Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện ngồi một bên ngây người lúc lâu, cuối cùng phán một câu:

"Đứa nhỏ này quá xấu, không bằng một góc của phụ hoàng cùng phụ phi của nó!"

Lam Vong Cơ ngồi tựa lưng vào thành giường tự cho đứa trẻ uống sữa của mình, mi mắt hơi nhíu lại:

"Tỏa Nhi mới được hai ngày tuổi, đường nét chưa rõ ràng sao có thể luận xấu đẹp?"

"Nhưng nó vẫn xấu"

Lam Vong Cơ không muốn phí nước miếng với hắn, y cho Tỏa Nhi uống thêm một chút sữa rồi bế xuống đặt nằm bên cạnh, tay chỉnh lại phần cổ áo bị kéo lệch để Tỏa Nhi bú sữa cho ngay ngắn, lại ôm tiểu cô nương vào lòng như ôm trân bảo cầm trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan vỗ về

Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, hắn đoạt Tỏa Nhi từ trong tay y, bế đến trước mặt Lý ma ma để bà đưa đi:

"Ngươi dù sao cũng mới sinh, thân thể cũng tổn thương nghiêm trọng, nghỉ ngơi cho tốt đi. Sữa của nhũ mẫu cũng đâu có độc, ngươi hà tất ngày nào cũng tự cho nó uống sữa của mình?"

"Sau việc huân hương bị hạ thủ thần cũng không thể dửng dưng không lo cho Tỏa Nhi"

Ngụy Vô Tiện nghe nhắc đến chuyện này, đột ngột thay đổi sắc mặt, nhìn y nghiêm giọng nói:

"Mưu hại hoàng tự, hãm hại phi tần, tội này không chỉ là tử tội ngay cả mẫu gia cũng phải xử phạt. Dư thị rắp tâm hảm hại ngươi cùng Tỏa Nhi trẫm đã tra rõ ràng. Tiếp theo đây chỉ đợi hoàng nương ra chỉ dụ"

"Tuy nàng hại ta nhưng cũng không thể giết nàng. Người ta nói giết người đền mạng, thế nhưng thần không phải vẫn còn đang sống sao? Huống hồ gia tộc nàng không hạ thủ sao lại liên lụy họ?"

"Vậy ngươi có nghĩ đến lúc ngươi cố chấp sinh Tỏa Nhi chỉ thiếu một ly đã rơi vào kết cục một xác hai mạng?"

"Nhưng Tỏa Nhi mới chào đời chưa lâu hậu cung đã thấy máu không phải sẽ xui xẻo sao?"

Ngụy Vô Tiện đuối lí, hắn nhìn chằm chằm thiếu niên như mới phát hiện ra điểm mới lạ của y. Ngụy Vô Tiện hạ giọng nói:

"Vậy giáng làm thứ dân giam vào lãnh cung, còn gia tộc tịch thu tài sản trục xuất kinh thành đã vừa ý chưa?"

"Ừm"

Lam Vong Cơ vì mới đi qua cơn cửu tử nhất sinh, sức khỏe đều vô cùng yếu ớt không có nổi một tia khí lực nào trong cơ thể, vì thế y hiện tại không cách nào rời khỏi giường, cũng không còn sức để giữ thanh tỉnh quá lâu, trượt người nằm xuống ngủ say để cơ thể dần dần phục hồi

...

Trong cung điện tĩnh mịch ẩn sâu nơi thâm cung, tại lương đình phía sau của hoa viên rộng lớn. Nữ tử khoác một kiện y phục màu xanh lam thêu hoa hải đường rải rác khắp nơi, trên eo nàng đeo một chiếc đai lưng trắng nạm ngọc tinh tế. Gương mặt có dung nhan điễm lệ ẩn chứa hòa nhã, trên búi tóc đen như mực được cài một cây trâm vàng hình hoa lan tinh xảo kết hợp với lớp điểm trang nhẹ nhàng càng tôn lên nét đẹp thuần túy thanh thoát, khí chất tnanh nhã

"Nương nương, Trạm Tần sinh cũng đã hai ngày, hôm nay mới biết được thân phận của đứa bé"

"Vậy sao? Nói xem"

Nữ tử vừa tỉ mẫn tỉa hoa, vừa nhàn nhạt hỏi cung nữ đang đứng pha trà phía bên cạnh, giống như không mấy quan tâm lắm

"Là Đại Công Chúa, có điều là một Công Nương"

"Công Nương?"

Nữ tử hơi nhíu mày, động tác trên tay cũng bất tri bất giác dừng lại, nàng ngước mắt nhìn cung nữ hỏi lại:

"Đúng thế, nhưng cũng chỉ là một Công Chúa, không quá quan trọmg"

"Tuệ Nhã, ngươi đúng là quá chủ quan, hay đúng hơn là ngu đần. Ngươi quên Thái Tổ Hoàng Dế là nữ nhân sao? Năm đó nếu không phải nàng ta vì si tình con gái của Lục gia - Lục Mẫn Hải thì làm gì có chuyện Tiên Đế đăng cơ?"

"Nương nương... không phải là..."

"Bổn cung không ngu xuẩn đến mức tự mình hạ thủ, không phải tứ phi có đầy người muốn ra tay sao? Huống hồ, có lẽ hiện tại bọn chúng đã như ngồi trên bàn chông rồi, có khi còn không thể kiên nhẫn. Có điều, vì sao Lam thị lại đột nhiên sinh non? Ít nhất cũng phải hơn một tháng nữa mới đến ngày lâm bồn?"

"Đáng ra là như vậy, thế nhưng Dư Quý Nhân kia không biết sống chết động tay động chân vào huân hương an thần của Lam thị cho nên mới dẫn đến sinh non"

"Đúng là ngu xuẩn thiếu kiên nhẫn"

"Nô tì còn nghe nói nếu hôm đó không có Ôn thái y chỉ sợ Trạm Tần đó đã rơi vào kết cục một xác hai mạng"

Nữ tử khẽ cười khẩy một tiếng, nàng đưa cây kéo trong tay cho cung nữ bên cạnh, tay nhấc chén trà bên cạnh lên thổi nhẹ mấy hơi rồi uống một ngụm, điềm nhiên hỏi một câu:

"Đứa trẻ kia thế nào?"

"Nghe bảo có chút yếu ớt, nhưng hai ngày này luôn bên cạnh tiểu phụ phi của nó, rất khó hạ thủ"

"Hạ thủ nhũ mẫu rồi truyền sữa cho nó không phải rất đơn giản?"

"Như vậy không khả thi, nghe nói Công Chúa từ lúc lọt lòng đến nay chưa từng uống sữa của nhũ mẫu mà chỉ uống sữa của Trạm Tần"

"Xem ra Trạm Tần rất yêu con nha. Nếu như nó mà xảy ra chuyện gì đó, không biết hắn sẽ ra sao? Bổn cung thật muốn xem thử lúc đó hắn sẽ điên loạn đến thế nào"

"Nương mương có chủ ý hay rồi?"

"Ta muốn xem thử bộ dạng thảm hại của hắn, lực bất tòng tâm của hắn sẽ thế nào. Ngươi đi mời mấy vị phi đến, nhớ chuẩn bị thêm chút gỗ đàn hương, chậu than cùng băng phiến để ta chơi chút trò tiêu khiển cùng họ"

"Vâng"

Nụ cười âm ngoan trên mặt nữ tử càng sâu hơn một chút, bàn tay ngọc ngà khe khẽ vuốt lên chuỗi hạt châu lấp lánh:

"Hoàng Thượng, ngài đời này ngoài ta ra không được phép có hài tử với bất kỳ ai khác. Sinh một đứa... ta liền tiễn nó đến Vong Xuyên dạo một vòng"

...

"Tiểu Trạm, mau để ai gia bồng tôn nữ mau, mau lên"

Thái Hậu nôn nóng hướng thiếu niên còn đang ngồi tựa lưng trên thành giường nói lớn, hai mắt bà sáng rỡ như sao trời, miệng toe toét cười như đứa trẻ mới được cho bánh cho kẹo

"Thái Hậu..."

"Bỏ mấy cái vấn an đó đi, chắt nữ của ta đâu? Đem nó ra đây cho ai gia xem thử"

Thái Hậu cách đây một tuần vì muốn đi cầu phúc mà quyết định di hành đến vùng Lương Âm một chuyến để đến các miếu tự thờ Phật hành hương. Vốn dĩ bà còn bốn ngày nữa mới trở về, thế nhưng người của hoàng cung lại đưa tin Lam Vong Cơ hạ sinh cho nên lập tức từ Lương Âm trở về, đến nghỉ ngơi cũng không muốn mà chạy thẳng đến Thủy Nguyệt Cung đòi bồng cháu gái

Lam Vong Cơ thẳng tắp ngồi trên giường, nét mặt hốc hác mệt mỏi đến đáng thương. Y nhìn bà một chút, mới ra hiệu cho Tiểu Đào đang đứng cạnh giường đến nôi gỗ bế ra Tỏa Nhi còn đang ngủ ngon lành đến chảy cả nước miếng tới

Thái Hậu đón lấy Tỏa Nhi, ngồi xuống mép giường ngắm ngía gương mặt nhỏ xíu còn đỏ hỏn kia sủng nịnh nói:

"Đáng yêu như thế, không khác Hoàng Đế khi xưa chút nào"

Lam Vong Cơ ngồi thẳng lưng nhìn Tỏa Nhi đang nằm an ổn trong lòng Thái Hậu, trong đầu không khỏi liên tưởng đến cảnh một nhà hạnh phúc đón một hài nhi nhỏ mới chào đời vô cùng ấm áp, giống như khi xưa y từng hay nghĩ đến lúc mẹ đang mang thai

"Tiểu Trạm, ngươi mới sinh non nên ở cữ cho đàng hoàng, cần kiêng kị thế nào đều phải cẫn trọng làm theo, nếu không sẽ khó phục dưỡng sức khỏe lại được như ban đầu"

"Vâng, thần đã rõ"

Thái Hậu ra hiệu cho ma ma cận thân đem một cái hộp gắm nhỏ màu đỏ đến, bà mở hộp lấy ra hai tấm bùa được đề vài kí tự gì đó đeo lên cổ tay cho y cùng Tỏa Nhi:

"Đây là bùa bình an mà ta xin được từ Duyên Hải đại sư của Kim Hòa Tự. Con giữ kĩ một chút có khi lại có công dụng"

"Đa tạ Thái Hậu ban thưởng"

Đôi mắt hạnh nhỏ xinh màu đen mang chút dảo hoạt khẽ động rồi cong lên một đường, Tỏa Nhi cười tít mắt nhìn Thái Hậu, đôi môi nhỏ xíu hồng nhuận nhóp nhép mhư nhai cái gì đó, nước miếng từ khóe miệng trào ra nhìn vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm

Thái Hậu cười rộ lên một trận, bà dùng khăn tay lau đi hàng nước miếng đang lăn xuống cằm Tỏa Nhi rồi âu yếm vuốt lưng tiểu cô nương nói:

"Ngươi xem, đứa trẻ này kháu khỉnh đánh yêu như vậy, chắc chắn khi lớn lên sẽ rất hoạt bát như phụ hoàng nó"

Lam Vong Cơ nhìn Tỏa Nhi, ánh mắt khônh che dậy sự yêu chiều cùng ôn nhu, dịu dàng dành cho tiểu cô nương nhà mình:

"Như vậy thì tốt niết bao"

Tốt biết bao... khi đứa nhỏ sẽ hạnh phúc vui vẻ lớn lên?

Tốt biết bao khi nó lớn lên có đủ tình thương của cả phụ hoàng cùng phụ phi của mình?

Tốt biết bao... khi nó không giống như y tẻ nhạt vô vị phải ẩn mình dưới vỏ bọc vân đạm phong khinh kia...

Tác giả có lời muốn nói:

Lượng bình chọn cùng tương tác khá thấp nên mình hơi nản lòng

Mn có thể cho mình 1 ☆ cùng 1 bình luận được không? Cho mình chút động lực để viết ra những chap truyện chất lượng?

Cuối cùng muốn hỏi các độc giả là: Văn phong của mình hiện tại mọi người có thích không? Nếu không mình sẽ cố gắng sửa chữa thêm

Cảm ơn mn đã đọc

I love you

♡.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro