Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vưu Miên nắm chặt tay nắm cửa, ngước mắt: "Bùi tổng còn việc gì nữa không?"

Vưu Miên đứng trước mặt hắn, một tay chống cửa, mái tóc nâu hạt dẻ hơi ướt xõa tung trước trán, toàn thân ẩm ướt và tỏa ra hơi thở tươi mát sau khi tắm.

Đôi mắt Bùi Hoài Tễ hơi khựng lại.

Người đàn ông có vẻ hơi mệt mỏi, hắn giơ tay kéo cà vạt, cổ áo lỏng ra giảm bớt sự nghiêm nghị thường ngày. Hắn xoa nhẹ sống mũi, lắc đầu: "Không có việc gì, cậu nghỉ ngơi đi."

Nói xong, Bùi Hoài Tễ khẽ gật đầu với Vưu Miên rồi đi sang phòng bên cạnh.

Thấy Bùi Hoài Tễ đã đi rồi Vưu Miên không chút do dự đóng sầm cửa trước mặt Vân Quan Thanh.

Vân Quan Thanh lại bị chặn ở cửa không khỏi giận đến bật cười.

Hắn bước lại gần và giơ tay gõ cửa hai cái.

Vân Quan Thanh biết Vưu Miên có thể nghe được, hắn thấp giọng cảnh cáo: "Vưu Miên, đây đã là lần thứ hai rồi."

·

Vưu Miên không để ý đến lời của Vân Quan Thanh, y cầm khăn lông lau tóc, che camera trong phòng lại rồi đặt đồng hồ báo thức đến tận chiều.

Khi tỉnh dậy lần nữa, y nghe thấy tiếng trò chuyện của những vị khách khác bên ngoài.

Không khó để nhận ra đó là giọng của Quan Đồng và Thẩm Nam Tiêu.

Tuy chiếc áo hoodie đen y mặc buổi sáng không dính đất sét nhưng Vưu Miên vẫn chậm rãi đứng dậy thay nó ra.

Nam sinh lấy chiếc tai nghe Bluetooth trong túi ra và nhét vào tai trái. Mặc một chiếc áo khoác thể thao màu cam hồng rộng thùng thình và chiếc quần túi hộp màu đen lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.

Sức sống mãnh liệt trào ra như ánh dương ấm áp.

——【There are billions of stars in the Milky Way galaxy.】

——【One of them is our Sun......】①

Một giọng Anh Mỹ phát âm cực kỳ chuẩn mực theo phong cách phim phóng sự phát ra từ tai nghe, giải thích mọi thứ về vạn vật trong vũ trụ.

Vưu Miên đẩy cửa bước ra khỏi phòng với vẻ mặt như thường nhưng không ai biết rằng vào lúc này, tâm trí y hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cuộc hẹn hò sắp tới. Y chỉ chăm chú nghe bộ phim phóng sự phổ cập khoa học, chạy đua với thời gian để tìm ra nguồn cảm hứng mới có thể sử dụng trong điêu khắc.

Nghe tiếng, hai người ngồi trên ghế sofa quay đầu lại.

Quan Đồng vừa thấy là Vưu Miên lập tức vui vẻ nhảy lên người y, hỏi: "Vưu Miên, cậu nghỉ ngơi có tốt không?"

Vưu Miên cụp mắt, khẽ mỉm cười: "Không tệ."

Quan Đồng thân mật khoác lấy cánh tay Vưu Miên, kể về những chuyện thú vị xảy ra khi dùng bữa trưa.

Mái tóc hồng bồng bềnh của Quan Đồng khẽ lắc lư, lớp trang điểm trên mặt tinh xảo và sạch sẽ. Son bóng trông rất tươi tắn và lớp nền rất mỏng.

Trên tai vẫn là ba bốn chiếc khuyên tai màu đỏ khiến cậu trông rất nổi bật và cá tính.

Đặc tính tự do của blogger đã cho Quan Đồng cả một buổi sáng nghỉ ngơi nên lúc này trông cậu có vẻ sôi nổi hơn những người khác.

"May mắn còn có anh Hoắc và Nam Tiêu giúp đỡ nếu không tôi sẽ không nấu nổi bữa ăn này mất." Quan Đồng lè lưỡi cười cười.

Lúc này Vưu Miên mới nhớ ra bữa trưa hôm nay hình như đến lượt Quan Đồng vào bếp.

Quan Đồng đi đến bên cạnh Vưu Miên, nói: "Trận đấu quyền anh của anh Hoắc và chuyến lưu diễn cello của Nam Tiêu vừa kết thúc. Thật hiếm khi hai người họ cùng rảnh rỗi nên họ đã giúp tôi chuẩn bị bữa trưa."

Quan Đồng nghiêng người, chắp tay, mỉm cười với Thẩm Nam Tiêu: "Cám ơn anh Thẩm đã cứu mạng."

Biểu cảm trông rất linh động và đáng yêu.

Thẩm Nam Tiêu mặc bộ thường phục màu xanh lơ đi cách hai người không xa nghe vậy nhẹ nhàng nói: "Có gì đâu, vừa lúc tôi đang rảnh, hơn nữa tôi cũng khá thích nấu ăn, đừng thấy phiền toái."

Trong nhà nhỏ vắng tanh, Vưu Miên cau mày hỏi: "Những người khác đâu?"

Đồng hồ báo thức vẫn chưa reo khi y thức dậy nên không thể nào y lại đến muộn được.

Quan Đồng chỉ chỉ ra ngoài, cười nói: "Có vẻ như thời gian trên tấm thiệp của bên Hoa linh lan sớm hơn chúng ta mười phút, bọn họ đều đang ở bên ngoài."

"Còn Bạch Lâm..." Quan Đồng nhăn mũi: "Hình như cậu ta còn chưa sửa soạn xong, chúng ta đi trước đi."

Quan Đồng vừa dứt lời thì ba người đã nhìn thấy bốn chiếc ô tô đậu trên bãi cát trắng mịn.

Quả nhiên bốn vị khách Hoa linh lan đều đang đứng cạnh cửa xe, mỗi người đều rất tuấn tú và đẹp trai.

Khi thấy những vị khách bên Hoa diên vĩ cuối cùng cũng bước ra vẻ mặt họ có chút thay đổi.

Yến Đình Hiên và Hoắc Diễn Chi đứng ở hai chiếc xe phía sau, trên tay cầm những bức hình đường tròn.

Đứng cạnh hai chiếc xe phía trên là Vân Quan Thanh và Bùi Hoài Tễ.

Nhìn ba vị khách bên Hoa diên vĩ bước ra, Vân Quan Thanh búng ngón tay, đôi mắt đẹp đẽ nhìn thẳng vào Vưu Miên: "Mời lên xe! "

Gió biển thổi nhẹ, mái tóc dài tung bay.

Tai nghe của Vưu Miên vừa vặn nói về sự ra đời của một hành tinh.

Vưu Miên không phủ nhận rằng ngũ quan cực kỳ diễm lệ của Vân Quan Thanh rất bắt mắt nhưng y cũng không thể phủ nhận rằng tính tình của Vân Quan Thanh còn đáng chú ý hơn vẻ bề ngoài của hắn.

Một túi da tốt nhưng tính tình lại xấu xa.

Vì vậy Vưu Miên mỉm cười nhẹ nhàng với ống kính, sau đó đi thẳng đến xe của Bùi Hoài Tễ.

Vân Quan Thanh trầm mặc trong chớp mắt.

Vân Quan Thanh: "..."

Nhìn Vưu Miên thật sự lên chiếc xe khác, một tay Vân Quan Thanh tựa vào cửa xe, vân vê đôi giày da dưới chân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt lắm."

Bốn vị khách được chia thành từng nhóm, hai người một xe.

Nhìn Vưu Miên cuối cùng cũng lên xe của Bùi Hoài Tễ, Quan Đồng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chọn mở cửa xe của Vân Quan Thanh.

So với miệng lưỡi độc ác của Vân Quan Thanh thì Quan Đồng còn sợ khuôn mặt lạnh như băng của Bùi Hoài Tễ hơn!

Suy cho cùng, Vân Quan Thanh sẽ không trút giận lên người vô tội. Thế cục đã được định sẵn, cậu chỉ có thể đeo kính râm lên, không nói một lời ngồi vào xe.

Trái tim Quan Đồng run rẩy chốt đai an toàn nhưng chỉ sau vài giây, tâm trạng căng thẳng của cậu đã tan biến bởi vì người ngồi bên cạnh cậu lúc này chính là Vân Quan Thanh!

Quan Đồng là một fan của Vân Quan Thanh và đã xem vô số phim điện ảnh và phim truyền hình dài tập của hắn.

Bây giờ lại thực sự được ngồi trên ghế phụ của Vân Quan Thanh khiến trái tim Quan Đồng loạn nhịp.

Chiều nay là buổi hẹn hò đầu tiên của chương trình! Đây cũng là buổi hẹn hò đầu tiên sau khi gửi tin nhắn tâm động!

Sau những tin nhắn tâm động đêm qua, tuyến tâm động của tất cả các khách mời đã rõ ràng hơn rất nhiều.

Quan Đồng rất tò mò những người khác sẽ lên xe của ai nhưng theo quy định của nhà nhỏ cậu không thể trực tiếp hỏi thẳng, vì vậy cậu chỉ có thể lặng lẽ quan sát một ít manh mối trong bữa trưa.

Thẩm Nam Tiêu thoạt nhìn rất đoan trang và ôn hòa, hai vị khách mời duy nhất giao lưu tương đối nhiều trong hai ngày qua chỉ có Yến Đình Hiên và Hoắc Diễn Chi.

Quan Đồng biết Thẩm Nam Tiêu và Yến Đình Hiên đã quen biết từ trước nhưng xét về hành vi trong nhà nhỏ, cậu không cảm thấy Thẩm Nam Tiêu đặc biệt chú ý đến Yến Đình Hiên.

Nếu người Thẩm Nam Tiêu gửi tin nhắn là Hoắc Diễn Chi...

Hình bóng Hoắc Diễn Chi hiện lên trong đầu Quan Đồng, sau đó là đến Thẩm Nam Tiêu.

Nhưng hai người này trông giống như những người bạn có quan hệ không tồi hơn là khách quý tâm động.

Quan Đồng cau mày khó hiểu, thực sự rất khó đoán!

Trái lại tuyến tâm động bên phía Bạch Lâm lại khá đơn giản đơn giản, Quan Đồng không cần đoán cũng biết những vị khách nào sẽ gửi tin nhắn cho Bạch Lâm.

Yến Đình Hiên đã rất thân thiết với Bạch Lâm từ lúc mới bước vào nhà nhỏ. Mặc dù lúc đầu Hoắc Diễn Chi tỏ ra quan tâm đến Vưu Miên nhưng cuối cùng người hắn giao lưu thường xuyên nhất vẫn là Bạch Lâm.

Hai người này chắc chắn đã gửi tin nhắn tâm động cho Bạch Lâm.

Quan Đồng lo lắng nhìn Vân Quan Thanh bên cạnh.

Vân Quan Thanh hẳn là cũng gửi cho Bạch Lâm...

Thân là một fan nhỏ mang theo trái tim khích động lúc này không khỏi cảm thấy chua xót vài phần.

Quan Đồng rít lên, vô tình đặt Vưu Miên và Bùi Hoài Tễ vào vị trí song hướng tâm động.

Bùi Hoài Tễ có khuôn mặt lạnh lùng, rất ít khách mời trong nhà nhỏ dám nói chuyện với hắn ngoại trừ Vưu Miên.

Vừa rồi trong phân đoạn chọn xe, Quan Đồng suýt chút nữa đã bị dọa chết, cậu đã vô cùng thành tâm cầu nguyện Vưu Miên sẽ ngồi vào xe của Bùi Hoài Tễ.

Và điều đó đã thành sự thật, hình như Vưu Miên thực sự không sợ Bùi Hoài Tễ.

——

Bùi Hoài Tễ đã thay áo khoác đen nhưng vẫn rất trầm mặc và cao ngạo quay người lên xe.

Mãi đến khi Vưu Miên ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn thì giọng nói có vẻ lười biếng của Bùi Hoài Tễ mới vang lên.

"Dùng tôi làm tấm chắn ngày càng thuận tay." Bùi Hoài Tễ nghiêng người, nhướng mi: "Bạn học Vưu."

"Cạch" một tiếng, đai an toàn đã được chốt lại.

Vưu Miên giơ tay ấn vào tai nghe bên trái, tiếng đọc văng vẳng bên tai cũng dừng lại theo.

"Tôi còn tưởng rằng chúng ta đã đạt được nhất trí." Vưu Miên mặt không đỏ, tim không loạn nói.

Bàn tay to với những đường gân hơi phồng lên của Bùi Hoài Tễ đang vào số, cơ bắp cánh tay săn chắc đặt trên vô lăng lộ ra một loại sực mạnh không thể bỏ qua.

Bùi Hoài Tễ nghe vậy, ánh mắt nhàn nhạt, hỏi: "Khi nào?"

Vưu Miên thản nhiên: "Đêm qua."

"Đạo diễn hỏi có thể lấy cảnh của chúng ta thêm vào chương trình không, anh đã đồng ý."

Bùi Hoài Tễ khựng lại vài giây khi nghe những lời này, hắn nhìn thấy chiếc xe phía sau vượt qua mình lao nhanh ra ngoài.

Vưu Miên muộn màng nhận ra rằng hiện tại y đang để Bùi Hoài Tễ làm tài xế của mình. Cơ hội này thực sự rất hiếm có.

Bùi Hoài Tễ lái xe cũng giống như con người hắn, nghiêm túc và bình tĩnh, đủ lý trí để không phạm bất kỳ sai lầm nào.

Hắn im lặng mấy phút rồi đột nhiên mở miệng: "Xét thấy sau này cậu sẽ còn tiếp tục dùng tôi làm tấm chắn, chúng ta cần phải lập ra một số quy định."

Vưu Miên hiếm khi không nhịn được ý cười, mi mắt cong cong nhìn Bùi Hoài Tễ.

Nam sinh nghiêng người mở cửa sổ xe, cơn gió bên ngoài thổi vào, mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại nhẹ quét qua lông mày y.

Cả người phóng khoáng lại sáng ngời.

Vưu Miên hỏi: "Bùi tổng muốn ký hợp đồng với tôi sao?"

Ánh mắt Bùi Hoài Tễ run lên khi nghe điều này, một nụ cười rất nhẹ xuất hiện trên khóe môi hắn.

"Không đến mức đó." Hắn nói.

Bùi Hoài Tễ: "Tôi chỉ muốn biết việc làm tấm chắn này sẽ phải làm đến mức nào."

Vưu Miên có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Bùi Hoài Tễ, "Tôi nhớ Bùi tổng đã từng nói mình không phải nhà từ thiện."

Bùi Hoài Tễ siết chặt tay lái.

Yết hầu của người đàn ông khẽ lăn, trầm giọng nói: "JL cũng có một quỹ từ thiện độc lập."

"Ngoài ra, tôi rất bao dung và kiên nhẫn với những người có tài."

Giọng điệu của Bùi Hoài Tễ rất chân thành, không giống như giả vờ.

Vưu Miên biết với tính cách của Bùi Hoài Tễ sẽ không thèm nói những lời nịnh nọt như vậy, lời nói từ miệng hắn nhất định là những suy nghĩ thật lòng.

Vưu Miên nhướng mày, không còn che giấu nữa mà mỉm cười vui vẻ.

Không ngờ rằng người này còn rất có ý tứ.

Vốn tưởng rằng chỉ là một dòng sông băng cũ kỹ vậy mà còn có một mặt đượm tình người như vậy.

"Bất cứ khi nào cậu cần tôi giúp đỡ thì hãy ám chỉ trước." Bùi Hoài Tễ sẽ không bao giờ chiến đấu mà không có chuẩn bị.

Vưu Miên giơ tay lên, đặt đầu ngón tay giữa mi tâm cau mày: "Tôi làm như vậy có được không?"

Bùi Hoài Tễ liếc nhìn Vưu Miên, sau đó trầm mi nhàn nhạt nói: "Đổi đi."

Vưu Miên buông tay ngây ngẩn mất một lúc.

Giây tiếp theo, trong xe vang lên giọng nói của Bùi Hoài Tễ.

"Cười lộ tám cái răng là được."

"My genius."

Tác giả có lời muốn nói:

① phim phóng sự 《 vũ trụ 》P5, hệ Mặt Trời.

My genius: thiên tài của tôi.

Hú hú, mn ơi, tui đã quay lại rùi đây. Tìm được trọ mới rùi mn ạ, vừa chuyển đến sáng nay nên chắc tg tới tui sẽ ra chương thường xuyên hơn q(≧▽≦q)

8:47 pm

11/05/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro