Say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắc Hạt Tử uống quá nhiều, hiện giờ đang ngồi ven đường ngậm điếu thuốc chờ tiểu đồ đệ nhặt hắn về. Vừa rồi Ngô Tà và Bàn Tử đã được tiểu ca mang đi, Bạch Hạo Thiên cũng bị Lưu Tang đuổi về kho 11, bỏ mặc một mình hắn cô đơn chờ có người đón.

"Này, anh trai nhỏ, một mình sao, có muốn cùng uống một chén không?"

Hắc Hạt Tử theo thanh âm ngẩng đầu, là ba cô gái trẻ đẹp, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

Tô Vạn nghe kể Hắc Hạt Tử uống đến đầu lưỡi đen thui, vội lái xe chạy tới. Kết quả lúc đến, đã thấy người được cho là say rượu, theo lời kể của Hắc Hạt Tử, hắn say đến mức không thể tự chăm sóc bản thân, đang chuẩn bị cắm rễ tại chỗ mà ngủ, thật ra đang dựa vào cột điện nói chuyện vui vẻ với ba cô gái trẻ??

Tô Vạn đứng ở bên cạnh xe lẳng lặng nhìn hắn...

Hắc Hạt Tử cảm nhận được sau gáy có hai con mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm hắn, quay đầu lại liền nhìn thấy tiểu đồ đệ nhà mình đã tới rồi. Người mù lập tức lanh trí ngồi xuống đất, khoanh hai chân dài, la lên.

"Ai, Vạn Vạn cậu tới rồi, vi sư chóng mặt quá, mau qua đỡ tôi dây."

"...... Không"

"......"

Tô Vạn kéo cánh tay Hắc Hạt Tử, không nghĩ người đàn ông theo lực đạo lấy sức đứng dậy, trực tiếp nằm sấp trên người cậu, suýt chút nữa khiến Tô Vạn ngã dập mặt xuống đất.

Ba cô gái thấy tình hình cũng rời đi, Tô Vạn vác Hắc Hạt Tử đi về phía xe, ném sư phụ rẻ tiền của cậu vào trong xe rồi lái xe trở về.

"Vạn Vạn, vi sư chóng mặt."

"Ồ"

"Vạn Vạn, vi sư muốn uống nước."

"Khát sao, không phải vừa rồi anh nói chuyện rất vui vẻ sao."

"Vạn Vạn, cậu thật độc ác!"

Hắc Hạt Tử kêu gào suốt quãng đường, Tô Vạn thật muốn quay video lại, để cho người ta xem một trong những đại thần của giới đổ đấu, Hắc Hạt Tử ngày thường uy phong lẫm liệt, khi uống quá nhiều có bộ dạng mất mặt như thế nào.




Trở về tứ hợp viện, Hắc Hạt Tử bước đi lắc lư, miệng còn không ngừng

"Vạn Vạn, có phải cậu ghét tôi không?"

"Đương nhiên là ghét!"

Vừa nói xong câu này cũng vừa lúc đến bên giường. Thân thể Hắc Hạt Tử ngã xuống, cân nặng này Tô Vạn không thể chống đỡ được, cũng bị đè ở phía dưới, cảm giác không khác gì bị một tòa Ngũ Chỉ Sơn đập xuống... Suýt nữa trực tiếp cho Tô Vạn thăng luôn.

"Vạn Vạn, có phải cậu muốn khi sư diệt tổ không?"

"Ai bảo anh... Sư phụ! Anh, anh, anh uống vào rồi còn đòi làm cái gì? "

Hắc Hạt Tử đương nhiên hiểu ý của Tô Vạn, ôm đứa nhỏ lăn một vòng, định đi ngủ mà không cởi bỏ quần áo, cứ thế mà trùm chăn lên.

"Say rượu mất lý trí? Bé con cậu nghĩ gì vậy? Đàn ông say rượu mất lý trí đều là cái cớ, nhớ không?"

Tô Vạn bị Hắc Hạt Tử vòng vào trong ngực, khó khăn ngẩng đầu lên, phát hiện sư phụ cậu... có vẻ không uống nhiều như vậy.

"Sư phụ, anh... Anh không say sao?"

"Nếu tôi say thật, về đến nhà trông cậu sẽ còn như thế này sao, trên xe tôi đã làm cậu rồi."

"..." Lão lưu manh, ai vừa nói đều là cái cớ.

Hắc Hạt Tử dường như nhìn ra Tô Vạn đang nghĩ cái gì, cằm cọ cọ vào đỉnh đầu cậu, tháo kính râm ra thật sự định nhắm mắt ngủ

"Hai chúng ta coi như ngươi tình ta nguyện, tình huống khác nhau, nhanh ngủ đi, hôm nay bị mấy người kia ép rượu, đau hết cả đầu."

Tô Vạn nghe được câu nói này, tâm trạng tồi tệ buổi tối được sưởi ấm trong nháy mắt, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Hắc Hạt Tử.

"...... Thật ra... Chuyện đó... Cũng không phải là không thể."

"...... Vạn Vạn, trẻ con da mặt không thể mỏng như vậy, nếu không..."

Tắt đèn...


-----------

Tác giả: An Đồ

Nguồn: https://antu4192.lofter.com/post/202261ae_1cadcb254

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro