✨ Chương 30 ✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌿 Editor: Du Văn (  TequilaBlanco )

- Yêu cầu không REUP/CHUYỂN VER dưới mọi hình thức.

- Chưa Beta

------------------------------------

Du Diễn mới từ trong phòng tắm bước ra, liền thấy di động trên tủ đầu giường rung không ngừng, anh đến gần nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, dứt khoát nhấc máy mà không vội áp sát vào tai.

"Alo"

Giây tiếp theo, giọng của Mạnh Tuyển vang lên từ đầu dây bên kia "Cái gì đây! Anh Diễn của chúng ta lại dám từ chối điện thoại của tôi sao?"

Du Diễn tránh thoát được tiếng hét lớn như dự đoán, lúc này mới đưa điện thoại lên gần tai "Mới vừa tắm rửa xong, làm sao vậy?"

"Cái gì làm sao vậy?"

Mạnh Tuyển bất mãn mà "Hừ" một tiếng "Cậu đã bao lâu rồi không chủ động liên lạc với tôi? Bộ phim điện ảnh gì đó của cậu còn chưa đóng máy à?"

"Vừa mới quay được hơn một tháng, sao mà đóng máy nhanh thế được?"

Du Diễn kẹp điện thoại giữa vai và đầu, ngoài ý muốn từ ba lô rơi ra một hộp thuốc lá, ngẩn người ra...

Du Diễn giữ im lặng, đã lâu rồi không đụng đến thứ này, hộp thuốc này là từ lần trước thử vai phim điện ảnh mới mua, đã quên ném đi.

Du Diễn rảnh rỗi không có việc gì, tiện tay rút ra một điếu ngắm nghía.

Mạnh Tuyển vẫn là cảm thấy kỳ lạ "Tôi hỏi cậu, cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào? Vì cái gì muốn vào giới giải trí? Cậu trước kia không phải ghét nhất cái giới này sao?

Du Diễn đi đến bên cửa sổ, tùy ý để gió đêm xua tan đi hơi nóng sau khi tắm "Muốn vào liền vào, đâu ra nhiều lý do như vậy?"

Mạnh Tuyển hừ nhẹ, thử nói "Nhưng làm sao tôi nghe nói, Tống Ngộ kia cũng ký cái gì với công ty điện ảnh, hình như..."

Du Diễn nghe đến cái tên đã lâu không nhắc đến, cau mày tức giận nói "Đừng nhắc! Việc tôi tiến vào giới này cùng hắn không có nửa tí quan hệ"

"..."

Mạnh Tuyển nghe ra giọng nói không thoải mái của Du Diễn, lập tức im lặng "Bỏ đi"

Du Diễn vuốt ve thuốc lá trong tay, trong đầu hiện lên một ít ký ức không quá vui sướng.

Anh không kìm được sự bực bội trong lòng, anh nhanh chóng bật lửa "Cậu có gì thì nói đi, không có việc gì thì thôi"

Mạnh Tuyển sớm đã thành thói quen với tính tình xấu của Du Diễn, cười hì hì đổi đề tài "Đừng thế chứ, mai là sinh nhật cậu, có rảnh không?"

Du Diễn phả khói thuốc ra ngoài cửa sổ "Chỉ là sinh nhật thôi mà"

Mạnh Tuyển trả lời "Tôi biết mà, cũng đừng nói là tôi không nhớ cậu, cậu nếu có rảnh, tôi chạy đến Hoành Thành tìm cậu uống rượu?"

"..."

Không phải là không rảnh, nói đúng chính là không có tâm trạng

Du Diễn nhớ tới Giản Kim Triệu nói rời đi liền rời đi, cảm giác mất mát từ đáy lòng lại dâng lên "Thôi bỏ đi, đoàn phim khó lắm mới được nghỉ ngơi hai ngày, tôi chẳng muốn di chuyển gì cả"

Mạnh Tuyển không chịu thua "Vậy đoàn phim các cậu có cho phép thăm ban không? Tôi ghé qua xem chút? Tôi đời này còn chưa từng thấy qua phim trường đóng phim đâu, để tôi xem qua cho thỏa mãn"

Du Diễn khẽ cười một tiếng "Cậu muốn tới thì tới, đến lúc đó liên hệ với người đại diện của tôi trước, đừng quấy rối là được"

Mạnh Tuyển tự tin hưởng ứng "Đương nhiên rồi, chắc chắn tôi không gây phiền toái cho anh Diễn"

Vừa dứt lời, âm thanh chuông cửa liền vang lên.

Du Diễn nghiêng người nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt "Cậu chờ tôi một chút, có người ấn chuông cửa"

Lòng hiếu kỳ của Mạnh Tuyển nổi lên "Giữa đêm thế này, ai còn tìm cậu vậy?"

Du Diễn giữa mày nhíu lại mang theo một tia không mấy quan tâm, tiện tay mở cửa "Làm sao tôi biết được? Không chừng là ấn nhầm ..."

Lời nói chưa kịp nói xong, thì bị nghẹn lại trong cổ họng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Du Diễn không thể tin nổi mà nhìn Giản Kim Triệu đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng, suy nghĩ linh hoạt lập tức ngưng trệ.

"..."

Giản Kim Triệu nhạy cảm ngửi thấy mùi khói thuốc.

Ánh mắt anh thoáng nhìn xuống, thấy rõ điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Du Diễn, ánh mắt xuất hiện một chút dao động.

Du Diễn cuối cùng cũng từ khiếp sợ lấy lại tinh thần, thậm chí không kịp giải thích với Mạnh Tuyển mà liền cúp điện thoại.

Anh dập tắt thuốc lá đem giấu ra phía sau, né tránh ánh mắt của Giản Kim Triệu như một đứa trẻ mắc lỗi "Giản...Giản lão sư, sao anh lại quay lại đây?"

Giản Kim Triệu ngước mắt, đem sự tò mò bâng quơ giấu đi "Cậu thường xuyên lén hút thuốc như vậy sao?"

Du Diễn xấu hổ "khụ" một tiếng, cảm thấy hối hận "Không! Tôi chỉ... chỉ hôm nay hút thử, anh tại sao lại quay trở lại?"

"Tôi nghe Tiểu Triệu nói ngày mai là sinh nhật cậu, trên danh nghĩa cũng coi như nghệ sĩ đầu tiên Kình Ảnh ký hợp đồng, cho nên tôi quay lại để xem sao" Giản Kim Triệu không che giấu lý do quay lại của mình, chỉ là anh không nghĩ tới...

Ngay khi mở cửa, liền nhìn thấy Du Diễn đang hút thuốc.

Giản Kim Triệu nhìn Du Diễn trước mặt còn đang chột dạ, làm theo cách trái ngược "Thôi, cậu tiếp tục đi, tôi đi trước"

"Đừng mà!"

Du Diễn duỗi tay đem Giản Kim Triệu túm chặt, ý thức được trên tay mình vẫn còn vương mùi khói thuốc liền vội vàng buông ra "Tôi không hút nữa, thật sự không hút nữa, tôi hiện tại liền đi đánh răng rửa tay, đảm bảo một chút mùi cũng đều không còn!"

"..."

Giản Kim Triệu cố ý không nói tiếp.

Anh thực sự ghét mùi khói thuốc, nhưng không đến mức một chút cũng không thể chịu đựng được.

Du Diễn không đoán được thái độ của Giản Kim Triệu, đành dùng ánh mắt trông mong mà nhìn chằm chằm Giản Kim Triệu, coi như là nhận sai cũng như là lấy lòng "Giản lão sư, tôi biết sai rồi, về sau bảo đảm không hút thuốc lá, được không?"

Giản Kim Triệu nói với Du Diễn "Không ai cấm cậu hút thuốc cả, chẳng qua là nghệ sĩ, chính cậu nên chú ý kiểm soát đúng mực"

Có những nghệ sĩ nghiện thuốc lá nặng, thường hay hút thuốc mọi lúc mọi nơi, bản thân cảm thấy thoải mái khi hút thuốc, nếu như bị paparazzi chụp lại và thêm thắt câu chuyện, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến duyên người qua đường.

Du Diễn vội vàng lắc lắc đầu, đem thuốc lá tính và bật lửa cùng nhau ném vào thùng rác "Không hút nữa! Tôi tuyệt đối không hút!"

Giản Kim Triệu tầm mắt nhẹ nhàng hướng vào trong phòng thoáng nhìn.

Du Diễn ngay lập tức hiểu ý ánh mắt của anh "Trong phòng không có mùi khói thuốc, tôi vẫn luôn đứng ở bên cửa sổ thôi, chỉ mới hút có hai ba hơi, anh vào đi, được không?"

Giản Kim Triệu nhớ lại dự định của chính mình khi đang trên đường, bữa tối sắp được giao tới "Ăn cơm rồi sao?"

"Hả?"

Du Diễn nhanh chóng phản ứng "Chưa, chưa ăn, anh ăn chưa?"

Giản Kim Triệu đơn giản ra lệnh "Đi đánh răng rửa tay"

Du Diễn nghe thấy mệnh lệnh, tinh thần lập tức tỉnh táo "Được! Tôi lập tức đi ngay!"

...

Không bao lâu, Du Diễn liền từ phòng vệ sinh chạy đến trước mặt Giản Kim Triệu "Kiểm tra đi, rửa sạch sẽ, bảo đảm một chút mùi cũng không còn sót lại"

Giản Kim Triệu nhìn thấy Du Diễn ngoan ngoãn giơ tay ra, bật cười "Cậu cho rằng tôi là giáo viên mầm non, còn chính mình vẫn đang là đứa nhỏ ở nhà trẻ sao? Còn phải kiểm tra vệ sinh nữa?"

"Cũng không hẳn vậy đâu, hồi còn đi học tôi còn chưa nghe lời nhiều như thế này"

Du Diễn cười buông tay xuống, mang theo cảm giác kinh ngạc muộn màng xác nhận lại "Giản lão sư, anh... thật sự quay lại chỉ để ăn mừng sinh nhật với tôi à?"

Giản Kim Triệu dễ dàng nhận ra cảm xúc trong mắt của Du Diễn, nói câu thật lòng...

Khoảnh khắc xuống cao tốc quay xe trở lại, là do một sự thôi thúc mạnh mẽ lấn át lý trí, nhưng sau đó bình tĩnh lại, anh trước sau vẫn không có chút hối hận về quyết định đó.

Rất kỳ lạ, cũng không thể giải thích.

"Giản lão sư?"

"Ừ"

Giản Kim Triệu lên tiếng, nhìn thẳng vào mắt Du Diễn "Coi như là tôi ở đây để cùng cậu ăn một cái sinh nhật không có gì đặc biệt, sáng mai tôi sẽ đi"

Ngay khi anh vừa dứt lời, âm thanh chuông cửa lại một lần nữa vang lên.

Giản Kim Triệu phản ứng lại "Chắc là bữa tối tôi đã đặt, bất quá giờ này thì coi như ăn khuya đi, cậu đi mở cửa, tôi cũng đi rửa tay"

Tuy rằng anh đã tạm lui về phía sau màn ảnh, nhưng vẫn có khả năng bị người ngoài nhận ra, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Du Diễn hiểu được ý của anh "Được!"

Vì biết chuyện "sinh nhật" của Du Diễn vào phút chót, hơn nữa thời gian đã muộn, Giản Kim Triệu không chuẩn bị bánh sinh nhật mà đặt một bữa ăn Tây tinh xảo.

Giản Kim Triệu nhìn món ăn đã bày sẵn "Thời gian gấp gáp, tạm chấp nhận ăn đi"

Du Diễn rót rượu vang đỏ cho anh, không có nửa điểm không hài lòng "Như vậy cũng đã khá tốt, dù sao tôi cũng không thích ăn sinh nhật"

Mấy từ cuối cùng Du Diễn nói rất nhẹ, như ẩn chứa một chút cô đơn đã quen thuộc.

Giản Kim Triệu biết được những khúc mắc sâu trong lòng Du Diễn, tìm cớ để thay đổi không khí "Ngoài chuyện này, cậu gần đây đóng phim biểu hiện rất tốt, vốn dĩ không phải cậu còn định mời tôi ăn cơm sao? Vậy bữa này coi đúng dịp đi"

"Cái này không được, việc nào ra việc đó"

Du Diễn lắc lắc ly rượu, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào "Lần này coi như anh mời tôi, bữa cơm kia lần sau tôi sẽ tìm thời gian bù lại"

Giản Kim Triệu không phản đối, chỉ nhấc ly rượu lên.

Du Diễn lập tức chạm ly "Cảm ơn Giản lão sư"

Mùi rượu tràn vào cổ họng.

Nhìn Giản Kim Triệu đối diện bởi vì sinh nhật của mình mà quay lại, Du Diễn không khỏi cảm thấy có thêm chút tâm tư "Giản lão sư, anh trước kia cũng sẽ như vậy sao?"

"Hửm?"

Giản Kim Triệu thong thả ung dung mà dùng dao nĩa "Như nào?"

"Tựa như hôm nay vậy..." Du Diễn tìm từ ngữ thích hợp bổ sung "Trước mắt đã biết ngày mai là sinh nhật tôi liền quay lại tìm tôi, anh trước đây đối với những người khác cũng vậy à?"

Giản Kim Triệu nhanh chóng đoán được điều gì đó, nhưng vẫn giả vờ không hiểu "Bên cạnh tôi có nhiều người như vậy, cậu hỏi ai?"

Du Diễn muốn nói lại thôi, cuối cùng không thể nhịn xuống lòng hiếu kỳ đang trào dâng "Còn có thể có ai, chỉ có... chỉ có người đó"

Đưa mắt nhìn toàn bộ giới giải trí, ai mà không biết Đàm Dã liên tục tám năm liền luôn đúng giờ chúc mừng sinh nhật Giản Kim Triệu, lấy điều đó để truyền đạt với bên ngoài mối quan hệ "bền chặt không thể phá vỡ" của hai người họ?

Tuy rằng Giản Kim Triệu không hay đăng bài trên Weibo hằng ngày, cũng rất hiếm khi chúc mừng sinh nhật Đàm Dã trên weibo, nhưng điều đó không có nghĩa họ chưa từng lén ăn mừng cùng nhau.

"....."

Du Diễn tưởng tượng đến loại khả năng này, liền cảm thấy như có vị chua.

Giản Kim Triệu âm thầm quan sát hành vi biểu cảm của Du Diễn, bình tĩnh đáp lời "Ừ, cậu trong lòng nghĩ như thế nào, thì chính là như vậy"

"Chết tiệt"

Du Diễn mơ hồ mắng nhỏ một tiếng.

Anh nâng ly rượu ý đồ che giấu cảm xúc, nhưng chỉ cảm thấy rượu vang đỏ ban đầu vốn tinh khiết và thơm ngon cũng trở nên chua chát "Khó uống muốn chết"

Giản Kim Triệu kìm nén nụ cười "Nếu không thích thì cũng đừng phá hỏng, tôi nhìn cậu gần đây biểu hiện không tồi, mới cố ý chọn loại rượu ngon này"

"....."

Du Diễn cầm lấy dao nĩa liền hướng tới miếng thịt bò nướng than trên đĩa sứ chọc chọc, chua đến mức răng hàm như muốn nghiền nát.

Giản Kim Triệu thật sự là nhìn không nổi nữa, nửa là ghét bỏ, nửa là bất đắc dĩ "Được rồi, đang yên lành đừng lãng phí thức ăn, chính mình không có việc gì nghĩ ngợi linh tinh? Còn giận dỗi?"

"Tôi tức giận cái gì?"

Du Diễn không thừa nhận, nghe Giản Kim Triệu nói, động tác trên tay đã ngừng lại "... Sẽ không lãng phí, tôi ăn uống thật sự rất tốt, chờ lát nữa đều ăn hết"

Giản Kim Triệu nhìn rõ mọi chuyện, do dự một chút rồi vẫn nghiêm túc nói "Du Diễn"

"Hả?"

"Tôi không phủ nhận rằng tôi và Đàm Dã đã từng là bạn rất thân, chúng tôi từng cùng nhau ăn mừng sinh nhật, cũng chúc mừng khi đoạt được giải thưởng, nhưng điều đó chưa bao giờ có nghĩa là chỉ có tôi và anh ấy"

----------- Hết Chương 30 -----------

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện 🥰

Chỗ nào không hợp lý hoặc có góp ý các bạn có thể comment và mình sẽ chỉnh sửa lại nhé !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro