Sống tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi điện thoại đổ chuông, Tô Vạn đang hầm cá trong nhà bếp. Trên điện thoại di động đang mở công thức nấu ăn, cậu liếc mắt một cái thấy người gọi tới là Lê Thốc, cũng không quá để tâm, kẹp điện thoại giữa vai và tai, tiếp tục nấu ăn.

"Có chuyện thì nói, có rắm mau thả." Tô Vạn vốn cũng không muốn nhận cuộc gọi này, "Tiểu gia đang bận nấu cơm."

Lê Thốc mắt thật muốn trợn lên trời, hắn thật sự là không biết nên xài từ nào để chửi bới đầu bên kia. Nếu không bởi vì có đàn em ở bên cạnh hắn quả thực sẽ chửi ngay tại chỗ. "Tao sẽ nói ngắn gọn. Công việc lần này rất sạch sẽ, bên trên sẽ cung cấp cho văn kiện khảo cổ khoa học, mày có thể đi không?" Lê Thốc hạ giọng hỏi Tô Vạn, trước mắt hắn thật sự thiếu người, nghề này bây giờ rất khó tìm được người, nhất là loại có chút bản lĩnh, cho dù có thì cũng không đáng tin cậy, vốn đã được hắn gắp lạt ma, nói trở mặt liền trở mặt, uy tín trong xã hội đương thời thật là vô giá trị. Nếu mà không phải do tình huống cấp bách, hắn cũng sẽ không hỏi tới Tô Vạn.

"Mày gấp gáp quá vậy?" Tô Vạn cười. Cậu không có dứt khoát từ chối, đây chính là chuyện tốt, Lê Thốc nghĩ thầm, đây là lần đầu tiên hắn thấp giọng nói chuyện với Tô Vạn như vậy, "Coi như giúp anh em một việc, thế nào?"

Tô Vạn ít nhiều cũng có chút động tâm, cậu còn chưa nói gì đã nghe thấy có người vén rèm đi vào.

"Muốn nghe điện thoại thì đi nghe đàng hoàng đi." Hắc Hạt Tử vỗ vai cậu, cầm lấy cái muôi.

Vẻ mặt người kia nhàn nhạt, khóe miệng rất phẳng. "Rõ ràng là không vui" Tô Vạn nghĩ thầm, cậu nhìn bên sườn mặt người kia, cười lấy lòng rồi ngoan ngoãn cầm điện thoại di động vào sân. "Mày đoán xem sư phụ tao đã nghe thấy chưa?"

Lê Thốc cứng họng, hắn thật không thể hiểu nổi Tô Vạn, khi còn học cấp ba, Tô Vạn đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm tư để theo đuổi con gái, bây giờ cậu ta có bao nhiêu tinh lực thì chỉ biết vây quanh sư phụ của mình. "Mày có đi hay không?" Lê Thốc chỉ muốn trực tiếp cúp máy.

"Anh ta nghe thấy rồi, tao còn đi cái gì? Đương nhiên không đi, mày không sợ bị sư phụ tao đâm chết thì tao sợ." Tô Vạn nhỏ giọng nói, còn định nói gì đó, nhưng chỉ nghe được tiếng cúp điện thoại ở đầu bên kia.

Cậu cũng không tức giận, nhanh chóng gửi mấy tin nhắn qua tài khoản Wechat cho Vịt Lê.

"Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, lần sau tìm tao đừng gọi điện thoại."

"Ông già nhìn người rất chặt. Tao còn không bịa chuyện nói dối được."

Lê Thốc nghe thấy điện thoại di động vang lên hai tiếng, cầm lên nhìn lại thấy tất cả đều là nói nhảm. Đàn em trong cửa hàng còn rất tò mò muốn ghé qua xem thử.

"Nhìn cái gì mà nhìn, không có nổi một người đáng tin cậy."

Hắn trả lời Tô Vạn. "Mày có biết mày bây giờ giống như đang tìm cha nuôi không."

Sau đó quyết đoán chặn luôn thằng bạn.



Tô Vạn nhìn dấu chấm than màu đỏ lại cười. Cậu trở vào trong nhà đã thấy sư phụ cậu đang bày mâm cơm. Hắc Hạt Tử nhìn cậu một cái, vẻ mặt rất bình tĩnh.

"Cậu muốn đi thì cứ đi. Tôi sẽ không cản cậu." Thật ra Hắc Hạt Tử không hề tỏ thái độ phản đối hay gì, chỉ là tiếp xúc với đứa nhỏ đã lâu, càng không muốn nó bước chân vào nghề này. Dù sao nó vẫn còn sạch sẽ như vậy, không cần phải bị lôi kéo vào mấy chuyện hỗn loạn này. Cậu ta không giống như hai người bạn của mình, cậu ta có sự lựa chọn.

"Không có." Tô Vạn hiểu sư phụ cậu chỉ là nói một chút ngoài miệng mà thôi. Cậu có thể cảm nhận được áp lực trong phòng có chút biến hóa vi diệu rõ ràng, có lẽ đến chính sư phụ cậu cũng không cảm nhận được, nhưng cậu biết trong tiềm thức đối phương nghĩ như thế nào. "Em chỉ đùa với Vịt Lê thôi."

Hắc Hạt Tử nhìn cậu một cái, đứa nhỏ cười rất ngọt, vừa nhìn là có thể lấy lòng hắn, hắn đành phải thở dài, đưa muôi múc cơm cho Tô Vạn. "Tôi chưa múc cơm, ăn bao nhiêu cậu tự lấy đi."

Tô Vạn múc xong cơm cho cả hai người, ngồi ngay ngắn, thậm chí tiện tay gắp cho hắn một miếng cá. Đây là những thói quen được hình thành trong tiểu viện này. Lần đầu tiên Hắc Hạt Tử cảm giác được có rất nhiều thứ không giống ban đầu. Hắn làm một người thầy, mấy năm qua thật sự là cằn nhằn không ít, vốn là hy vọng có thể nhìn thấy đứa nhỏ này lột xác thành người lớn, hắn biết Tô Vạn đã làm rất tốt dựa trên yêu cầu của hắn, nhưng có đôi khi lại cảm thấy làm quá tốt, đứa nhỏ quá biết quan sát sắc mặt lẫn lời nói của hắn, nói rõ hơn là càng ngày càng nghiêng theo sở thích của hắn, giống như hô hấp, vô thức lại đến quá gần.

Lại nghe người kia nói, "Hơn nữa em còn có rất nhiều việc ở trường, còn phải nói chuyện với bác sĩ Tiêu để đi thực tập. Không có thời gian đi làm mấy chuyện phá phách của Vịt Lê." Hắc Hạt Tử từng nghe cậu nói qua, nơi thực tập là do Giải Vũ Thần tìm, bác sĩ là bác sĩ chuyên môn của hắn. Hắn vốn định nói cậu đến nơi đó thực tập làm gì, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra, đôi mắt đứa nhỏ sáng như vậy. Là vì hết lòng muốn đối tốt với hắn. Dù sao đoạn duyên phận này là do hắn tự tìm, hắn cũng không thể lại vô cớ đẩy người ra.

Sư phụ cậu im lặng hơi lâu khiến Tô Vạn phải nhìn trộm hắn, mỗi khi muốn chuyển đề tài cậu thường sẽ nói: "Cái này là lần đầu tiên em làm, anh xem có ngon không." Đứa nhỏ thật sự nói chuyện khác, Hắc Hạt Tử thở dài trong lòng, kỹ năng diễn xuất của Tô Vạn quá vụng về, nhưng trái tim lại quá trong sạch, ngược lại làm cho hắn không biết phải ứng phó thế nào. Hắn đã quen giữ khoảng cách với lòng người, lại hết lần này tới lần khác đụng phải một tấm lòng thành đặt ngay trong tay.


Đúng là có một số thứ thật sự có thể hỏng bầu không khí. Tô Vạn nghĩ như vậy lúc rửa chén, Hắc Hạt Tử là người rất thận trọng, mấy năm nay cậu có thể đi gần bên cạnh đối phương như vậy, toàn bộ đều dựa vào sự cân bằng tinh tế giữa bọn họ, đặc biệt là thời gian gần đây mắt sư phụ cậu càng ngày càng không ổn, thậm chí có vài lúc đối phương hoàn toàn không thể nhìn thấy, bọn họ sẽ tránh nói chuyện, nhưng Tô Vạn biết loại tình huống như vậy sẽ khiến cho mối quan hệ của bọn họ càng trở nên mỏng manh, cậu không muốn bị bất kỳ ai phá hủy.

"Nhớ tắt tiếng cuộc gọi đến của Lê Thốc." Cậu viết như vậy trong ghi chú điện thoại.


Hắc Hạt Tử nhìn đối phương bận rộn trong phòng bếp, lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ lại rốt cuộc là sai lầm ở đâu. Lúc đầu hắn mang Tô Vạn ra là vì hy vọng sau khi hắn vắng mặt cậu sẽ có đủ bản lĩnh để sống sót. Lúc đấy hắn cảm thấy thế hệ này có thể còn phải trải qua rất nhiều tình huống như Sa Hải, hắn không hy vọng nhìn thấy đứa nhỏ này chết dưới mối nguy hiểm hiển nhiên có thể dự đoán được. Nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn ngược lại, sau khi hắn dạy đối phương nhiều thứ như vậy lại hy vọng cậu có thể rút lui, tốt nhất là có thể sống yên ổn sạch sẽ cả đời, vĩnh viễn không phải đem những gì hắn đã dạy đưa vào thực tiễn. Ít nhất có thể lớn lên khoẻ mạnh dưới cánh chim trong lúc hắn còn sống. Hắn cảm thấy tâm trí mâu thuẫn của mình vô cùng buồn cười, nhưng cũng không thể làm gì được.


-------------

Tác giả: Vọng Vãn

Nguồn: https://vivian967.lofter.com/post/1d596a9a_2b3e846c6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro