Người mù ăn giấm là cái dạng gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Có gì đó không ổn với sư phụ.

Đây là lần thứ n Tô Vạn phát hiện Hạt Tử nấu cơm không dùng ớt xanh, ngủ không tháo kính râm, đi vệ sinh không giật nước.

Cũng không biết cảm giác không ổn này bắt đầu từ khi nào, tháng trước Tô Vạn bận bịu với kỳ sát hạch cuối kỳ, vội vàng chạy tới chạy lui không chú ý tới Hạt Tử có vấn đề gì không, gần đây nộp luận văn xong mới để ý.

Lại một lần nữa ăn cơm không thấy ớt xanh, Tô Vạn rốt cục nhịn không được hỏi: "Sư phụ, gần đây anh... có chút ... vấn đề?"

Hạt Tử liếc mắt nhìn cậu một cái, "Cậu mới có vấn đề, là cơm không ngon hay là công việc quá nhàn rỗi? Tôi thấy cậu đã lâu không được huấn luyện rồi đấy."

Tô Vạn ngoan ngoãn câm miệng, cúi đầu ăn cơm.





Hạt Tử quả thật có một vài vấn đề, vấn đề này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, hắn không thể không nghĩ đến cô gái ngày đó đã tỏ tình với Tô Vạn là ai, Tô Vạn đã trả lời như thế nào, có phải thường xuyên có mấy cô gái như vậy không?

Hắn từng cho rằng tất cả sự quan tâm của mình dành cho Tô Vạn đều là sự quan tâm của sư phụ dành cho đồ đệ, nhưng hắn cũng hiểu được, sư phụ bình thường sẽ không để ý vấn đề tình cảm của đồ đệ mình nhiều như thế.

Hắn không phải không biết tình cảm của Tô Vạn đối với hắn, cậu ta thể hiện rõ ràng như vậy, học y, nghiên cứu bệnh mắt hiếm lạ, thậm chí theo hắn chạy đến Đông Nam Á, những chuyện này đều là vì ai đã không cần giải thích nữa.

Nhưng trong mắt Hạt Tử, Tô Vạn và hắn là người của hai thế giới, cuộc sống của tiểu đồ đệ của hắn nên đặc sắc, sạch sẽ và tươi sáng, hơn nữa hắn cũng không cho rằng mình và đồ đệ sẽ phát triển một mối quan hệ khác.

Tô Vạn chưa bao giờ nói rõ mấy chuyện này với hắn, bản chất của hắn có đôi khi khiến hắn nghĩ mọi chuyện là do hắn tự mình đa tình, xuất phát từ nguyên nhân này, Hạt Tử cũng rất khó chủ động nhắc tới, nhưng chuyện chôn chặt ở trong lòng sẽ luôn thành một nút thắt.





Cơm nước xong Hạt Tử đuổi Tô Vạn về nhà, bảo cậu về nhà thăm ba mẹ, một mình nằm trên ghế dài trong sân râm mát khiến hắn cảm thấy buồn ngủ, trong đầu Hạt Tử liền hiện ra tin nhắn hắn vô tình nhìn thấy trên điện thoại di động của Tô Vạn ngày đó.

Để thuận tiện cho việc đi làm, Tô Vạn đã sống ở tứ hợp viện gần bệnh viện hơn từ lâu. Nửa tháng trước, khoảng thời gian đó Tô Vạn rất bận rộn, vừa phải làm công việc hàng ngày của bệnh viện vừa phải chuẩn bị tài liệu sát hạch, thường về nhà vội vàng tắm rửa rồi ngủ thiếp đi, ngày đó cũng như mọi khi, Tô Vạn sau khi trở về đặt đồ lên bàn rồi vào nhà tắm tắm rửa.

Hạt Tử vốn không có hứng thú với điện thoại di động của Tô Vạn, nhưng nó đột nhiên vang lên, là một cú điện thoại, đang lúc Hạt Tử chuẩn bị bấm nghe thì đối phương cúp máy, Hạt Tử nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, người gọi tới tên là Hiểu Đồng.

Cúp điện thoại không bao lâu thì Hiểu Đồng lại gửi tin nhắn Wechat, Hạt Tử biết mật khẩu điện thoại di động của Tô Vạn, định mở khóa nói cho đối phương biết Tô Vạn không có thời gian, lúc mở WeChat lên lại làm chói mắt Hạt Tử.

80% lịch sử trò chuyện đều do cô gái này nói, đặc biệt là mấy tin nhắn gần đây. Tùy ý kéo xem, Hạt Tử phát hiện hoá ra cô gái này đang theo đuổi Tô Vạn.

Tin nhắn đều gửi hàng ngày, về cơ bản đều là sau khi tan tầm gửi đến.

Ví dụ như "Tiểu Tô nhớ ăn cơm nha."

"Hãy chú ý thân thể, đừng thức quá trễ."

"Ngày mai cậu có rảnh cùng nhau ăn cơm không?"

"Trường hợp hôm nay cậu có thể kể lại cho tôi nghe không?"

Tô Vạn trả lời rất lịch sự, sẽ trả lời khá chi tiết khi liên quan đến công việc. Hạt Tử mỉm cười, cũng không biết Tô Vạn thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu.

Còn chưa đọc thêm được mấy tin nhắn, Hiểu Đồng lại gửi tin nhắn mới, "Tiểu Tô, tôi thích anh, có thể làm bạn trai của tôi không?"

Tin nhắn vừa mới gửi tới, Hạt Tử liền nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, hắn khóa màn hình điện thoại di động, đặt trở lại chỗ cũ. Hắn nói với Tô Vạn có người gọi điện thoại rồi không nói gì nữa.





Khi Hạt Tử tỉnh lại thì trời đã mây đen dày đặc, giống như là sắp mưa, trong sân còn đang phơi quần áo hôm qua của Tô Vạn và chăn Hạt Tử lấy ra phơi nắng. Vừa mới thu dọn đồ thì mưa to trút xuống, Hạt Tử nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại di động nói mưa này sẽ kéo dài đến ngày mai, hắn đứng trong nhà nhìn thoáng qua cửa lớn trong màn mưa, nghĩ Tô Vạn hôm nay chắc sẽ không trở lại, liền đóng cửa nhà lại.

Trời âm u, ánh sáng trong phòng cũng tối, bình thường loại thời tiết này Tô Vạn sẽ bật đèn, Hạt Tử cũng đeo kính râm, hôm nay cậu không có ở đây, Hạt Tử cũng không cần đeo kính râm nữa.

Có lẽ thời tiết là nguyên nhân, Hạt Tử hiếm khi được ra vẻ một lần, hắn nghĩ: Mình vốn là người sống trong bóng tối, Tô Vạn chung quy vẫn phải cưới vợ sinh con, hướng tới tương lai, nhưng người ở trong bóng tối một thời gian dài cũng sẽ khao khát nhìn thấy ánh sáng.

Lúc tiếng mở cửa vang lên, mưa nhỏ đi một chút, trong phòng sáng lên một chút, Hạt Tử nheo mắt nhìn về phía cửa, là Tô Vạn.

Thật ra Tô Vạn biết Hạt Tử đã xem điện thoại di động của cậu, mỗi lần Tô Vạn bỏ điện thoại xuống đều dùng ống tay áo lau màn hình theo thói quen, mà ngày đó cậu phát hiện có rất nhiều dấu vân tay trên màn hình.

Đối với hành vi bất thường gần đây của Hạt Tử, Tô Vạn biết có liên quan đến chuyện ngày hôm đó. Trước đây Tô Vạn vẫn luôn nghĩ sư phụ không có tình cảm đặc biệt gì đối với mình, và cậu bị tổn thương bởi suy nghĩ đó trong một thời gian dài. Sau đó nghĩ thông suốt, cảm thấy yêu thầm là chuyện của một người, có đáp lại hay không cũng không quan trọng, dù sao cậu cũng chỉ hy vọng hắn có thể sống tốt hơn một chút.

Khi trời mưa, đầu tiên Tô Vạn nghĩ đến chăn phơi trong sân, lo lắng rồi cậu lại nghĩ Hạt Tử cũng không ngốc, chắc sẽ biết thu chăn vào.

Nghĩ xong chăn lại bắt đầu nghĩ tới người, tuy rằng bình thường đi làm thường xuyên cả ngày không gặp được Hạt Tử, nhưng Tô Vạn chưa bao giờ nhớ hắn như bây giờ. Cẩn thận nghĩ lại, từ rất lâu trước đây, phần lớn thời gian rảnh rỗi của Tô Vạn đều trải qua cùng Hạt Tử, rất ít khi nhàn rỗi như bây giờ mà lại không thể thấy được.

Tô Vạn nhìn mưa, cảm thấy mình không đợi được mưa ngừng, vội vàng chào ba mẹ rồi đi ra ngoài. Nhà Tô Vạn và tứ hợp viện cách nhau không xa nhưng đi bộ sẽ phải đi rất lâu, lái xe thì không mất bao lâu, nhưng trời mưa không dễ bắt xe, Tô Vạn nhảy lên xe đạp liền vọt vào màn mưa.

Lúc đứng trước mắt Hạt Tử, Tô Vạn mới cảm thấy cả người mình đã ướt sũng, Hạt Tử đeo kính râm vào, kéo Tô Vạn đang ướt vào nhà tắm rồi dùng khăn lau khô.

Hai người im lặng không nói gì, mãi đến khi Hạt Tử xả nước nóng lên Tô Vạn, chuẩn bị đi ra ngoài, Tô Vạn bất ngờ giữ chặt tay hắn.

Tô Vạn không dùng bao nhiêu sức lực, nhẹ nhàng động một cái là có thể giật ra, nhưng tiếng gọi "Sư phụ" cẩn thận từng li từng tí của cậu làm cho Hạt Tử từ bỏ ý nghĩ đó, thay vào đó lại xoay người đối mặt với Tô Vạn, ôm cậu vào lòng.

"Tiểu tử, rõ ràng cái gì cậu cũng biết."

Tô Vạn ngẩn người, vùi đầu vào cổ Hạt Tử, sau đó tinh nghịch cười nói: "Đúng vậy, cái gì em cũng biết. "

Không cần biết tương lai ra sao, chỉ cần hiện tại cậu là của tôi.


—— END ——


Sau đó:

"Tiểu tử, cậu còn chưa giải thích Hiểu Đồng là ai."

Tô Vạn thấy Hạt Tử cười nguy hiểm, liên tục lui về phía sau, "Chỉ là, chỉ là một đồng nghiệp..."

"Chậc, tôi thấy cậu hình như không hiểu rõ tình hình lắm, đồng nghiệp Tiểu Tô."


---------------

Tác  giả: Vọng Kiến Quần Sơn Thời

Nguồn: https://wangjianqunshanshi.lofter.com/post/3186ac4d_1ca77f151

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro