✨ Chương 6 ✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌿 Editor: Du Văn (  TequilaBlanco )

- Yêu cầu không REUP/CHUYỂN VER dưới mọi hình thức.

- Truyện được edit theo ý của mình hiểu, không đảm bảo đúng 100%, đôi chỗ sẽ khó hiểu.

- Chưa Beta

------------------------------------

Từ trước đến nay, Giản Kim Triệu luôn là người được mọi người khích lệ và ca ngợi, từ thành tích học tập xuất sắc đến tốt nghiệp từ trường danh tiếng, từ sở thích cá nhân đến việc đoạt giải quốc gia, từ khi mới bước vào nghề cho đến khi trở thành ảnh đế, mọi thứ đều hoàn hảo.

Dù Lang Kỳ Hoa cùng tuổi có nỗ lực đến đâu, luôn kém Giản Kim Triệu một chút, khi phải chịu thua và nhìn đối phương tiến lên, trong lòng hắn dần mơ hồ tích tụ một sự không cam lòng.

Hắn không muốn mãi mãi theo sau Giản Kim Triệu, hắn muốn vượt qua Giản Kim Triệu, để đối phương nhìn thấy bóng dáng mình, để anh nếm trải cảm giác tụt lại phía sau!

Lang Kỳ Hoa chưa bao giờ nói với ai về sự ghen tị trong lòng mình nhưng khi nghe tin Giản Kim Triệu muốn thành lập công ty điện ảnh, hắn quyết định tiếp cận gần hơn.

Trở thành đối tác dù sao cũng tốt hơn là trở thành kẻ "thất bại" trong cuộc cạnh tranh.

Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ trở thành một quản lý cấp cao không thể thiếu trong công ty, khi đó ngay cả Giản Kim Triệu cũng sẽ phải nể mặt hắn vài phần.

Lang Kỳ Hoa biết suy nghĩ của mình mâu thuẫn và khó hiểu, chỉ có thể cất giữ tâm tư này ngày qua ngày, nhưng hắn không ngờ rằng Giản Kim Triệu lại phát hiện ra!

Điếu thuốc đã cháy đến lòng bàn tay, Lang Kỳ Hoa bỗng nhiên hoàn hồn.

Hắn cúi mắt nhìn vết đỏ trên lòng bàn tay, tự cười chế giễu "Này thì có là gì?"

Vị trí 'quản lý cấp cao' mà hắn để tâm nhất, trong mắt Giản Kim Triệu chỉ là một vị trí có thể dễ dàng cho đi?

Hắn đã âm thầm nỗ lực phân cao thấp lâu như vậy, kết quả là vẫn phải nhìn theo bóng dáng của đối phương rời xa mình!

...

Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Tấm bảng "*Kinh cũng phim ảnh" từ từ khuất khỏi tầm nhìn của Giản Kim Triệu, từ giờ phút này, anh hoàn toàn cắt đứt quan hệ với công ty này.

(* Thật sự là mình không hiểu "Kinh cũng phim ảnh" là tên công ty hay là chỉ điều gì đó, ai biết giúp mình với )

Giản Kim Triệu chủ động gọi điện cho Quý Gia, không đến ba giây đối phương đã bắt máy.

"Này Triệu, mọi việc bên đó ổn chứ? Không bị khó xử chứ?"

Giản Kim Triệu như trút được gánh nặng mà cười "Không, Gia tỷ, bên chị thế nào?"

Quý Gia trả lời "Mọi việc đều thuận lợi, tài liệu của công ty mới chị đã nộp lên bộ phận liên quan, dự kiến thứ 6 này có thể hoàn tất thủ tục".

"Chị sẽ nhanh chóng tổ chức buổi gặp mặt đầu tiên với nhân viên, về việc em rời khỏi công ty trước tiên hãy tạm giữ bí mật cho đến khi công ty mới được thành lập rồi hãy công bố ra ngoài".

Dù sao Giản Kim Triệu là người của công chúng, tin tức này sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra, cần phải có kế hoạch ứng phó.

Giản Kim Triệu đồng ý "Được, vất vả Gia tỷ".

Quý Gia cười khẽ "Việc nhỏ thôi, có gì mà vất vả? Đúng rồi, còn một việc nữa muốn thảo luận với em".

"Việc gì vậy?"

"Về phần nghệ sĩ của công ty"

Hai người bước đầu đã bàn qua, công ty mới sẽ tập trung vào hai mảng chính là hạng mục phim ảnh và nghiệp vụ nghệ sĩ, trong đó Giản Kim Triệu phụ trách mảng đầu tư phim ảnh, còn Quý Gia, xuất thân là người đại diện sẽ phụ trách mảng nghệ sĩ.

"Hiện tại để một công ty quản lý có chỗ đứng vững chắc không thể thiếu các nghệ sĩ chủ chốt, dù danh hiệu ảnh đế của em rất lớn, nhưng nếu lui về hậu trường quá lâu sẽ không còn giá trị như trước".

Quý Gia tôn trọng ý muốn của Giản Kim Triệu, không tính ép anh phải tiếp tục xuất hiện trước ống kính để phát triển công ty mới.

Hơn nữa, công ty không thể chỉ dựa vào một nghệ sĩ nổi tiếng mãi, cần phải phát triển bền vững lâu dài.

"Bên cạnh việc thuyết phục các nghệ sĩ đã có tên tuổi gia nhập, công ty cũng cần phải tìm kiếm tài năng mới".

Nói thẳng ra, so với việc thuyết phục những nghệ sĩ đã có tên tuổi trong giới giải trí thì việc đào tạo và kiểm soát những tài năng mới như một tờ giấy trắng sẽ dễ dàng hơn.

Giản Kim Triệu hiểu "Ý chị là tìm những người mới có tiềm năng?"

Quý Gia không phủ nhận.

Công ty mới và người mới nên hỗ trợ lẫn nhau.

Nếu có thể nâng đỡ một người mới vô danh trở thành ngôi sao nổi tiếng, sẽ rất có lợi cho sự phát triển của công ty trong tương lai.

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp "Tuy nhiên, thời buổi này tìm kiếm tài năng mới không dễ, trong hàng ngàn hàng vạn người, mới có thể xuất hiện một người như vậy. Có ngoại hình đẹp chưa chắc đã có thực lực hoặc có thực lực nhưng có thể thiếu may mắn".

Trong giới này, nổi lên chút ít là dựa vào sự may mắn nhưng nổi lên đỉnh cao lại dựa vào vận mệnh.

"......"

Quý Gia tiếp tục giải thích ý nghĩ của mình "Chị dự định liên hệ với các trường biểu diễn lớn, cố gắng tuyển chọn một nhóm người trẻ mới có tiềm năng, em thấy thế nào?"

Giản Kim Triệu nghe Quý Gia nói, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh của một người.

Ngoại hình đẹp? Thực lực? May mắn?

Trong hàng ngàn hàng vạn tài năng mới có khả năng xuất hiện một người như vậy?

Bên tai truyền đến lời nhắc nhở của Quý Gia "Này Triệu, em có đang nghe không?"

Đúng lúc này, cửa thang máy lại mở ra.

Bên ngoài ánh nắng chói chang ập đến, nóng đến mức như có thể làm tan chảy mọi thứ.

Giản Kim Triệu không do dự bước ra ngoài, nắm chặt ý niệm trong đầu "Gia tỷ, em bên này thật ra có một người mới phù hợp".

...........

Hải Thị tây giao.

Trong sân đua xe ngoài trời, mặt đất bị mặt trời buổi trưa phơi đến nóng rực, đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo bụi đất mù mịt.

Một chiếc mô tô đen đỏ lao vút qua với tốc độ cực nhanh, tiếng động cơ rền vang, làm tim người xem cũng đập nhanh theo.

Một lúc sau, chiếc xe mô tô mới giảm tốc độ, dừng lại ở khu vực đỗ xe tạm thời.

Du Diễn gỡ bỏ mũ bảo hiểm đặt làm đắt tiền, lắc lắc đầu tóc rối bù, tỏ ra vui vẻ.

"Trời ạ, Du Diễn, cậu vừa rồi không muốn sống nữa sao?" Mạnh Tuyển chạy đến bên cạnh vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt.

"Tốc độ vòng thứ hai đã vượt qua 300 km/h, người và xe như tan vào không khí, nếu không dừng lại kịp thì sao?"

Du Diễn bước xuống xe, đứng vững "Cậu hoảng cái gì? Chẳng phải không ngã sao?"

Anh ném mũ bảo hiểm cho Mạnh Tuyển, dứt khoát cởi nửa trên áo đua xe, cánh tay với những đường nét mạnh mẽ phủ một lớp mồ hôi mỏng, mang theo vài phần hoang dã không thể diễn tả.

Mạnh Tuyển thực lòng khâm phục kỹ thuật và sự điên rồ của anh, suy nghĩ nữa ngày mới lẩm bẩm "Cậu đúng là kẻ điên"

Du Diễn không phản bác "Khát, vào trong nói chuyện"

Phía trước sân đấu là câu lạc bộ xe máy YANS, chiếm diện tích lớn nhất Hải Thị, thành lập chưa đầy hai năm đã thu hút gần trăm hội viên, ngoài các hoạt động định kỳ cho nhóm chơi xe, câu lạc bộ còn có quán bar và triển lãm xe máy ở tầng một, mỗi tối Chủ nhật đều tổ chức biểu diễn thi đấu, thu hút vô số người trẻ đến giải trí và mang lại doanh thu tốt.

Nhân viên nhìn thấy hai người vào cửa, lễ phép gật đầu "Chào ông chủ"

Mạnh Tuyển tùy tiện đáp lại, nhìn về phía bạn mình.

Câu lạc bộ này do Mạnh Tuyển đầu tư và quản lý, nhưng chủ nhân thực sự lại là Du Diễn, người này sẵn sàng tiêu tiền để biến sở thích thành đầu tư và còn rất thành công.

Du Diễn nhận đồ uống từ tay nhân viên, nhanh chóng ngồi xuống rồi ra hiệu "Điện thoại của tôi đâu? Nhanh lên"

"Nhìn cậu kìa, rốt cuộc đang đợi tin ai mà sốt ruột vậy?" Mạnh Tuyển đem di động trong túi ném trả lại "Tôi không tắt âm đâu, đừng nói điện thoại, một tin nhắn cũng không có"

Du Diễn nhíu mày, chưa từ bỏ ý định mà kiểm tra lại tin nhắn và cuộc gọi, xác nhận không có số điện thoại mà anh chờ đợi.

"......"

Đã qua một thời gian rồi.

Có lẽ lần trước mình thể hiện chưa đủ rõ ràng?

Xem ra không thể cứ như vậy ngồi chờ mãi, phải tìm cơ hội chủ động liên lạc.

"Ngẩn người làm gì vậy?"

Mạnh Tuyển nhận ra điều bất thường, nhịn không được trêu chọc "Du Diễn, gần đây cậu mất hồn mất vía, rốt cuộc là đang đợi tin từ ai thế?"

Du Diễn đặt điện thoại xuống, uống nước rồi phủ nhận "Không có"

"Thật không? Hay gặp rắc rối?" Mạnh Tuyển bám riết không tha, rồi đột nhiên nhận ra "Có phải cái công ty nhỏ đó lại quấy rầy cậu?"

"Ngày đó tôi bảo cậu đừng đi, rõ ràng là bẫy, cậu không tin!"

"Câm miệng"

Du Diễn ngắt lời Mạnh Tuyển, đứng dậy uống cạn ly nước "Mệt quá, tôi đi nghỉ lát"

Mạnh Tuyển nhìn điện thoại trên ghế "Điện thoại bỏ quên?"

"Không......"

Thái độ bực bội, lời chưa nói hết, điện thoại đột nhiên vang lên.

Du Diễn thoáng nhìn số điện thoại quen thuộc mà anh đã khắc ghi trong lòng, lập tức chạy về sofa, căng thẳng mà bắt máy "Chào, chào anh"

Câu đầu tiên, giọng anh đã đầy khẩn trương.

"......"

Mạnh Tuyển phát hiện điều thú vị, lặng lẽ dựng thẳng tai nghe ngóng, tiếc là không nghe thấy gì.

Du Diễn hoàn toàn không để ý bạn tốt, dồn hết sự chú ý vào đầu dây bên kia, sợ bỏ lỡ bất kỳ lời nào.

"Chào, tôi là Giản Kim Triệu"

Giọng nói trầm ấm vang lên.

Du Diễn nắm chặt điện thoại, "Tôi biết, Giản lão sư"

Giản Kim Triệu xác nhận giọng của Du Diễn "Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng bây giờ cậu có rảnh không? Có tiện gặp mặt không?"

Du Diễn thở gấp " Rất tiện!"

Giản Kim Triệu xác nhận thời gian, bình tĩnh và lưu loát nói "Cậu gửi địa chỉ cho tôi? Tôi không tiện xuất hiện ở nơi công cộng, lát nữa tôi sẽ gửi biển số xe, cậu ra tìm tôi nhé?"

Du Diễn không chút do dự trả lời "Được"

Hai chữ đơn giản, nhưng lại đầy ngoan ngoãn.

Giản Kim Triệu nhẹ giọng "Vậy được, lát nữa gặp"

Cuộc gọi kết thúc.

Du Diễn thở nhanh hơn, nhưng khóe miệng đã bán đứng tâm trạng của anh.

Mạnh Tuyển bên cạnh nhìn không chớp mắt, nhịn không được vỗ tay chế nhạo "Ôi trời, còn 'được' nữa chứ, đời này tôi chưa thấy cậu nghe điện thoại ngoan ngoãn thế, ai mà làm cậu khẩn trương vậy?"

Du Diễn gửi địa chỉ qua tin nhắn, ngẩng đầu "Không có thời gian phản ứng với cậu, tôi phải đi."

Nói xong, anh vội vã chạy lên lầu hai.

Mạnh Tuyển hét to "Cậu đi đâu? Không đi nghỉ ngơi à?"

Du Diễn vui vẻ trả lời "Ngủ gì chứ! Tôi tắm rửa rồi ra ngoài!"

...

40 phút sau.

Giản Kim Triệu lái xe theo hướng dẫn vào một con đường nhỏ, lập tức thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên đường.

Du Diễn mặc áo phông trắng và quần đen đơn giản, dáng người cao ráo, toát lên vẻ sạch sẽ và thoải mái.

Anh đứng dưới bóng cây, vừa lười biếng vừa tùy ý, mang theo chút nét bất cần khó tả, khiến người ta không rời mắt.

Hai người ánh mắt chạm nhau đầy ăn ý.

Rõ ràng còn khoảng cách xa, nhưng Giản Kim Triệu lại thấy rõ nụ cười giơ lên trên khóe miệng Du Diễn.

Anh dừng xe bên cạnh, hạ cửa kính xuống "Lên xe đi"

Du Diễn không chút ngại ngùng, mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào "Chào Giản lão sư"

Giản Kim Triệu quan sát xung quanh, thuận miệng mở đầu câu chuyện "Trước đây tôi từng nghe bạn bè nhắc đến câu lạc bộ này, hình như rất nổi tiếng, sao cậu lại ở đây?"

"..."

Du Diễn sững sờ, lúc này mới nhớ ra một điều...

Anh vừa rồi nhận được cuộc gọi quá phấn khích, không nghĩ nhiều mà chia sẻ địa chỉ này cho Giản Kim Triệu.

Trước mắt không thể nói rằng chủ sở hữu câu lạc bộ này là mình, vì lần trước ở khách sạn anh đã 'giả nghèo' nói không có tiền, nếu bây giờ nói ra sẽ bị lộ ngay.

----------- Hết Chương 6 -----------

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện 🥰

Chỗ nào không hợp lý hoặc có góp ý các bạn có thể comment và mình sẽ chỉnh sửa lại nhé !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro