✨ Chương 16 ✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌿 Editor: Du Văn ( TequilaBlanco )

- Yêu cầu không REUP/CHUYỂN VER dưới mọi hình thức.

- Truyện được edit theo ý của mình hiểu, không đảm bảo đúng 100%, đôi chỗ sẽ khó hiểu.

- Chưa Beta

----------------------------------------------------

Du Diễn nhận thấy không khí có phần không thích hợp, đứng dậy phá vỡ cục diện căng thẳng "Chào Tịch lão sư, tôi là Du Diễn, là người mới vừa ký hợp đồng với Kình Ảnh, mong lão sư chiếu cố nhiều hơn"

Tịch Truy lúc này mới nhìn về phía hai người đối diện, thiện chí đáp lại "Không cần khách khí, tôi đã nghe Kim Triệu nhắc tới cậu, là diễn viên chính trong bộ phim mới của Triều Thanh phải không?"

Du Diễn gật đầu.

Giản Kim Triệu thấy ba người đều đang đứng "Trước hết ngồi xuống đã rồi hãy nói tiếp"

Du Diễn phối hợp với giọng điệu đùa giỡn "Tôi là người mới, nếu đạo diễn và Tịch lão sư không ngồi, tôi cũng không dám ngồi đâu"

Nghe thấy hai người đối diện phối hợp ăn ý, Văn Triều Thanh đẩy đẩy kính, cố gắng giữ bình tĩnh ngồi xuống.

Tịch Truy và Du Diễn cũng ngồi xuống theo, Du Diễn giả vờ như tùy ý mà nhắc đến "Nếu tôi nhớ không lầm, đạo diễn và Tịch lão sư đã hợp tác từ rất lâu trước đây rồi phải không?"

Giản Kim Triệu nghe thấy câu hỏi này, mỉm cười nhẹ.

Tịch Truy tiếp lời "Ừ, nếu không có Triều Thanh, tôi cũng không thể vào được ngành này"

Bởi vì mối quan hệ của hai bên gia đình, Tịch Truy và Văn Triều Thanh đã quen biết nhau từ nhỏ, nhưng đến khi lên đại học mới thực sự trở nên thân thiết.

Năm đó, khi Văn Triều Thanh đạt thành công vang dội với bộ phim đầu tay, diễn viên chính trong phim chính là Tịch Truy.

Tuy nhiên, sự nghiệp của cả hai không hoàn toàn thuận buồm xuôi gió.

Trong 6 năm Văn Triều Thanh "mai danh ẩn tích", Tịch Truy cũng hai lần lỡ mất cơ hội nhận giải Ảnh đế, mãi cho đến đầu năm nay mới nhận được giải thưởng này.

Tịch Truy có kỹ thuật diễn xuất, có danh tiếng và hoàn toàn phù hợp với hình tượng trong kịch bản yêu cầu, là giám chế và nhà đầu tư của bộ phim, Giản Kim Triệu tự nhiên không thể bỏ qua một diễn viên tài năng như vậy.

Là người khởi xướng buổi tiệc này, Giản Kim Triệu hiếm khi nâng ly rượu "Nếu không, chúng ta uống một ly rồi nói tiếp?"

"Đương nhiên, lâu như vậy rồi không gặp, nên uống một ly"

Tịch Truy nâng ly đáp lại, nhìn về phía Văn Triều Thanh bên cạnh.

"..."

Văn Triều Thanh cảm nhận được ánh mắt của mọi người dừng lại trên người mình, chần chừ hai giây rồi cũng cầm lấy ly rượu.

Du Diễn nhìn ly champagne trước mặt, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vốn định vươn tay ra nhưng rồi chỉ cầm lấy ly nước.

"Các vị lão sư, tôi không uống được rượu, nên sẽ dùng nước thay thế, các lão sư đừng trách"

"Không sao"

.......phanh

Tiếng ly rượu chạm nhau, champagne trôi xuống cổ họng.

Người phục vụ mang các món ăn đã chuẩn bị sẵn lên bàn rồi nhanh chóng rời đi.

Giản Kim Triệu không thích nói vòng vo, hướng về Văn Triều Thanh giải thích tình huống "Triều Thanh, hai ngày trước Tịch Truy gọi cho tôi, muốn tham gia diễn trong bộ phim《 Bùn lầy 》này"

"Tôi nghĩ các phương diện của anh ấy hoàn toàn phù hợp với vai Diêu Dật cho nên mới mời anh ấy tới gặp mặt để thảo luận"

Giản Kim Triệu cùng Tịch Truy trao đổi ánh mắt, tiếp tục đưa quyền lựa chọn cho Văn Triều Thanh "Anh là đạo diễn, anh thấy thế sao?"

"..."

Văn Triều Thanh im lặng cắt miếng bò bít tết, không nói lời nào.

Tịch Truy dường như hiểu rõ tính cách của Văn Triều Thanh "Vẫn là ăn cơm trước đi, ăn no rồi bàn lại việc này"

"Cũng đúng"

Giản Kim Triệu ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng lại càng cảm thấy kỳ lạ.

Theo lý mà nói, quan hệ giữa Tịch Truy và Văn Triều Thanh hẳn là so với anh phải quen thân hơn, tại sao hai người vừa gặp mặt lại có bầu không khí không thích hợp như vậy?

Giản Kim Triệu âm thầm suy nghĩ, chỉ qua loa ăn chút gì.

Đột nhiên, Du Diễn bên cạnh lên tiếng "Xin lỗi các vị lão sư, tôi đêm nay đau đầu không thoải mái, có thể đi trước một bước được không?"

"..."

Giản Kim Triệu đột ngột nghe thấy vậy, lại chợt cảm nhận có ai đó chạm nhẹ vào chân mình, anh đối diện với ánh mắt "suy yếu" của Du Diễn, khoảnh khắc này liền ngầm hiểu.

"Thật không thoải mái?"

"Ừ"

...

Ba phút sau, tại bãi đỗ xe.

Giản Kim Triệu nhìn Du Diễn bên cạnh thở phào một hơi, bất đắc dĩ bật cười "Thoải mái chưa?"

Du Diễn không giả vờ trước mặt anh, vui vẻ nói thật "Từ khi Tịch lão sư vào, đạo diễn rõ ràng có điểm không thích hợp, nói không chừng họ có mâu thuẫn mà người ngoài không biết?"

Bọn họ lại ngồi trong đó, không khí chỉ càng ngày càng khó xử.

Giản Kim Triệu cũng nghĩ đến khả năng này, nhíu mày "Lần này là tôi thiếu suy xét"

Du Diễn nghe thấy vậy, lập tức sửa lời "Anh sắp xếp như vậy là vì đoàn phim suy nghĩ, không có vấn đề gì"

"Nếu Tịch lão sư muốn đóng phim, để đạo diễn tự giải quyết vấn đề này, không phải tốt hơn sao?"

Giản Kim Triệu không phủ nhận "Cậu định về như thế nào? Gọi xe đến đón à?"

Du Diễn lắc đầu, chỉ nói "Tôi sẽ đưa anh về khách sạn trước"

"Đưa tôi? Tôi có thể tự mình..." Giản Kim Triệu nhớ ra điều gì, lời từ chối nói dở chừng liền ngừng lại.

Du Diễn sớm đã có dự tính từ trước mà nở nụ cười, nhắc nhở "Giản lão sư, anh uống rượu, nhưng tôi thì không có uống"

Giản Kim Triệu nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Du Diễn, cố ý trêu chọc "Tôi có thể tìm người lái thay, kỹ thuật còn tốt hơn cậu"

Nụ cười của Du Diễn chợt tắt ngấm, đổi sang vẻ mặt uất ức "Không, không phải, chẳng lẽ tôi không đáng tin cậy hơn lái thay sao?"

"Còn nói, kỹ thuật lái xe của tôi đâu có tệ? Lần trước chẳng phải tôi đã đưa anh về khách sạn an toàn sao?"

"Tôi không uống nhiều rượu" Giản Kim Triệu bình tĩnh đi vòng qua Du Diễn, hướng về vị trí đỗ xe của mình "Chờ mùi rượu tan rồi lái xe cũng không muộn"

Du Diễn vội vàng đuổi kịp, không chịu thua "Như vậy lãng phí thời gian quá? Trước mắt có người lái thay sẵn ngay đây, sao anh còn coi thường? Giản lão sư, tôi..."

Lời khuyên còn chưa kịp nói hết, Giản Kim Triệu đã ngắt lời anh "Du Diễn, dừng lại, đừng giống như con chó nhỏ vòng quanh tôi náo loạn"

"..."

Du Diễn dừng lại bước chân, chợt im lặng, chỉ ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm.

Giản Kim Triệu tránh đi ánh mắt đối diện, che giấu ý cười.

Anh chậm rãi đi đến bên cửa ghế phụ, nghiêng người nhìn Du Diễn, bình tĩnh nhưng nhẹ nhàng nói.

"Được rồi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?"

"Hả?"

"Hả cái gì? Không phải cậu nói sẽ lái xe đưa tôi về sao? Nhanh lên"

......

Chiếc xe dừng lại vững vàng tại bãi đỗ xe ở tầng hầm.

Du Diễn tắt máy, chớp chớp mắt nhìn sang Giản Kim Triệu "Giản lão sư, thế nào? Lần trước anh ngủ giữa chừng, lần này chắc hẳn nên xác nhận kỹ thuật lái xe của tôi chứ?"

Giản Kim Triệu nhìn về phía Du Diễn với đôi mắt giống như chú cún con đang mong chờ, giữ lại một nụ cười nhẹ nơi khóe mắt "Ừ, miễn cưỡng không có trở ngại"

Du Diễn tháo dây an toàn, nghiêng người nhìn anh "Miễn cưỡng? Thật sự chỉ vậy thôi sao?"

"Bằng không thì sao?"

Giản Kim Triệu cũng thuận tay tháo dây an toàn của mình "Xuống xe đi"

Anh nghiêng người định mở cửa xuống xe, kết quả liền nghe thấy tiếng "lạch cạch" từ cửa trước và sau truyền đến.......

Toàn bộ cửa xe đã bị khóa lại.

"......"

Giản Kim Triệu ấn vào nút mở khóa phía mình, nhưng chỉ một giây sau lại nghe tiếng "lạch cạch" một lần nữa, cửa lại bị khóa.

"Du Diễn, cậu làm gì vậy?"

Giản Kim Triệu hơi nhíu mày, chỉ có thể quay sang nhìn người đang gây chuyện.

Du Diễn đặt ngón tay lên nút khóa tổng của cửa xe, liên tục bấm từng chút một, như thể anh mới là chủ nhân thật sự của chiếc xe này.

"Giản lão sư, đừng nóng vội mà, tôi còn có việc cần nhờ anh" Ngữ điệu của Du Diễn không mấy để ý tăng lên, rõ ràng là đang có ý định nhỏ nhặt.

Giản Kim Triệu hỏi lại "Cậu đây là thái độ cầu xin người khác sao?"

Du Diễn nghe vậy, lập tức chỉnh lại "Được rồi, nói thật, anh có thể cho tôi ở nhờ một đêm không?"

"Không thể"

Giản Kim Triệu trả lời dứt khoát.

Du Diễn nghe câu trả lời trong dự đoán, không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại, anh còn tỏ ra đáng thương hơn.

"Giản lão sư, anh biết tôi không có nhiều tiền mà, đúng không?"

"......"

"Tôi mới ký hợp đồng với Kình Ảnh không lâu, dù là ký hợp đồng điện ảnh, nhưng vẫn chưa đến lúc nhận tiền đâu"

Du Diễn giải thích về tình hình tài chính của mình, rõ ràng đang làm ra vẻ thảm thương "Công ty chỉ lo ăn uống trong thời gian huấn luyện không lo chỗ ở, tôi hiện tại mỗi đêm đều phải về câu lạc bộ"

Đuôi lông mày của Giản Kim Triệu nhíu lại "Câu lạc bộ xe máy ở phía Tây giao?"

Du Diễn gật đầu, dừng một lát rồi tiếp tục "Mỗi ngày sau khi kết thúc huấn luyện, tôi phải đi tàu điện ngầm và xe buýt, đổi hai chuyến rồi đi bộ mới tới được"

"Gần đây công tác chuẩn bị cho bộ phim đang rất bận rộn, nhưng Thắng tỷ cũng có thể đưa tôi về"

Du Diễn nhìn màn hình điện thoại, chỉ vào thời gian "Nhưng anh thấy đó, đêm nay không còn xe buýt nữa"

"Chỗ câu lạc bộ thì ở rất xa, đi taxi thì quá tốn kém, hơn nữa không phải lúc nào cũng có tài xế chịu đi"

Giản Kim Triệu bán tín bán nghi "Thật sự?"

Du Diễn vội vàng gật đầu không ngừng "Lừa anh là tiểu cẩu!"

"......"

Giản Kim Triệu thầm nghĩ, dù không lừa thì cũng như nhau thôi.

Anh tiếp tục truy hỏi "Cậu nếu đã ký hợp đồng với công ty, sao trước đó không bàn chuyện chỗ ở?"

"Tôi, tôi này không phải nghĩ......"

Du Diễn che miệng, nói chuyện nhỏ giọng hơn "Trước tạm thời chấp nhận đối phó một chút, khi nào vào đoàn phim sẽ ở lại đó, chờ có tiền từ tác phẩm, tôi sẽ tìm chỗ ở gần công ty"

Giản Kim Triệu nhìn anh trong chốc lát, thở dài "Thôi được, tôi sẽ đặt thêm một phòng ở khách sạn cho cậu"

"Cái này không được"

Du Diễn lập tức phản đối "Giản lão sư, ở khách sạn này một đêm mất đến bốn con số, anh nguyện ý chi, nhưng tôi không muốn lãng phí tiền của anh"

Giản Kim Triệu trầm mặc.

Anh thường xuyên quay phim ở nơi khác một, hai năm, khi nhàn rỗi mới ở tại khách sạn này, chủ yếu là vì tiện nghi, hơn nữa còn là hợp đồng lưu trú dài hạn, chưa bao giờ để ý đến giá phòng đơn.

"Đúng rồi, Giản lão sư, vừa rồi tôi đã đoán đúng là Tịch Truy lão sư sẽ đến, anh còn nợ tôi một phần thưởng đúng không?"

Du Diễn cố tình nhắc lại chuyện này, tiến sát đòi phần thưởng "Anh cho tôi ở lại đi? Tôi cũng như lần trước, chỉ cần ngủ trên sô pha một đêm thôi, được không?"

Giản Kim Triệu nghe Du Diễn liên tục đưa ra lý do thoái thác, cuối cùng cũng chậm nửa nhịp mà nhận ra điểm mấu chốt......

Người trước mặt này làm gì không có chỗ ở? Rõ ràng là muốn ăn vạ bên cạnh anh mà không chịu đi.

Giản Kim Triệu suy nghĩ kỹ lưỡng, tựa vào ghế xe mà liếc xéo Du Diễn "Cậu nói xem?"

Đèn xe hắt xuống, ánh sáng yếu ớt chiếu vào cổ áo của anh làm làn da vốn trắng nõn của Giản Kim Triệu thêm phần quyến rũ.

Du Diễn khống chế ánh mắt, giương mắt rồi lại như đắm chìm vào đôi mắt kia.

Không còn kính che mắt như thường ngày, đuôi mắt của Giản Kim Triệu ánh lên chút ánh sáng nhạt, mang theo ý cười ẩn hiện, lại thanh lãnh xuất trần, khiến người khác không dám lỗ mãng nửa bước.

"......"

Du Diễn ngẩn ngơ, hoàn hồn lại đột nhiên lùi lại "Vẫn là thôi đi, tôi sẽ tự nghĩ cách trở về"

Không có ngữ điệu khoe mẽ ngày thường, tốc độ nói chuyện khác hẳn, từ chậm rãi đến nhanh chóng.

Giản Kim Triệu thoáng nhìn thấy tai Du Diễn trong thời gian ngắn đột nhiên ửng đỏ, khẽ cười một tiếng, âm thanh trong không gian yên tĩnh càng thêm rõ ràng.

Giản Kim Triệu một lần nữa mở khóa cửa xe, lần này không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Anh nghiêng người nhìn Du Diễn vẫn còn ngồi trong xe "Còn không xuống xe? Cậu định ở trong xe ăn vạ cả đêm à?"

Du Diễn cố giải thích "Không phải, tôi......"

Giản Kim Triệu ngắt lời "Được rồi, phần thưởng đã nói sẽ không thu lại, không có lần sau"

Nói xong, anh ngay lập tức đóng cửa xe lại.

...... phanh!

Du Diễn bừng tỉnh suy nghĩ khi bị tiếng đóng cửa cắt ngang, cuối cùng cũng nhận ra ý của Giản Kim Triệu, vội vàng xuống xe xác nhận.

"Giản lão sư, anh đồng ý thật sao?"

"Đừng ồn ào"

"Vậy anh từ từ chờ tôi!"

"Tự mình đuổi theo"

......

Trong căn phòng khách sạn tinh xảo, âm thanh của nước chảy trong phòng tắm cuối cùng cũng dừng lại, không lâu sau, Du Diễn từ bên trong bước ra.

----------- Hết Chương 16 -----------

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện 🥰

Chỗ nào không hợp lý hoặc có góp ý các bạn có thể comment và mình sẽ chỉnh sửa lại nhé !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro