chỉ là Bùi Hoài Tễ, Vân Quan Thanh đã nhận ra sự né tránh của Hoắc Diễn Chi và Yến Đình Hiên đang trầm ngâm.

Chỉ trong một ngày, Vưu Miên đã ảnh hưởng đến cảm xúc của rất nhiều người.

"Sao cậu làm được?" Vân Quan Thanh nhất quyết vươn tay móc lấy ngón tay Vưu Miên bất chấp chiếc bàn to chắn giữa.

Vưu Miên cau mày lùi lại.

"Vân Quan Thanh." Vưu Miên lạnh lùng nói.

Vân Quan Thanh chặc lưỡi, nhăn mũi: "Chạm vào cũng không được? Đứa nhóc keo kiệt."

Vưu Miên nhíu mày nhìn Vân Quan Thanh đang ngồi chéo mình. Trong nguyên tác có nhắc đến tính cách ác liệt và miệng lưỡi độc địa của hắn, đồng thời cũng nói rằng người đàn ông như vậy lại nguyện thể hiện sự thiên vị của mình với Bạch Lâm.

Người đàn ông trước mặt thay vì nói là ác liệt thì lại càng ấu trĩ hơn, Vưu Miên hiếm khi lạnh lùng cảnh cáo: "Xin lỗi, Vân tiên sinh, chúng ta không quá thân."

Vân Quan Thanh lẳng lặng nhìn Vưu Miên, một lúc sau mới từ từ ngồi thẳng lên.

"Ồ, tôi hiểu rồi."

Vân Quan Thanh hơi nâng cằm, không có ý tốt nhướng mày: "Tôi không phải gu của cậu."

"Cậu thích kiểu người như thế nào?" Vân Quan Thanh không buông tha, hỏi: "Giống Bùi Hoài Tễ?"

Người đàn ông nhận xét: "Cũ kỹ và nghiêm túc, cực kỳ nhàm chán".

Vưu Miên lạnh lùng rũ mắt, nghiến ra hai chữ: "Thần kinh."

Vân Quan Thanh sửng sốt mấy giây, sau đó ôm bụng cười lớn.

"Ha ha ha ha."

Bạch Lâm và Hoắc Diễn Chi nhìn thấy cảnh này sau khi đi nhặt vỏ sò trên bãi biển về.

Hoắc Diễn Chi nhìn Vân Quan Thanh cười ngặt nghẽo không khỏi cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Anh cười cái gì?"

Bạch Lâm lau đi giọt nước trên má, sắc mặt không tốt lắm nhìn về phía Vưu Miên. Lại là Vưu Miên, sao bây giờ y lại thân cận với Vân Quan Thanh như vậy.

Tiếng nấu ăn vang lên không ngừng sau bàn nấu.

Vân Quan Thanh giơ tay lau đi giọt nước mắt vì cười quá nhiều, liếc nhìn Hoắc Diễn Chi rồi nói: "Đang cười bộ phim mafia Ý trước kia cậu và Vưu Miên xem."

Ánh mắt Vưu Miên lạnh xuống, ngón tay hơi co lại.

Nhưng những lời nói hươu nói vượn của Vân Quan Thanh lại được Hoắc Diễn Chi để trong lòng, dù sao tất cả những năm tháng đại học của hắn đều có bóng dáng Vưu Miên. Hai người họ đã từng cùng chơi game rất nhiều lần, còn về xem phim có lẽ chỉ ít hơn Yến Đình Hiên thôi.

Cho nên khi Vân Quan Thanh nói về phim ảnh, Hoắc Diễn Chi đã lập tức nghĩ xem đó là phim nào.

Hoắc Diễn Chi còn chưa kịp nhớ ra đã nghe tiếng ghế bị đẩy ra.

Vưu Miên im lặng đứng dậy bước ra khỏi nơi thị phi này.

Hoắc Diễn Chi nhìn cảnh này sửng sốt, trong lòng hiện lên một loại cảm xúc kỳ lạ.

Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân thì cánh tay đã bị Bạch Lâm kéo lại.

"Anh Hoắc, anh và Vưu Miên cùng nhau đi xem phim sao?" Giọng điệu Bạch Lâm có chút nũng nịu, hình như đang ghen.

Hoắc Diễn Chi dừng một chút, giải thích: "Đã qua rất lâu rồi."

"Phim nào?" Bạch Lâm tức giận hỏi: "Anh không mang theo em!"

Hoắc Diễn Chi muốn nói lúc đó em còn chưa về Trung Quốc, nếu không thì sao tôi phải đi xem phim với Vưu Miên chứ. Nhưng lời đã đến miệng lại không có cách nào nói ra.

Bạch Lâm vẫn đang chờ câu trả lời của Hoắc Diễn Chi nhưng sau vài giây, hai người im lặng nhìn nhau.

Bạch Lâm dần dần siết chặt cái tay đang kéo Hoắc Diễn Chi.

Vân Quan Thanh xem kịch hồi lâu sau đó mới nhàn nhã xen vào: "Xem ra vừa rồi tôi nghe nhầm rồi."

Hoắc Diễn Chi ngơ ngẩn nhìn Vân Quan Thanh, cười gượng: "Thật, thật sao?"

Vân Quan Thanh nhìn chằm chằm sắc mặt Hoắc Diễn Chi, chặc lưỡi, vài sợi tóc dài lướt qua khuôn mặt hắn. Người đàn ông cười khẩy: "Xem ra lời Vưu Miên nói đều là thật, hai người thật sự không quá thân."

Cơ bắp trên cánh tay Hoắc Diễn Chi cứng lại, quai hàm bạnh ra thành một vòng cung sắc bén, cả người căng cứng.

VQT thâm vãi, mấy lời VM chửi ổng ổng đều đổ hết lên HDC, còn HDC thì đúng kiểu đầu óc ngu si tứ chi phát triển, bị VQT quay mòng mòng luôn🤡

10:28 pm

06/03/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro