Chương 2 - Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

xvi.

Hàn Liệt Sơn bạch vân thiên tải không du du, nơi gọi là Bồng, nơi gọi là Nhược, khác gì non tiên hạ phàm.

Cao cao giữa xanh xanh sắc núi một màu, Lăng trang đào viên một vùng, đào hoa đào diệp tả tơi rụng, vô thanh rơi rắc trên ngói lục đẫm sương, trên tường thạch rêu ẩm.

Phàn Ngưu thẩn thờ ngắm hoa lá tơi bời trên dưới, tay cầm chổi tre không biết khi nào ngừng. Hắn không hiểu thế nào là tức cảnh sinh tình, hắn chỉ biết dù hoa tươi nhưng lòng hắn vẫn không thể nào vui vẻ, hoa tan tác như là lệ ai rơi. Dẫu chổi tre có cần mẫn quét tước, thì chỉ cần một thoáng xuân phong ửng hồng, hoa đã lại lần nữa đầy sân.

Phàn Ngưu cúi đầu, hít hít mũi, có lẽ hắn nên ở thêm ngoài dược điền, để mặt trời sau ngọ sưởi ấm hắn ngủ trưa. Lần đầu tiên hắn ở dược viên thiếp đi, chính là nhất niên trường mộng, bừng tỉnh rồi, Lăng trang vẫn bất biến. Từ đó, Phàn Ngưu vốn không am âu sầu ẩm tửu, không tri thổn thức thành thi, chỉ đơn giản mỗi lần cô phòng vắng bóng, tịch mịch đã trở thành quá đỗi, Phàn Ngưu lại chọn nhắm mắt trầm miên.

Sáng sớm nay, hắn vừa tỉnh dậy, hốt nhiên phát hiện đã về xuân, đầy mắt bừng bừng ý hoa, vội vội vàng vàng ôm chổi tre, quét a quét mãi đến bây giờ mới thôi.

Thở dài mà quyết định cất chổi, rời khỏi đào hoa viên, Phàn Ngưu mại bước dọc hành lang yên ắng, ý đồ đi đến trù phòng phía Tây. Gian bếp này được cố ý xây dựng gần đào viên, để tiện cho Phàn Ngưu tố thái mỗi lúc nhã hứng thưởng hoa xuân trỗi dậy.

Nhìn đến trù phòng đã lâu không dụng tới, khắp nơi phủ một tầng tro bụi, Phàn Ngưu vén tay áo, bắt đầu bận bịu một phen. Nửa canh giờ sau, trù phòng ấm ánh lửa, khói nghi ngút làm Lăng trang bỗng thêm điểm nhân khí sinh động. Thấy một lượt xanh xao coi như hảo, Phàn Ngưu đào thêm ra một bình linh tửu, tiểu tâm cẩn trọng dọn đến trên thạch bàn dưới một gốc cây đào ở đào hoa viên.

Hắn nghiêng bình đổ đầy hai bôi ngọc, chỉ xem cánh hoa lả lơi ngã vào trong rượu, này có bao nhiêu ước lệ thuần túy, lại không dám nâng bôi thử ẩm. Lẳng lặng cầm đũa nếm thức ăn, chẳng qua đầu lưỡi nhợt nhạt phẩm không ra vị, Phàn Ngưu ngây ngốc ngồi trong chốc lát.

Đột nhiên, hắn vươn tay giữ lấy ngọc bôi, ngửa đầu một ngụm cạn vơi, mỹ tửu xuống cổ hương ngọt không bỏng rát, nhưng Phàn Ngưu sống mũi cay xè, nhịn không được nghẹn khụ vài tiếng, khóe mắt tự lúc nào đã muốn ửng đỏ.

Mặc cho nguyên sơ nhân tính có bao nhiêu đơn thuần, tần ngần mong mỏi vẫn là hao mòn tâm can, nhớ nhung đã cố tri với cô tịch, năm tháng cứ trôi chảy vô biên, nhượng người có chút khiếp ý, bất lực nhỏ bé đến hư vô...

Bỗng phương xa truyền đến một trận rung động, âm thanh lại réo rắt lại ngâm trầm, Phàn Ngưu trợn tròn mắt bật dậy, đánh ngã bôi rượu trên bàn, song mâu đen bóng đã rút đi tĩnh mịch, thay vào là kích động vô pháp che giấu.

Tuy cách xa phi thường, hắn vẫn là nhận ra kiếm uy bàng bạc này...

Mắt đăm đăm trông về phía Nam, Phàn Ngưu nỉ non tên một người.

xvii.

Tây Xuyên đất rộng, người đông, thiên địa ôn hòa, xa hoa phồn thịnh, mà nửa cái Tây Xuyên rộng lớn này đã trực thuộc quản hạt của Yêu Lục Cung.

Yêu Lục Cung là chốn nào của thiên hạ? Này còn không phải là địa phương dung tục nhất cả một giới tu chân đi? Yêu Lục Cung công pháp dâm ba kì quái, tôn sùng song tu nhục dục. Tu tiên lấy thanh tâm quả dục làm chính đạo, nào có thể dâm tình loạn ái, tác phong như vậy sao có khả năng không bị giang hồ nhân sĩ phỉ nhổ.

Yêu Lục Cung trên dưới một đám yêu nghiệt, thiên kiều bá mị, thanh lệ tuấn mỹ, hoa dung nhan ngọc sắc thái nào cũng có, phóng nhóm người này hạ sơn ắt có họa thủy. Tu đạo khắc khổ hướng thiên, mà Yêu Lục Cung phong thái thỏa thê đề huề, một đường tình ái đê mê phá tan bình cảnh, lệnh người không khỏi thở than: Thói đời a thói đời.

Đối với lòng căm phẫn, không cam của một bang gia hỏa giang hồ, Mộ Đạt Cát Mộ hữu sứ của Yêu Lục Cung phe phẩy quạt, tỏ vẻ y đứng ở Mộc Lan Lâu cao cao nhìn không thấy, nghe không tới, một mực thưởng cảnh đẫm ý xuân. Trời cao thăm thẳm rộng thênh thang, mắt biêng biếc nước hồ sóng gợn, bóng mộc lan tuyệt sắc sau mây lạnh, nhuỵ như ngón tay ngà phấn đỏ, sáng tựa dao cắt bỏ ráng chiều.

Trên lầu cao có bóng bạch y phiêu lãng, mị nhãn như tơ ngắm hoa mới nở, quả là tình ý đẹp tựa tranh a.

"Ngươi lại trốn tới đây." Một thanh âm nghiêm lãnh cắt ngang mỹ cảnh, một đôi chân ngọc khinh đáp lên lan can, Mộ Đạt Cát tà tà liếc mắt hướng mỹ nhân hồng y thoát trần đang từ trên nhìn xuống mình.

"Cảnh đẹp hiện thế sao nỡ không nhìn, nào có thể gọi là trốn, chút thú vui, chút thú vui mà thôi." Mộ Đạt Cát miệng cười đến vô tận phong lưu. "Mà ngọn gió nào lại đưa Mạc Thế Cơ Mạc tả sứ có lòng đến bồi ta đâu?"

Mạc Thế Cơ lạnh hừ một tiếng, "Chút gió loạn đến từ Đông Xuyên."

Tất nhiên chỉ có thể là tới bàn chính sự. Mộ Đạt Cát nhướng mày, "Là Giang Đông án của Hồng Yên Môn?"

"Không sai."

Đợi một lát lại không thấy Mạc Thế Cơ tiếp lời, Mộ Đạt Cát có chút bất đắc dĩ, "Phiền Mạc tả sứ nói rõ một điểm, Yêu Lục Cung chúng ta an tọa Tây Xuyên, có liên quan gì đến kỳ sự nho nhỏ ở Đông Xuyên sao?"

Mạc Thế Cơ đảo đảo mắt liễu, nhảy khỏi lan can, nghiêm khắc đáp, "Mộ hữu sứ nếu màng chính sự, có lẽ cũng nắm được một ít mật báo trong cung đi." Thấy Mộ Đạt Cát nheo mắt, nhún vai không sao cả, Mạc Thế Cơ diện vô biểu tình lạnh lùng đạo, "Nghe rằng, bảy ngày trước, Hồng Yên Môn có phái đến một Kim Đan trưởng lão điều tra án mạng ở Giang Đông. Không hiểu cụ thể ra sao, có tin tức lộ ra Giang Hàn Luân chính là đệ tử chân truyền của vị trưởng lão này."

"Đệ tử chân truyền?" Mộ Đạt Cát hơi trầm ngâm. "Nếu vậy, trên người họ Giang ắt hẳn được hạ hồn ký, như thế chẳng phải chỉ cần tra theo ấn ký là có thể bắt được hung thủ sao?"

"Sẽ tra được nếu ấn ký quả thật lưu lại."

"Là có ý gì?" Mộ Đạt Cát nhíu mày, "Chẳng lẽ thủ phạm có thể xóa đi hồn ký của Kim Đan tu sĩ?"

"Xóa đi hồn ký của một Kim Đan điên phong, cần ít nhất Nguyên Anh đại năng, hoặc Kim Đan có tinh thần lực hùng hậu." Mạc Thế Cơ chỉ ra. "Nhưng để đảm bảo không bị hạ ấn ký, không nhất thiết phải triệt để xóa bỏ, mà có thể dùng phương pháp di dời."

Nghe tới đây, Mộ Đạt Cát đã ẩn ẩn đoán được ba, bốn phần sự tình. "Phương pháp di dời gì?"

"Là cổ."

Mộ Đạt Cát nửa mặt che sau quạt, "Hồng Yên Môn nói những gì?"

"Hiện tại, chưa kết luận cái gì." Mạc Thế Cơ một mặt hàn sương trả lời, "Hồng Yên Môn bất quá chỉ là một phái không lớn không nhỏ, tạm thời không đáng kể quan ngại. Nhưng dụng cổ dời hồn là bí pháp của Yêu Lục Cung, trừ phi trong cung có nội gián, hoặc cung nhân động điểm tay chân, thì chính là vu oan giá họa. Oa nước đục này, Yêu Lục Cung há có thể dễ dàng tiếp nhận."

Xem ra, Yêu Lục Cung muốn đến một hồi thanh trừ, Mộ Đạt Cát cười cợt. Bí pháp sao, chính là nền tảng của một môn phái, cũng duy chỉ một số lượng rất nhỏ đệ tử cao tầng mới được phép truyền dạy. Yêu Lục Cung bỗng nhiên bại lộ bí pháp, nào có chuyện sẽ nhắm mắt làm ngơ.

"Ý kiến của cung chủ lại như thế nào?" Mộ Đạt Cát đã biết còn hỏi, liền trông đến Mạc Thế Cơ môi đỏ đạm câu lên, yêu diễm lãnh lệ.

"Thanh tẩy nội bộ đã có ta chưởng quản, còn tình hình Giang Đông, liền phiền toái Mộ hữu sứ một đường bôn ba tới Đông Xuyên rồi."

Mộ Đạt Cát híp mắt, phong hoa tuyệt đại cười, "Ta đây hẳn là tuân mệnh."

xviii.

Lần đầu một mắt nhìn thấy Lam Hoành, Hứa Minh nghĩ: A, là lão cuồng nhân.

Lam Hoành vóc người cao lớn, vai rộng lưng dài, trên mặt một chòm râu quai nón, thập phần giống một lão tráng hán tục tằng, cả thân một cổ ngoan lực, trông không tới phong phạm tiên gia. Cũng nhìn không ra y là kẻ sắp phải thọ tận, là tên đã lên dây cung.

Kim Đan đỉnh phong quả thực là cái mốc khiến người vừa yêu vừa hận, người đã nếm qua mấy trăm năm thọ mạng sao có khả năng đơn giản buông tha nhất sinh càng dài? Nguyên Anh xem như chỉ một bước xa, nhưng cánh cửa này xưa nay đâu dễ đạp phá.

Kim Đan điên phong trước đến giờ hào hoa nhiều, mà điên loạn cũng nhiều. Tựa như đối mặt với tử vong, sẽ khiến người ta trở về bản năng cầu sinh đơn thuần nhất, cũng ác liệt nhất, khi ấy, ánh mắt đó chính là ánh mắt của kẻ đã không còn gì để mất đi.

"Lam đạo hữu chắc chắn sao?" Hứa Minh rũ mắt phẩm một miệng trà, trong lòng âm thầm phê bình thủ pháp pha trà của Hồng Yên Môn đệ tử quá kém, linh khí trong linh trà tựa hồ muốn hư không. "Ta biết đạo hữu lòng vốn bi thương ái đồ, một mực nóng lòng muốn tra được thủ phạm... Bất quá, nếu lời truyền tới tai Yêu Lục Cung, ngay giữa lúc chúng ta không phải thập phần xác định cổ pháp kia là từ Yêu Lục Cung hay không, sẽ gây ra mâu thuẫn không cần thiết."

Mà Yêu Lục Cung lại là địa phương nào, đấy là nơi sau lưng có Hóa Thần tọa chấn, có thể mặc người tùy tiện xâu xé dẫm đạp sao? Không muốn nể mặt sư, cũng phải nể tòa Đại Phật này a.

Lam Hoành nghe nhắc tới ái đồ liền trầm mặc một hồi, sau lại chấp tay sau lưng đi một lượt trong chính phòng Hồng Yên viện, bộ dáng tựa như vô cùng nôn nóng. "Thế nhưng, nhất định phải có cách nào khác chứ? Luân Nhi đi ủy khuất như vậy, ta sao đành lòng không tìm lại chút lý lẽ cho nó đâu. Còn có Giang Thịnh Quốc Giang thành chủ, ta phải công đạo với y như thế nào?"

Hứa Minh bỗng nhiên buông bôi trà, mặt không gợn sóng hướng Lam Hoành nói, "Thỉnh Lam đạo hữu nén bi ai, cách duy nhất chúng ta hiện tại có thể làm vì Giang sư điệt là tiếp tục cẩn mực điều tra."

Xong, y khoan thai mà đứng, "Lam đạo hữu, nếu đã không còn chuyện gì, mỗ ta xin được cáo từ trước."

Liếc nhìn Lam Hoành đã lơ đãng không quá chú ý đến y, Hứa Minh bình thản rời khỏi Hồng Yên viện.

Nếu như y đoán không lầm, chẳng bao lâu, đồn đãi về Yêu Lục Cung vì bảo vật mà hạ thủ với một cái đệ tử Trúc Cơ nho nhỏ của Hồng Yên Môn sẽ truyền khắp mà đi. Dẫu sao, Lam Hoành lão vốn không phải là kẻ tác phong quá ổn trọng, kiên nhẫn...

Hôm nay còn thỉnh gọi y tới đàm luận, dáng vẻ quả là đau khổ, sầu tâm, vô cùng đúng lý hợp tình...

Muốn kéo Tinh Vân Phái cùng xuống nước sao?

Hứa Minh khuôn mặt văn nhã hiển ra chút hàn ý, rồi lại tựa ảo giác mà biến mất vô tung. Phía trước, y còn lo ngại ma tu hiển thế, nay phỏng chừng bất quá chỉ là một hồi âm mưu quỷ kế giữa người và người đó thôi.

Kẻ hoài ngọc vốn là mang tội đi, Lam Hoành lão tìm chết cũng được, Yêu Lục Cung bêu danh cũng vậy, Hồng Yên Môn họa trên trời cũng tốt, Tinh Vân Phái chỉ cần quan vọng là có thể.

Rốt cuộc thì vẫn bị Ngọc Nhi nói trúng, bọn họ ở tại Giang Đông tính ngày đã không ngắn, chướng khí quả có chút mù mịt. Hứa Minh y kỳ thật đã có điểm nhớ mong Liên Linh Trà của Ngô trưởng lão, mà Trần Phượng Ngọc sau khi tiễn cái Tô Sước cô nương kia theo lâu thuyền rời đi bắt đầu toàn thân bạo phát oán khí.

Xem xem, có lẽ đã tới lúc hồi môn rồi.

Bất quá, Hứa Minh Hứa trưởng lão, dù được mệnh danh thần cơ diệu toán, vẫn là tính không tới thời khắc kế hoạch không theo kịp biến hóa a.

xix.

Tây Xuyên, Tô Dương thành ngày xuân đắc ý, dân thường tân y nô nức, không khí một bầu thanh sảng.

Trong hạ sảnh một khách điếm, một hắc y nam tử một mình uống rượu, khuôn mặt vốn bình phàm nhưng nửa bên lại trải dọc tàn dung vì sẹo bỏng, trông phi thường dữ tợn, được tóc dài xỏa xuống che đi.

Đương lặng lẽ độc ẩm, một bóng hồng nhan khuynh thân ngồi đối diện y. Nàng lụa mỏng che mặt, nhưng hoa nhan không dung ẩn giấu, mắt đào ba động đẫm phong tình.

"Trác công tử quả nhiên diệu thủ, Nhược Thư ta thiếu chút nữa đã không nhận ra ngài." Nữ tử đoan trang phẩy hoàn phiến, điềm cười doanh doanh. "Tây Xuyên dạo gần đây thực càng náo nhiệt yến oanh, nghe đồn rằng là bởi có đại năng xuất thế đâu."

Nam nhân một thân hắc y, cũng chính là Trác Lạc Phong vừa trở ra từ Cửu Mộ Vực, tâm tựa chỉ tồn rượu của y, mỹ nhân lời ngọc cũng dửng dưng không để ý. Nhược Thư hồ như cũng quen y hững hờ, không hề gì một mực hàm nhạc tự tiếu, mắt đào linh lung quan sát y một phen.

"Trác công tử bị nội thương sao?" Nhược Thư có hơi biến sắc, ngữ điệu chuyển nghiêm.

"Không có gì." Trác Lạc Phong ngắn gọn đáp.

Nhược Thư lại xem kỹ y một mắt, luôn cảm thấy Trác Lạc Phong tuy đã thu liễm khí tức, lẫn có chút tiểu thương, nhưng cả người tràn ngập linh khí... giống như bất kể lúc nào cũng có thể phá tan bình cảnh.

"Phía trước xem ra, có người so với Nhược Thư càng nhanh chân tới thỉnh an Trác công tử rồi đi," Nhược Thư có đôi phần hết lời để nói, sắp đột phá lại có thể nơi nơi lung tung chạy, ắt chỉ có Trác Lạc Phong Trác công tử nhà nàng. Phải biết, tu sĩ trong lúc thăng cấp tu vi cũng chính là khi khả năng phòng vệ thuyên giảm, khó tránh khỏi có kẻ muốn đục nước béo cò, kiếm một món hời nhỏ.

"Đã xử lý." Trác Lạc Phong thản nhiên phi thường. Chẳng qua là chút tiểu trùng tiểu bọ mà thôi.

Rượu một chén lại một chén, cũng phải đến lúc cạn, Trác Lạc Phong bấy giờ mới buông bôi, lấy ra một hộp gỗ nhìn qua vô cùng tầm thường, đẩy tới tay Nhược Thư. "Là giáo chủ muốn."

Nhược Thư rõ ràng hộp gỗ vừa hắc vừa xú này làm từ linh mộc ngàn năm, bên trong khắc trận pháp phong kín, dùng thần thức cũng không tra ra bên trong chứa những gì. Tự nhiên tiếp lấy, Nhược Thư suy tư trông Trác Lạc Phong muốn đứng dậy bước đi, hướng bóng lưng lạnh lùng tuyệt trần của y nói, "Trác công tử cần gì phải liều mạng như vậy?"

Liều mạng sao? Bất quá chỉ là tiện tay đem về một đám linh thảo vô tri, mà y vô tình ở Cửu Mộ Vực đạt được lợi ích không nhỏ. Có gì gọi là liều mạng? Y cho đến bây giờ không hề vì giáo phái, hiển nhiên cũng không phải vì giáo chủ mà tận tâm.

Trác Lạc Phong y bất quá chính là muốn...

Không tiếp lại lời của Nhược Thư, Trác Lạc Phong tựa như làn gió mà đi mất.

xx.

Yên chử phục yên chử,
Hoạ bình hoàn hoạ bình.
Dẫn sầu thiên mạt khứ,
Sổ điểm viễn sơn thanh.

--------

Lời của tác giả:

Hứa Minh: đạo lý a đạo lý

Lam Hoành: tu vi a tu vi

Mạc Thế Cơ: chính sự a chính sự

Mộ Đạt Cát: tiếu a a

Nhược Thư: tiếu a a

Trần Phượng Ngọc: Tô Sước tỷ a a a a

Phàn Ngưu: a... Phùng Nhạc....

Trác Lạc Phong: ........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro