✨ Chương 17 ✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌿 Editor: Du Văn ( TequilaBlanco )

- Yêu cầu không REUP/CHUYỂN VER dưới mọi hình thức.

- Truyện được edit theo ý của mình hiểu, không đảm bảo đúng 100%, đôi chỗ sẽ khó hiểu.

- Chưa Beta

------------------------------------------------

Anh sau khi kết thúc công việc buổi chiều đã thay đồ để đi gặp Giản Kim Triệu, lúc này sau khi rửa mặt xong, liền mặc lại bộ đồ ấy.

Du Diễn cầm khăn lông khô tùy ý lau qua mái tóc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng "rừ rừ" từ điện thoại, theo hướng phát ra âm thanh mà nhìn lại.

Là điện thoại của Giản Kim Triệu.

"......"

Du Diễn nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt, suy nghĩ chợt một chút.

Nửa giờ trước, Giản Kim Triệu bất ngờ đồng ý cho anh tá túc, rồi đặt điện thoại lên quầy bar để sạc pin, dặn dò vài câu rồi vào phòng ngủ chính.

Lúc này vẫn chưa ra ngoài.

Điện thoại trên bàn lại sáng lên, tiếng rung kết thúc chưa bao lâu, lại tiếp tục vang lên.

"Rừ rừ rừ"

Tiếng rung đều đặn cứ liên tục lọt vào tai.

Du Diễn dời tầm mắt của mình, dứt khoát bước chân tiến lại gần.

Anh không có ý định nhìn trộm sự riêng tư của Giản Kim Triệu, chỉ lo người gọi có việc gấp, tốt nhất là anh nên đưa điện thoại vào phòng ngủ cho Giản Kim Triệu để tránh bỏ lỡ điều gì quan trọng.

Du Diễn mang theo ý nghĩ đó lại gần, khi thấy tên người gọi thì sắc mặt anh trầm xuống.

...... Đàm Dã.

Du Diễn gắt gao nhìn chằm chằm cái tên này trên màn hình di động, ánh mắt lạnh như lưỡi dao sắc bén phủ băng.

Không còn là nụ cười ngoan ngoãn như ở trước mặt Giản Kim Triệu, giờ phút này anh hoàn toàn biến thành người khác, xung quanh như bao phủ bởi một tầng sương mù đen đặc, tràn ngập khí thế đáng sợ.

Bàn tay cầm khăn khô đã nổi gân xanh, rõ ràng đang cố gắng kìm nén cảm giác không thoải mái bên trong.

Bàn tay nắm chặt khăn lông khô đã nổi gân xanh, hiển nhiên anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc không thoải mái đang cuộn trào bên trong.

Cũng may cuộc gọi này không kéo dài lâu, chỉ một lát sau liền dừng lại.

...... Đàm Dã, sáu cuộc gọi nhỡ.

Du Diễn thoáng nhìn dòng chữ này trên màn hình điện thoại, cắn răng, phát ra một tiếng khó chịu.

Anh theo thói quen sờ sờ túi quần của mình, nhưng bên trong trống rỗng "......"

Thiếu chút nữa đã quên.

Lạch cạch.

Phía sau vang lên tiếng mở cửa phòng ngủ chính.

"Du Diễn?"

Giọng Giản Kim Triệu vang lên.

Du Diễn nhanh chóng thu lại khí thế hung hăng, quay người đối diện với Giản Kim Triệu.

Giản Kim Triệu hẳn là vừa mới tắm xong, cổ áo bên ngoài bị nước ấm làm ẩm, lại lộ ra làn da trắng nõn như ngọc.

Dáng người của Giản Kim Triệu từ trước đến nay cao ráo mảnh khảnh được áo tắm dài quấn lấy, vòng eo trông càng thêm thon gọn, cả người toát lên sự quyến rũ khó tả.

"......"

Du Diễn hô hấp căng thẳng, chỉ thấy cảm xúc chồng chất càng thêm phức tạp.

Giản Kim Triệu tới gần "Cậu đứng đây làm gì? Tắm xong chưa?"

Du Diễn giọng có chút khàn khàn "Vừa rồi điện thoại anh vang lên, có người gọi vài cuộc"

"Điện thoại?"

"Ừ"

Du Diễn cố nén cảm xúc, quay lưng lại đi về phía sofa, không dấu vết điều chỉnh hô hấp, một lần lại một lần.

Du Diễn cố nén lại cảm xúc trào dâng, dứt khoát quay lưng về phía Giản Kim Triệu đi tới trước sofa, không để lộ mà điều chỉnh lại hô hấp, một lần lại một lần.

Nếu Giản Kim Triệu trả lời cuộc gọi đó ngay trước mặt, anh sợ mình không kìm nén được mà giật lấy điện thoại!

Giản Kim Triệu cảm nhận được sự khác thường của Du Diễn, cầm điện thoại lên xem xét, trên màn hình hiện rõ thông báo cuộc gọi nhỡ, cảm xúc trong lòng chợt ngưng lại.

"......"

Từ đêm đó sau khi tách ra ở quán rượu, hai người đã hơn một tháng không gặp mặt.

Trong thời gian này, Đàm Dã đã chủ động nhắn tin rất nhiều lần, Giản Kim Triệu tạm thời chưa xóa bỏ hắn ra khỏi "danh sách bạn tốt" này, nhưng cũng chưa từng hồi đáp.

Anh nghĩ rằng Đàm Dã sẽ từ bỏ, dù sao thì người trưởng thành trong thế giới này không thiếu thể diện và sự đúng mực.

Huống chi đoàn phim quay chụp liên tục, đối với Thị đế như Đàm Dã, việc bận rộn không có thời gian xử lý việc cá nhân là chuyện thường ngày.

Nhưng Giản Kim Triệu không ngờ tới Đàm Dã lại gọi nhiều cuộc điện thoại vào đêm nay.

"......"

Giản Kim Triệu không có ý định gọi lại, mà mở danh sách liên hệ, quyết đoán kéo Đàm Dã vào danh sách đen.

Cho đến nay, ý định của Giản Kim Triệu vẫn không thay đổi.

Dù sự việc "đời trước" chưa xảy ra, nhưng giờ phút này đây anh cũng không thể không có khúc mắc mà lại tiếp xúc với Đàm Dã và những người như anh ta.

Trong lòng không còn sự ràng buộc, trên tay cũng không còn gông xiềng nhưng dấu vết của sự giãy giụa, đau khổ vẫn còn rõ ràng.

Giản Kim Triệu đáy lòng dấy lên hận ý và đau đớn còn sót lại, anh buông điện thoại, ánh mắt vô thức tìm kiếm gì đó.

Giây tiếp theo, ánh mắt anh ngừng lại ở một chỗ......

Du Diễn đang nằm nghiêng trên sofa, hướng mặt ra cửa sổ sát đất.

Từ góc độ của Giản Kim Triệu, đối phương trong lòng ngực ôm một chiếc gối, thân hình cao lớn hơn 1m8 chỉ có thể cuộn tròn trên sofa, trông vừa đáng thương vừa buồn cười.

Giản Kim Triệu nhìn chằm chằm bóng dáng "ủy khuất" của Du Diễn, tâm trạng bị cuộc gọi của Đàm Dã khuấy động đã giảm đi không ít.

Khóe miệng anh cong lên "Du Diễn, chưa đến 9 giờ đã ngủ sao?"

Du Diễn xoa xoa gối ôm trong lòng ngực "Hôm nay mệt quá, Giản lão sư, anh cứ trả lời điện thoại đi, không cần bận tâm đến tôi"

Giản Kim Triệu nghe ra sự vi diệu trong lời nói của Du Diễn, không vội trả lời, mà quay người đi ra ngoài.

"......"

Phía sau tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Du Diễn không nhịn được nữa, dưới sự xúc động nhanh chóng xoay người "Giản lão sư, từ từ đã!"

Âm cuối dần nhỏ lại, anh nhận ra Giản Kim Triệu đang phòng bếp nhỏ, lấy ra hai lon bia từ tủ lạnh.

Tầm mắt hai người chạm nhau qua khoảng không.

Giản Kim Triệu mang theo ý cười, chậm rãi trở lại "Ai nói tôi phải trả lời điện thoại?"

Du Diễn nghe thấy câu trả lời ngoài dự kiến "A?"

Giản Kim Triệu đi đến bên cạnh sofa, đầu ngón tay phiếm hồng nhẹ nhàng mở nắp lon bia, phá lệ mà mở lời mời.

"Du Diễn, muốn bồi tôi uống bia không?"

Du Diễn bật nắp bia, mỉm cười nhìn Giản Kim Triệu bên cạnh "Giản lão sư, chạm một cái?"

Giản Kim Triệu không từ chối, nhẹ nhàng chạm lon bia với Du Diễn.

Bia chảy qua cổ họng, cảm giác lạnh lẽo trượt xuống đánh sâu vào lục phủ ngũ tạng, làm cho người ta càng thêm tỉnh táo.

Giản Kim Triệu sau đó khẽ tựa vào sofa, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ sát đất, bóng đêm yên tĩnh không khác mấy so với mọi khi.

Du Diễn chú ý quan sát sắc mặt của Giản Kim Triệu "Giản lão sư, anh đêm nay tâm trạng không tốt?"

Giản Kim Triệu không trả lời thẳng vào vấn đề này, mà hỏi lại "Du Diễn, tại sao cậu lại chọn vào ngành này?"

Du Diễn nhận ra anh tránh né, vẫn phối hợp mà chuyển đề tài "Vấn đề này, tôi đã trả lời trước đó rồi mà? Ngay từ đầu tôi không có ý định vào giới giải trí"

"Sau đó bởi vì xem tác phẩm điện ảnh của Giản lão sư, trở thành fan của anh cho nên mới nghĩ muốn trở thành diễn viên"

Lý do lần trước tạm được, lần này lý do có vẻ thành thật hơn chút.

Giản Kim Triệu quay lại nhìn Du Diễn, như thuận miệng hỏi "Ba mẹ cậu làm gì? Họ có đồng ý cho cậu vào ngành này không?"

Dù sao trong giới giải trí rất phức tạp, đủ loại chuyện đều có thể xảy ra, người mới muốn tồn tại cần có gia thế hoặc dựa vào công ty lớn, nếu không dễ trở thành vật hy sinh.

Bởi vậy, không phải cha mẹ nào cũng đồng ý để cho con cái của mình vào giới giải trí.

"......"

Đối mặt với câu hỏi này, ánh mắt Du Diễn trầm xuống.

Lon bia trong tay phát ra tiếng kêu.

Giản Kim Triệu kinh ngạc nhìn xuống thấy ngón tay Du Diễn lặng lẽ siết chặt, đầu ngón tay đỏ lên, lon bia nguyên vẹn bị bóp méo không ít, thấy rõ đối phương đang kiềm chế sức lực.

"Du Diễn?"

"Hỏi họ làm gì? Coi như đã chết rồi đi"

"......"

Du Diễn nhìn bia tràn ra, đột nhiên ngửa đầu một hơi uống cạn sạch, anh nhìn thùng rác trong góc sau đó đem vỏ rỗng đã bị bóp dẹp dùng sức ném vào thùng rác.

Loảng xoảng!

Hoàn hảo trúng mục tiêu.

Giản Kim Triệu nhìn một loạt hành động mang đầy khí phách của Du Diễn, ý thức được có lẽ mình đã hỏi sai, chưa kịp nghĩ cách cứu vãn, đối phương đã quay lại nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn là Du Diễn chịu thua trước "Giản lão sư, vừa rồi tôi thuận miệng nói nhảm, anh đừng để trong lòng"

Giản Kim Triệu uống một ngụm bia, không truy hỏi tiếp.

Du Diễn thấy anh không nói tiếp, tức khắc ảo não vì chính mình vừa rồi không khống chế tốt cảm xúc "Tôi, ba mẹ tôi chỉ lo sinh không lo dưỡng, tôi vừa sinh ra đã bị bỏ rơi, từ nhỏ được một dì nuôi lớn"

Giản Kim Triệu ngẩn ngơ, hiển nhiên không ngờ Du Diễn lại có thân thế như vậy.

"Tôi cao trung thì học nội trú, cuối tuần cũng không muốn về nhà, thi đậu đại học xong thì sống tự lập, cho nên tôi không thích nghe ai nhắc về ba mẹ mình, càng không muốn kể ra những chuyện này"

Du Diễn nói ngắn gọn, nhìn Giản Kim Triệu với ánh mắt xin lỗi "Vừa rồi nhất thời không kiềm chế được, Giản lão sư, anh đừng nóng giận mà không thèm để ý đến tôi"

Giản Kim Triệu khẽ động ánh mắt "Tôi không có không để ý đến cậu"

Du Diễn xác nhận lại "Thật chứ?"

Giản Kim Triệu gật đầu, chủ động bỏ qua chủ đề không vui này "Còn muốn uống bia không? Tự lấy trong tủ lạnh lấy đi"

Du Diễn bật cười, đứng dậy đi tới tủ lạnh.

Giản Kim Triệu nhìn theo bóng dáng Du Diễn, đột nhiên nhớ tới Quý Gia từng nói qua "Trong số những người mới, chỉ có bối cảnh của Du Diễn là đơn giản nhất, gia đình gần như không thể tra ra gì"

Đơn giản?

Hóa ra là loại đơn giản này.

Từ nhỏ đã không có cha mẹ chiếu cố, sau khi trưởng thành liền dựa vào chính mình tự lập?

Nếu không phải Du Diễn tự mình nói ra, Giản Kim Triệu thật sự không thể liên tưởng anh với một đứa trẻ có hoàn cảnh như vậy.

Trong lúc suy tư ngắn ngủi, Du Diễn đã mang theo lon bia trở lại.

"Giản lão sư"

"Ừ?"

Du Diễn một lần nữa ngồi lại bên cạnh anh "Anh vừa hỏi tôi vài câu, giờ đến lượt tôi hỏi anh"

Giản Kim Triệu hơi nhướng mày, bắt đầu tìm lý do thoái thác "Vài câu?"

Du Diễn làm bộ không nghe thấy sự nghi ngờ của anh, đi thẳng vào vấn đề "Giản lão sư, tại sao anh chọn rời khỏi Kinh Cũng?"

Ánh mắt Giản Kim Triệu hơi hoảng, chần chờ vài giây rồi mới trả lời đơn giản "Không có lý do gì nhiều, chỉ là cảm thấy một mình tốt hơn"

Nói xong, anh liền im lặng uống một ngụm bia.

Du Diễn thoáng thấy chút chua xót trong đuôi mắt Giản Kim Triệu, hiểu sai ý, cảm xúc trong lòng lại trỗi dậy "Chỉ là vậy thôi?"

Giản Kim Triệu thấp giọng đáp "Bằng không thì sao? Cậu nghĩ gì?"

Du Diễn thở dài, ngửa đầu uống bia.

Hầu kết lăn lộn, mang theo một sự gợi cảm khó tả giữa sự ngây ngô và trưởng thành.

Giản Kim Triệu nhìn đến có chút hoảng hốt, đột nhiên anh liền nghe thấy người bên cạnh mở miệng "Giản lão sư, những lời đồn bên ngoài có thật không? Anh và Đàm Dã..."

Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc, nhưng nói đến nửa chừng thì Du Diễn ngừng lại "Thôi"

Chút cảm giác say này không đủ để khiến anh hỏi Giản Kim Triệu những điều riêng tư, mạo phạm như vậy.

Du Diễn chưa nói xong, Giản Kim Triệu đã nghe hiểu......

Trong mắt mọi người, anh và Đàm Dã xuất đạo gần như cùng thời điểm, đạt được vị trí tương đương, luôn được công nhận là "bạn tốt" trong giới giải trí.

Mấy năm nay, Đàm Dã mỗi năm đúng giờ gửi lời chúc mừng sinh nhật cho Giản Kim Triệu, cả hai lại không có bất kỳ tin đồn tình cảm nào, khiến mọi người bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ của họ, thậm chí còn thêu dệt ra nhiều chuyện thái quá.

Giản Kim Triệu đơn giản rõ ràng nói tóm tắt "Không có"

----------- Hết Chương 17 -----------

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện 🥰

Chỗ nào không hợp lý hoặc có góp ý các bạn có thể comment và mình sẽ chỉnh sửa lại nhé !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro