Chương 2: Mầm non nam chính lên sàn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xuân Phong Xuy Hựu Sinh có mười hai đỉnh, tuy Tịnh Liên Phong do Thẩm Tuế Nhung làm chủ không phải tốt nhất nhưng lại là nơi có phong cảnh đặc biệt xinh đẹp nhất. Khắp phong được bao trùm bởi vô vàn cây Ngân Hạnh, thơ mộng lại ấm áp. Đệ tử của Thẩm Tuế Nhung toàn những thanh niên nằm trong đội văn nghệ của Đoàn, Đảng, cầm kỳ thi họa không gì không biết.

Thẩm Tuế Nhung ngẩng đầu nhìn sơn môn cao lớn, cảm thấy buồn cười, lắc đầu.

Hắn triệu ra Nhã Nguyệt, thân kiếm tỏa ra ánh sáng nhu hòa như trăng tròn giữa tháng, Thẩm Tuế Nhung ngự kiếm, thân ảnh như hóa thành một trận thanh phong hướng ngoài thiên cung mà đi.

Bên phía Hắc Diện thành, Khúc Mạc Diệc không ngừng chống trả lại sự công kích của Xà yêu, dù cho phong ấn đã đóng, thế nhưng tà ma đã nếm mùi thì dễ gì chúng nó tha cho y?

Khúc Mạc Diệc cắn răng, y không biết vì sao mấy thứ ma vật này lại một mực đuổi theo muốn giết y, thậm chí cả yêu tộc lâu nay điệu thấp cũng ra tay truy sát. Trong lúc hỗn loạn, Khúc Mạc Diệc thấy xà yêu cùng quỷ đầu nhện sắp đắc thủ thì bỗng nhiên bọn chúng khựng lại rồi đổ xuống ầm ầm.

Máu không biết từ nơi nào của cơ thể chúng tứa ra làm cho sắc mặt Khúc Mạc Diệc trắng bệch, miễn cưỡng đứng thẳng thân thể, dù thế y vẫn không chùn bước, y nhặt kiếm Vân Song bị đánh rớt lên giết chết bọn ma vật kia.

Đồng thời lúc này Khúc Mạc Diệc phát hiện vài lá Ngân Hạnh màu vàng kim ghim sâu vào da thịt những ma vật truy sát y, mỗi một lá đều ghim chính xác vào tử huyệt của đối phương. Dù cho không thể giết chết bọn chúng ngay lập tức, nhưng cũng có thể khiến những ma vật này thương tổn nghiêm trọng, không thể cử động.

Khúc Mạc Diệc không nói gì, chậm rãi xoay người rời khỏi thành Hắc Diện, trong tay y còn nắm chặt vài phiến lá mềm mại nhuốm máu đỏ tươi.

Thẩm Tuế Nhung đứng trên mái hiên gần đấy âm thầm lau cảm thán đúng là tố chất của nam chính có khác, hắn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì âm thanh như ma quỷ của hệ thống dồn dập vang lên, giống như hận không thể reo điếc Thẩm Tuế Nhung luôn.

【 OOC nghiêm trọng! OOC nghiêm trọng! OOC nghiêm trọng! Chuyện quan trọng phải nói ba lần! 】

【Thiết lập 'Thẩm Tuế Nhung' trong tình huống này tuyệt đối không thể giúp Khúc Mạc Diệc! Thậm chí còn có thể giết ngược y! 】

【 Phạm quy: OOC! Điểm tích lũy -15x4. Điểm tích lũy trước mắt: 40. 】

Thẩm Tuế Nhung tức đến suýt nữa hộc máu.

"Cái đệch! Hệ thống mày đùa tao à? Một lá 15 điểm, sao mày không đi ăn cướp luôn đi?!"

Hệ thống hiện ra mấy emoji hình mặt cười trong suốt thật to càng chọc Thẩm Tuế Nhung sôi máu. Hắn không thèm đôi co với hệ thống nữa, nhón chân đạp mây hướng Xuân Phong Xuy Hựu Sinh ngự kiếm quay về.

Trên Tịnh Liên phong, Khúc Mạc Diệc bị đám Châu Ninh chặn ngay ở cửa trúc xá, vẻ mặt Châu Ninh kiêu căng, hắn nhếch miệng lên sai khiến: "Tiểu tạp chủng nhà ngươi cuối cùng cũng chịu quay về rồi hả? Để ta xem ngươi rèn luyện ra sao rồi!"

Vừa dứt lời Châu Ninh liền đánh một quyền về phía Khúc Mạc Diệc, y bị bất ngờ, không né kịp liền hứng chọn đòn đánh của Châu Ninh. Khóe miệng Khúc Mạc Diệc rướm máu, y ôm bụng cắn răng nói: "Sư huynh, sư đệ tu luyện không tinh, huynh cần gì phải làm khó?"

Châu Ninh cười khằng khặc: "Ta làm khó ngươi bao giờ? Đúng không các sư đệ?"

"Đại sư huynh nói chí phải!"

"Đúng vậy! Đúng vậy!"

Bỗng một trận gió lớn thổi qua làm cho các đệ tử trong phong phải nhắm mắt che mặt, đến khi gió tắt, nháy mắt mở ra liền gặp Thẩm Tuế Nhung từ trên trời đáp xuống, bước chân trên mây mà đi, áo bào phần phật, tóc dài phấp phới, giống như một tuyệt thế tiên nhân tiêu dao ở nhân gian. Chỉ một cử chỉ cũng khiến cho những đệ tử chứng kiến nóng mắt.

Tu đạo thành tiên, tiêu diêu tự tại.

Đây còn không phải là mộng tưởng của nhiều kẻ bước trên con đường tu tiên hay sao?

"Các ngươi đang làm gì trước cửa tĩnh xá vậy?"

Giọng nói của Thẩm Tuế Nhung thường ngày đều thanh thanh lành lạnh, dù cho có đang nói chuyện một cách nhẹ nhàng thì người đối diện vẫn cảm thấy từng cơn lạnh lẽo bao trùm khắp toàn thân, kéo ra khoảng cách trăm nghìn vạn dặm.

Hoàn hồn sau cơn choáng, khi nhìn thấy Thẩm Tuế Nhung, Châu Ninh càng thêm đắc ý, hắn cung kính hành lễ: "Sư tôn, chúng ta chỉ đang luận bàn với nhau mà thôi. Cũng do Khúc sư đệ không chăm chỉ tu luyện nên mới xảy ra cớ sự này."

Thẩm Tuế Nhung bị dọa đến hủy diệt tam quan*.

(*) Tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

Trời ơi thiếu niên à, ngươi đang mưu sát sư tôn của ngươi đấy, ngươi có biết không hả!

Nội tâm Thẩm Tuế Nhung phun trào, lần nào chứng kiến chỉ số thông minh của phần đông nhân vật trong văn này, Thẩm Tuế Nhung cũng đều muốn ngất.

Đúng lúc này bảng thông báo của hệ thống lại hiện lên: 【 Xuất hiện nhân vật mới, nam đồ đệ lớn tuổi nhất của Thẩm Tuế Nhung, Châu Ninh. 】

Sau đó bảng thông báo đơn điệu được thay thế bằng tấm bảng điện tử được trang trí vô cùng hoa hòe lòe loẹt: 【 Mở ra giai đoạn 1 của cốt truyện: Tuổi thơ bất hạnh trên Xuân Phong Xuy Hựu Sinh. 】

Đờ mờ đồ chó hệ thống này!

Thẩm Tuế Nhung tức đến run rẩy: "Nhiệm vụ làm tan công năng OOC của tao đâu? Mày định cho tao bị nam chính xiên chết đấy à? Mày ra đây coi! Đừng có mà giả chết với tao!"

【 Hiện chưa có thông tin. 】

Mọe mày!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro