Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bữa tối đã sẵn sàng~" Quan Đồng đặt hai cái đĩa lên bàn.

Chiếc đĩa sứ trắng va chạm với tấm lót đĩa phát ra tiếng cạch nhỏ nhưng cũng đủ khiến Hoắc Diễn Chi tỉnh táo lại.

"Mọi người đang nói gì vậy?" Thẩm Nam Tiêu hai tay bưng đĩa đi tới, cười hỏi: "Vừa rồi tôi thấy mọi người nói chuyện đùa giỡn nhưng sau bàn nấu âm thanh quá lớn, không nghe thấy gì cả."

Vân Quan Thanh không trực tiếp trả lời mà hỏi lại: "Anh có nhìn thấy Vưu Miên không?"

Thẩm Nam Tiêu đang bối rối nhìn quanh thì Quan Đồng mang Osso buco tới, nói: "Vưu Miên? Cậu ấy bị tổ tiết mục gọi đi rồi."

Quan Đồng vừa dứt lời ngẩng đầu chỉ vào Vưu Miên và Bùi Hoài Tễ vừa đi ra từ khu phỏng vấn, nói: "Không phải đã về rồi sao?"

Quan Đồng không biết mối quan hệ phức tạp giữa những người này, cậu nói với Vưu Miên vừa trở về: "Thân ái, mọi người đều đang tìm cậu."

Vưu Miên vừa mới tránh thoát khỏi Tu La tràng và nghĩ rằng chủ đề này sẽ kết thúc khi mình trở lại.

Không ngờ lại có phần tiếp theo, y chỉ thấy đau đầu.

"Không phải tôi đã ở đây rồi sao?" Vưu Miên nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Diễn Chi và Vân Quan Thanh, nói xong liền chọn một góc kéo ghế ngồi xuống.

Vân Quan Thanh và Vưu Miên ngồi chéo nhau trên chiếc bàn dài, người đàn ông tóc dài nhướn mày, ánh mắt sâu thẳm.

"Đừng khách khí, mau chọn chỗ ngồi đi." Quan Đồng một lòng nhìn chằm chằm vào món mì Ý sốt phô mai*, không thèm nhìn những vị khách khác mà ngồi vào ghế thứ ba tính từ bên phải ngay cạnh đĩa mì và nói: "Tôi nhìn anh Thẩm nấu mà thèm muốn chết.

*

Khựng lại một chút, cuối cùng Bạch Lâm chọn ngồi bên trái Vân Quan Thanh, quay lưng về phía biển.

Hoắc Diễn Chi thấy vậy trực tiếp kéo ghế bên cạnh Bạch Lâm ra, động tác nhanh và dứt khoát chứng tỏ hắn đang cáu kỉnh.

Thẩm Nam Tiêu chậm rãi đi tới, ngồi bên cạnh Hoắc Diễn Chi, đối diện Vưu Miên.

Bây giờ chỉ còn ghế bên trái Vưu Miên và ghế bên cạnh Quan Đồng là trống.

Ngay lúc này, Yến Đình Hiên, người đang đứng sau bàn nấu ăn đột nhiên lau tay và đi về phía Vưu Miên.

Điệu bộ của người đàn ông chứng tỏ hắn nhất định phải đạt được mục đích, Yến Đình Hiên cảm thấy mình và Vưu Miên cần nói chuyện, đề nghị này chắc chắn sẽ không bị từ chối.

Nhưng trước khi ngón tay Yến Đình Hiên chạm vào lưng ghế, Vưu Miên đã kéo ghế ra sau đó nhìn về phía Bùi Hoài Tễ đang xem kịch bên cạnh, nói: "Bùi tổng, ngồi đây đi."

Bước chân Yến Đình Hiên chợt khựng lại.

Bùi Hoài Tễ lẳng lặng cụp mắt nhìn Vưu Miên.

Sau vài giây bế tắc, Vưu Miên khẽ chớp mắt.

Bùi Hoài Tễ bước lại gần sau đó hạ mình ngồi vào vị trí suýt thuộc về Yến Đình Hiên, nhẹ giọng nói: "Thật ra tôi ngồi đâu cũng được."

Khung cảnh như đóng băng trong giây lát.

Vân Quan Thanh ở xa xa nhìn một màn này, cười thầm.

Yến Đình Hiên không ngờ mình sẽ bị từ chối, vẻ mặt khó nén kinh ngạc.

Nhưng máy quay còn ở bên cạnh, Yến Đình Hiên chỉ có thể giả vờ rộng rãi bỏ qua chủ đề này bất kể bản thân có khó chịu đến đâu.

"Tôi cũng vậy."

Yến Đình Hiên nói xong xoay người đi về phía Quan Đồng, ngồi ở cạnh bàn bên trái.

Cho đến khi mọi người ngồi xuống và nâng cốc chúc mừng theo hiệu lệnh của Thẩm Nam Tiêu, Hoắc Diễn Chi vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc trước màn từ chối vừa rồi.

Hoắc Diễn Chi tự nhận mình không có tố chất tâm lý mạnh mẽ cũng không thể khéo léo đối mặt với thái độ như người dưng của Vưu Miên như Yến Đình Hiên được.

Từ khi nào, khi Hoắc Diễn Chi đến Vưu gia tìm Bạch Lâm, hắn gặp Vưu Miên ở cầu thang.

Khi đó, Vưu Miên thực hiu quạnh, như một cái cây sắp héo úa.

Vưu Miên cúi đầu rũ mi, ngăn Hoắc Diễn Chi đồng cảm với mình.

Vưu gia đã vứt bỏ đứa con nuôi này, tất cả mọi người đều coi Vưu Miên như không khí.

Chắc hẳn y đã rất suy sụp khi phải đối mặt với sự thay đổi đột ngột này.

Giọng Vưu Miên có chút run rẩy nhưng vẫn cố nói: "Diễn Chi, chẳng phải chúng ta đã đồng ý đi xem triển lãm cùng nhau sao? Là anh mở lời trước."

"Chúng ta không phải bạn bè sao?"

Trí nhớ Hoắc Diễn Chi lúc đó có phần mơ hồ nhưng hắn nhớ rõ mình đã mạnh mẽ cự tuyệt Vưu Miên và cảnh cáo y phải biết thân biết phận.

Từ lâu Hoắc Diễn Chi đã muốn đưa Bạch Lâm đi xem triển lãm nhưng Bạch Lâm đã ra nước ngoài nên hắn mới phải đưa Vưu Miên đi cùng.

Bây giờ Bạch Lâm đã trở lại, vật thay thế này cũng không còn quan trọng nữa.

Hoắc Diễn Chi lạnh lùng nói: "Buổi triển lãm kia tôi đã đi xem cùng Bạch Lâm rồi."

Hoắc Diễn Chi nhanh chóng đẩy Vưu Miên ra để đi tìm Bạch Lâm. Lúc đó Yến Đình Hiên đang ngồi trong phòng Bạch Lâm, hai người trò chuyện rất vui vẻ về hội họa và nghệ thuật.

Trên sàn phòng ngủ rộng rãi có một bản thiết kế phác thảo được phủ gần hết bằng vải trắng.

Khi Hoắc Diễn Chi đóng cửa lại, xuyên qua khe cửa lớn, hắn nhìn thấy bóng lưng Vưu Miên.

Đó là một bóng lưng thất vọng, thương tâm và lạc lõng, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi.

...

Sóng biển mãnh liệt đập vào vách đá trắng xóa trước nhà nhỏ phía xa, hơi biển ẩm ướt lạnh lẽo xộc vào mũi Hoắc Diễn Chi kéo hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Vưu Miên đứng trước chiếc bàn dài, nhắm mắt làm ngơ ánh mắt của Hoắc Diễn Chi.

Y không biết Hoắc Diễn Chi phát điên cái gì, đột nhiên lại nhìn y chằm chằm như vậy.

Sau khi phớt lờ ánh mắt khó chịu kia, Vưu Miên nghiêm túc cân nhắc ý định hợp tác với Bùi Hoài Tễ.

Mặc dù trước đó đã có ý tưởng nhưng mới chỉ là bản phác thảo sơ khai chứ chưa có bất kỳ kế hoạch nào.

Hiện tại bởi vì hành động đột ngột của Yến Đình Hiên, Vưu Miên đành phải kéo Bùi Hoài Tễ ra làm tấm chắn cho mình.

Vưu Miên thầm hít sâu một hơi, y thật sự đã rút lông trên đuôi sư tử.

Mặt khác, Bùi Hoài Tễ, người được dùng làm lá chắn vẫn không hề thay đổi sắc mặt, vẫn là một tảng băng trôi như thường lệ.

Khí chất độc đoán sắc bén khiến người ta không thể bỏ qua sự hiện diện của hắn dù hắn có kiệm lời như thế nào.

Chẳng trách không có ai dám tới bắt chuyện với hắn.

Ngay lúc Vưu Miên rút ánh mắt khỏi Bùi Hoài Tễ, y nghe thấy người đàn ông bên cạnh chậm rãi lên tiếng, dùng chất giọng đủ lớn để chỉ mình Vưu Miên nghe rõ, nói: "Vưu Miên, chuyện cậu cố tình dọa tôi trong siêu thị còn chưa tính bây giờ lại lấy tôi làm lý do để trốn người?"

Khi Bùi Hoài Tễ nghiêng đầu, sườn mặt hắn trông rất anh tuấn.

Hắn khẽ cau mày nhắc nhở: "Tôi không phải là nhà từ thiện."

Giọng điệu người đàn ông trầm và lạnh khiến lòng người run lên.

Chỉ là Vưu Miên lại chẳng hề sợ hãi. Dọa cũng dọa rồi, kéo cũng kéo rồi nhưng Bùi Hoài Tễ vẫn ngồi cạnh y chứng tỏ đối phương cũng không chán ghét điều này.

Vưu Miễn vẫn chưa thăm dò ra tính cách của Bùi Hoài Tễ nhưng dù thế nào đi nữa, Vưu Miên biết người đàn ông này tuyệt đối không phải người dễ mềm lòng.

Thương nhân trục lợi*, nếu Vưu Miên thực sự muốn hợp tác với Bùi Hoài Tễ để lợi dụng nhau làm vỏ bọc trong chương trình này.

*người làm kinh doanh buôn bán theo đuổi lợi nhuận

Y phải đưa ra đủ lợi ích.

Nhưng hiện tại trên bàn ăn nhiều người như vậy hiển nhiên không thích hợp để nói chuyện.

Vì vậy Vưu Miên bình tĩnh nhẹ giọng nói: "Bùi tổng, anh đương nhiên không phải nhà từ thiện nhưng dù sao tôi cũng là khách mời quảng bá cho JL của anh trong chương trình này. Anh giúp tôi chút việc nhỏ này cũng là việc nên làm mà."

Bùi Hoài Tễ hơi nheo mắt lại, đang định nói gì đó Vưu Miên lại lên tiếng.

"Nhớ đường đi siêu thị là tôi, lái xe cũng là tôi. Tôi cũng coi như nửa người hầu rồi."

Bùi Hoài Tễ: "..."

"Kinh phí 500 là thứ mà tôi phải vắt óc suy nghĩ mới không vượt quá."

Bùi Hoài Tễ: "."

Phải vắt óc cơ à?

Người này cũng thật dám nói, nếu không có GoPro ghi lại hắn nhất định cũng sẽ tin lời Vưu Miên.

Rõ ràng mình mới là người bị Vưu Miên trêu đùa.

Vưu Miên hơi nghiêng đầu, gió biển thổi qua một bên mặt, sương mù ẩm ướt và hơi biển đọng lại nơi đáy mắt y.

"Tôi không để ý việc anh tính toán không tốt lại mù đường đã là rộng lượng lắm rồi."

Giọng điệu Vưu Miên rất thoải mái và phóng khoáng, vẻ mặt vừa sinh động vừa linh khí*, lời nói dịu dàng ẩn chứa một chút tinh quái mà ngay cả Bùi Hoài Tễ cũng không phản bác được.

*là kiểu tràn đầy năng lượng tốt đẹp ấy

Bùi Hoài Tễ quay đầu đi, mím môi hừ lạnh.

Vấn đề này kết thúc.

Vưu Miên đợi thật lâu. Khi nhận ra Bùi Hoài Tễ thật sự không truy cứu chuyện này nữa, cái nhìn của y đối với người đàn ông này có chút thay đổi.

Y không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Dưới chiếc bàn ăn rộng rãi, lòng bàn tay Bùi Hoài Tễ đột nhiên bị cảm giác xa lạ lạnh lẽo chạm đến làm kinh ngạc.

Hắn cau mày cúi đầu, nhìn thấy một hộp kẹo cứng được đặt trong lòng bàn tay đang mở ra của mình.

Là vị bạc hà.

Vưu Miên nhẹ giọng: "Đây là là 2 tệ trong số 500, anh đã ăn hai viên rồi."

"Một khi bị phát hiện... tôi, anh." Nam sinh chỉ ngón tay vào trái tim mình, sau đó chạm nhẹ vào Bùi Hoài Tễ bên cạnh.

Đôi mắt màu hổ phách lấp lánh vẻ ranh mãnh giảo hoạt.

"Đó chính là thông đồng làm bậy" y nói.

Bùi Hoài Tễ rũ mắt, nắm chặt lòng bàn tay cảm nhận lớp vỏ cứng bên ngoài, mùi bạc hà quẩn quanh chóp mũi dường như lại nở rộ một lần nữa.

——

Trên bàn ăn trò chuyện không ngừng nghỉ, Quan Đồng là người sôi nổi nhất, sau khi ăn no nê mì, cậu bắt đầu tò mò đoán tuổi của mọi người.

"Anh Hoắc... Tôi đoán anh 27 tuổi." Quan Đồng tràn đầy tự tin.

Hoắc Diễn Chi nghe được lời này, bật cười: "Đoán tuổi tôi không có gì thú vị cả, đoán người khác đi."

Hoắc Diễn Chi cố nhịn không liếc nhìn Vưu Miên.

Hôm nay hắn hơi mệt vì những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, bây giờ hắn chỉ muốn kết thúc ngày hôm nay và trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt.

Thẩm Nam Tiêu ôn hòa tiếp nhận đề tài: "Đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?"

Hoắc Diễn Chi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sự chú ý của Quan Đồng quả nhiên bị thu hút, cậu bắt đầu suy đoán: "Nam Tiêu chắc cũng bằng tuổi tôi, tầm 23, 24 gì đó?"

Quan Đồng vừa nói xong đã nhận ra có gì đó không ổn. Quả nhiên, Thẩm Nam Tiêu đối diện không khỏi mỉm cười: "Cũng tầm tuổi cậu, vậy cậu 23 hay 24?"

Quan Đồng: "..."

Quan Đồng che miệng bối rối, vừa bước vào cửa Hoắc Diễn Chi đã nhận ra danh tính blogger của cậu, bây giờ lại lộ ra tuổi tác.

Đúng là khởi đầu tồi tệ!

Nhưng ít nhất Thẩm Nam Tiêu cũng không cắn chặt không buông điểm này, thay vào đó, anh nhìn Vưu Miên ở góc bàn đối diện với vẻ thích thú.

"Tôi rất tò mò Vưu Miên bao nhiêu tuổi." Thẩm Nam Tiêu nói.

Nhìn từ vẻ ngoài đã biết Bạch Lâm nhỏ tuổi hơn Thẩm Nam Tiêu và Quan Đồng nhưng bọn họ thực sự không đoán được giữa Bạch Lâm và Vưu Miên ai lớn hơn ai nhỏ hơn.

"Đúng vậy!" Quan Đồng hỏi: "Ai lớn hơn, Vưu Miên hay Bạch Lâm?"

Bạch Lâm rụt rè ngước mắt nhìn Quan Đồng đối diện, kéo kéo tay áo Vân Quan Thanh bên cạnh, tỏ ra yếu đuối.

Vân Quan Thanh cảm thấy chủ đề này không có gì không nên bàn luận nhưng vẫn bứt ra chút hứng thú yếu ớt giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Lâm như an ủi.

Đột nhiên phải đối diện với ánh mắt của mọi người, Vưu Miên không hiểu sao chủ đề lại rơi trên người mình.

Nhưng tới đâu hay tới đó.

Vưu Miên luôn có cách tránh né mọi ánh mắt tìm tòi xung quanh.

Y nghiêng đầu, chính xác bắt được bóng dáng Hồng Thịnh đang đứng sau camera, hỏi: "Theo quy định của nhà nhỏ, chủ đề này hiện tại có thể bài luận sao? Đạo diễn?"

Giọng điệu Vưu Miên có chút lười biếng, âm cuối hơi dài, trong mắt mang theo ý cười ôn hòa.

Một đòn tấn công chí mạng từ người đẹp.

Dù các nhân viên có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn khó có thể thích ứng được trong khoảng thời gian ngắn.

Quan Đồng hét lên: "Vưu Miên, cậu chơi xấu!"

Vưu Miên cười, chơi xấu nhún vai: "Đạo diễn không cho tôi nói, tôi cũng không thể làm gì được."

Thấy vậy, Hồng Thịnh hiếm khi lên tiếng: "Buổi tối sau tiệc lửa trại sẽ có phần nói thật, muốn hỏi gì thì có thể hỏi vào lúc đó."

Giờ ăn tối đã gần kết thúc nên lời nói của Hồng Thịnh không tính là tiết lộ trước.

Ngay khi hai chữ "nói thật" xuất hiện, không khí giữa các khách mời lập tức nóng lên.

Nhìn người này một lần nữa như con cá trơn trượt né tránh mọi khoảnh khắc nổi bật, ánh mắt Bùi Hoài Tễ tối sầm, không khỏi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra vào hai năm trước.

Hắn không chú ý đến tin tức trong vòng hào môn. Ngoài việc biết rằng các thiết kế của Tú Minh rất được đón nhận trong hai năm gần đây, hắn thực sự không biết chút gì về việc đã xảy ra với Vưu gia trong khoảng thời gian đó.

Và tại sao Vưu Miên không muốn bị chú ý nhưng vẫn tham gia chương trình này?

Bùi Hoài Tễ chưa bao giờ là người quá tò mò về chuyện riêng tư của người khác nhưng lúc này hắn không thể tự lừa mình dối người được nữa.

Hắn tò mò về Vưu Miên.

Thực sự là một người kỳ quái.

Bùi Hoài Tễ dừng một chút, liếc nhìn hộp kẹo bạc hà trong tay, bổ sung trong lòng: "Một người xinh đẹp và kỳ quái."

6:43 pm

10/03/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro